Ta Là Chí Tôn

Chương 62




Vân Dương đem theo tâm tình buồn bực trở lại Vân phủ. Mai Báo Ân lệnh áp trước ngực, khiến trái tim hắn cảm nhận từng đợt nóng bỏng.

- Chỉ mong sau này, chúng ta còn có thể gặp lại.

Ánh mắt Vân Dương trở nên kiên định:

- Ta nhất định sẽ để ngài được an hưởng Thiên Luân.

- Lão gia tử, ngài nhất định phải bảo trọng.

Vân Dương sải bước vào nhà, chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình, đã thấy Lão Mai nhìn hắn với thần sắc quái dị.

Hơn nữa, trong viện còn xuất hiện một người đứng thẳng, quay lưng về phía hắn.

Ánh mắt Vân Dương sáng lên, ngay lập tức hắn đã biết người đó là ai.

- Lão Mai, ngươi đi xuống đi.

Vân Hầu nhẹ nhàng nói ra.

- Vâng.

Mặc dù Lão Mai rất hiếu kì về mối quan hệ giữa đôi “phụ tử” này tột cùng là như thế nào? Lão cũng muốn ở lại xem, nhưng Vân Hầu đã nói lão đi xuống, lão không thể không đi xuống.

- Ngươi đã trở về, mọi việc vẫn ổn chứ?

Vân Dương nhẹ nhõm cười cười.

- Còn tốt, mọi việc rất thuận lợi.

Vân Hầu cũng tùy ý cười cười, hắn xoay người lại, dùng ánh mắt mạng chút cổ quái nhìn Vân Dương:

- Thủ lĩnh Bát đại bộ lạc Man tộc Nam Hoang, đều đã bị ta tiêu diệt. Hiện tại mà nói, chí ít có hướng Tây nam như rắn mất đầu.

Vân Dương dò ý, ánh mắt cũng rất cổ quái.

Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút. Đây lại là chuyện của ngươi, nói với ta làm cái gì?

Ta cũng không kêu ngươi đi làm mấy chuyện này…

- Thời gian qua ngươi vẫn ổn chứ?

Vân Hầu hỏi.

- Ta tạm ổn, mọi thứ vẫn như thế.

Vân Dương câu được câu không nói:

- Dù sao sống cũng rất thoải mái.

Vân Hầu cười cười:

- Chỉ cần ngươi không gây chuyện là được.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:

- Ngươi về lần này, còn phải tiếp tiếp tục ra ngoài sao?

Vân Hầu nhíu nhíu lông mày:

- Ta về mấy ngày, sau đó lại phải đi thảo nguyên một chuyến.

Thảo nguyên.

Vân Dương ừ một tiếng, nói:

- Thảo nguyên không giống với Nam Hoang, ở đó cao thủ vô số. Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút mới được.

- Ta biết.

Đôi ‘Phụ tử’ kỳ lạ này, cha không ra dáng cha, con không ra dáng con, người ngoài nhìn vào chẳng khắc một đôi bằng hữu tương kính như tân, bèo nước gặp nhau, không mặn không nhạt nói đôi câu.

- Ta đi ngủ.

Vân Dương nói.

- Đi đi, đúng rồi, ta có một việc muốn hỏi ngươi một chút.

Vân Hầu gọi Vân Dương lại:

- Kỳ thực ba năm nay ta vẫn luôn rất hiếu kỳ thân phận của ngươi. Từ khi ngươi cứu ta một mạng ở tái ngoại, ta liền biết ngươi nhất định không phải người bình thường.

- Nhưng… rốt cục ngươi là ai?

Trong ánh mắt Vân Hầu ẩn chứa cực hạn hoang mang:

- Lúc ấy ngươi nhờ ta sắp xếp thân phận này cho ngươi, còn nói ba năm sau sẽ nói cho ta biết nguyên nhân. Bây giờ đã đủ ba năm.

Vân Dương ngẩn người, lập tức nở nụ cười khổ:

- Vân Hầu ngài thân là phú quý nhàn nhân. Hơn nữa, còn có một thân phận bí mật, chính là dòng dõi bên ngoài của tiên đế… cũng chính là huynh đệ ruột thịt với đương kim hoàng đế bệ hạ.

Vân Hầu hừ một tiếng.

- Chính vì vậy, cho dù Vân Hầu ngài vẫn luôn hoạt động trên giang hồ, không vào triều chính. Nhưng mọi hành động đều lấy lợi ích Ngọc Đường đế quốc làm chủ. Chuyện năm đó khi Vân Hầu xuất thủ cứu bệ hạ, cũng không phải việc ngẫu nhiên, mà đó là Vân Hầu ngài luôn quan tâm tới ca ca mình, vì vậy mưới kịp xuất thủ.

- Cũng bởi chuyện đó, tạo cho bệ hạ một cái cớ, phong ngươi thành Thiên Ngoại Vân hầu. Năm đó tiên đế đặt tên cho ngươi là Tiêu Dao, cũng bởi không muốn ngươi nhúng tay vào chuyện triều chính…

- Cho tới ba năm trước, khi Vân Hầu ngài ngộ hại. Trung hợp tại thời điểm này, may mắn ta có thể giúp Vân Hầu chút sức. Giúp xong đương nhiên là thi ân cầu báo, muốn lấy tới một cái thân phận Vân Hầu chi tử.

Vân Dương nói:

- Năm đó ta từng nói, ba năm sau sẽ nói chân tướng cho ngươi, chân tướng này, ta sẽ nói với ngươi.

Ánh mắt Vân Hầu sáng rực lên nhìn Vân Dương.

Đột nhiên Vân Dương nói về đoạn tin tức như vậy, Vân Hầu biết rõ, tên tiểu tử kia cũng không phải nói cho thuận miệng, nếu hắn đã nói về chuyện đó, như vậy tất có dụng ý.

- Vân Hầu toàn tâm làm việc vì Ngọc Đường đế quốc, điểm này ai cũng không thể phủ nhận.

Vân Dương bình tĩnh nói:

- Ta cùng vưới chu có chút giống nhau, chính là… sình là người Ngọc Đường, chết là quỷ Ngọc Đường.

Sắc mặt Vân Hầu hơi nguội xuống.

- Chân tướng thực sự không thể nói hết cùng ngươi, bời vì… hiện tại chưa phải lúc thích hợp.

Vân Dương ngẩn đầu, hai con mắt nhìn thẳng Vân Hầu:

- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta có quan hệ cùng Cửu Thiên chi lệnh.

Thân thể Vân Hầu đột nhiên chấn động mãnh liệt.

Trong mắt hắn chợt bắn ra thần sắc nóng bỏng, thái độ lập tức lộ ra vẻ tôn kính:

- Cửu Thiên chi lệnh của Cửu Tôn đại nhân?

Ánh mắt Vân Dương khẽ chớp động:

- Là là một Ám tử, Vân Hầu chỉ cần biết như vậy là được rồi.

Ám tử!

Vân Hầu ngầm hiểu trong lòng.

Ám tử của Cửu Thiên chi lệnh, hai từ Ám tử, chính là không thể để cho bất luận kẻ nào biết.

- Ta đã rõ.

Vân Hầu nói:

- Nếu có việc cần, ta có thể xuất thủ.

Vân Dương nói:

- Nếu thực sự có chuyện, ta nhất định sẽ không khách khí. Nhưng chí ít hiện tại… và tương lai khá dài, ta cần thân phận này.

- Ta hiểu.

Vân Hầu mang theo ánh mắt nóng bỏng nói:

- Nếu đã là chuyện của Cửu Tôn đại nhân, cũng chính là chuyện của tất cả thần dân Ngọc Đường đế quốc, xin ngươi cú yên tâm, Vân Tiêu Dao ta dù thịt nát xương tan, cũng quyết giữ bí mật này.

Vân Dương gật gật đầu, nói khẽ:

- Có điều, Vân Hầu ngài cũng phải chú ý một chút. Mấy đứa nhỏ của Bệ hạ đều đã lớn rồi… cũng đều bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình, cho nên, chỗ Vân Hầu…

Vân Hầu thở dài, nhẹ gật đầu.

Vân Dương cũng thở dài một hơi.

Cửu Thiên chi lệnh Ám tử.

Hiện tại, hắn phải loại bỏ tất cả nghi hoặc trong lòng Vân Hầu, cho nên Vân Dương mới sắp xếp cho mình một cái thân phận như vậy. Vân Dương tin tưởng, Vân Hầu tuyệt sẽ không tiết lộ bí mật của mình.

Mà cho dù Vân Hầu có đem thân phận ‘Cửu Thiên chi lệnh Ám tử” tiết lộ ra ngoài. Vân Dương cũng có vô số biện pháp để bản thân thoát đi mà không mất một cọng tóc gáy.

Cho nên hắn cũng không có bất cứ cố kị nào khi nói chuyện này ra.

- Khi nào ngươi đi thảo nguyên?

- Mười ngày sau.

- Cũng tốt, có thể tránh được dính vào vũng nước đục trong kinh.

- Ân, bất quá trước khi ra ngoài, ta còn muốn gặp bệ hạ một lần.

Vân Hầu cau mày nói:

- Ngọc Đường đế quốc vốn đã bấp bênh, lại chịu sự giày vò của mấy vị hoàng tử… nếu cứ để tiếp tục như vậy, há có thể là chuyện tốt? Nên thu liễm một chút mới tốt.

Vân Dương nở nụ cười nhạt nhạt, ngoài miệng tuy không nói gì.

Nhưng trong long thầm nói: “Hoàng đế bệ hạ nhất định cũng đang lo sốt vó về vấn đề này, ngươi đi nói chuyện chả phải là đổ thêm dầu vào lửa? Xem ra vị Vân Hầu này đúng là không có đầu óc chính trị mấy a.

Nói mấy câu, Vân Hầu thò tay vào ngực lấy ra một cái túi:

- Đây là Huyết Sắc Linh Chi, sau khi vô tình chém giết một con mãnh thú ở Nam Cương, ta phát hiện nó đang thủ hộ thứ này. Ta cũng đã sử dụng một nửa, chỉ như vậy đã khiến tu vi của ta đột phá từ bát trọng đỉnh phong lên tới cửu trọng thiên…

- Đây chính là nửa còn lại.

Vân Hầu nói:

- Ta biết thân thể ngươi xảy ra vấn đề, thời điểm ba năm trước khi ngươi cứu ta, đã có tu vi Huyền khí tam trọng đỉnh phong. Nhưng bây giờ lại tụt xuống không được cả tam trọng… có lẽ thứ này có thể giúp được ngươi.

Vân Dương trầm mặc một chút, hắn cảm giác Lục Lục đang xao động, vốn dĩ muốn cự tuyệt lại gật gật đầu:

- Đa tạ!

- Khách khí rồi!

Vân Hầu ôn hòa vỗ vỗ bả vai hắn:

- Sớm mai ta sẽ vào cung, buổi chiều lại muốn tới nhà mấy ngươi bạn, vì vậy mấy hôm tới ta sẽ không về nhà.

Vân Dương nói:

- Vậy trước khi ngươi đi, trở lại gặp ta nói chuyện một chút là được.

- Được.

Cuộc nói chuyện của “Hai cha con” này mà rơi vào tai người khác, nhất định sẽ ngạc nhiên há hốc mồm.

Vân Dương đang định quay trở lại phòng, đột nhiên nhớ tới một chuyện:

- Vậy, hoàng đế bệ hạ có biết chuyện của ta hay không?

Hắn nhớ tới buổi gặp mặt trong phủ lão nguyên soái hôm trước.

Nếu hoàng đế bệ hạ biết nội tình trong đó, tất không dùng vẻ mặt đó nói chuyện với mình.

Quả nhiên Vân Hầu hồi đáp:

- Hắn không biết. Nếu ta đã đáp ứng ngươi sẽ giữ bí mật, như vậy bí mật này, thiên hạ cũng chỉ có hai người chúng ta biết.

- Vậy là tốt rồi.



Vân Dương về đến trong phòng, nằm xuống nghỉ ngơi.

Vân Hầu đứng trong bóng đêm, đem ánh mắt nhìn ngắm từng gốc hoa thụ bên ngươi, trong mắt lóe lên vẻ suy tư cân nhắc.

- Ám tử?

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, từng suy nghĩ trong đầu lóe qua như thiểm điện: “Căn cứ theo những gì Lão Mai quan sát được, Vân Dương nhất định có quan hệ với Cửu Thiên chi lệnh. Bất quá thân phận của hắn, e không chỉ là ám tử…

Nhưng đến cùng là thân phận gì, hắn cũng không xác định được.

Hơn nữa sự cẩn thận của tên tiểu tử này, đã đẹp đến trình đăng phong tạo cực.

Trong tay hắn, chỉ có mỗi Lão Mai có thể dùng công khai, ấy vậy mà dù sau khi làm xong bất cứ chuyện gì, đều khiến Lão Mai cảm thấy mơ mơ màng màng… trí kế như vậy, quả thật rất đáng sợ.

Hắn trầm ngâm một hồi.

Liền đi vào gian phòng của Lão Mai.

- Lão Mai, từ này về sau, ngươi hãy toàn tâm toàn ý đi theo Vân Dương công tử đi.

Vân Hầu chắp tay nhàn nhạt nói:

- Có việc gì, cũng không cần báo cáo với ta.

Lão Mai nói:

- Vâng, công tử.

Vân Hầu thở dài một tiếng:

- Năm xưa ba ngươi các ngươi cùng ta xông xáo giang hồ, tới bây giười cũng chỉ còn lại chính ngươi… sau này đi thoe Vân Dương, cũng có thể an ổn một chút, không giống như theo ta, một mực lang bạt kì hồ, không chốn dung thân.

Con mắt Lão Mai có chút ướt át:

- Công tử, được đi theo ngài Mai Vân Kiếm ta đến chết cũng không hối hận.

- Ta biết, chỉ có điều, đời này của ta đã định sẵn kết cục, khó mà thay đổi…

Vân Hầu ung dung thở dài:

- Vân Dương là người làm đại sự. Ngươi đi thoe hắn, ta cũng yên tâm.

Lão Mai nháy mắt, có chút mê võng hỏi:

- Công tử, vị Vân Dương công tử này, thật sự không phải con của ngài sao?

Vân Hầu cười khổ.

- Ta cũng muốn đùa giả thành thật, nhận hắn làm con ta, có điều hiển nhiên là không có bất kỳ hi vọng gì.

Lão Mai thở dài.



Vân Dương trở lại phòng, tâm tình đã bình tĩnh như nước. Bốn tên tiểu gia hỏa thấy hắn trở về, một tên từ trong chăn chui ra, một tên từ trên nóc giường leo xuống, một tên khác thì nhảy xuống từ trên xà nhà, tên cuối cùng bò lên từ trong một quyển sách Vân Dương đặt trên bàn…

- Meo ô…

- Meo ngao meo nago…

Vân Dương sút chút bật cười.

Mấy tên tiểu tử này thật biết ẩn núp. Chỉ là, sao nó có thể ẩn mình trong một cuốn sách được? Vân Dương đi qua mở ra xem, chỉ thấy bên trong quyển “Thiên Huyền Đại Lục Đế Vương Tương Tương Đại Truyện” dày hơn một thước đã bị gặm sạch, khép sách lại vẫn là một quyển sách thật tốt.

Nhưng mở ra lại là một cái động lớn! Hơn nữa lại có hình một con mèo nằm sấp, đủ cho mèo nhỏ nằm vào vừa vặn kín kẽ…

- Móa!

Vân Dương trố mặt, thật sự biết ẩn giấu a!

Lại gỡ móng vuốt ba chỉ Thôn Thiên Báo ra xem xét, đã thấy móng vuốt của chúng sắc bén tựa đao thương, lóe ra hàn quang nhè nhẹ, Vân Dương nói một tiếng hiệu lệnh:

- Cào cái ghế này ta xem một chút.

“xoát”

Phốc!

Tên tiểu gia hỏa lớn chừng nắm đấm, như đang chơi đùa với chủ nhân của mình, nó hào hứng vung vuốt ra, rất chính xác cào ra một cái hố hình vuốt mèo trên chiếc ghế làm từ Tử Đàn Mộc rắn chắc.

- Hắc!

Da đầu Vân Dương rần rần tê dại.

------------------

Phóng tác: xonevictory