Vân Dương tận lực cẩn thận từng li từng tí, dịch chuyển về phía trước, tận lực phù hợp với thế gió hiện tại, tinh thần toàn thân hòa vào biến hóa tự nhiên trong thiên địa, nhu hòa bay về phía trước.
Tin rằng dù bất luận kẻ nào, cho dù có đứng sát ngay trong phạm vi hóa gió của Vân Dương, cũng chỉ có thể cảm thấy một luồng gió mát thổi qua, có cảm giác mà không dấu vết, cứ thế đi qua!
Cho nên, Vân Dương tự nhận bản thân tuyệt đối an toàn.
Thế nhưng tung tích của đối phương dường như càng thêm triệt để hơn hắn!
Vô luận là người, kiếm, khí tức, thần thức, thậm chí là công kích, tất cả đều như biến mất!
Thứ còn lại chỉ là bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Vân Dương cảm thấy nguy cơ kia còn xa xa chưa thể giải trừ, giờ phút này càng an tĩnh, lại càng thêm hung hiểm!
Phàm là hắn dám có bất cứ chút thư giãn thả lỏng, lúc đó cũng chính là lúc hắn phải vẫn lạc!
Duy trì trạng thái tự nhiên tiến lên phía trước, ước chừng bay được mười dặm, bỗng nhiên Vân Dương cảm thấy mình như đụng phải cái gì đó, lại hoặc có thể nói là tiếp xúc thứ gì đó vô cùng đặc biệt.
Tựa như giữa thiên địa, có một đạo bình chướng vô hình quán thấu thiên địa, ngăn trở hắn trong một phạm vi nào đó, lúc này hắn tiếp xúc tới biên giới kia, cho nên mới thấy bị đụng phải.
Trong nháy mắt Vân Dương tiếp xúc bình chướng vô hình, lập tức thầm cảm thấy không ổn, lập tức hóa thành phong lưu tứ tán, tất cả phong tướng hóa thân đều lập tức truyền xa trăm trượng.
Cơ hồ ngay lúc đó, đạo kiếm quang quỷ dị kia lại xuất hiện, đem vùng không gian mà hắn vừa tiếp xúc phá thành mảnh nhỏ!
Mảng không gian kia nhất thời vạn vật hủy diệt, vạn linh bất tồn!
Một cái lỗ đen chậm rãi chờ chữa trị.
Vân Dương thầm nhẹ nhàng rên rỉ, vừa rồi mặc dù hắn ứng biến kịp thời, nhanh chóng bay ra, thế nhưng không thể tránh khỏi bị kiếm quang kia lần nữa liên lụy, thần hồn lại cảm nhận từng dao cắt xé, đau nhức kịch liệt.
Cùng lúc đó, cảm giác mơ mơ màng màng tràn ngập đại não, lục phủ ngũ tạng cũng không ngừng sôi trào.
Một kiếm này, tổn thương so với kiếm trước còn mạnh hơn mấy lần!
Linh hồn cùng thể xác cùng bị đánh lén!
Thậm chí Vân Dương hoài nghi, kiếm khí quỷ dị này căn bản được tạo ra để nhắm vào chư tướng công thể của hắn. Nó hoàn toàn không phải sinh ra để nhằm vào thực thể, mà chỉ nhằm vào thần hồn, tổn thương thần hồn để phản phệ thể xác, thậm chí nhục thân cũng gián tiếp bị tổn thương, uy năng như thế thực sự đáng kinh ngạc đến đáng sợ!
Vân Dương vốn dĩ đã cảnh giác vạn phần, lúc này lại đề cao thêm một cấp!
Kiếm quang kia như có linh trí, vừa thấy thất thủ lại lần nữa biến mất, nếu không phải lỗ đen kia còn chưa khép lại, tựa như nó chưa từng tồn tại.
Tình cảnh quỷ dị này, không thể gọi tên!
Nguy cơ mà Vân Dương cảm nhận được, so với lúc trước lại càng thêm mãnh liệt.
Vân Dương cấp tốc bay lên, độ cao hiện tại chí ít đã tới ngàn trượng, nhưng mà cho dù thân thể bay cao như thế, vẫn có thể rõ ràng cảm nhận nguy cơ kia như giòi bám xương, theo sát bên cạnh, cho dù một lát cũng không chia lìa.
Từ trước tới nay, Vân Dương chưa bao giờ là một người dễ từ bỏ, nếu không lúc trước nào có thể biết rõ Tử Long thành có Khống Linh đại trận mà vẫn lao vào? Biết rõ thực lực mình không đủ, nhưng vẫn lựa chọn phô trương thanh thế, áp chết Tử U đi vào khuôn khổ, thu hồi Huyền đan của Hắc Kim hùng, những ví dụ như thế nhiều không kể xiết!
Thế nhưng hiện tại, hắn cũng phải kêu khổ không ngớt, lại càng không biết phải ứng đối làm sao. Gia hỏa âm thầm ẩn núp trước mắt này, thực lực uy năng đó hoàn toàn không phải thứ mà hắn có thể chống lại. Cảm giác này, so với Lăng Tiêu Túy ngày đó còn mạnh hơn mấy phần!
Chẳng lẽ là Niên tiên sinh đích thân đến?
Nhưng...
Niên tiên sinh sao lại có thể mạnh đến thế? Lại hoặc là bản thân hắn đối với thực lực của Lăng Tiêu Túy vẫn còn chưa đủ?
Hẳn là như vậy đi, giống như lúc trước bản thân hắn cảm thấy lão Bạch rất mạnh, thế nhưng coi như lúc này lão Bạch đã đạt tới Thiên cảnh Lục trọng, lại vẫn không thể địch lại một kiếm của Quân Mạc Ngôn!
Xem ra, không biết đúng thực là một loại hạnh phúc!
Ngay khi tâm niệm Vân Dương khẽ chuyển, kiếm quang quỷ dị kia lại lần nữa chém tới!
Vẫn là chợt lóe lên, tuyệt không dừng lại, lại lần nữa biến mất.
Mà Vân Dương lại lần nữa cảm nhận được thần hồn của mình lại bị cắt phạm!
Vân Dương thầm tính, đại khái là đối phương dùng một biện pháp nào đó, cảm nhận được hết thảy biến hóa trong vùng không gian này, mà bây giờ, kiếm khí của đối phương, đã khóa chặt năm ngàn trượng quang khu vực này!
Một khu vực lớn không thể nghi ngờ!
Thế nhưng, kiếm của đối phương vừa nhanh lại uy mãnh, lại như không chịu khoảng cách không gian ước thúc, muốn xuất hiện ở đâu là có thể xuất hiện ở đó!
Nếu hắn còn tiếp tục ở lại trong này, có lẽ sau một khắc sẽ bị đối phương trực tiếp đánh giết!
Điểm này, tuyệt không tồn tại bất kỳ may mắn.
Cho dù hắn có hóa thân ngàn vạn, diễn hóa vô số phân thân, thế nhưng với thủ đoạn ngự kiếm của đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành thương tổn chí mạng cho hắn, khiến hắn không thể duy trì phong tướng chi thể.
Đây cũng thực là lần đầu mà Vân Dương gặp phải chuyện này, nhưng mà cho dù trong lòng e ngại, hắn cũng không thể ngồi không chờ chết, thúc thủ chịu trói được!
Thế là bắt đầu khẩn trương suy tính, đến cùng làm thế nào mới có thể thoát thân? Thoát khỏi tình thế nguy hiểm trước mắt?
Trước mắt... Điểm chết người nhất trước mắt chính là địa lợi, đối phương bố trí một kết giới quỷ dị, đem hắn khốn trụ trong phạm vi nhất định. Lúc này muốn thoát được nhất định phải nhằm vào điểm này, mới có thể thay đổi được tình huống trước mắt, thế nhưng lại phải làm thế nào?
Hiện tại gió đang thổi từ hướng đông bắc, nếu hắn tùy tiện đổi hướng gió, nhất định sẽ tạo thành dị dạng, chỉ sợ một giây thay đổi kia, cũng chính là lúc hắn bị đối phương bắt giết!
Nếu như hóa mây mà đi, phân nữa cũng phải chịu kết cục tương tự.
Huyết? Thủy? Hỏa?
Mấy tướng thể này cũng không được, hoàn toàn không được!
Còn lôi tướng, tốc độ của lôi tướng càng mạnh hơn phong tướng, thế nhưng quá mức tiêu hao, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, coi như hắn có hóa thân lôi điện, cũng khó tránh khỏi kết cục bị đối phương đánh giết trong nháy mắt.
Vân Dương suy nghĩ đủ kiểu, đành phải bảo trì quỹ tích chậm rãi phiêu động, từ từ bay tiếp tới phương nam.
Vân Dương làm như thế, không phải là không có nguyên nhân...
Phương nam, chính là nơi gần mặt đất nhất, có những ngọn núi cao nhất, mà địch nhân ngay ở chỗ này, ngự kiếm trực chỉ hắn.
Nếu như hắn bay tới hướng bắc, cố nhiên có thể rời xa địch nhân, thế nhưng nhất định bay vào khu vực mà đối phương chú trọng nhất, tuyệt không thể tùy tiện bay qua.
- Nơi càng nguy hiểm, lại càng an toàn. Hiện tại không có cách nào hay, cũng chỉ có thể để binh đi nước hiểm...
Vân Dương cận thận tiến về phía nam, lúc này hắn trực tiếp hóa mình thành ngàn vạn tia gió, lặng lẽ tách rời...
Phía dưới, kiếm quang lại có động tác, vẫn là chợt lóe lại tắt, nơi lóe lên lần nữa tạo thành một hố đen.
Thế nhưng lần này, đối với Vân Dương lại hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng, bởi kiếm quang lần này hoàn toàn là bắn tên không đích, cũng là lần đầu tiên không tạo thành tổn thương cho Vân Dương!
Sau đó, kiếm quang kia cũng không tiếp tục im ắng một hồi lâu như trước, mà lại liên tục lấp lóe ba lần, kết qua là mấy trăm trượng không gian liền đó, cơ hồ trong nháy mắt bị xét nứt ra ba cái lỗ đen thật to, nếu Vân Dương thực sự còn trong phạm vi này, coi như không chết, cũng không thể duy trì được phong thể, càng thêm trọng thương!
Có thể nói, quyết định bay về phương nam của Vân Dương mới rồi, sáng suốt tới cực điểm.
Ba kiếm phích lịch lôi đình, cũng không tạo thành tổn thương với hắn, nhưng dù vậy, vẫn khiến Vân Dương nhìn mà tâm kinh đảm hàn, không rét mà run.
Uy năng mấy kiếm này, nhìn thôi mà kinh tâm động phách, thực sự diễn tả thành lời.
Thậm chí, rõ ràng đã đứng ở góc độ quan sát, Vân Dương vẫn không thể phát hiện kiếm này từ đâu mà tới, lại biến mất ở nơi nào.
Chuyện này có cho tiền hắn cũng không thể tưởng tượng nổi!
Lấy tu vi hiện tại của hắn, mặc dù không thể nói là đỉnh tiêm, nhưng cái gọi là tông sư mười thành viên mãn đã sớm không phải đối thủ một đao của hắn!
Trận chiến Tử Long thành mấy ngày trước đã chứng minh điều này!
Nhưng mà đối mặt với đối thủ hiện tại, thế mà một chút dấu vết hắn cũng không bắt được!
Một khi phong thể của hắn bị phá, đoán chừng một giây tiếp theo hắn sẽ phải nhận kết cục lăng trì xử tử, toái thi mà chết, ừm... Còn phải thần hình câu diệt, vạn kiếp bất phục, chết đến không thể chết thêm!
Sau ba lần tốn công vô ích, kiếm quang kia đột nhiên ngừng lại một giây, tựa như đang cân nhắc điều gì đó.
Vân Dương khẽ động tâm niệm, nhanh chóng khống chế phong tướng, lần nữa bay tới hướng bắc. Mà vị trí trước mắt của Vân Dương, chính là... Nơi mà ba kiếm mới xé nát.
Quả nhiên, hắn vừa mới di động, kiếm quang quỷ dị mang theo lực lượng khủng bố kia đã liên tiếp xuất hiện trong phạm vi trăm trượng vị trí trước đó của hắn!
Rõ ràng, Vân Dương đoán không hề sai, chủ nhân kiếm quang kia sau ba kích không trúng, lập tức đoán được tâm tư, thủ đoạn đối ứng của hắn, không nói hai lời lập tức lần nữa ra tay, nếu Vân Dương hơi chậm một chút, đoán chừng đã không thể né tránh được công kích kiên tục dày đặc này.
Vân Dương càng thêm sợ hãi, thế nhưng trong sợ hãi lại thêm một tia kinh hỉ, bởi hắn đã thấy được chuyển cơ, hoặc nói là mấu chốt quyết định trận chiến này!
- Trí tuệ Niên tiên sinh vô cùng siêu diệu, mưu lược sâu xa, hiển nhiên nếu hắn đã xác định ra ở đây, nhất định sẽ toàn lực đánh giết, tuyệt đối không để lỡ cơ hội.
- Thế nhưng hắn xác định ta là một chuyện, còn muốn khóa chặt chân thân của ta lại là chuyện khác, mà vừa rồi hắn liên tục xuất kiếm, chân ý cũng không hẳn muốn đuổi giết ta, mà là thăm dò, một khi phát hiện không hợp lý, nhất định sẽ đổi mục tiêu.
- Cho nên trong lúc này, xung quanh nơi hắn vừa xuất thủ sẽ thành chỗ nguy hiểm nhất.
- Cho nên nơi hắn vừa xuất thủ, mới là nơi an toàn nhất.
Vân Dương khẩn trương suy nghĩ.
- Thế nhưng sau khi hắn quét sạch phương nam, lại sẽ làm thế nào? Ta nên lợi dụng chuyện hắn không thể xác nhận vị trí của ta thế nào cho phải?
- Hiện tại hẳn là hắn sẽ suy đoán, ta sẽ trốn đến nơi mà hắn vừa xuất thủ, cho nên mới tạm bảo an toàn. Như vậy... Sau khi hắn càn quét phương nam, điều ta cần làm... Tiếp tục hướng lên phía bắc?!