Ta Là Chí Tôn

Chương 192




- Ta đích thân đánh với ngươi? Ta với các ngươi không thể trở thành bạn cờ, nhưng ta có mấy huynh đệ bằng hữu, trước mắt họ đều ở Thiên Đường thành, tin rằng các ngươi cũng nên biết họ, chính là Bốn vị công tử của tứ đại gia tộc Xuân Hạ Thu Đông, bọn hắn ngoài có tiền, lại cũng giống như các ngươi, rảnh đến nhức cả trứng... Nếu các ngươi muốn chơi, ta liền để bốn người họ chơi với các ngươi, thắng thắng thua thua, đều phải tươi cười. Như vậy được chứ, phạm vi chơi cũng không lớn, cũng không tạo thành địch ý ngoài ý muốn...

Vân Dương cười rất thành khẩn:

- Đương nhiên, nếu như các ngươi không muốn chơi, hoặc không chơi nổi thì quên đi. Cược với bọn hắn, thực sự cần phải có lá gan, tài lực tương đối, thiếu môt cái, cũng không phải chuyện tốt...

Chúng tướng nghe được lại cảm thấy hứng thú, nhất là mấy lão đổ quỷ trong đó, vừa nghe liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Không nói Vân Dương khích tướng từng câu từng chữ, chỉ cần cái tên tứ đại công tử, đã là dụ hoặc lớn lao.

Vân Dương không ra trận? Đánh bạc với tứ đại công tử kia?!

Cái này... Hoàn toàn không có vấn đề a.

Chỉ cần Vân Dương không tự ra trận, vậy cũng không cần cân nhắc đối phương có chơi bẩn không, dù sao, sự hoàn khố của tứ đại công tử cũng đã sớm vang danh đại lục, nổi tiếng vô cùng, nói không chừng, có thể mượn trận bạc này mà lôi kéo làm quen, tìm hiểu một chút. Coi như không thể kết bạn, đánh bạc là dựa vào vận khí, bên chúng ta nhiều người nhiều vận khí, thế nào cũng phải mạnh hơn bốn tên kia nhiều a?

Thậm chí, đám người bắt đầu mặc sức tưởng tượng, chúng ta không cần thắng nhiều, mỗi người thắng tầm mấy trăm vò Anh Hùng huyết cũng đủ nha!

- Chơi thì chơi có gì ghê gớm? Đơn trận này cứ định vào buổi tối đi, tổ chức ở nơi nào?

Một tên tướng quân có bộ râu quai nón nói. Chính là vị tướng quân của Đại Nguyên kia, hắn bỏ ra nhiều bạc mua rượu như vậy, đến giờ vẫn còn cảm thấy đau chym. Bây giờ có cơ hội gỡ lại vốn, há có thể bỏ qua?

- Đơn trận này tổ chức ở sòng bạc chính quy sao?!

Một người khác hỏi.

Câu hỏi này có chút vấn đề. Dưới tình huống bình thường, cao thủ trong Thiên Huyền đại lục quá nhiều, chuyện cách không khống chế, quấy nhiễu thắng thua quả thực quá dễ dàng, cho nên, phàm là sòng bạc lớn một chút, đều sẽ bố trí Kim Huyền Thạch.

Cái gọi là Kim Huyền Thạch, chính là Cấm Huyền Thạch. Trong sòng bài, chỉ cần bố trí Kim Huyền Thạch, như vậy, trong phạm vi ảnh hưởng của Kim Huyền Thạch, bất luận kẻ nào đều không thể tự nhiên thi triển huyền khí.

Đương nhiên, Kim Huyền Thạch chỉ có thể áp chế tu giả vận dụng huyền khí trong phạm vi nhỏ, không thể áp chế trên phạm vi lớn, tỷ như nếu tu giả không quan tâm vận dụng huyền khí, Kim Huyền Thạch cũng sẽ không phát huy tác dụng, bất quá, những kẻ lợi dụng huyền khí gian lận. Đều là áp dụng con đường tinh xảo, lúc đó Kim Huyền Thạch cũng không có tác dụng.

Ngoài ra, hạn chế của Kim Huyền Thạch cũng có cực hạn, một khi đối thủ vượt quá cửu trọng sơn cao thủ, Kim Huyền Thạch khó có thể phát huy hiệu dụng.

Nhưng vấn đề là... Cao thủ vượt qua cửu trọng sơn, ai lại nhàm chán tới mức đi sòng bài chơi? Coi như thực sự đi chơi, đó cũng là chơi thật, sao lại có thể vận dụng cao cấp huyền khí, bịt tai trộm chuông!

Mà phàm là sòng bạc có quy mô tương đối lớn, thường thường sẽ trực tiếp lấy Kim Huyền Thạch để lát gạch, triệt để đoạn tuyệt khả năng gian lận, cho nên người kia mới có câu nói này, cũng không khó thể đoán người này hẳn là khách hàng thường trú tại các sòng bạc.

- Chính quy hay không chính quy, đi thử không phải biết sao?

Vân Dương mỉm cười:

- Ta nói sòng bạc kia, ngay cả trần nhà đều dùng Kim Huyền Thạch.

Các vị tướng quân nghe vậy lập tức yên tâm.

Như vậy, không có bất luận khả năng dùng huyền khí gian lận nào.

Thứ nhờ cậy duy nhất, chính là vận khí cùng thủ pháp...

Trên hai điểm này, người ưu thích đánh bạc cơ hồ đều cảm thấy mình là trâu bò nhất...

- Hẹn gặp ban đêm!

Trong lúc nhất thời, lại có ba bốn mươi người tỏa sáng hai mắt.

Chuyện như vậy, những lão tướng thành thục hoặc quyền cao chức trọng sẽ không đi.

Người hưởng ứng, cơ bản đều là các tướng lĩnh khoảng chừng ba bốn mươi tuổi.

Trong đó có người nháy mắt ra hiệu một cái...

Vân Dương hừ một tiếng.

Đám gia hỏa này, một là muốn thắng tiền, tìm kích thích. Thứ hai, cũng là bởi có chuyện. Nhất là mấy tướng lĩnh muốn cấu kết với nhau... Không ít người, trong thời gian ngắn đều chưa đạt thành nhận thức chung.

Đoán chừng là muốn mượn cơ hội này, tìm hiểu nhau một chút, nghiên cứu khả năng hợp tác hay không, lại hoặc dứt khoát tìm hiểu thái độ mưu đồ lẫn nhau...

Đối với những chuyện này, Vân Dương biết rõ trong lòng:

- Như vậy đã định, ta đi an bài một chút, chờ ăn tối xong, liền đưa mọi người đi. Đến lúc đó tụ họp tại cửa Tiếp Thiên lâu, không gặp không về, các ngươi mau đi, tối nay, để mọi người cùng thoải mãi một chút, ta cũng không ở lại khiến các ngươi ngột ngạt ha ha...

Chúng tướng trợn mắt: hóa ra tiểu tử này cũng biết, hắn ở lại khiến chúng ta ngột ngạt a...

Hàn Sơn Hà mỉm cười nói:

- Vân tiểu hầu gia không nên quên, đám Anh Hùng Huyết mà chúng ta đã đặt, chúng ta sắp trở về, mong tiểu hầu gia đốc thúc một hai.

Vân Dương nói:

- Cái này tuyệt không vấn đề, kỳ thực bên kia đã toàn lực đẩy nhanh tốc độ. Đợi đến lúc các ngươi rời đi, chí ít sẽ có nhóm đầu tiên được đưa đến... Đúng, bạc ngày đó, ta đều đã chuyển cho thương gia, vậy nên, lúc các ngươi nhận nhóm hàng đầu tiên, phải thanh toán khoản tiền còn lại. Đây cũng là chuyện bắt buộc. Dù sao ngươi ta cũng cần tiền mặt mới có thể hoạt động. Ân, đến lúc đó, trực tiếp đưa bạc cho ta là được.

Hàn Sơn Hà cười to ra vẻ hiểu rõ:

- Đây là chuyện đương nhiên, lại nói, chúng ta cũng không sợ tiểu hầu gia quịt nợ, ha ha...

Hai ba câu, Vân Dương liền cười ha ha rời đi.

- Trước khi đến sòng bạc, cần phải thống nhất kế hoạch của tứ quốc mới được.

Hàn Sơn Hà thấp giọng nói.

Mấy lão soái đều yên lặng gật đầu.

Có lẽ lần này đến đây, thu hoạch lớn nhất, chính là trong mấy ngày này, mấy lão gia hỏa có thể thương lượng kế hoạch của bốn nước...

Trừ cái đó ra, thực cũng không còn thu hoạch nào khác.

- Nếu có khả năng... Lão hủ hy vọng...

Thanh âm của Hàn Sơn Hà hạ xuống như tiếng muỗi vằn:

-... Trong thời của chúng ta, có thể triệt để đánh Ngọc Đường thành tàn phế... Hoặc trực tiếp hủy diệt. Cho nên, các vị lão huynh đệ đều cần phải lên tinh thần, tuyệt đối không thể để bên mình xảy ra điều sơ suất.

- Đây là điều đương nhiên.

- Cái này là đương nhiên.

- Chúng ta cũng mong, có thể như vậy!

...

Vân Dương về đến nhà, cũng chỉ vào phòng một cái, liền hóa thành một trận gió nhẹ, phi tốc hướng về Cửu Tôn phủ.

Không đi không được, đi trễ cũng không được.

Đêm qua rất nhiều cao thủ bỏ mình trong đó, quan trọng nhất còn có sáu đầu cao giai Huyền thú. Nếu Vân Dương đi chậm, huyền đan của sáu đầu Huyền thú kia, sẽ bị Cửu Thiên trận trực tiếp hóa giải thành năng lượng tinh thuần...

Sáu đầu Huyền thú kia, nhất là sáu viên huyền đan, đối với kẻ nghèo kiêt xác như Vân Dương mà nói, chính là một bút tài phú thật lớn, nhất quyết không thể bỏ qua!

Sao có thể dễ dàng để cho bọn nó bị hóa tan đâu?

Bóng đêm thâm trầm, bao phủ lấy đại địa, chỉ có Cửu Tôn phủ vẫn như cũ, mây mù tràn ngập, điều giống nhau duy nhất, nói chung chính là đưa tay không thấy năm ngón.

Một cơn gió yên lặng dấy lên.

Vân Dương vô thanh vô tức tiến vào Cửu Tôn phủ.

Tuyệt đối thần không biết quỷ không hay.

Trên mặt đất không biết làm từ vật liệu gì, có mười tám mười chín bộ thi thể ngổn ngang, tử trạng mười mấy người đều như một, toàn thân cháy đen, ngay cả xương cốt cũng biến thành than cốc.

Vân Dương thở dài thườn thượt một hơi.

Nguyên vốn còn muốn kiếm chút đồ tốt trên người mấy tên gia hỏa này, không chừng còn có thể kiếm được một khoản của cải ngoài định mức, không trách Vân Dương ham tiền đến vậy, ngay cả người chết cũng không chịu buông tha, thực sự là người nào đó quá nghèo, nghèo đến một nghèo hai trắng, túi còn sạch hơn mặt!

Chỉ tiếc, nhìn tình huống hiện tại, dù trên người đám cao thủ này có ngân phiếu hay gì đó, giờ phút này đã sớm bị đánh thành tro bụi.

Thất vọng thì thất vọng, cuối cùng Vân Dương cũng không uổng phí một chuyến đi, bởi trên mặt đất vẫn còn một chút đồ vật sáng lấp lánh, đã đủ giá trị cái vé, Vân Dương đem từng khối nhặt lên, thế mà nhặt được tới trên dưới 100 viên huyền thạch, trong đó còn có mười mấy khối huyền tinh...

Chỉ cần một chút này, đã xem như thu hoạch không ít.

Ngoài ra còn một số đao kiếm cũng có thể lấy tới tay, đây chính là vũ khí tùy thân của mười mấy cao thủ đỉnh cấp, lại càng là vũ khí có thể tồn tại qua lôi kiếp phong hỏa của Cửu Thiên trận, tuyệt không phải là hàng bình thường, nhưng Vân Dương cũng không động, một là hắn đã có Thiên Ý chi nhận, binh khí khác không vừa mắt hắn. Hai là những binh khí này đều tương đối nổi danh, nếu đem đi bán, khó tránh khỏi, sẽ bại lộ một chút gì đó, có thể để lại vết tích, tạo ra sơ hở, lúc đó lợi bất cập hại...

Mà đổi lại thu hoạch khác, khiến Vân Dương mừng quá đỗi.

Thu hoạch chính của Vân Dương lần này chính là sáu đầu Huyền thú.

Vân Dương xem xét một phen, phát hiện sáu đầu cao giai Huyền thú, phẩm giai cao nhất thình lình đạt tới bát giai trung phẩm. Ba đầu đạt đến bát giai trung phẩm, dù là đầu yếu nhất, cũng đạt đến bát giai đỉnh phong. Đương nhiên, điều kinh hỷ nhất, chính là thi thể những đầu Huyền thú này đều được bảo tồn hoàn hảo.

Điều này cũng không khó gặp, khả năng tiếp nhận sức mạnh thiên địa của Huyền thú so với người lớn hơn một bậc...

Lúc này, mây mù trong Cửu Tôn phủ đã xúm lại, từng tia từng sợi hấp thu linh khí xung quanh, thu vào trong mây mù, may mắn là Vân Dương tới sớm, nếu đến muộn một hồi, thi hài của hai đầu thất giai đỉnh phong kia chỉ sợ liền không kháng cự được mây mù xâm nhập.

Biết rõ uy năng của Cửu Thiên trận, Vân Dương cũng không dám thất lễ, trực tiếp lấy Thiên Ý chi nhận ra, muốn một đao bổ xuống lấy huyền đan, ngay lúc Vân Dương chuẩn bị động, hắn liền bất ngờ sững lại.

Bởi, ngày khi Thiên Ý chi nhận xuất hiện, đao manh lấp lóe, mây mù bốn phía lập tức hô hô tránh về bốn phía.

Chỗ Vân Dương đứng, tạo thành một phương viên thanh minh vài chục trượng!

-----------

Phóng tác: xonevictory