Ta Là Chí Tôn

Chương 402




Đêm nay, nhà nhà thắp đèn không ngủ...

Đám nam nhi chuẩn bị tòng quân, tính cả đêm nay, sẽ chỉ còn có thể ở lại nhà ba đêm.

Sau ba ngày, bọn hắn sẽ tòng quân, hoặc là lên phía bắc, hoặc là xuôi nam, cũng có thể sang đông, về tây!

Ba ngày ngắn ngủi, bọn hắn chỉ có thể toàn tâm toàn ý chú mục người nhà của mình.

Thế mới biết, cái nhà này lại ấm áp như vậy, đáng yêu như vậy, không nỡ rời bỏ như vậy.

Đám con nít ngày thường nghịch ngợm, bình thường bọn hắn hận không thể quất mông tám lần, lúc này cũng trở nên đáng yêu, hoạt bát không sao tả xiết.

Thực sự hy vọng vĩnh viễn có thể nhìn thấy bọn nó nghịch ngợm...

Thế nhưng không được...

Quốc mất, thì nhà tan, tổ chim vỡ há có trứng lành...

Nếu như quốc gia sinh dưỡng của mình bị người ta chinh phục, ai biết bọn hắn sẽ phải chịu đãi ngộ thế nào?

Những kẻ xâm lược như lang như hổ kia, há có thể để người nhà của mình lưu lại đường sống!?

Thà làm cẩu thái bình, không làm nô vong quốc!

Đây nói đó, thể hiện rõ tiếng lòng người trong nước!

Thiên gia vạn hộ, trầm mặc ngồi trước mâm rượu.

Người người yên lặng uống rượu.

- Cạn ly rượu này.

- Được!

- ... Đã làm thì làm cho tốt, đừng để phụ lão hương thân trong nhà phải mất mặt.

- ... Vâng!

- Ở nhà không cần lo lắng.

- Vâng!

- Nếu như... Nếu như...

Người cha già gục đầu xuống, mái tóc trắng nhợt run run, khôn mặt giấu trong bóng âm u mà ánh đèn không chiếu tới, giọng khàn khàn:

- Nếu như... Có một khắc đó, không nên quên rằng, trong xương trong tủy của ngươi, chính là tinh huyết Ngọc Đường. Chúng ta đi liều mạng, không phải đi đầu hàng!

- Cha, ngài cứ yên tâm! Con của ngài không phải thứ hèn nhát!

- Được! Được! Được!

Lão nhân uống nốt nửa cốc rượu, rời mâm đứng dậy, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, giọng khàn khàn lại nói:

- ... Nhớ, nói chuyện tâm sự với nương tử của ngươi... Nói cho nàng biết, nhà chúng ta, chờ ngươi trở về. Nếu ngươi không thể trở về, chúng ta sẽ coi nàng như khuê nữ trong nhà, tương lai... Chúng ta có thể đặt mua đồ cưới!

- ... Vâng.

Nhà nhà đốt đèn không ngủ.

Dặn dò trước lúc ra chiến trường.

Ngọc Đường khắp nơi một mùi rượu.

Vô số lão nhân, cô độc cầm theo hương nến tiền giấy, quỳ rạp trước mộ tổ tông, lão lệ tung hoành.

- Hy vọng tiên tổ có linh, phù hộ bọn nhỏ bình an trở về...

Ánh lửa hương nến, lấp lóe trước vô số phần mộ...

...

Một nơi khác, Vân Dương rốt cục gặp được truyền nhân Y Tiên thế gia trong truyền thuyết, Tôn Thừa Phong.

Lan tướng gia đứng bên cạnh, nhìn Tôn Thừa Phong bắt mạch cho Vân lão, trên mặt đầy vẻ khẩn trương.

Vai trò của Vân lão hiện nay vô cùng quan trọng, nếu không thể trị liệu, như vậy chỉ có thể dựa vào cái kế hoạch trăm ngàn chỗ hở mà làm.

Chẳng may vị Vân Tôn kia không chịu đền tội, chỉ sợ... Từ nay về sau, Tử U đế quốc không còn ngày lành!

Cho dù là thành công hủy diệt Ngọc Đường, nhưng Tử U thân là người thi thành chủ yếu, nhất định sẽ trực diện Vân Tôn, tiếp nhận hình thức trả thù cực đoan nhất, điều đó không phải là chuyện mà Tử U có thể chịu đựng.

Thậm chí, sau khi luân phiên tiếp nhận thiên họa nhân tai, Tử U thậm chí sẽ trở thành đối tương tiếp theo mà các nước nhắm đến? Đến lúc đó, Tử U có còn tồn tại hay không cũng là điều khó nói!

Càng quan trọng hơn, nếu Vân Tôn có thể tụ hợp toàn bộ uy năng của Cửu Tôn, chỉ riêng việc dẫn động nước Nguyệt Hồn giang, liền có thể khiến toàn bộ Tử U đều ngập trong biển nước, lúc đó, liệu còn có mấy người sống?

- Mạch tượng này thực vô cùng kỳ quái...

Tôn Thừa Phong cau màu, ngón tay đặt lên cổ tay Vân lão, liên tục kêu than:

- Quái tai... Quái tai...

Lan tướng gia sốt ruột hỏi thăm:

- Sao vậy?

- Cái này... Mạch tượng của Vân lão, lấy mạch lý mà nói, hẳn là đã sớm nên đoạn tuyệt... Thế nhưng bởi trong kinh mạch luôn có một cỗ sinh khí nỗ lực chèo chống... Nói cách khác, vị Vân lão này... Khụ khụ, thứ cho ta nói thẳng... Hẳn là người đã chết từ lâu... Nhưng cũng không biết vì duyên cớ gì, lại có thể sống tới ngày hôm nay...

Vân Dương tán thưởng nói:

- Tạo nghệ mạch lý của Tôn thần y quả là ghê gớm, hoàn toàn không kém lệnh tổ năm xưa, bắt rất chuẩn!

- Vân lão có thể kéo dài mạng sống tới nay, chẳng những là chuyện đáng quý, càng là việc mà người khác không thể làm được, có điều... Vân lão có thể mượn niết bàn mà trì hoãn thương thế, nhưng cuối cùng cũng tự tạo thành tổn thương nguyên khí cùng tu vi.

Tôn Thừa Phong nói:

- Đến ngày hôm nay... Tin rằng trong lòng Vân lão cũng rõ, nguyên khí còn lại chỉ sợ đã không thể niết bàn thêm lần nữa.

Vân Dương thở dài một hơi:

- Không sai.

Hai chữ không sai, tràn đầy ý vị nặng nề ngưng trọng.

Lan tướng gia cũng cúi đầu thở dài.

Tôn thần y chẩn bệnh, có thể xác định những lời Vân lão nói trước đó là thực, đồng thời cũng chứng minh suy đoán của đối phương cũng là thật. Có điều, giờ có chứng thực, lại có lợi ích gì? Mấu chốt là có thể trị liệu cho hắn không a?!

Chỉ có thể giúp Vân lão chuyển biến tốt đẹp, mới có thể thực hiện bước kế tiếp!

Lan tướng gia khẩn trương hỏi:

- Tôn thần y có thể có biện pháp nào không?

Tôn thần y cau mày:

- Khó..

Trái tim Lan tướng gia như lạnh mất một nửa:

- Chẳng lẽ, ngay cả thử cũng không được sao?

Tôn Thừa Phong nghe vậy, trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói:

- Vân lão kiến thức sâu rộng, lại sống chung với bệnh này vô số năm, tin rằng đối với thương thế của bản thân cũng có chỗ hiểu, thậm chí còn hơn xa Tôn mỗ, không biết Vân lão có biết cách nào có thể bắt tay chẩn trị? Hoặc là phương hướng chữa thương?!

Vân Dương nhẹ nhàng thở dài:

- Kỳ thực phương hướng trị liệu, thậm chí nên trị liệu từ đâu, lão phu đều biết rõ, thậm chí phương thuốc chữa bệnh cũng đã có, nhưng vấn đề muốn gom những vị thuốc kia... Lại khó như lên trời!

Tinh thần Lan tướng gia chấn động:

- Chỉ cần có biện pháp thì cũng có hy vọng. Không biết phương thuốc mà Vân lão nói cần những vị thuốc nào?

Vân Dương thản nhiên nói:

- Giao Long Đảm Chi Khổ, Khổng Tước Vĩ Chi Sương, Vô Căn Thủy Chi Điềm, Tuyết Sơn Lưu Chi Toan, Độc Giác Thú Độc Giác Chi Lạt, Vô Lượng Kình Huyết Chi Hàm, Lại Thêm... Vẫn Tinh Chi Tâm, còn có thuốc dẫn khó khăn nhất chính là phải dùng vạn dân nguyện lực, ngưng thành châu đan, mới có hy vọng.

Lan tướng gia nghẹn họng nhìn trân trối, tựa như nghe được thiên thư.

Tôn Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói:

- Xin hỏi đơn thuốc này là ai cấp cho ngài? Phương thuốc này... Ta... Ta thực chưa bao giờ nghe nói.

Vân Dương liếc mắt nhìn sang, vẻ lạnh nhạt ban đầu cũng không còn, kinh ngạc nói:

- Ngươi không biết? Đây là do tổ tiên người Tôn Đại Mao cắt cho ta a!

Tôn Thừa Phong lập tức mặt đỏ tới mang, cũng không phải vì phẫn nộ, mà vì xấu hổ, còn có một cảm giác vinh quang khó tả:

- Hóa ra là tiên tổ... Khụ khụ, tiên tổ... Đại Mao chỉ là danh hiệu của các bằng hữu, tục danh tiên tổ là Tôn Tế Thế.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Ta gọi hắn là Tôn Đại Mao... Lại có thể làm sao? Tên hỗn đản này, cắt thuốc cho ta xong là biến mất không còn bóng dáng, hiện tại còn sống không?

Thần sắc Tôn Thừa Phong tràn đầy cung kính:

- Từ hai trăm bảy mươi năm trước, gia tổ đã tiên thăng...

Vân Dương trợn mắt một cái, trên mặt lộ một vòng sầu não hồi tưởng, lo lắng thầm nói:

- Năm đó... Tổ phụ ngươi, là người tốt a...

Thổn thức chi ý, lộ rõ trên mặt.

Tôn Thừa Phong Tôn kính nói:

- Nếu tiền bối là chỗ quen biết gia tổ...

Vân Dương cười quái dị:

- Cái gì mà chỗ quen biết? Tổ tông nhà ngươi là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn là lão Tam, lão phu chính là Lão đại!

Tôn Thừa Phong giật nảy cả mình:

- Tiền bối ngài... Chính là... Chính là... Tửu Thần uy chấn chiên hạ năm đó?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Tửu Thần cái gì? Sao lão phu không nhớ còn có cái danh hiệu như thế!

Tôn Thừa Phong cung cung kính kính đứng lên, sửa sang quần áo, sau đó quỳ rạp xuống:

- Tôn gia Tôn Thừa Phong, bái kiến đại lão gia! Đại lão gia vạn phúc kim an, tôn nhi... Kích động không thôi, trước đó thất lễ không biết, ở đây trịnh trọng tạ lỗi bồi tội, xin đại lão gia ngài tha thứ.

Mặc dù Lan Vô Tâm đã sớm có suy đoán thân phận “Vân lão”, nhưng cuối cùng cũng không thể xác nhận, nhất là Vân lão chưa bao giờ tự nhận, coi như đã chắc chắn thân phận chân thật, bình thường hắn cũng không dám nói ra, đương nhiên không thể nói lại với Tôn Thừa Phong.

Thậm chí, trước khi đến đây, Tôn Thừa Phong cũng không biết người hắn cần trị liệu là ai.

Cho đến khi dò mạch, Tôn Thừa Phong mới giật mình kêu lên, chỉ nhìn mạch tượng, đã nói người trước mắt sớm nên đã chết, mạch tượng thực vô cùng quái dị. Nhưng đối phương đã là cao nhân, càng sớm đã rõ thương thế trên người, đương nhiên sớm đã tìm thần y chẩn trị, cái này hoàn toàn có thể hiểu được.

Thế nhưng người chẩn trị đó đột nhiên lại chính là lão tổ tông của hắn?!

Hơn nữa, rõ ràng đối phương lại là huynh đệ kết bái của lão tổ tông, hơn nữa còn là Lão đại. Tổ tông hắn là tiểu đệ của người ta, đó không phải là đại lão gia của hắn sao a?!

Lan tướng quân đứng bên quan sát, lúc này cũng ngơ ngác như mơ!

Ta xxx.

Quan hệ của các ngươi, có vẻ như quá phức tạp đi a!

Còn chưa làm được gì, các ngươi đã nhận thân... Hơn nữa còn là bối phận lão tổ tông. Các ngươi đã trâu bò như vậy, sao không lên trời luôn đi...

Ừm, không đúng, tu vi bối phận của người ta, muốn lên trời cũng chỉ là chuyện ăn cơm uống nước, người ta vốn dĩ đã trâu bò như thế a!

Cho dù tự thân hiểu rõ, Lan tướng gia vẫn không tránh khỏi có chút vặn vẹo.

Hắn cùng Tôn Thừa Phong lớn lên cùng nhau, ngày thường vẫn gọi nhau là huynh đệ, tính toán như vậy, chẳng phải đối phương cũng là đại lão gia của hắn?

Nghĩ như vậy, Lan tướng gia không tránh khỏi có chút xoắn xuýt!

Hắn là ai? Là người đứng đầu bách quan Tử U, là quan văn chỉ tổ, đối mặt ai cũng có thể ngẩng cao đầu, thế nhưng đứng trước lão gia hỏa này, trực tiếp bị giáng xuống hàng cháu trai!

Lại nhìn cái đầu bạc của Tôn Thừa Phong cung kính gọi người ta là lão tổ tông, đại lão gia, quỳ trên mặt đất tràn đầy tôn kính. Chỉ thấy trong lòng một mảnh hỗn độn, bản thân hắn có nên tham gia náo nhiệt, cũng kêu một tiếng lão tổ tông, đại lão gia không a?!

Vừa nghĩ đến đây, Lan Vô Tâm nhất thời rùng mình một cái, thực tình không muốn nhớ lại nữa!

- Đứng lên đi, tuổi ngươi cũng đã cao, cấp bậc lễ nghĩa chỉ cần để trong lòng là được, không cần phải trịnh trọng như vậy?! Tiểu tử Đại Mao năm đó cũng giống hệt ngươi, lúc nào cũng lễ lễ phép phép...

Vân Dương hiền hòa nói, thở dài:

- Nhưng tóm lại, người tốt đúng là không có hảo báo, Y Tiên gia tộc hành y tế thế, huyết mạch kéo dài không ngừng, có người kế tục...