Ta Là Chí Tôn

Chương 66




Khuôn mặt Vân Túy Nguyệt trắng bệch vì tức giận, Vân Dương quay đầu, bình tĩnh nói:

- Theo lý của Triệu tướng quân, là Triệu tướng quân ngài tới nơi nào, là người nơi đó nhất định phải tránh thật xa sao?

Con mắt Triệu Bỉnh Long híp lại, tỏ rõ vẻ nguy hiểm:

- Tiểu tử, ngươi là ai? Lại dám nói như vậy với bản tướng?

Vân Dương bình thản đáp lời:

- Chẳng nhé không có thân phận, là không thể nói chuyện với Triệu tướng quân a?

Một trong bốn người bên cạnh Triệu Bỉnh Long vọt lên, lớn tiếng quát:

- Lớn mật!

Hiển nhiên tên này là thân binh của Triệu Bỉnh Long, hắn phất tay một chưởng, đánh hướng mặt của Vân Dương.

Vân Dương đứng thẳng bất động, lãnh đạm nói:

- Xử hắn!

Một bóng người lóe lên.

Phương Mặc Phi vận một thân thanh bào, xuất hiện bên Vân Dương một cách quỷ mị, lão khẽ vươn tay.

Răng rắc…!

Ngay lập tức, cổ tay tên thân binh kia đã bị Phương Mặc Phi đánh gãy. Tiếp đó lại bị lão đạp bay ra ngoài, tên thân binh vừa bị đạp bay, vừa hét lên như tiếng chọc tiết lợn.

Một đường bay lượn, tiếng răng rắc vang lên không ngừng.

Hai bắt tay, hay cái đùi, đều lần lượt nối gót ra đi.

- Lớn mật!

Phương Mặc Phi lạnh lùng quát:

- Dám vô lễ với công tử nhà ta, Triệu Bỉnh Long, ngươi đã không quản tốt thủ hạ của ngươi, vậy để lão phu thay ngươi dạy dỗ.

Người trong nghề vừa ra tay liền thấy kết quả.

Động tác của Phương Mặc Phi mau lẹ dứt khoát, vừa phất tay một cái đã phế đi một tên thân vệ của Triệu Bỉnh Long.

Tâm gan Triệu Bỉnh Long thầm rung động, hắn biết lần này gặp phải cao thủ, tuy nhiên lại không chút run sợ, Triệu Bỉnh Long âm trầm nói:

- Tiểu tử, khó trách ngươi lớn lối như thế, hóa ra bên cạnh có cao thủ hộ vệ… bất quá, mặc kệ bên cạnh ngươi có bao nhiêu hộ vệ, thân thủ như thế nào, động phải ta, là ngươi gặp rắc rối lớn rồi.

Sắc mặt Vân Dương bất động:

- Triệu Bỉnh Long, mặc kệ ngươi có thân thủ thế nào, bên cạnh có bao nhiêu hộ vệ, mà cho dù ngươi làm tướng quân thì lại như thế nào… lần nầy ngươi, gây phải rắc rối lớn rồi!

Triệu Bỉnh Long hung hăng gật đầu:

- Hảo tiểu tử, có dũng khí mau xưng tên ra.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Tên của ta, ngươi còn chưa xứng để biết. Triệu Bỉnh Long, ngươi tự cút ra ngoài hay để ta ném ngươi ra ngoài?

Triệu Bỉnh Long cười gằn nói:

- Bản tướng quân ở đây, tiểu tử ngươi nếu thực sự có gan, cứ thử một chút, bản tướng ngược lại muốn xem ngươi làm thế nào để ném ta ra ngoài!

Vân Dương gật gật đầu, lạnh lùng nói:

- Nếu Triệu tướng quân đã có nhã hứng, như vậy… ta đành đáp ứng yêu cầu của ngươi vậy! Ném hắn ra ngoài!

- Vâng, công tử!

Phương Mặc Phi đáp ứng một tiếng, thân thể thon gầy đột nhiên bắn ra như thiểm điện.

Triệu Bỉnh Long cùng ba tên thân vệ còn lại đồng thời tiến lên phía trước xuất thủ chặn đường.

Phương Mặc Phi cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái.

Phanh, phanh, phanh.

Ba cước đá ra ngoài, ba tên hộ vệ lập tức biến thành ba quả bóng da, bị đá lăn ra ngoài.

Triệu Bỉnh Long giật nảy cả mình, định ra tay, nhưng Phương Mặc Phi đã đến trước mặt, khẽ vươn tay chụp vào cổ Triệu Bỉnh Long, Triệu Bỉnh Long hét lớn một tiếng, một chưởng toàn lực đánh vào trong không khí.

Hắn thân là tướng lĩnh trong quân, vốn có một thân tài nghệ không tầm thường, nhưng trước mặt Phương Mặc Phi lại chẳng khác một đứa trẻ đang chơi đùa, không chút uy hiếp.

Cánh tay Phương Mặc Phi chậm rãi đưa tới.

Triệu Bỉnh Long phách một chưởng vào cánh tay Phương Mặc Phi.

Bịch, răng rắc…

Bàn tay Triệu Bỉnh Long bị phản lực chấn tả tới, mà tay Phương Mặc Phi vẫn một đường tiến thẳng, năm ngón tay kẹp vào cổ Triệu Bỉnh Long!

Sau đó…

- Nói ngươi lăn, như vậy không thể để ngươi đi!

Phương Mặc Phi cười lạnh một tiếng, thân thể Triệu Bỉnh Long tựa như ba tên hộ vệ trước, đồng dạng bị đá lăn ra ngoài.

Ngay sau đó, Phương Mặc Phi duỗi chân ra, đá lăn nốt tên hộ vệ bị đánh gãy tay gãy chân lúc trước:

- Đem theo người của ngươi cút cho ta! Để ta gặp lại một lần, ta đánh một lần!

Bên ngoài vốn náo nhiệt đột nhiên lạnh ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều có thể thấy được, Tây Bắc tướng quân Triệu Bỉnh Long uy danh hiển hách cùng với hộ vệ của hắn bị người ta một cước đá ra ngoài.

Hơn nữa, tựa như trái bóng bị người đá lăn ra ngoài, mặt mũi bầm dập, không đứng dậy nổi.

Ngay sau đó, một thân ảnh áo xanh xuất hiện trên lầu hai, biểu cảm sương lạnh, thanh âm lãnh đạm truyền khắp toàn bộ Thanh Vân phường:

- Ngày trước, Lăng Tiêu Túy đại ca có nói, ai dám mạo phạm Thanh Vân phường, nhất định phải nhận Lăng đại ca một kiếm! Bất quá, hôm nay có lão phu ở đây, vậy liền không cần nhọc Lăng đại ca xuất thủ, chuyện này cứ để lão phu làm.

- Ngày sau, nếu kẻ nào có cam đảm làm loạn Thanh Vân phường, giết không tha!

Thanh âm sâm nhiên, quanh quẩn bốn phía.

Câu nói này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đột nhiên ý thức được.

Thanh Vân phường này… là được Lăng Tiêu Túy bảo hộ a…

Người kia, ai chọc nổi?

Xem ra lần này, Triệu tướng quân phải ngậm bồ hòn a.

Đã thật lâu không có ai nháo sự ở Thanh Vân phường, cơ hồ mọi người đều quên chuyện này…

- Tiểu đệ, ngươi quá vọng động rồi.

Vân Túy Nguyệt lo lắng nhìn Vân Dương:

- Không có việc gì, thứ nhất ta cũng không lộ diện, Triệu Bỉnh Long này cũng không biết ta. Thứ hai, hộ vệ này của ta. Triệu Bỉnh Long càng không nhận ra, thứ ba, chỗ này của Nguyệt tỷ đã bình yên quá lâu, nhiều người đã quên một số chuyện, cần nhắc nhở một chút. Thứ tư, tối nay Triệu Bỉnh Long nhất định phải chết, hắn biết một chút chuyện cũng không quan trọng!

Ánh mắt Vân Dương sắc bén bức nhân:

- Nếu trước khi hắn chết, còn muốn làm một con gà tế để đám khỉ nhìn, ta cũng vui lòng tác thành hắn!

Ánh mắt Vân Túy Nguyệt ôn nhu như nước:

- Đám gia hỏa các ngươi, mãi mãi vô pháp vô thiên như thế.

Vân Dương cười cười nói:

- Nhưng gì Nguyệt tỷ nhìn thấy, cũng chỉ là khởi đầu, ta nhất định… phải càng thêm tàn nhẫn, càng thêm vô pháp vô thiên mới được! Đêm nay, Nguyệt tỷ sẽ thấy được.

Vân Túy Nguyệt cười duyên một tiếng.

- Ta cũng phải đi.

Ánh mắt Vân Dương lấp lóe hàn quang, nhìn Triệu Bỉnh Long hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

- Cái kia… cái kia Đại Bạch…

Vân Túy Nguyệt có chút khó mở miệng:

- Cái này… Tuyết nhi rất thích… nàng nhờ ta hỏi ngươi một chút…

- Chuyện đó… thực sự không được.

Vân Dương cười khổ một tiếng, sớm biết vật nhỏ này nhìn sạch sẽ, xinh đẹp, nhu thuận đáng yêu, dù là ngồi, đi đứng, giơ móng khẽ vuốt, đều có thể khiến người khác không kìm lòng ve vuốt, nhất định khiến nữ hài tử ưa thích, nhưng cũng không nghĩ tới lại đến mức độ này.

Chỉ ở đây có ba ngày, vậy mà có thể vị Kim hoa nổi tiếng giữ lẽ Thanh Sơn Tuyết mở miệng đòi hỏi.

Nhưng chuyện này, thực sự không thể đồng ý…

Chuyện này thực khiến Vân Dương có chút xấu hổ.

Vân Túy Nguyệt cũng có chút thất lạc, cười nói:

- Quên đi.

- Ân, rảnh rỗi ta sẽ cho tiểu tử này đến chơi nhiều một chút…

Vân Dương gãi gãi đầu:

- Không phải ta không bỏ được, mà tiểu gia hỏa này… là một Huyền thú phẩm giai rất cao, hiện tại mới là ấu thú ta chỉ giúp nó ngụy trang một chút…, chờ đến khi nó thực sự trưởng thành, chỉ sợ… lớn bằng năm sáu người cộng lại…

- A?

Hai mắt Vân Túy Nguyệt mở to, hai tay trắng nõn đưa lên che miệng.

Tiểu chút chít đáng yêu như vậy, trưởng thành lại lớn bằng năm sáu người?

- Thỉnh thoảng tới chơi cũng đủ rồi.

Vân Túy Nguyệt cười nói:

- Như vậy càng thích hợp hơn.

Nàng lập tức nói lời xin lỗi:

- Việc này, là Tuyết nhi có chút càn rỡ, huynh đệ ngươi tha thứ cho nàng.

Vân Dương có chút xấu hổ:

- Là Vân mỗ hẹp hòi, nếu có cơ hội thích hợp, ta sẽ giúp Nguyệt tỷ cùng các tỷ muội tìm Huyền thú hộ thân. Đảm bảo vừa đáng yêu lại mạnh mẽ, ít nhất trông khá hơn tiểu tử này nhiều.

Vân Túy Nguyệt cười duyên dáng một tiếng, nàng cũng không coi là Vân Dương nói thật. Huyền thú như vậy, con nào không phải tuyệt thế trân phẩm? Sao có thể nói tìm là tìm? Lại còn mỗi người một cái?



Triệu Bỉnh Long một đường ôm tức giận về phủ, khi tới nơi càng thêm tức giận, giận thúng đá niêu. Lão hoành hành một thế, chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy, càng chưa từng mất mặt như vậy!

Thế mà lần này, Thanh Vân phường đem uy phong của hắn quét rác.

Triệu Bỉnh Long luôn ngang ngược bá đạo, sao có thể chịu đựng cảnh như vậy!

- Đuổi theo tiểu tử kia!

- Xem đến cùng là nhà nào!

- Dám lấy tên tuổi Lăng Tiêu Túy tới dọa hắn! Ranh con, chán sống rồi!

- Thanh Vân phường lão tử không dám động, chẳng nhẽ một tên ranh con như vậy lão tử cũng không thu thập nổi!

Màn đêm buông xuống mặt đất.

Triệu Bỉnh Long ở trong phủ càng lúc càng phiền não.

- Tra được tiểu tử kia là ai chưa?

- Còn không được? Không biết tung tích?

- Đồ hỗn trướng!

Triệu Bỉnh Long nổi trận lôi đình:

- Rốt cục các ngươi con mẹ nó làm việc thế nào! Bao lâu nay là sống uổng trên thân chó hay sao? Theo dõi một tên thiếu gia ăn chơi mà cũng để mất dấu!

- Một lũ súc vật đớp cứt!

Lửa giận của Triệu Bỉnh Long bốc cao vạn trượng.

Toàn bộ đại viện Triệu gia hoàn toàn rơi vào trong yên tĩnh.

Một lão già đứng sau lưng Triệu Bỉnh Long nhàn nhạn nhướng mí mắt:

- Triệu tướng quân không cần tức giận, sớm muộn chúng ta cũng có thể tìm được người này.

Triệu Bỉnh Long dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngững không nói, lão cau mày khó chịu một hồi, đặt mông xuống nói tiếp:

- Nói đúng lắm.

Lấy quyền hành của hắn, mà cũng không dám nổi giận với lão già này, thậm chí trong giọng mang theo vị a dua:

- Bất quá, đáng tiếc là Cát lão lại không ở đó, nếu không nhất định khiến tiểu tử kia đẹp mặt tại chỗ.

Lão giả này hơi híp mắt lại:

- Xưa nay lão phu không đi mấy chốn yên hoa liễu hạng.

Triệu Bỉnh Long chẹn họng một chút:

- Cát lão giữ thân trong sạch, tất nhiên là…

Đang nói đến đó, đột nhiên một tiếng ầm âm vang bạo hưởng!

Thanh âm của một người nào đó quát to:

- Triệu Bỉnh Long, ra đây nhận lấy cái chết!

Đại môn nháy mắt bị cự lực đánh nát!

Vị lão giả được gọi “Cát lão” vừa nghe thấy thanh âm, trong nháy mắt đã bay ra ngoài hành lang, tư thái ưu mỹ, tốc độ như thiểm điện.

Lúc này cửa chính đã vung đầy sóng máu.

Một người áo xanh, đeo khăn che mặt, trong tay cầm một thanh kiếm, thế như Giao Long xuất Hải, một đường giết chóc mà đến. Mà bên cạnh hắn còn có một người áo đen che mặt cầm đao xông vào, tựa như phiên giang đảo hải giết tiến đến.

Tại Thiên Đường thành, kinh đô của Ngọc Đường đế quốc, dưới chân thiên tử mà có người dám hung hăng càn quấy như thế!

Hành vi như vậy khiến người khác sợ ngây người.

Chuyện này quả thực quá điên cuồng!

Hai người sóng vai giết tới, trong phủ của Triệu Bỉnh Long đã thành một mảnh kêu thảm, máu nhỏ trên cửa lớn thành dòng, chảy xuôi vào trong đình viện.

Vị “Cát lão” kia lăng không tựa như chim lớn bay tới, ở giữa không trung quát to:

- Tặc tử phương nào, dám đến tướng quân phủ giương oai!

Thân ảnh áo xanh kia cười lạnh một tiếng:

- Phủ tướng quân? Phủ tướng quân tính là cái rắm gì?

Đột nhiên, thanh ảnh hắn tựa như hỏa tiễn, lung lay bay lên, kiếm trong tay chém ra một đạo trường long kiếm khí, quát lớn:

- Vốn biết nơi này có thứ rắm chó như ngươi, cút xuống cho ta!

Coong một tiếng.

Thân thể vị “Cát lão” kia chấn động trên không trung, tựa như diều đứt dây bay ngược về phía sau mà rơi xuống.

Khí thế hắn hùng hồn mà tới, vốn súc thế đã lâu chờ lăng không nhất kích. Vậy mà bị thân ảnh áo xanh kia một kiếm đánh tan.

- Thất phẩm cao thủ?!

Trong miệng vị “Cát lão” kia bỗng phun ra một ngụm máu, con mắt lão không thể tin nổi nhìn thân ảnh áo xanh giết vào đại sảnh:

- Ngươi là ai?

Thân ảnh áo xanh đem trường kiếm bãi xuống, hị vệ Triệu phủ hai bên ngã xuống như ngả dạ, sóng máu quay cuồng vọt tới đình viện, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Thần sắc “Cát lão” hàm vẻ tuyệt vọng, một kích vừa rồi khiến hắn nhận thấy: mình tuyệt đối không phải đối thủ của người này.

Lão liên tiếp lui về phía sau:

- Tướng quân, mau chạy!

Lời còn chưa dứt, đã bị thân ảnh áo xanh kia một kiếm bổ từ đỉnh đầu xuống tới dưới hông, cơ hồ đứt làm đôi!