Dịch: Thiều Bàn Tử
App.
“Ta thật không biết nói như thế nào với ngươi.” Một thanh âm trào phúng phát ra từ phía sau hắn.
Vân Dương không nói gì. “Nên gọi ngươi là ngu xuẩn hay là ngốc đây?” Kế Linh đứng sau lưng Vân Dương than thở: “Nhưng mặc kệ ngươi ngu xuẩn hay ngốc thì tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay không phải một người bình thường có thể làm được.” Vân Dương cười nhạt, cũng không giải thích điều gì. “Ngươi đem lượng lớn tài nguyên tu luyện, có thể đem một người bình thường tăng tu vi lên tam sơn, vậy mà đem toàn bộ đi đổi thành hoàng kim, hoàn toàn vô dụng này.” Ánh mắt hiện tại của Kế Linh nhìn hắn, giống như nhìn một tên đại ngốc: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?” Trong thanh âm của nàng, có lẽ chính nàng cũng không phát giác được, có không hiểu, nghi hoặc, tức giận, còn có... Thất lạc! Thất vọng! “Ta tự nhiên biết ta đang làm cái gì.” Vân Dương cũng không quay đầu, nói: “Cho nên nói, ta và các ngươi, là người của hai thế giới.” Thanh âm của hắn cũng rất lãnh đạm.
Kế Linh rốt cục nhịn không được, tức giận nói: “Ta không rõ, ngươi vì sao lại thiển cận như vậy! Hoàng kim nhiều hơn nữa, cũng có làm được cái gì chứ? Coi như ngươi đem tất cả hoàng kim trong thiên hạ, toàn bộ thu hết thì ngươi cũng có được lợi ích gì đâu?!” “Ngươi chẳng lẽ không biết, trong lòng của một Huyền giả, một khối huyền thạch thôi nếu so với hoàng kim của toàn bộ thiên hạ đều quý hơn? Bởi vì huyền thạch có thể gia tăng lực lượng! Gia tăng tiền vốn để bảo mệnh, mà hoàng kim lại không thể!” Kế Linh hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi kích động của chính mình. Nàng đang cố gắng khắc chế chính mình, ta không nên nổi giận, chuyện này, vốn dĩ không liên quan gì đến ta.
Nhưng nàng vẫn không nhịn được tức giận ngập trời.
Nhưng nàng vẫn kiềm nén không được.
Vân Dương tỉnh táo quay đầu lại, nhìn thật sâu vào ánh mắt tức giận của nàng, thật lâu sau mới lạnh lùng nói: “Người của hai thế giới, thảo luận cái chuyện này có ý nghĩa gì chứ?” Kế Linh lập tức đình chỉ. “Đối với ngươi mà nói, hoàng kim là vô dụng, mà huyền thạch và huyền tinh mới có tác dụng chân chính.” Ánh mắt hắn chỉ có lạnh nhạt, nói: “Nhưng với ta mà nói... Hoàng kim, so huyền thạch hữu dụng hơn, hoàng kim có thể mua gạo, mua cơm, mua được thức ăn lấp đầy bụng ta. Mà huyền thạch, lại không thể.” “Hoàng kim có thể trả tiền thừa, huyền thạch không thể.” “Cho nên chúng ta là hai loại phương thức tư duy.” Vân Dương nói: “Đây không phải việc có thể tranh luận. Đêm đã khuya, ngươi sớm đi nghỉ đi.” Hắn quay người bỏ đi.
Kế Linh sau lưng hắn lớn tiếng nói: “Vậy ngươi vì sao không đem tất cả huyền thạch và huyền tinh toàn bộ bán đi? Chỉ bán một nửa làm gì? Bán đi toàn bộ có thể đạt được nhiều hoàng kim hay sao?” Vân Dương thầm cười khổ một tiếng.
Ta sao không muốn bán nhiều hơn chứ? Vấn đề là... Những huyền thạch, huyền tinh kia đã bị Lục Lục trộm mất rồi.
Huyền thạch, tự nhiên hữu dụng. Có thể làm cho chính mình mạnh lên, nhưng hoàng kim lại có thể làm cho người nhà của các huynh đệ đã chết của ta ăn no! Tại ta không có lực lượng, cũng không có đầy đủ vốn liếng...
Kế Linh hầm hầm trở về phòng đi ngủ. Trong phòng, khi nằm trên giường, trong lòng của nàng đang không ngừng vang lên một câu nói: “... Người của hai thế giới!” “Người của hai thế giới!” “Nguyên lai... Vẫn là người của hai thế giới a.” Kế Linh có chút thất lạc nghĩ: “Quan điểm giá trị, cũng không giống nhau... Có lẽ hắn nói có đạo lý, suy nghĩ của hai thế giới, có thể tranh luận cái gì đây? Ai...” ...
Nửa đêm về sáng.
Một nhóm mười ngươi áo đen, lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt Vân Dương. “Đem những hoàng kim này, toàn bộ đổi thành bạch ngân.” Vân Dương thấp giọng phân phó, tâm tình của hắn trầm thấp, trong mắt u lãnh, tựa hồ sâu không thấy đáy, ai cũng không biết, giờ khắc này tâm tình của hắn đến cùng là gì. “800 gia đình kia... Mỗi một nhà, một ngàn lượng bạch ngân. Tối nay toàn bộ phải phát đi.” Vân Dương trầm thấp phân phó. “Vâng, công tử.” “Ngoài ra, phàm là liệt sĩ gia quyến, tàn quân gia đình của Thiên Đường thành... Mỗi một hộ một trăm lượng bạch ngân.” Vân Dương tiếp tục phân phó. “Vâng.” “Muốn làm thế nào, không cần ta nói rõ chứ?” Vân Dương ánh mắt u lãnh nhìn đám hắc y. “Cẩn tuân công tử phân phó, sẽ không xuất hiện việc ngoài ý muốn, cũng sẽ không xuất hiện bất luận tranh chấp gì, càng không thể xuất hiện bất kỳ cường đạo nào!” Tên cầm đầu trong đám lên tiếng. “Ừm, đi đi.” Vân Dương nói: “Còn có, chuyện ta phân phó, tiếp tục chú ý, một khi có người vi phạm hoặc tiết lộ, phải bẩm báo cho ta!” “Vâng!” Đám người áo đen đi đi về về, mới đem chin thành hoàng kim trong phủ của hắn đem đi. Trong tính toán của bọn hắn, còn dư 1 thành cũng đã rất nhiều rồi.
Vân Dương đem số hoàng kim để ở ngoài sân, trở về phòng.
Ánh trăng lạnh lẽo, hậu viện Vân phủ, vàng óng một mảnh... ...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, Kế Linh tựa hồ rất tức giận, đang trong phòng dạy dỗ Tiểu Ngân Nguyệt Thiên Lang, bực tức không chịu gặp mặt Vân Dương, trong lòng Vân Dương mừng rỡ vì được thanh tĩnh. Đi xem tình người trọng thương kia một chút, sau đó lại đi luyện công, luyện đao.
Hạt giống phiền phức đã trồng xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể nẩy mầm. Từ lúc bắt đầu tới giờ hắn đã chuẩn bị tốt rồi. ...
Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn vừa mới kết thúc triều hội, tâm sự nặng nề trở lại trong phủ.
Triều hội truyền đến tin tức của địch quốc, Đông Huyền đế quốc cùng Đại Nguyên đế quốc đều tại rục rịch, mục tiêu tự nhiên là Ngọc Đường đế quốc, khối thịt mỡ lớn nhất trong mắt các quốc gia này.
Nhiều năm chiến hỏa liên miên như vậy, cơ hồ không có đình chỉ lần nào. Nếu như lần này chiến tranh, Ngọc Đường đế quốc tuyệt đối không lạc quan a...
Lão nguyên soái ngửa mặt lên trời thở dài. “Nguyên soái, đêm qua lại phát sinh một chuyện kỳ quái.” Trong phủ nguyên soái, Vương tiên sinh là bằng hữu của lão nguyên soái đang mỉm cười nhìn lão,bình tĩnh ôn hòa nói: “Ngươi đoán xem là chuyện gì?” Thu lão Nguyên soái thở dài, ta hiện tại trong lòng phiền muộn muốn chết, còn đoán cái gì? “Có chuyện gì vậy?” Vương tiên sinh mẫn cảm, cảm giác được lão nguyên soái hôm nay tâm tình không được tốt, cũng không vòng vo nữa, nói: “Trong vòng một đêm, toàn bộ Thiên Đường thành, lại đột nhiên rơi *kim vũ.” *mưa tiền Lão nguyên soái ánh mắt bỗng nhiên sáng lên: Hử?” “Người nhà của 800 tráng sĩ đi theo Cửu Tôn xuất chinh có hơn một nửa, trong nhà đột nhiên xuất hiện một lượng lớn bạc... Sau khi tỉnh ngủ, bạc liền xuất hiện, ai cũng không biết từ đâu mà tới...” Vương tiên sinh từ từ nói. “Lại một lần xuất hiện chuyện như thế...” Lão nguyên soái ánh mắt kỳ dị. “Ừm, không chỉ như vậy, còn có không ít liệt sĩ gia quyến, tàn quân trong nhà, đều xuất hiện bạc, giống như có người có hảo tâm muốn giúp đỡ vậy...” Vương tiên sinh cười rất là vui vẻ.
Đôi mắt Thu Kiếm Hàn sáng lên: “Vương huynh đệ, theo ý ngươi... Chuyện này, có mấy phần là... Cửu Tôn có người còn sống?” Vương tiên sinh trầm ngâm một chút nói: “Chuyện này... Chứng minh không được Cửu Tôn còn có người sống. Nhưng cũng có hi vọng vô cùng lớn.” Ngừng nửa câu đầu, lão nguyên soái ánh mắt có chút tối nhạt, nhưng khi nghe nửa câu sau, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên đứng bật dậy. “Bất quá người này rõ ràng không muốn bại lộ thân phận.” Vương tiên sinh chậm rãi nói.
Thu Kiếm Hàn thở dài, nói: “Cái chết của Cửu Tôn, chính là một thiên đại âm mưu, bằng vào lực lượng của quốc gia, cũng không điều tra được gì... Người này có thể là một trong Cửu Tôn hoặc có quan hệ tốt với bọn hắn, nhưng hắn sao lại dám… Tùy tiện bại lộ thân phận đây?” Lão mệt mỏi phất phất tay, nói: “Hay là dựa theo phương pháp trước đó, mặc kệ, không hỏi nữa, chuyện này... Đem những vết tích, toàn bộ lau sạch đi!” Vương tiên sinh gật đầu: “Tốt!” “Phải đem hết thảy manh mối điều tra rõ” Lão chém đinh chặt sắt nói.
Vương tiên sinh nói: “Ta đã phân phó.” “Vậy là tốt rồi.” Lão nguyên soái thương cảm nhắm mắt lại, nói khẽ: “Chín tên tiểu tử các ngươi còn có kẻ sống sao, dù ẩn trốn thế nào đi nữa, ta vẫn muốn gặp mặt các ngươi...” “Lão phu rất nhớ các ngươi...” Khóe mắt lão bắt đầu ướt, từng giọt nước mắt chảy xuống.
Vương tiên sinh trong lòng thở dài một tiếng, lặng yên không một chút tiếng động lui ra ngoài. Thối lui tới cửa ra vào, bỗng nhưng nhớ tới một sự kiện, nói: “Nguyên soái, về chuyện các đại gia tộc thi đấu Huyền thú tại Thiên Đường thành...” Thu Kiếm Hàn nhắm mắt lại khoát khoát tay, mệt mỏi nói: “Tùy ý bọn hắn.” Vương tiên sinh biết Thu lão Nguyên soái hiện tại không muốn nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được nói thêm một câu: “Nghe nói... Hôm qua, Vân Hầu gia công tử Vân Dương, ở thị trường Huyền thú cùng người của Tây Môn gia tộc xung đột, đánh cược một trận lớn, khiến cho vị Tây Môn kia cơ hồ tán gia bại sản...” Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái thở dài: “Chuyện này... Cũng tùy bọn hắn đi thôi. Vị Vân Hầu công tử kia, chưa bao giờ an phận. Chuyện này… Để cho Vân Hầu giải quyết đi.” Vương tiên sinh nghĩ nghĩ, muốn nói chuyện này tựa hồ có chút kỳ quặc. Nhưng nhìn thấy lão nguyên soái ưu sầu như vậy, cũng nuốt xuống câu nói này, lui ra ngoài.
Nhưng qua ngày hôm nay, hắn cũng đã không để ý tới việc nhỏ như thế này nữa —— một cái là hoàn khố công tử của Thiên Đường thành, một cái là hoàn khố công tử của Tây Môn gia tộc, có thể có việc gì đây? ...
Trong phòng, truyền tới tiếng thở hì hục. Đây là do người bị trọng thương kia đang nỗ lực điều tức, cố gắng điều động huyền khí của chính mình, tiến hành trị liệu.
Vân Dương đối với điều này không ngạc nhiên chút nào, vẫn bình chân như vại.
Một cánh cửa khác mở ra.
Lão Mai bộ pháp nhẹ nhàng đi ra. “Đột phá rồi sao?” “Không có. Chỉ là, đạp nửa bước vào mà thôi.” Lão Mai rất hưng phấn: “Trong vòng nửa tháng, nhất định có thể đột phá! Ta muốn tích lũy nhiều một chút, thời điểm đột phá, cũng sẽ tăng nhanh hơn.” Vân Dương gật đầu.
Đột phá bình cảnh, chỉ là một phương diện, chỉ cần có cảm giác, đột phá liền không khó khăn. Mà mấu chốt chính là... Sau khi đột phá bình cảnh, tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Mà sự tăng mạnh đột ngột này, là do sự tích lũy lúc trước của bản thân. Dù sao, trong tay Vân Dương cũng không có loại linh dược cũng cố căn cơ đẩy nhanh cấp độ. “Công tử, người bị thương kia... Có vẻ như không đơn giản a.” Lão Mai thấp giọng nói. “Đúng là không đơn giản.” Vân Dương gật đầu. “Công tử muốn... Kết một phần thiện duyên sao?” Lão Mai thử hỏi: “Hay là muốn... Thu phục hắn?” Vân Dương tươi cười: “Một phần thiện duyên này, kết không thành.” Lão Mai: “Ách?” Vân Dương lắc đầu cười cười. Người này bị nguy hiểm đến tính mạng, thiên tân vạn khổ, mới đạt được bốn đầu cửu phẩm Huyền thú con non, nhưng vừa tỉnh lại, liền thấy bọn chúng rơi vào trong tay mình. Phần thiện duyên này... Làm sao có thể kết đây?
Đối phương chỉ cần vừa khôi phục thực lực, chỉ sợ sẽ lập tức lấy oán trả ơn đem bốn đầu Huyền thú này cướp đi. “Ta muốn thu phục hắn.” Vân Dương rất thẳng thắn nói: “Ta hiện tại rất thiếu nhân thủ.” Lão Mai nói: “Nếu như không thể thu phục thì sao?” Vân Dương nhìn Lão Mai một chút, ánh mắt lộ ra ý cười, chậm rãi nói: “Ngươi cứ nói đi?” Lão Mai chỉ cảm thấy cả người giống như bị một cỗ hàn phong thổi qua, lạnh lẽo tận xương cốt. “Công tử nếu muốn thu phục.” Lão Mai đề nghị: “Hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, không thể hành động, đây là thời điểm có thể thu nhặt nhân tâm a.” Vân Dương lắc đầu, dường như đã tính trước nói: “Cao thủ bực này, loại thủ đoạn này tuyệt đối không thích hợp. Phải dùng thủ đoạn càng thêm xảo diệu mới được.” Vân Dương trong lòng cười thầm: “Một tên có thể một mình xuất nhập Huyền Thú sâm lâm, một cao thủ có thể thắng được cửu phẩm huyền thú... Ơn huệ nhỏ nhặt thế này có thể khiến hắn cuối đầu sao?” “Phải dùng thủ đoạn càng thêm xảo diệu?” Lão Mai ngạc nhiên.
Vân Dương mỉm cười: “Cái gọi là ân cứu mạng, dùng thân báo nghĩa... Lão Mai à, loại sự tình như vậy, chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết mà thôi. Cũng tỷ như nói ngươi đi, ngươi bây giờ bị thương nặng, sắp chết, được một người khác cứu, đồng thời đối với ngươi rất tốt, hỏi han ân cần cẩn thận, ngươi có thể bởi vậy mà làm nô tài cho hắn hay không?” “Cho nên, truyền thuyết là truyền thuyết, cố sự là cố sự, nhưng chúng ta làm người, lại không thể ngây thơ như thế.”
Nụ cười Vân Dương mang theo một cỗ quái dị.