Một mực rời khỏi Thiên Đường thành, lần nữa phi nước đại hơn ngàn dặm, bước vào quần sơn bao la, nơi đứa bé kia đặt chân sinh sống.
Đập vào mắt, nơi đây chính là một tiểu thôn u tĩnh tú lệ, vây quanh là trùng điệp đại sơn. Toàn bộ sơn thôn chỉ có bốn năm mươi hộ gia đình, chạng vạng tối, khói bếp lượn lờ trên những nóc nhà phủ đầy tuyết, toàn bộ tiểu thôn như một bức tránh sơn thủy, khắp nơi là một khung cảnh yên vui tường hò.
Vân Dương xuôi xuống tựa như một cơn gió.
Trực chỉ một tiểu viện yên tĩnh chính giữa thôn xóm.
Vân Dương hít một hơi thật sâu.
Thôn xóm nhỏ bình thường này tổng cộng có bốn chín hộ gia đình. Nhưng người sáng suốt nhìn lại, không khó có thể phát hiện, bốn tám hộ trong đó, vừa vặn tạo thành một trận pháp bảo vệ nghiêm mật, kín kẽ bao lấy tiểu viện chính giữa, trùng điệp vây quanh, bảo vệ nghiêm mật.
Vân Dương một đường bước đến, nhạy bén phát giác, ít nhất có tới hơn hai mươi đạo thần thức quét tới quét lui trên người hắn, chỉ là không có tiến thêm một bước hành động mà thôi.
Dọc đường trải qua bảy cái tiểu viện, mỗi một cái tiểu viện đều có một tráng hán nguy hiểm nhìn qua. Lại có một vị phụ nhân ngồi trước cửa thêu thùa may vá, con ngươi xinh đẹp, hữu tình vô ý quét tới quét lui trên người hắn.
Cửa lớn tiểu viện mục tiêu đã đóng chặt.
Vân Dương đứng bên ngoài cửa, đưa tay định gõ, chợt thấy cọt kẹt một tiếng, cửa lớn hai nhà bên cạnh đã đồng thời mở ra, hai tên đại hán không hẹn cùng bước.
Gương mặt đầy vẻ đề phòng.
- Vị công tử này, không biết tới đây là có chuyện gì?
Tất cả đám người trong thôn, đều mang theo một cỗ khí tức hung hãn dị thường.
Vân Dương tùy tiện liền có thể nhận ra, hương vị thiết huyết chỉ có ở trên chiến trường.
Hắn dựng mắt nhìn qua, đã thấy hai vị đại hán này, một kẻ tay áo trống rỗng, một người bước đi khập khiễng, có điều không phải rất rõ ràng.
Vân Dương cười thân thiết:
- Không biết hai vị là huynh đệ quân doanh nào?
Hai đại hán cảnh giác nhìn hắn:
- Chúng ta không hiểu ý công tử nói gì, huynh đệ chúng ta là thợ săn trong núi. Chưa từng tòng quân nhập ngũ?!
Vân Dương mỉm cười:
- Không có a? Xem ra là tại hạ hiểu lầm... Ta đến đây thăm cháu ta.
- Cháu ngươi?
Hai đại hán cùng nhau nhíu mày, ngạc nhiên hỏi.
- Cháu ta nhũ danh Bảo Nhi, hai vị có biết không?
Vân Dương nói.
- Bảo Nhỉ?
Hai đại hán càng thêm cảnh giác, nghiêm nghị quát:
- Rốt cục ngươi là ai?
Vân Dương thở dài, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một khối ngọc bội.
Tranh thủ lấy ra tín vật, nếu tiếp tục không làm rõ thân phận, chỉ sợ hai người kia sẽ lập tức xông lên động thủ, chẳng may làm người ta bị thương thì thật có lỗi!
Mấy người này đều là những người trung thành bảo vệ đứa nhỏ của Lão đại! Cho dù rơi một sợi tóc, Vân Dương cũng sẽ đau lòng.
Hai tên đại hán bước lên nhận ngọc bội, nhìn thoáng qua một cái, bỗng nhiên thở phào:
- Hóa ra là người một nhà, chớ trách chớ trách.
Vân Dương thu lại ngọc bội, mỉm cười nói:
- Người không biết không có tội, chư vị tận tâm bảo hộ cháu ta, làm thế là đương nhiên, không biết hiện tại Bảo Nhi đang ở đâu?
Nếu dựa theo thời gian mà tính, lúc Thủy Tôn viết di thư chính là một năm rưỡi trước, đến hiện tại, Bảo Nhi đã đủ hai tuổi rưỡi, đã có thể chạy nhảy bình thường.
Thế nhưng một đứa nhỏ chưa đến ba tuổi, lại không có cha mẹ chăm sóc, Vân Dương nghĩ đến đây, không khỏi thấy thầm chua xót.
- Bảo Nhi đang trong nhà, nó rất ngoan.
Hai đại hán không kìm nổi mà nở nụ cười cưng chiều:
- Năm nay Bảo Nhi khỏe mạnh, thông minh hơn rất nhiều.
Vừa nói, một đại hán đã chạy tới gõ cửa:
- Lý mụ, Lý mụ, mở cửa, có khách quý!
Một thanh âm ôn nhu kinh hỉ truyền ra:
- Là mẹ Bảo Nhi tới sao?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vội vàng vang lên.
Lập tức, cửa lớn mở ra/
Một nữ tử gầy yếu chừng ba mươi vui mừng xuất hiện, đưa đầu tìm kiếm khắp nói.
Nghĩ đến người đối phương hy vọng chỉ sợ không bao giờ đến được nữa, Vân Dương lại thấy thầm chua chua, truyền âm qua:
- Ngươi là Lý Nghênh Thu, Lý đại tỷ a?
Nữ tử nghe vậy sững sờ, lập tức nở nụ cười:
- Hóa ra vị công tử này chính là khách quý, mời vào mời vào.
Sở dĩ Vân Dương dùng truyền âm để nói, bởi cả thế gian này, người có thể biết cái tên này chỉ có hai người.
Một là Thủy Tôn, một là Thổ Tôn.
Cho nên Vân Dương vừa nói, nữ tử này lập tức biết, người nhà đến rồi!
Hơn nữa, còn là người được Thổ Tôn cùng Thủy Tôn tuyệt đối tin tưởng!
- Bảo Nhi, Bảo Nhi, mau ra đây. Tiểu thúc thúc đẹp trai của ngươi đến!
Lý Nghênh Thu khanh khách nói.
Dèm cửa xốc lên, một đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác ló đầu nhỏ, tròng mắt xương linh lanh lợi nhìn Vân Dương, rụt rè nói:
- Mụ mụ không tới a?
Tròng mắt đen như mực lộ vẻ thấy lạc khó mà che giấu, có vẻ không vui buông rèm xuống, nhưng lại tựa như thấy không phải phép, lại vén rèm lên:
- Thúc thúc khỏe!
Lúc này mới rụt đầu trở về.
Vân Dương chỉ nhìn một cái là đã thấy thích đứa nhỏ hiểu chuyện đáng yêu.
Xinh đẹp, sạch sẽ, đáng yên, nhu thuận, ngại ngùng, lễ phép. Duy nhất không đủ... Có chút quá gầy yếu.
- Đứa nhỏ này, ngày nào cũng ngóng trông mụ mụ đến, không phải mụ mụ nên có chút thất lạc.
Vân Dương thầm đau xót, mỉm cười nói:
- Thiên tính mẫu tử, đứa nhỏ vốn nên như thế, có gì đáng trách.
Lý Nghênh Thu nhìn thần sắc Vân Dương, có chút do dự nói:
- Cái này... Trước kia mẹ nó từng đưa người ngoài tới, ừm, ý ta là... Cha đứa nhỏ, lần này vì sao không đến a?
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Bọn họ... Đã đi một nơi thật xa làm nhiệm vụ, chỉ sợ... Qua thời gian dài mới có thể trở về.
Lý Nghênh Thu nhíu nhíu mày, im lặng nói:
- Thì ra là thế, bọn họ lúc nào cũng bận rộn như vậy.
Ngừng lại một chút lại hỏi:
- Xin hỏi công tử họ gì?
Vân Dương trầm ngâm một chút, thử nói:
- Ta họ Phong, Phong trong mưa thuận gió hòa.
Ánh mắt Lý Nghênh Thu sáng lên:
- Họ Phong cũng rất hiếm thấy, ta nhớ có lần cha đứa nhỏ nói qua, hắn có một người huynh đệ họ Phong.
Vân Dương cười cười nói:
- Vậy chính là ta, trong đám huynh đệ của đại ca, cũng chỉ có ta họ Phong.
Chút tâm lý đề phòng còn lại của Lý Nghênh Thu cũng biến mất, nhiệt tình đều Vân Dương bước vào trong nhà.
- Ngưu đại ca, Hà đại ca, nếu các ngươi có thời gian, không ngại giúp ta kiếm chút thịt rừng, ta tới làm mấy món ăn, tối nay chiêu đãi khách quý.
Lý Nghênh Thu trở lại nói.
Hai đại hán cười ha ha một tiếng:
- Còn phải nói sao? Để ta đi kêu mấy chục huynh đệ cùng đi, lấy nhiều thịt rừng một chút!
Cười lớn quay người rời đi.
Vân Dương nhìn bóng lung hai người khuất dần, trong lòng thầm suy tư, xem ra Lão đại và Tứ tỷ cũng không nói thân phận cho đám người bọn hắn, ngay cả Lý Nghênh Thu này cũng không biết đứa nhỏ là hậu nhân Cửu Tôn.
Bởi, nếu có nói ra, khi hắn vừa nói mình họ Phong, đối phương nhất định sẽ rõ hắn là ai!
Mới bước vào nhà, lập tức cảm thấy một hơi ấm phả vào mặt.
Bảo Nhi rụt rè ngồi trong lòng Lý Nghênh Thu:
- Thúc thúc ngươi là ai? Ba ba mụ mụ của ta đâu? Sao bọn họ không tới? Bảo Nhi rất nhớ họ.
Trong tay đứa nhỏ cầm một thanh kiếm gỗ tinh xảo, Vân Dương nhìn vết tích trên kiếm, chính là tác phẩm của Thủy Tôn, chất liệu cũng không khác bức tượng trong Cửu Tôn phủ.
Vân Dương nhẹ giọng cười cười:
- Bảo Nhi nhớ ba ba mụ mụ rồi hả?
Bảo Nhi dùng sức gật đầu:
- Nhớ!
Vân Dương mỉm cười:
- Có mơ tưởng không?
Bảo Nhi chuyển con mắt:
- Đêm qua còn mơ tới mụ mụ. Trong lòng Bảo Nhi thật ấm áp, còn ấp hơn bếp lửa.
Vân Dương suýt nữa rơi lệ, nói:
- Ba ba mụ mụ của Bảo Nhi đang ở một nơi rất xa, phải cần rất lâu mới về được. Sau này Bảo Nhi đi với thúc thúc được không?
Bảo Nhi dùng sức lắc đầu, phòng má nói:
- Không được!
Lý Nghênh Thu nghe vậy sửng sốt, trầm giọng nói:
- Công tử, mẹ đứa nhỏ nói muốn đón nó đi sao?
Vân Dương lắc đầu:
- Mẹ đứa nhỏ chỉ nói, đứa nhỏ lớn, cũng cần đến trường học tập, cứ ở lại đây, chỉ sợ...
Sắc mặt Lý Nghênh Thu có chút giật mình lo lắng.
Vân Dương nói tới đây, thần sắc cũng ngưng lại, vấn đề này không thể coi nhẹ, cũng không thể né tránh.
Trong thôn xóm nhỏ phong bế này, sao có thể dạy bảo thật tốt?
Vân Dương mỉm cười nói:
- Ý của ta là... Chỗ ta có đủ phòng ở, mọi người trong thôn đều có thể dọn qua, tránh cho các ngươi không yên lòng, mà tin rằng Bảo Nhi cũng không muốn xa các ngươi!
Lý Nghênh Thu vui vẻ nói:
- Vậy không còn gì tốt hơn.
Đây mới là chuyện khiến Lý Nghênh Thu do dự nhất, nàng đương nhiên không nỡ rời khỏi Bảo Nhi, mà Bảo Nhi muốn được dạy dỗ tốt, nhất định phải rời khỏi cái thôn nhỏ này. Lúc đầu Lý Nghênh Thu đã chuẩn bị một mình nàng đi theo, nhưng không nghĩ tới, Vân Dương lại nói muốn đem tất cả mọi người trong thôn mang đi, khiến chút lo nghĩ cuối cùng của Lý Nghênh Thu cũng được bỏ xuống!
Bảo Nhi bĩu môi, âm thanh non nớt nói:
- Mụ mụ ở đó sao? Mụ mụ sẽ không không cần Bảo Nhi chứ?
Hiển nhiên đứa nhỏ vẫn chưa thể ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của Vân Dương, vẫn truy vấn vấn đề mà nó quan tâm nhất.
Vân Dương ôn nhu nói:
- Mụ mụ trở về sẽ đến đó tìm Bảo Nhi. Bảo Nhi là bảo bối của mụ mụ, sao mụ mụ lại không cần Bảo Nhi được?
Bảo Nhi cúi cái đầu nhỏ, rầu rĩ không vui:
- Thế nhưng Bảo Nhi nằm mơ, đều mơ thấy mụ mụ không cần Bảo Nhi nữa, bọn hắn đi trước, Bảo Nhi gọi thế nào cũng không được...