Thượng Quan Linh Tú đi tới trước phần mộ Dương phu nhân, bày hương nến tế phẩm, mở ra một vò rượu, thật lâu không nói, bình tĩnh đứng thẳng, sau một hồi lâu mới rót rượu lên mộ phần, nói khẽ:
- Quyên nhi tỷ, ta rất nhớ ngươi.
Thở dài sâu kín một hơi:
- Ngươi nghỉ ngơi. Trước mặt ngươi, ta sẽ không nói xấu Dương Ba Đào. Hy vọng nếu ngươi có linh, trở về trong mộng của ta, tỷ muội chúng ta lại nói chuyện.
Nàng cứ đứng đó, rõ ràng đã nói lời cáo biệt, lại không hề rời đi. Thở dài mội hơi.
- Các ngươi đều lui cả đi, đến bên kia sườn núi chờ ta, để ta ở lại đây một lát.
Hai hộ vệ đáp ứng một tiếng, dần dần bước xa.
Mắt thấy hộ vệ đi xa, Thượng Quan Linh Tú lại ung dung thở dài một tiếng.
Từ chỗ Vân Dương nhìn qua, chỉ thấy Thượng Quan Linh Tú lúc này như mất tất cả sức lực, chậm rãi ngồi xuống trước một phần Dương phu nhân.
- Quyên nhi tỷ. Lẽ ra tuổi của ngươi lớn hơn ta rất nhiều, gọi ngươi là tỷ đúng là đi quá giới hạn, nhưng bối phận Thượng Quan gia chính là như vậy, nếu ta thực sự gọi ngươi là a di, thẩm thẩm ha ha, thực lại không tốt... Ngày đó chúng ta gặp nhau, ngươi ỷ vào thân phận tỷ tỷ mà chọc ta không ít, nếu lại thấp hơn ngươi một bối phận, ta sợ là sẽ bị ngươi chơi hỏng a.
Trên gương mặt tuyệt sắc của Thượng Quan Linh Tú lộ ra một tia hồi ức ôn nhu, nàng ôm gối ngồi trước một phần, trên mặt là một mảnh mềm mại khó thấy, trong đó là vẻ đáng yêu điềm đạm, lại còn có một tia cô độc ngoài ý muốn. Ngoài ra, còn có một tia phong vị nữ nhi uyển chuyển hàm xúc, phong nhã phong tư khó tô vẽ...
Tình cảnh này, khiến Vân Dương cảm thấy trong lòng khẽ động thình thịch.
Khung cảnh ôn nhu tinh tế tỉ mỉ như vậy, thực đúng là lần đầu Vân Dương nhìn thấy trên người vị nữ tử tướng môn này.
- Khi ngươi còn sống, lúc cùng ta nói chuyện phiếm, ta cũng chưa từng tâm sự nỗi lòng với ngươi... Thực là ta, không có cách nào nói, càng không thể nói... Trên đời này, thực ta không thể thổ lộ với bất kỳ ai, chỉ có thể đến lúc này, nói cho ngươi, hy vọng ngươi chớ trách ta...
- Ngay ở mấy ngày trước, ngươi còn nói với ta, thúc ta sớm tìm nhà chồng, định ra chung thân đại sự... Ai...
Thượng Quan Linh Tú nhìn lên mây trắng lơ lửng giữa trời, buồn bã nói:
- Lúc ấy ta nói, ta nào có tâm tư làm vậy... Ngươi còn khuyên ta rất lâu...
- Thượng Quan tướng môn hiện tại, già già nhỏ nhỏ, chỉ có ta còn có thể nỗ lực đảm đương gánh vác, nếu ta gả ra ngoài... Đám người ở trong nhà biết phải làm sao?
- Ngươi hỏi ta có ý trung nhân hay không... Ngươi nói nữ nhân chỉ có thể thành thân, có hài tử mới xem như hoàn chỉnh, ta sao có thể không biết lời ngươi nói có đạo lý, kỳ thực không chỉ ngươi nói vậy. Nãi nãi, đại nương, mẫu thân ta các nàng cũng đều nói vậy...
Thượng Quan Linh Tú thì thào nói nhỏ:
- Nhưng... Thượng Quan gia hiện tại không thể không có ta... Mặc dù đám người nãi nãi các nàng có vẻ như rất kiên cường, nhưng ta biết... Các nàng đã sớm không chịu đựng nổi rồi. Coi như thân thể còn có thể chèo chống, nhưng trái tim đã sớm đi mất... Trên người các nàng, ta đã sớm thấy tử chí...
- Trước đó còn có việc đòi lật án tướng môn, cho dù sau này tra ra manh mối, chân tướng rõ ràng, nhưng vẫn khiến trái tim các nàng như phủ thêm một tầng bụi đất, lúc trước còn cho rằng tâm lạnh như tro chỉ là một cái ví von, nhưng hóa ra, trái tim con người thực sự có thể hôi bại như vậy!
- Hiện tại, ta như thạc quả cận tồn trong thế hệ trẻ tướng môn, tuyệt không thể trơ mắt nhìn Thượng Quan tướng môn cứ vậy mà suy bại...
- Cho dù ta là thân nữ nhi... Nhưng... Dù sao ta cũng mang họ Thượng Quan...
- Năm nay ta 21... Đám tỷ muội năm xưa cùng nhau chơi đùa hiện tại đã sớm lập gia đình, sinh hoạt hạnh phúc, có đôi khi còn ôm hài tử đến nhà ta la cà... Nhưng tiểu tử kia đều rất đáng yêu... Chỉ là ta...
- Về phần ý trung nhân... Làm gì có nữ nhi nào mà không có ý trung nhân... Chỉ tiếc, ta...
- Ngươi còn nhớ rõ Vân công tử nhà Thiên Ngoại Vân Hầu a?
Thanh âm của Thượng Quan Linh Tú càng trầm thấp:
- Trong thời gian này, hắn giúp ta rất nhiều việc... Hắn căn bản không phải hoàn khố như bên ngoài vẫn lưu truyền, hắn là một nam nhân rất tốt rất tốt, vô cùng tốt...
- Vân Dương... Đáng giá cho bất luận nữ hài nào phó thác chung thân...
- Quyên nhi tỷ, ngươi cũng biết tính cách của ta, đi thẳng về thẳng. Nếu như ta không phải nữ tử Thượng Quan gia, nếu phụ huynh còn sống, ta đã sớm nói với hắn. Vô luận có được hay không, hắn có thích ta hay không. Ta đều muốn nói thẳng với hắn, nếu hắn không thích ta, ta sẽ buông tay, bản thân ta sẽ tiếp tục thích hắn, cũng không bắt hắn nhất định phải thích ta... Nếu hắn cũng thích ta, vậy liền cùng nhau một chỗ....
- Nhưng, thân phận của ta lại không cho phép ta làm như vậy. Hắn ưu tú như thế, tấm lòng rộng mở, hiện cốt nhu tâm, kiếm đảm cầm tâm, tin rằng nữ hài tử thích hắn sẽ có rất nhiều rất nhiều... Mà ta lại không thể làm gì cho hắn, nên chỉ có thể nhìn tử xa. Có lẽ có một ngày, ta sẽ phải trơ mắt nhìn hắn thành thân với nữ tử khác, cuộc đời của hắn, ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa...
- Các cháu của ta còn rất nhỏ, chờ đến khi bọn chúng lớn lên, có thể gánh trách nhiệm gia đình, ít nhất cũng phải mất bảy tám năm sau, mà lúc đó... Ta cũng đã sắp ba mươi...
- Ngọc Đường chúng ta, cô nương ba mươi còn chưa xuất giá... Có vẻ như bao năm như vậy thực rất hiếm có... Mà lúc đó, coi như tâm ta không đổi, nhưng há lại có thể kỳ vọng hắn vẫn đơn côi? Người, không nên có hy vọng xa vời như thế...
- Quyên nhi tỷ... Ngươi có thể hiểu nỗi khổ trong lòng ta?
Hai tiếng bộp bộp rất nhỏ vang lên, đó là tiếng nước mắt Thượng Quan Linh Tú lặng yên rơi xuống đất.
- Cho dù ta có kiên cường thế nào, nhưng chung quy ta là nữ nhân...
Thượng Quan Linh Tú nhẹ giọng nói:
- Ngươi đã từng nói, nữ nhân, chỉ khi nào trong lòng có một cái kết, lúc đó mới có thể càng thêm kiên cường. Mới có thể biết cái gì là hạnh phúc... Nhưng hết thảy, đều không thuộc về ta, đối với ta mà nói, thực sự là quá mức xa xôi không thể chạm...
- Bây giờ ngươi hương hồn mờ mịt, nhưng cũng đã được nhẹ nhõm, về sau không cần quan tâm hết thảy... Coi như Dương soái có gánh theo bao tiếng xấu, ngươi cũng không nghe không thấy... Kỳ thực thời gian khổ cực của ngươi cũng chỉ có mấy ngày... Sau đó liền vĩnh viễn kết thúc...
Cuộc sống như thế, tuy không phải hoàn mỹ, nhưng đã đủ làm cho người ta phải ao ước ngưỡng mộ, chí ít ta hâm mộ ngươi!
- Bởi vì ta còn phải tiếp tục chống đỡ, chịu đựng, biết rõ khó khăn, nhưng lại vẫn phải cắn răng kiên trì, tiếp tục gánh vác. Hơn nữa còn phải giả vờ lạnh lẽo cứng rắn, tựa như một nam nhân... Mềm yếu trong lòng, không thể kể ra với ai, cũng không có ai để có thể dựa vào...
- Sau ngày hôm nay, những lời này ta sẽ không nói lại với bất kỳ ai...
- Trên đời này, không biết có bao nhiêu người rộn rộn ràng ràng, mỗi một ngày đều chen chen chúc chúc trong Thiên Đường thành, nhưng lại thủy chung cảm thấy, bản thân lại cô đơn như vậy, thực giống như, trên cái thế giới này, chỉ có một mình ta đang cô độc hành tẩu.
- Lẻ loi trơ chọi, không biết mục tiêu ở nơi nào, cũng không biết phía trước là cái gì, càng không biết kết thúc ở đâu... Một ngày lại một ngày, cứ vậy vĩnh viễn cô độc...
- Quyên tỷ... Thực đắng a...
Thanh âm trầm thấp tinh tế.
Chỉ có thanh âm giọt giọt nước mắt rơi trên mặt nhất rất nhỏ, vang lên không ngớt.
Vân Dương nấp sau lùm cây, ẩn giấu thân thể của mình, cảm thấy một trận chua xót lóe lên trong lòng.
Không sai, từ trước đến nay chưa có một nữ tử nào cô độc nặng nề như Thượng Quan Linh Tú. Trách nhiện của cả gia tộc, đều đặt trên vai của một người con gái yếu ớt...
Không bỏ xuống được, dù không thể động, không thể nhịn, nhưng vẫn phải kiên trì... Tập tễnh bước lên phía trước.
Căn bản không có không gian thời gian lo nghĩ cho bản thân.
Bởi, tất cả chỉ là huyễn tưởng!
Chỉ có một ngày, hậu bối trong nhà có thể chân chính đứng thẳng, Thượng Quan Linh Tú mới có thể... Thoát thân!
Vân Dương bỗng thở dài một tiếng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Nửa canh giờ, cứ vậy lặng lẽ trôi qua.
Thượng Quan Linh Tú đứng dậy, thân thể cao gầy phiền muộn đứng thẳng, trịnh trọng xoay người hành lễ, đi lùi. Bước qua vài bước, mới rẽ sang bên. Nàng hít một hơi thật sâu, dụi mắt, đột nhiên ưỡn ngực, lặp lại bộ dạng nữ tướng, sải bước rời đi!
Tựa như một vị tướng quân bước vào chiến trường, kiên quyết, sắc bén!
Bước chân âm vang, triều khí phồn thịnh.
Nhìn dáng yểu điệu của Thượng Quan Linh Tú dần dần đi xa, nhìn bộ dạng lãnh ngạo đối mặt thiên hạ của nàng, kiên cường không thua đấng mày râu. Vân Dương lặng yên nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy trong lòng cảm thán từng cơn.
Nữ tử này, thực sự quá khó khăn!
Nếu như Vân Dương là người bình thường, hoặc là tâm tính hơi mềm một chút, không chừng đã sớm đi qua, thậm chí còn vỗ tay mấy cái, dù sao đó mới là nhân chi thường tình!
Nhưng Vân Dương vẫn luôn dùy trì trầm mặc, từ đầu đến cuối cũng không lộ diện.
Hắn không biết mình đi ra có thể nói cái gì?
Có thể làm gì?
Bình tĩnh mà xem xét, hiện tại Vân Dương đối với chung thân đại sự của mình thực đúng là chưa từng nghĩ qua.
Chi riêng điểm ấy, Vân Dương thậm chí còn không bằng Thượng Quan Linh Tú hay là Kế Linh Tê, tối thiểu hai cô nương nhà người ta còn biết bản thân muốn gì, nhiều lắm chỉ vì có một chút rằng buộc mà không biến thành hành động mà thôi!
Nhưng Vân Dương còn không nghĩ đến!
Lúc Kế Linh Tê rời đi, Vân Dương không có nhiều suy nghĩ. Hiện tại Thượng Quan Linh Tú, Vân Dương cũng vẫn không có nhiều ý tưởng. Toàn bộ tinh thần của hắn, đều đặt trên quyết tâm báo thù.
Vân Dương từ ngày tỉnh hồn không hiểu, chỉ còn một cỗ chấp niệm duy nhất: các ca ca đều đã chết, chỉ có mình hắn may mắn còn sống. Vội vàng báo thù còn không kịp, làm gì có thời gian nhàn hạ hưởng thụ tình chàng ý thiếp hoan ái? Nếu hắn thực làm vậy, còn có thể làm người sao? Vẫn còn là ngươi a?
Coi như trăm năm sau, nào còn mặt mũi xuống dưới gặp các ca ca?
Nhưng lúc này đưa mắt nhìn Thượng Quan Linh Tú ảm đạm rời đi, Vân Dương lại cảm thấy trong lòng có một ý vị nặng trĩu.
Hắn nên đuổi theo, an ủi một chút sao?
Ân, vẫn là thôi đi, hắn đối đầu với Tứ Quý lâu, với toàn bộ Thiên Huyền đại lục, nói không chừng ngày nào đó sơ ý một chút liền ợ ra rắm, sớm chiều khó giữ được, nếu không đủ năng lực cam đoan với cô nương nhà người ta, thì cũng không nên trêu chọc con gái người ta làm gì!