Trong lòng Vân Dương càng lúc càng nặng nề.
Những tin tức này khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.
Thân tín Thái tử, Đại thần triều chính, Đại tướng quân đội, nội các Hoàng cung… có có tên Trấn Bắc tướng quân hai mươi tháng giêng kia nữa, Vân Dương dám cam đoan, nhưng tên này không có gì là tốt đẹp cả.
Vố dĩ Vân Dương có ý định, sau khi tra được tin tức từ miệng Lý Trường Thu cùng Sở Thiên Lang, lập tức truyền lệnh Cửu Thiên, nhanh chóng tìm được tung tích kẻ tiếp theo.
Nhưng bây giời, hắn cũng không dám làm như vậy.
Không phải hắn không dám đối phó những kẻ này, mà là… không dám để cho Cửu Thiên lệnh xuất thủ.
Những thứ này liên lụy quá lớn.
Nếu để cho đám tiểu tử kia biết được, lão đại mà bọn hắn một mực cung kính lại bị hại chết bởi những người mà bọn hắn luôn đi sát bảo vệ, cơ trời mới biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Chí ít Ngọc Đường đế quốc nhất định sẽ bị làm ầm ĩ long trời lở đất.
Nhớ tới Hoàng Đế bệ hạ năm lần bảy lượt thổ huyết hôn mê, lại nhớ tới lão nguyên soái vì thế mà ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, lại nghĩ tới nếu không may loạn lên, ức vạn lê dân Ngọc Đường đế quốc chắc chắn phải chịu cảnh sinh linh đồ thán.
Vân Dương căn răng, đem bi phẫn trong lòng nuốt xuống.
- Một mình ta chịu!
- Xem ta một tay… Đưa thiên hạ này…
Vân Dương nhớ tới câu nói của Thiên Vấn, không khỏi cắn răng gằn từng chữ:
- …. Độc tôn, độc tài!
…
Vân Dương đứng dưới giàn hoa, Vân phủ tọa tại trung tâm Thiên Đường thành, bốn phía nhà nhà đốt đèn sáng trưng. Nhưng giờ khắc này, hắn lại đột nhiên xảm thấy một cảm giác liêu tịch phát ra từ trong nội tâm.
Đó là một loại cảm giác tịch mịch mãnh liệt.
Ánh sao trên trời lấp lánh, trong lòng Vân Dương bỗng có một loại cảm giác khó nói thành lời, dường như dưới cái tinh không vô ngần này, cũng chỉ có mình hắn cô đơn.
Hắn chính chính là trung tâm của thiên địa này.
Giữa biển người mênh mông, cũng chí có hắn một thân một mình.
Vân Dương thở một hơi dài thăm thẳm.
Lão Mai lặng yên đứng sau lưng hắn, lão nhìn Vân Dương, lão cảm nhận được sự cô đơn tỏ ra từ bóng lưng thanh tú đó, một cảm giác nội tâm cô độc tịnh liêu, nhịn không được mà lại có chút cảm giác đau lòng.
Lão ẩn ẩn cảm giác được, trên lưng công tử nhà mình đang đeo một trách nhiệm nặng nề.
- Công tử.
Lão Mai nhẹ nhàng nói.
- Cái gì?
Vân Dương thất thần hỏi, hồn hắn vẫn đang ngao du nơi u minh thăm thẳm.
Lão Mai trầm mặc mọt chút, thấp giọng nói:
- Hiện tại, Lão Mai ta có chút hiếu kỳ với thân phận công tử.
Vân Dương cười nhạt một tiếng:
- Hiếu kì?
- Đúng vậy, một năm qua, ta theo sự phân phó của công tử, đem thiên văn sổ tự tiền bạc của cải phân phát cho người nghèo khổ.
Lão Mai nói:
- Hiện tại, trước là bắt Lý Trường Thu, sau là tóm Sở Thiên Lang. Mặc dù từ đầu đến cuối công tử đều ẩn sau màn, nhưng hai người kia đều không phải là loại tiểu nhân vật.
- Vậy mà, công tử không tốn chút sức, nháy mắt đem chúng tóm vào trong tay. Thời điểm thẩm vấn lại không cho bất luận kẻ nào ở bên.
Lão Mai nghiêm túc nói:
- Ta biết, công tử đang làm đại sự, không muốn cho bất luận kẻ nào biết. Nhưng Lão Mai ta dù sao cũng không phải ngoại nhân, lão cũng muốn giúp đỡ công tử một chút sức lực.
Vân Dương cười ấm áp:
- Ta biết.
Hắn nhìn Lão Mai:
- Lão Mai, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ngươi cũng là một trong những người mà ta tín nhiệm nhất. Sở dĩ hiện tại không để cho người biết, là bởi vì… chính ta cũng không dám chắc chắn, hơn nữa, thời cơ vẫn chưa tới.
- Nhưng, nhất định có một ngày, ta sẽ để lão biết tất cả.
- Ta sẽ cho ngươi biết.
Vân Dương khẽ nói:
- Lão Mai, ngươi cứ an tâm chờ đợi. Nếu ta không tin ngươi, đã không để ngươi tham gia nhiều chuyện như vậy.
- Lão Mai biết rõ.
Lão Mai nói.
- Nhưng việc này, không nên nói với Vân Hầu.
Vân Dương nhẹ nhàng nói ra.
Trong lòng Lão Mai đột nhiên cảm thấy chấn động điên cuồng.
- Vân Hầu!
Vân Dương gọi Vân Tiêu Dao là Vân Hầu!!
Điều này đại biểu cái gì?
…
Ngàn dặm bên ngoài Thiên Đường thành.
Một thân ảnh áo đen cao lớn, đang nhanh chóng bay vọt tới Thiên Đường thành. Mũi chân của hắn chĩa xuống đất, thân hình như vay lướt qua khoảng cách 10 trượng, mỗi một bước đều là 10 trượng!
Không có bất kì sai số đáng nói.
Trong cái khu vực hoang vắng bóng người này, thân ảnh áo đen cưỡi gió mà đi.
Áo đen bồng bềnh, khuôn mặt tuấn lãng điềm tĩnh, đôi mắt đen kịt thâm thúy, áo đen, đai lưng đen, trường kiếm treo lơ lửng bên người cũng đen nốt.
Vừa mới bước vào địa phận một khu rừng, phía trước bỗng nhiên rung động thật mạnh, mười mấy tên áo đen bịt mặt lao ra từ bốn phía, người cầm đầu quát lướn:
- Người phía trước có phải Vân Hầu?
Người này nhẹ nhàng giương ánh mắt lên, hắn không đáp lời, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được, ánh mắt của hắn như đnag trả lời: Chính là ta!
- Thất Bộ Sát Sinh Kiếm – Vân Tiêu Dao… ha ha, ngươi thân là kiếm khách giang hồ, bây giờ lại làm việc cho triều đình, vinh hoa phú quý đều đã hưởng đủ, đến lúc nên theo chúng ta đi rồi.
Người áo đen bịt mặt cầm đầu nhe răng cười một tiếng.
Vung tay lên gầm nhẹ:
- Bắt lấy hắn!
Vân Hầu lạnh nhạt nhìn đám người đối diện đang vọt về phía mình, thân thể đột nhiên lay động.
Áo đen tiêu sái tung bay xông tới đói diện, tay phải xoay một vòng ưu nhã bên hông, ngay lập tức một đạo kiếm quang xuất hiện, xoát xoát xoát…
Trong màn đêm hắc ám, mười mấy đạo không gian thiểm điện bạo liệt ra những ánh sáng chói mắt.
Thiểm điện màu xanh da trời!
Mười mấy tên áo đen bịt mặt xông lên vừa tiếp xúc với Vân Hầu, trên yết hầu đã xuất hiện một đạo huyết tiễn. Trong mắt lóe ra thần sắc không thể tin được.
Mũi kiếm của Vân Hầu mang theo một màu xanh ưu nhã tựa thu thủy, trong nháy mắt đã cắm vào lồng ngực tên áo đen cầm đầu.
Mũi kiếm thanh lương như nước, lam quang lấp lóe.
Hai người cách nhau một thanh trường kiếm, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt người bịt mặt lộ ra một tia tuyệt vọng bất ngờ, còn ánh mắt Vân Hầu vẫn lạnh tựa băng tuyết, không chút biến hóa.
- Ngươi… ngươi không phải… không phải lục trọng sơn… ngươi…. Ngươi cà cửu trọng…
Người áo đen gian nan mở miệng, nhìn trường kiếm cắm trước ngực, chỉ cảm thấy sinh cơ toàn thân trút ra như thác đổ.
Trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh buồn cười, hoang đường đến cực điểm.
Một tên cao thủ tuyệt thế cửu trọng thiên, vậy mà tình báo truyền tới lại nói là lục trọng! Bọn hắn lại ngây ngốc đi phục kích một tên cao thủ cửu trọng thiên?
Cái này… con mẹ nó thực sự là bị hãm hại a!
- Ta cũng không có nói ta là lục trọng sơn.
Vân Hầu nhàn nhạt nói:
- Ai kêu các ngươi tới?
- Khach khách…
Trong cổ họng người bịt mặt phát ra âm thanh quái dị, lẩm bẩm nói:
- Ngươi cho rằng ngươi hỏi ta sẽ trả lời sao?
Vân Hầu lạnh nhạt gật đầu, khẽ dùng lực, trường kiếm xuyên ngực mà qua.
Keng!
Trường kiếm đã trở lại vỏ.
Thân ảnh áo đen của Vân Hầu đã lướt ra ngoài mười trượng, lại lóe lên cái nữa, đã không còn tung tích.
Ta cũng không định hỏi!
Cái gì nên tới, kiểu gì cũng sẽ đến!
Ta có kiếm!
Là đủ!
Thân ảnh cao lướn biến mất giữa rùng núi, tiếp tục bay lượn hướng về Thiên Đường thành, trong màn đêm, hóa thành một mảnh lưu quang hữu hình vô chất.
Trong rừng rậm sau lưng, người bịt mặt áo đen kia vẫn không thể tin được nhìn vão lỗ máu trên ngực mình, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đối phương có thể giết hắn dứt khoát như vậy.
Không phải hắn muốn hỏi người sau lưng mình sao? Tại sao lại không hỏi nữa?
Cứ như vậy dứt…
Người bịt mặt mang theo nghi hoặc không lời đáp, chạm rãi ngã ngửa trên mặt đất.
Mười hai cái thi thể áo đen cứ như vậy ngã trên mặt đất, đầu đối đầu, chân hướng về mười hai hướng khác nhau…
Tựa như một đóa hoa cực kì cân xứng nở rộ trên mặt đất.
Tiện tay nhất kiếm, huyết hoa nở rộ. Nhất chiêu thập nhị sát, sinh mệnh thành trận.
…
Thiên Đường thành.
Một cái quán rượu nhỏ trong ngõ ngách.
Quán rượu nhỏ vô danh.
Sinh ý rất vắng vẻ, mạng nhện trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Một lão đầu nhi tóc râm bụt, hai mắt đục ngầu ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa, gượng mặt toát lên vẻ buồn ngủ.
Thân ảnh Vân Dương xuất hiện từ trong màn đêm, đi vào đến bên cạnh lão đầu, thản nhiên nói:
- Lão Độc Cô, có khách tới cửa.
Tiểu lão đầu mất mờ liên thanh nói:
- Khách quan muốn ăn gì?
Trên mặt Vân Dương nở nụ cười ấm áp:
- Ta muốn ngươi làm cải trắng đậu hũ, còn nữa, thêm một chút Đồng Tâm tửu.
Tiểu lão đầu ngẩng đầu, nhìn Vân Dương một chút rồi nói:
- Vị khách quan này thật lạ mặt a.
Vân Dương nói:
- Người có thể nếm qua cải trắng đậu hũ mà ngươi làm, coi như có lạ mặt hơn nữa, cũng là người quen a.
Nhãn tình tiểu lão đầu sáng lên:
- Đúng, đúng, có đạo lý. Mời theo ta.
Vân Dương đi vào, tiểu lão đầu vẫn đứng sau lưng, trực tiếp đem cánh cửa đóng lại, treo lên một tấm thẻ bài.
Đóng cửa.
Vậy mà không chiêu đãi khách nữa.
- Cái điếm nhỏ này của ta, rất lâu rồi không có người đến uông rượu…
Thân thể lão Độc Cô còng còng, vừa vội vàng, trầm thấp nói:
- Nếu hôm nay ngươi không đến, mấy ngày nữa không có ai đến, ta liền phải đóng cửa chuyển đi rồi…
Thần sắc Vân Dương xa xăm, ánh mắt khẽ quét tiểu điếm bẩn thỉu một lượt, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Hắn còn nhớ lúc trước… khi ấy mội lần hoàn thành nhiệm vụ, các huynh đệ đều chia nhau tìm đường, tới nơi này tụ họp.
Mỗi huynh đệ mỗi người một bàn rượu, ai nấy tự uống rượu một mình, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên va chạm, tràn đầy vui vẻ khoái hoạt.
Chúng ta lại đang cùng nhau.
Tới bây giờ, vẫn căn tiệm, vẫn những cái bàn nhỏ chỉ có hai thước vuông, chỉ đủ đặt một chút đồ ăn, một bầu rượu.
18 cái đài chỉnh chỉnh tề tề sắp dọc theo góc tường.
Vân Dương theo bản năng đi đến cái bàn thứ chín, rồi ngồi xuống.
Ánh mắt hắn không tự chủ được quét tới quét lui trên mấy cái bàn khác.
Lão Độc Cô nhìn biểu lộ của Vân Dương, đột nhiên cúi đầu xuống, hai giọt lão lệ đục ngầu rơi xuống mặt đất, sau đó lão tỉ mỉ cọ nồi, đem tất cả dụng cụ trong cửa hàng đều lau dọn sạch sẽ. Lão làm phi thường cẩn thân. Một gốc rau cải trắng óng ánh như ngọc xuất hiện trên thớt.
Ngón tay khẽ lục lọi, trên bức trường trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái két ngầm, lấy ra một thanh dao phay hàn quang lấp lóe, cuồng bá nói:
- Môn thủ nghệ này của lão phu, ngươi có muốn học hay không?
- Có muốn học ta làm cải trắng đậu phụ không?
- Cải trắng cần phải tỉa… đậu phụ, phải… dùng nước, muốn….
Vân Dương lắng nghe, rốt cục nói khẽ:
- Lão Độc Cô, ngươi cũng muốn đi sao?
Ánh mắt đục ngầu của lão Độc Cô khẽ sững lại, lão lẩm bẩm nói:
- Đều đi.. Khách cũ đều đã đi… bọn hắn cũng không tiếp tục tới đây nữa… ta còn lưu lại nơi này… làm cái gì?
Trong long Vân Dương chợt chua chát, nói:
- Ta sẽ thường xuyên tới.
- Ngươi sẽ không thường xuyên tới, cũng không thể thường xuyên tới.
Lão Độc Cô lẩm bẩm nói:
- Đây là bữa cơm cuối cùng, ta làm vì ngươi.
Trong đôi mắt đục ngầu, lệ quang lấp lóe.
Vân Dương lặng lẽ một hồi.
Sẽ không thường xuyên tới, vì ngươi có quá nhiều chuyện phải làm. Không thể thường xuyên tới, ngươi tới sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của ngươi.
Vân Dương hiểu.
Hắn trầm mặc, Lão Độc Cô trầm mặc, bận rộn.
Thanh âm của dao phay, của dầu nóng, hương khí khó tả tràn ngập căn phong nhỏ. Một cỗ cảm xúc cô tịch khó hiểu, cùng với cảm giác ấm áp không thể nói thành lời đột nhiên vây lấy trái tim Vân Dương.
Một bài cải trắng đạu phụ đã bày trước mặt hắn.
Cải trắng như phỉ thúy, óng ánh long lanh. Đậu phụ như bạch ngọc, trắng tinh không tì vết. Canh tựa bích thủy lam thiên.
Một bầu rượu, đặt trước mặt Vân Dương.
Mùi rượu xông thẳng vào mũi.
- Lão Độc Cô, tám cái bàn kia, đều mang lên một bầu rượu, một bàn đồ ăn.
Rốt cục Vân Dương cũng không nhịn được, giọng khàn khàn nói ra.
Lão Độc Cô ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Mang lên sao?
- Mang lên!
Vân Dương cúi đầu, thanh âm khàn giọng, mang theo một cỗ run rẩy mơ hồ.
Đi mẹ hắn che giấu tung tích, đã đến nơi này, ta chỉ cần cùng các huynh đệ ăn một bữa cơm, uống một bầu rượu!
-----------------
Phóng tác: xonevictory