Thế nhưng vào lúc này, nhất là khi đại binh Đông Huyền áp cảnh, Ngọc Đường đã không thể chịu nổi thêm bất kỳ náo động từ bên trong nào nữa!
Một khi làm không tốt, Ngọc Đường sẽ chịu cảnh loạn trong giặc ngoài, sụp đổ!
Lão Nguyên soái nháy mắt có thể liên tưởng tới vô số chuyện liên quan, trợn mắt hốc mồm nửa ngày tại chỗ.
Đối diện, Vân Dương yên lặng, không nói một lời, trầm tĩnh chờ Lão Nguyên soái đáp lời.
Phản ứng của Thu Kiếm Hàn, có thể nói đều trong dự liệu của Vân Dương. Vị lão tướng quân cả đời dâng hiến cho Ngọc Đường này đang suy nghĩ những gì, Vân Dương sao có thể không nghĩ tới. Trên thực thế, từ lâu Vân Dương đã nghĩ đến, nó cũng chính là nguyên nhân mà Vân Dương còn khó làm ra lựa chọn.
Nhưng chuyện này, nhất định phải cho lão biết, hơn nữa còn phải biết sớm hơn Hoàng đế Bệ hạ.
- Phong Tôn đại nhân, xin hỏi ý ngươi thế nào?
Sau hồi lâu trầm mặc, Thu Kiếm Hàn rốt cục lấy lại tinh thần, nhưng vẫn có chút cà lăm hỏi.
- Việc này không phải ý ta thế nào!
Vân Dương tỉnh táo nói:
- Lão đại đặt tên cho đứa nhỏ, chính là Ngọc Càn Khôn!
Thân thể Lão Nguyên soái đột nhiên chấn động, lão há có thể không rõ hàm nghĩa trong cái tên này?
Thu Kiếm Hàn im lặng nửa ngày, bỗng thở dài thầm kín:
- Ta muốn xem phong di thư kia.
Đây là điều đương nhiên, mặc dù cử chỉ này có vẻ như không tin lời Phong Tôn, có thể khiến Phong Tôn không vui, dù sao xưa nay cao tầng Ngọc Đường chưa từng chất vấn Cửu Tôn như vậy, song lần này, Lão Nguyên soái dù có biết rõ, nhưng vẫn không thể không nói.
Vân Dương không chút ngang ngược, vui vẻ lấy ra năm tấm di thư giao cho Lão Nguyên soái.
Cũng đồng thời vận khởi Thánh Thủy quyết, một đạo lam quang hiện lên, trên tờ giấy trắng xuất hiện từng dòng chữ u lam xinh đẹp.
Đây chính là thủ pháp đặc biệt của Cửu Tôn, chỉ có dùng công pháp của mình, mới có thể đọc được di thư, mới có thể nhìn thấy nội dung bên trên.
Kỳ thực khi thấy Phong Tôn vung tay sử dụng độc môn bí pháp của Thủy Tôn. Lão Nguyên soái cũng đã tin tưởng chín phần.
Tâm tư khẽ động, thần sắc run rẩy, chú mục nhìn Vân Dương:
- Phong Tôn đại nhân, xin hỏi có phải công pháp của Cửu Tôn... Hiện tại toàn bộ đều trong tay ngươi?
Vân Dương trầm mặc một chút, lẳng lặng nói:
- Trong tay ta, Cửu Tôn còn, một cái cũng không thiếu!
- Quá tốt rồi, dù sao Cửu Tôn cũng không biến mất!
Trong lòng Lão Nguyên soái một mảnh vui mừng.
- Cho tới bây giờ, Cửu Tôn chưa từng biến mất.
Vân Dương lạnh lùng nói:
- Ta, chính là Cửu Tôn!
Thu Kiếm Hàn nhìn chằm chằm hồi lâu.
Mấy câu của Vân Dương, ít lời mà nhiều ý.
Thu Kiếm Hàn thu lại mấy lời, lúc này mới phun ra một hơi:
- Lão phu hiểu rõ.
Sau đó, lão cúi đầu, tỉ mỉ đọc di thư.
Một chút tâm tư tình cảm trong di thư của Thủy Tôn. Đối với người quá trải tình đời như Thu Lão Nguyên soái chỉ cần liếc mắt là có thể hiểu rõ, nhưng cũng chính vì vậy, sau khi Lão Nguyên soái xem hết di thư, sau một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Một đêm này, thời gian im lặng xa xa dài hơn thời gian đối thoại.
- Có thể có thư của... Đại hoàng tử?
Thu Lão Nguyên soái hỏi.
Lão theo bản năng đổi tử di thư thành thư, lấy tâm tư của Lão Nguyên soái mà nói, lão cũng không hy vọng Đại hoàng tử đã mất, mặc dù đó đã là chuyện ván đã đóng thuyền, là hiện thực!
- Còn chưa cầm được!
Vân Dương thẳng thắn nói:
- Năng lực của ta, trước mắt chỉ có thể thu được di vật của Tứ tỷ Thủy Tôn, đồ của Lão đại, Nhị ca, và Tam ca ta còn chưa lấy được, nhưng chờ một thời gian nữa, ta có thể lấy được, lúc đó nếu cần thiết, ta sẽ đem tới cho Lão Nguyên soái cùng... Bệ hạ.
Vân Dương đưa ra một cái hứa hẹn không thời hạn, dù sao lúc này hắn còn không rõ nội dung cụ thể trong di thư của Lão đại là gì, nếu dinh tới cơ mật Cửu Tôn, vậy cũng không thể chuyển giao cho Lão Nguyên soái cùng Bệ hạ, chuyện này cũng không thể thông qua thương lượng mà giải quyết, Lão đại Thổ Tôn chính là người duy nhất biết nội tình của tất cả Bát Tôn còn lại!
Thu Kiếm Hàn gật gật đầu, cẩn thận cuộn lại di thư, đưa trả Vân Dương.
Vân Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm phong di thư, mặc dù Thu Lão Nguyên soái là một trong những người mà hắn tín nhiệm nhất, nhưng nội dung phong di thư này thực sự liên quan quá lớn, động chút chính là dao độc căn cơ Ngọc Đường. Lão Nguyên soái có thể có hành động nào đặc biệt hay không, Vân Dương cũng không thể khẳng định, vô luận là hắn tự phụ trí tuệ thế nào, nhưng nhân sinh lịch duyệt của Thu Lão Nguyên soái không phải thức hắn có có thể sáng bằng!
Mãi cho đến khi di thư lần nữa trở lại tay, Vân Dương mới có thể thở nhẹ một hơi.
Thu Kiếm Hàn nhìn di thư trong tay Vân Dương, im lặng hồi lâu, sắc mặt thiên biến vạn hóa, sau thời gian một chén trà, mới lại mở miệng lên tiếng:
- Nếu Bệ hạ biết chuyện này, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ...
Câu nói này của lão, mang theo ý vị thâm trường.
Vân Dương không động cũng không trả lời, dường như mắt điếc tai ngơ.
- Đứa nhỏ này... Có Phong Tôn đại nhân làm núi dựa... Sao mà may mắn!
Thu Kiếm Hàn nhắm hai mắt lại.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Người may mắn hẳn là ta mới phải, bởi vì từ lúc ta biết nó tồn tại, mới chân chính nhìn thấy con đường tương lai, phía trước của ta, đã không chỉ còn hai chữ báo thù!
- Phải là ta cảm tạ nó mới đúng, ta vẫn luôn biết ta đang làm gì, ta cũng biết tâm tính ta có vấn đề, có thể nói đã đến mức cực đoan. Nhưng từ khi đứa nhỏ này xuất hiện, đã cho ta có cơ hội trở thành chỗ dựa nó, cũng đồng thời để ta có một mục tiêu sống mới! Nếu không con đường phía trước của ta, chỉ có hai chữ huyết tinh, chỉ là một con đường máu u ám!
Câu nói này vô cùng lộn xộn, nhưng Thu Kiếm Hàn lại hoàn toàn có thể hiểu được, một người mất sạch huynh đệ, trên vai gánh đại thù không biết ngày trả, chỉ có thể kiệt lực tiến lên trên còn đường đầy máu, nhưng đứa nhỏ xuất hiện, khiến cho quỹ tích sinh mệnh của Phong Tôn bước sang một hướng khác, cũng không chỉ còn hai chữ báo thù!
Ánh mắt Vân Dương lóe lên quang mang sắc bén:
- Nếu Cửu Tôn còn tại, tất cả đều là chỗ dựa cho nó, đó mới là may mắn chân chính!
Thu Kiếm Hàn nói:
- Xem ra Phong Tôn đại nhân đã quyết định là thế nào rồi?!
Vân Dương ngẩng đầu trịnh trọng:
- Không sai!
Thu Lão Nguyên soái đi qua đi lại, một tay chắp sau lưng nhíu mày trầm ngâm.
Vân Dương mảy may bình tĩnh ngồi xuống:
- Bản tọa cả gan, muốn hỏi Nguyên soái vài chuyện.
Thu Kiếm Hàn nói:
- Chuyện gì?
Vân Dương nói:
- Còn xin Lão Nguyên soái trả lời thật lòng, không nên che giấu né tránh, nếu Lão Nguyên soái không muốn trả lời, trực tiếp nói ra là được.
Thu Kiếm Hàn ẩn ẩn đoán được vấn đề mà người trước mắt muốn hỏi, sắc mặt nhất thời sụp xuống, trầm giọng nói:
- Ngươi hỏi đi.
Vân Dương hít sâu một hơi:
- Thái tử đương triều, Lão Nguyên soái thấy như thế nào?
Thu Kiếm Hàn trầm mặc một hồi:
- Thái tử suy nghĩ chu toàn, xử sự chu đáo, lại giỏi lung lạc lòng người. Đối với đế vương chi thuật cũng có tạo nghệ sâu dày, có thể nói còn cao hơn Bệ hạ năm đó.
Vân Dương liếc mắt:
- Nếu Thái tử kế vị, tương lai Ngọc Đường sẽ thế nào?
Thu Kiếm Hàn lần nữa trầm mặc, một lúc sau mói nói:
- Có lẽ... Có thể bảo vệ Ngọc Đường không mất.
Có lẽ?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Nếu Lão Nguyên soái không muốn trả lời, trực tiếp không đáp là được, cần gì phải trái lương tâm. Thái từ ngoại rộng trong hẹp, mặt từ tâm đen. Tự cho là giỏi đùa tâm kế, tự cho là đế vương tâm thuật, tự cho là có thể lung lạc cả triều đỉnh, tự cho bản thân xử sự cao minh... Nhưng sự thật thì sao? Không nói văn võ bá quan có mấy người thực lòng phụ thuộc, chỉ nói chuyện xử sự quyết đoán, căn bản chính là tự cho là đúng, đụng tường đến bể đầu cũng không muốn quay lại. Lão Nguyên soái cho rằng, đánh giá này của ta, có đúng trọng tâm hay không?
Sắc mặt Thu Kiếm Hàn dần khó coi:
- ... Hầu hết là thật.
Vân Dương cười hắc hắc:
- Chỉ là hầu hết là thật? Ta hỏi Lão Nguyên soái, nếu người như vậy leo lên đại vị, cái gọi là một đời thiên tử một đời thần, dưới trướng Thái tử bây giờ có mấy người tạm nói là hiền lương? Có bao nhiên vị tướng thiện chiến? Một khi Thái tử thượng vị, đám người này mượn gió mà lên, đảm đương trọng trách. Đến lúc đó, Lão Nguyên soái còn cho rằng, Ngọc Đường có thể giữ được không mất?!
Sắc mặt Thu Kiếm Hàn cực kỳ khó coi, nhưng lão không thể không thừa nhận, tất cả lời Vân Dương nói, đều đúng!
Hiện thực chính là bất đắc dĩ như thế!
Trong đám thần tử của Hoàng đế Bệ hạ cũng có hạng người gian nịnh, cũng có mật thám tứ quốc. Nhưng đại đa số là hạng người trung trinh chí sĩ. Tỉ như, Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm, Phương Kình Thiên, Thiết Tranh, Phó Báo Quốc, Thượng Quan tướng môn, Hình bộ thị lang... Vân vân...
Nhưng thủ hạ của Thái tử, một người như vậy cũng không có!
Đều là một đám a dua nịnh nọt, ngẫu nhiên có vài kẻ có năng lực, cũng chỉ xứng làm vị ti quan nhỏ, không có tác dụng lớn.
Tựa như lời Vân Dương, cho dù không có lương thần, không có dũng tướng, ngay cả một người ngay thẳng cũng đều không có!
Cho dù Lão Nguyên soái muốn bảo vệ Thái tử, cuối cùng cũng không thể bỏ qua lương tam, không thể phản bác được!
- Nếu Bệ hạ trăm năm đại nạn, Thái tử đăng cơ thượng vị. Muốn bảo đảm Ngọc Đường mấy năm bình an, chỉ có nước cắt đất cầu hòa, co đầu rút cổ an phận một góc. Nhưng vị trí Ngọc Đường đặc biệt quan trọng, một khi không muốn phát triển, tất sẽ bị chư quốc từng bước xâm chiếm, cái gọi là bình an mấy năm, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát, cuối cùng đến lúc thiên hạ quy về một mối, Ngọc Đường chỉ sợ ngay cả cơ hội thuận thế sáp nhập cũng không có, sớm đã chôn vùi trong lịch sử thống nhất.
Vân Dương bén nhọn nói:
- Để hắn thoái vị nhường hiền, mới là kết quả tốt nhất, cũng là cống hiến duy nhất mà Thái tử có thể làm cho quốc gia này.
Thu Kiếm Hàn thở dài không nói.
Những lời của người trước mắt, có thể nói là khó nghe đến cực điểm, nhưng lại là lời nói trúng tim đen, đúng trọng tâm không chút sai lệch.
Trên thực tế, Thu Kiếm Hàn há có thể không nhìn ra, không riêng gì lão, đối với chuyện này, mấy lão bằng hữu Lãnh Đao Ngâm, Phương Kình Thiên của lão cũng đã sớm thương lượng nhiều lần, thậm chí Hoàng đế Bệ hạ còn từng nói chuyện này với chính lão.
Nhưng sự thực chính là Ngọc Đường không người kế tục, kết cục đã sớm định sẵn, hữu tâm mà vô lực, vô kế khả thi, duy dư thở dài một tiếng, không thể làm gì khác!