- Thiên hạ đệ lục kiếm khách, thực vênh váo...
Nhìn Bạch Y Tuyết rời đi, một tên hộ vệ quệt miệng, nhỏ giọng nói.
- Không biết đệ nhất còn như thế nào?
Một người khác trợn trắng mắt.
- Nhìn tư thái của vị này, ta còn tưởng hắn là thiên hạ đệ nhất cơ.
Gã hộ vệ lắc lắc cổ.
- Đừng nói nữa, người ta có thể xếp tới thứ sáu, chính là bản lãnh của người ta, chúng ta còn chưa cả được đứng vào hàng đâu a?
Lại một người thở dài:
- May mắn, trước mắt chúng ta với hắn là cùng một bọn. Cho nên cũng nên tha thứ cho hắn mới phải a.
- Đại ca nói đúng.
...
Thực sự là cùng một bọn sao?
Bạch Y Tuyết dạo bước rời khỏi khách sạn, một đường tiến tới, trong mắt hắn, nơi nào cũng là băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo vô ngần.
Oán khí trong lòng càng thêm sâu nặng.
- Từ hôm nay, bản tọa quyết không cờ bạc!
Bạch Y Tuyết mặc niệm trong lòng.
Mấy ngày nay, hắn đi theo Hàn Sơn Hà xuất đầu lộ diện, rất nhiều người trong Thiên Đường thành đã sớm biết tin tức kinh người này, người này chính là hộ vệ của Hàn Sơn Hà, nhìn một thân áo trắng, tựa như băng sương đang trước mắt, mọi người vừa nhìn đã sớm lách ra.
Nhưng không nhịn được mà cùng tò mò, muốn biết gia hỏa này định đến nơi nào?
Nhưng Bạch Y Tuyết cũng không có trực tiếp đến hoàng cung, mà lúc tới trước một tòa phủ đệ, bỗng dừng bước.
Tòa phủ đệ trước mặt Bạch Y Tuyết có diện tích không nhỏ, hơn nữa còn khiến người nhìn cảm giác như mới được xây dựng, đại khái là nhìn bùn trên tường như còn chưa hoàn toàn khô ráo.
Nơi đây, chính là phủ đệ của lão đại nhân Hà Hán Thanh.
Hiện tại, cách thời gian mà Vân Dương một mồi lửa thiêu rụi Hà phủ, cũng đã được một thời gian, kiến trúc trên nền đất này cũng đã được tu sửa hoàn toàn. Mà thời gian Hà đại nhân về lại phủ của mình, cũng chỉ mới được có ba ngày.
Danh xứng với thực là còn chưa ngồi ấm chỗ.
Bạch Y Tuyết đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào trong cửa, tĩnh nhiên bất động.
Người bên trong đều tò mò nhìn giao hỏa đột nhiên xuất hiện, nhưng lại hoàn toàn không có bất cứ hành động nào.
Gia hỏa này là ai? Không phải là bị bệnh tâm thần đấy chứ?
Tại sao lại đứng bất động trước cửa nhà người ta... Có phải là hâm mộ tòa nhà này quá đẹp không?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Bạch Y Tuyết khẽ động, nắm chặt chuôi kiếm, thản nhiên nói:
- Xin lỗi, cấp trên có lệnh, không thể không làm!
Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm quang sáng như tuyết lóe lên trên màn trời đêm, tựa như thiểm điện chợt hiện, chói sáng cả một vùng.
Xoát!
Đại môn Hà phủ mới được dựng lại, còn chưa được mấy ngày, đã lần nữa theo âm thành vang lên mà sụp đổ.
Khói bụi bay lên đầy trời.
Bạch y tung bay, Bạch Y Tuyết trượng kiếm tiến vào:
- Người không phận sự tránh đường, hôm nay chỉ lấy tính mệnh Hà Hán Thanh!
Đây chính là chuyện mà Vân Dương muốn hắn làm.
Lúc đầu, Vân Dương yêu cầu Bạch Y Tuyết đi theo Hàn Sơn Hà sáu ngày, sau đó, đợi Hàn Sơn Hà rời đi, Bạch Y Tuyết lại đến ám sát Hà Hán Thanh. Nhưng Bạch Y Tuyết thực sự chờ không nổi nữa.
“Sớm kết thúc chuyện này, ta lập tức rời đi. Từ nay về sau, tuyệt không trở lại Thiên Đường thành này.”
Bạch Y Tuyết mặc niệm trong lòng.
“Tên Vân công tử hỗn đản kia, nửa đời còn lại đều không muốn gặp lại hắn!”
Cho nên, Bạch Y Tuyết không đợi được nữa.
Trực tiếp quang minh chính đại mà tới, giữa ban ngày, trực tiếp giết vào Hà phủ.
Người bên trong, sao có thể thực sự tránh ra, đám hộ vệ lập tức rống to, đồng loạt xông lên.
Sắc mặt Bạch Y Tuyết lạnh băng, sát cơ trong mắt lóe lên, kiếm quang xoát xoát xoát, nhanh chóng chớp động, bóng kiếm như thiểm điện quét qua, đám hộ vệ động loạt ngã xuống đất, tiếng kêu thảm nối liền không dứt.
Vô số đầu người lăn lốc như dưa hấu, mặc dù còn có người sống sót, nhưng đều đã tàn chi gãy chân, thân thể không còn trọn vẹn.
Máu tươi chảy cuồn cuộn, tạo thành một dòng sông nhỏ trên mặt đất.
- Hà Hán Thanh!
Bạch Y Tuyết hét dài một tiếng, tiếng hét chấn động cửu thiên:
- Mau mau đi ra nhận lấy cái chết! Tội gì phải khiến nhiều người vì ngươi mà phải mất mạng như vậy? Người ta muốn giết, chỉ có ngươi mà thôi!
Một âm thanh như kim thiết va chạm vang lên:
- Là Hàn Sơn Hà muốn ngươi tới giết ta?
Bạch Y Tuyết đảo trường kiếm một vòng, một quang hoa lóe sáng xuất hiện, bảo hộ lấy hắn bên trong, thản nhiên nói:
- Không phải! Ta muốn giết ai thì giết, chẳng nhẽ còn phải bị người khác sai khiến hay sao?
Người kia cười lạnh:
- Bạch Y Tuyết, bất kể là ai sai ngươi tới, hôm nay, ngươi cũng phải lưu mệnh tại đây!
Một câu còn chưa nói hết, một đạo kim phóng bén nhọn đã gào thét mà tới, một thanh đại đao thoáng hiện giữa không trung, đao mang kéo tới mười trượng, mang theo hào quang rực rỡ mà bổ xuống!
- Nói khoác mà khôPcpsṶng biết ngượng.
Trong con ngươi của Bạch Y Tuyết ánh lên một tia kinh ngạc, trường kiếm trong tay lại hời hợt đưa lên, thân thể khẽ động, người đã vọt lên tới trước, ra tay bá đạo, chiếm trước tiên cơ!
Lốp ba lốp bốp...
Hai người chiến đấu, loạn thành một đoàn.
Ngay trong lúc hai người chiến đấu chính diện, lại có một dải hàn quang lao ra, trực kích phần lưng Bạch Y Tuyết.
Một kích này vô thanh vô tức, tựa như quỷ mị Vô Thường, khiến người chết mà không biết.
Có điều, Bạch Y Tuyết như có mắt sau lưng, kiếm trong tay lắc một cái, đã sớm chém vào trên binh khí của đối phương, kiếm quang lóe kên, người đột kích phía sau cũng nhập vào trong kiếm quang.
Hai người đối chiến chuyển thành ba người kịch chiến, tuy Bạch Y Tuyết lấy một địch hai, nhưng không chút hoang mang, ổn định mà chiếm thượng phong.
Lại có hai đạo hàn quang, một trái một phải cùng đáng tới.
Trong mắt Bạch Y Tuyết lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng kiếm quang lại tăng lên lần nữa, kiếm quang bắn tới, tựa như phi lưu bộc bố tam thiên xích, hai người vừa lao tới, lập tức tiến vào phạm vi công kích mở rộng của hắn.
Mặc dù Bạch Y Tuyết lần nữa khống chế chiến cục, nhưng sự kinh ngạc trong lòng vẫn chưa kìm lại được.
Hà Hán Thanh cũng chỉ là môt lão hủ của Ngọc Đường đế quốc, coi như có chút thanh danh... Nhưng lại có tài đức gì, có thể có được nhiều cao thủ đỉnh phong làm hộ vệ như vậy?
Cái này, có vẻ như có chút kỳ quái nha...
Chẳng nhẽ, ta lại bị Vân công tử kia hố?
Nhưng, dù Bạch Y Tuyết cảm thấy kỳ quái, kiếm trong tay lại không chút chậm trễ, thực không hổ tên tuổi thiên hạ đệ lục kiếm khách. Một thanh kiếm tựa như tinh thần lấp lóe, hàn quang tan tác tung hoành, dưới kiếm của hắn, bốn người chỉ có thể chống đỡ trong đau khổ, cố lắm cũng chỉ giữ được bất bại mà thôi.
Bầu trời, đột nhiên trở nên lờ mờ, một đạo đại lực xé gió mà xuống.
Vậy mà còn có nữa?
Lúc này, Bạch Y Tuyết đã triệt để chấn kinh, rốt cục cảm thấy chuyện này không phải có chút không thích hợp, mà là quá mức không đúng. Tên hỗn đản kia, cuối cùng là hắn muốn ta tới làm chuyện gì? Không phải chỉ nói tới giết một lão hủ nho sinh thôi sao?
Làm sao, lại như chọc phải tổ ong vò vẽ thế này a?
Nơi này cũng quá nguy hiểm a?
Chỉ là một lão hủ nho sinh, lại có thể có tới năm cao thủ đỉnh cấp hộ vệ, đội hình như vậy, coi như quân chủ một nước, cũng không thể hơn được đi?!
Nhưng mà dù kinh ngạc thế nào cũng được, lúc này độc chiêu đã đến đỉnh đầu, không thể không ứng đối, kiếm quang lệch khỏi quỹ đạo, mũi kiếm trực tiếp đón lấy binh khí từ trên đầu.
Phốc!
Bạch Y Tuyết xoay người, lùi lại tới bảy trượng. Sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ hồng.
Vũ khí của đối phương, vậy mà lại là một thanh đại chùy, nhìn qua, chí ít cũng phải bảy tám trăm cân, hắn thực không nghĩ tới, công kích từ trên đầu lại có thể là một chiếc búa lớn. Lần này phán đoán sai lầm, lập tức bị thiệt thòi lớn, ngũ tạng như bị xe đâm, chấn động không chịu nổi.
Có điều, người đối diện cũng không dễ chịu gì, sau khi hừ một tiếng, lại điên cuồng phun một ngụm máu tươi, thân thể cũng vì lực phản chấn, không tự chủ được mà bay lên cao cao, đại chùy càng nhìn càng thấy giật mình.
Người dùng đại chùy đánh lén thành công, tạo thành hao tổn không nhỏ cho Bạch Y Tuyết, nhưng tu vi của hắn so với Bạch Y Tuyết không chỉ kém một bậc, trong nháy mắt công kích song phương tiếp xúc, huyền khí chênh lệch, cũng tạo thành chấn thương không nhỏ, mức độ thương thế, chỉ sợ còn hơn Bạch Y Tuyết.
Bạch Y Tuyết bị thương ngoài ý muốn, nóng lòng muốn điều tức, hồi phục trạng thái, hiện tại hắn vẫn đang bị ngấp nghé, cũng không dám để lại thương thế trong người, bất ngờ, mặt đất đột nhiên rung chuyển, một đôi ta vươn ra từ trong đất, tựa như hai cái kìm sắc, khóa chặt hay mắt cá chân Bạch Y Tuyết, dùng sức vặn vẹo.
Trên mặt đất, năm người vừa bị Bạch Y Tuyết đánh lui, đông thời liều mạng đánh tới.
Bạch Y Tuyết thấy thế kinh hãi, nhưng mà tử quan đột nhiên xuất hiện, cũng đã không thể không dùng toàn lực, một âm thanh trầm giọng vang lên:
- Hắc!
Trong chớp mắt, tựa như băng tuyết Thiên Sơn đồng thời nổ tung, hàn khí tràn trề không thể chống đỡ xé trời mà xuất hiện.
Trong một cái bộc phát, chính uy năng cực hạn của Bạch Y Tuyết.
Mà người dưới đất, lại là người đứng mũi chịu sào, tức thì bị kích trọng thương, sau một tiếng rên thảm, rốt cục cũng không thể nắm lại mắt cá chân của Bạch Y Tuyết nữa, hai tay máu me đầu đìa nát tươm, càng thấy một ngụm máu tươi phun lên từ dưới đất, tựa như mạch nước ngầm đột nhiên phun tào.
Năm người công kích bốn phía, cũng đồng thời kêu lên một tiếng, không tự chủ mà phải hoàng kiếm lui lại.
Sắc mặt ai nấy đều trở nên trắng bệch!
Mặc dù Bạch Y Tuyết bị thương ngoài ý muốn, lại càng bị người cản trở, nhưng thực lực chân thực của hắn lại hơn xa sáu người này, dưới uy thế cực hạn, kết quả thu được đúng như trong dự liệu, trâu bò đến nổ trời!
Có điều, trạng thái hiện tại của Bạch Y Tuyết cũng không phải là rất tốt, đầu tiên là hai cái cổ chân đều tím bầm, từng đợt đau đớn thấu tim truyền từ mắt cá chân tới thẳng đại não, vừa rồi mới bộc phát cực hạn, huyền khí dùng để kìm thương cũng bị động tới, nội thương cũng vì thế mà bị trùng kích càng thêm kịch liệt.
Thấy mình đã bị trọng thương, Bạch Y Tuyết xoay kiếm lóe lên, đưa mắt nhìn quanh, hiển nhiên là muốn phá vây rời đi, trước mắt cứ phải rời khỏi cái nơi quỷ dị này rồi tính tiếp.
Hắn không nghĩ tới, trong khói bụi cuồn cuộn, thình lình xuất hiện hai đạo bóng người, liều mạng mang theo kình phong sắc bén đánh tới.
Thế mà còn chưa xong a? Còn tới hai tên?!
Đáng giận hơn, hắn đánh sinh đánh tử tới giờ, ngay cả mặt mũi lão nho sinh Hà Hán Thanh kia cũng chưa từng thấy được!
Cái này con mẹ nó là chuyện gì xảy ra vậy a!?
Mặt đất như lại bạo tạc, người độn thổ bên dưới vọt ra, lúc này, tám người tạo thành thế đồng thời vây công Bạch Y Tuyết.
Bạch Y Tuyết kiệt lực huy kiếm đối kháng, ra sức bảo vệ bản thân, nhưng trước sau hai lần thụ thương, nào chỉ có một cộng một bằng hai, mà là thương càng thêm thương, tăng theo cấp số nhân, dần dẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Binh khí của tám người, có đao, có kiếm, có thương, roi côn, đoản kiếm còn có cả dải lụa, thực sự là mỗi người một loại!
Tám loại binh khí khác nhau này, có dài có ngắn, có nặng có nhẹ, có cương có nhu, phối hợp lẫn nhau đến thiên y vô phùng, ăn ý như một, càng chiến đấu, càng thấy tinh diệu, Bạch Y Tuyết cảm thấy đau khổ tới cuống quít!
Chỉ sợ, thực sự lại bị hố...