Ta Là Chí Tôn

Chương 139




Một kiếm này của Lăng Tiêu Túy âm hiểm đến cực điểm.

Một khi Hà Hán Thanh dẫn động huyền khí cao giai, sẽ làm kiếm khí trầm tích trong thể nội bạo phát phản phệ, việc này trương ứng với tăng thêm một cái đại hạn chế cho hắn!

Trong vòng mười năm tới, hắn không thể vận dụng lực lượng vượt quá bát trọng sơn!

Một kiếm âm hiểm này, khiến Hà Hán Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi!

“Tuyệt đối là Lăng Tiêu Túy cố ý!”

“Hắn rõ rằng đã nhìn ra mình là ai, nhưng vẫn xuất thủ, muốn ép bản thân vào trong cục diện nguy hiểm!”

Nhưng hắn có thể nói ra chân tướng sao? Nếu hắn dám nói ra chân tướng, sẽ bại lộ thân phận thực của mình, dù sao Lăng Tiêu Túy tìm tới Hà Hán Thanh, chứ không phải tìm tới Xuân Hàn Tôn Chủ!

Một kiếm này, Hà Hán Thanh chỉ có thể khuất nhục nuốt vào trong bụng mà thôi!

Một bên hẻo lánh nhất của Hà phủ, đất trống nơi đây đã bị nhấc lên. Chín người bị cầm tù ở bên trong, vốn dĩ không có bất kỳ khả năng thoát được gông cùm mà trốn, bây giờ đã được thả ra toàn bộ.

Lúc này, đã lộn nhào chạy ra ngoài, mặc dù thân thể suy yếu, nhưng nguyện vọng cầu sinh lại vô cùng mãnh liệt.

Mà thời khác đối mặt với Hà Hán Thanh, trong mắt chín người đồng thời tuan ra hận ý mãnh liệt.

Có mấy người trong Hà phủ sơ bộ trấn định lại, mắt thấy biến cố phát sinh, liền muốn tiến lên ngăn chín người này lại, ý muốn hỏi rõ.

Hà Hán Thanh hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên thần sắc âm độc, nhưng lại chán nản thở dài, khoát khoát tay nói:

- Thả bọn họ đi!

Đây cũng là một cái bẫy.

Là một cái bẫy càng thêm tàn độc của Lăng Tiêu Túy, hiện tại nhìn thì như Lăng Tiêu Túy đã rời đi, nhưng Hà Hán Thanh lại ý thức rõ ràng, Lăng Tiêu Túy chưa hề chân chính rời đi.

Hắn tháo bỏ xiềng xích cho mấy người này, lại không trực tiếp cứu đi, mà để bọn họ tự chạy trốn.

Ý nghĩa trong đó là gì?

Nếu Hà Hán Thanh lập tức xuất thủ diệt khẩu mấy người này, như vậy, Lăng Tiêu Túy lập tức sẽ xuất hiện, xuất thủ cứu.

Mà lúc đó, Lăng Tiêu Túy sẽ có lý do giết chết Hà Hán Thanh!

Cho nên, mặc dù chín người này biết được một số bí mật của Hà Hán Thanh, nhưng hắn cũng không thể ra tay diệt khẩu!

Thậm chí càng phải bảo vệ không để bọn hắn xảy ra chuyện gì, nếu không, Lăng Tiêu Túy vẫn sẽ đến hứng sư vấn tội.

Đối với chuyện này, tuy Hà Hán Thanh hết sức buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì!

Huyền khí bị phong, thân thể lại bị thương nặng, trước khi thương thế khôi phục, tuyệt không thể thi triển Thần Hồn U Đô, Huyết Nhục Minh Lộ.

- Lăng Tiêu Túy! Ta với ngươi... Thế bất lưỡng lập!

Hà Hán Thanh lại phun một ngụm máu, run rẩy đứng dậy, nhưng lại lão đảo một cái, thiếu chút ngã xuống.

Chín tên tàn binh kia oán độc quét mắt nhìn qua Hà phủ, im lặng đỡ nhau ra ngoài, thị vệ bốn phía của Hà phủ lại không có người nào dám ra mặt cản trở.

Rốt cục, chín người đỡ nhau đi ra khỏi đại môn Hà phủ, hòa vào dòng người biến mất...

Người hữu tâm nhìn thấy một màn này, không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ lời Lăng Tiêu Túy nói là thực? Vị Hà lão của Ngọc Đường này thực là làm ra mấy chuyện phát rồ? Chín tên tàn phế kia chẳng nhẽ không phải chứng cứ rõ ràng sao?

...

Lăng Tiêu Túy rời đi!

Nhưng sinh ý của Thanh Vân phường lại càng hưng thịnh.

Hơn nữa, tố chất của khách nhân lui tới lại ngày càng cao...

Ai nấy mũ áo chỉnh tề, ăn nói phong nhã, ôn như hữu lễ, dáng vẻ tươi cười hòa ái.

Vốn dĩ, khách nhân ở đây cũng không làm ra chuyện gì khác thường, nhưng ngẫu nhiên tay chân đụng chạm thị nữ vẫn có, nhưng bây giờ, ai nấy đều quy củ hơn nhiều, tựa như còn nhu thuận hơn cả hài tử lên lớn, chuyện nói chuyện hơi lớn chút còn không có.

...

Tứ hoàng tử nổi danh!

Lăng Tiêu Túy đến Thiên Đường thành, lại còn làm chuyện lớn như vậy, chuyện Tứ hoàng tử làm ra, lập tức khiến mọi người không kìm được mà bội phục: có thể phái ra 500 binh mã đi bắt Lăng Tiêu Túy! Hơn nữa còn lấy danh nghĩa bắt đào phạm.

Quả thực là một đóa xương cốt thanh kỳ hiếm thấy.

Khi mọi người nhắc đến chuyện này, không thể tránh khỏi cùng có một cảm giác, mỉm cười khó hiểu. Chuyện Ô Long bực này, sao có thể xảy ra?

Thái tử cùng mấy vị hoàng tử khác đều cười trên nỗi đau của Tứ hoàng tử.

- Hai năm nay ta liền dựa vào chuyện cười của Tứ hoàng tử mà sống...

Có vị hoàng tử nói như vậy.

...

Vân Dương khẽ lật thân thể, nằm trong hồ nước nhà mình, một cố cảm giác hài lòng, thản nhiên dâng lên.

Vân Dương cảm giác vô cùng rõ ràng, tế bào lớn bé toàn thân hắn đều đang hoan hô, đều đang sung sướng, rốt cục, cũng vào trong nước rồi. Lúc trước hắn cũng chưa từng huấn luyện qua phương diện thủy tính, mà lúc này lại tự nhiên cảm giác được, thân thể hắn cùng với nước bên ngoài hoàn toàn không có ngăn cách, hoàn toàn hòa làm một thể.

Thậm chí, sơ với cá còn càng thêm tự tại.

Cho dù vùi đầu vào nước, cũng không hề có cảm giác hít thở khó khăn, tựa hồ như toàn bộ làn da đều có thể hô hấp, hoàn toàn khống có bất kỳ điều gì đáng lo lắng.

Vân Dương bắt đầu mơ màng, nếu như hiện tại hắn tuy luyện Tinh Hỏa quyết của Tứ ca Thủy Tôn sẽ có cảnh tượng gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi có chút mong đợi.

Bất quá, điều hắn cần làm hiện tại, chính là trước tiên tăng cảnh giới Vân Vụ quyết, Huyền Phong Quyết và Tinh Hỏa quyết. Sau đó lại tu luyện Huyết Sát quyết cùng Kinh Lôi quyết tới trình độ tương đương.

Lại nói.

Tham thì thâm, đạo lý dục tốc bất đạt Vân Dương vẫn hiểu rõ.

Mặc dù là hắn hiện tại đã rất ham hố, nhưng nhai không được a!

...

Tứ hoàng tử định đến Vân phủ xin lỗi, nhưng đi nửa đường liền quay đầu trở về: Lăng Tiêu Túy đã đi, xin lỗi có lợi ích gì?

Nhưng, từ đó về sau, Vân Dương lại trở nên thần bí.

Lăng Tiêu Túy từng làm khách Vân phủ, hơn nữa nghe nói hai bên nói chuyện vô cùng hài hòa vui vẻ.

Lăng Tiêu Túy từng câu cá với Vân Dương ở Bách Trượng hồ, xưng huynh gọi đệ, than thiết vô cùng...

Vân Dương công tử quả nhiên thần thông quảng đại!

- Vốn cho rằng Vân Dương công tử chỉ là một tên hoàn khố, bây giờ nhìn lại, có vẻ như không đơn giản như vậy a!

- Còn có vẻ như làm gì! Đó phải là đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, ngươi thấy một tên hoàn khố có thể tương giao tâm đầu ý hợp với Lăng Tiêu Túy sao?

- Nói rất có lý, nghĩ đến, Vân Dương công tử kia chính là hạng người đại trí nhược ngu, ẩn cư hồng trần, lấy nhân gian ấm lạnh tôi luyện bản thân. Theo suy đoán cảu ta, Vân Dương công tử tất là một cao thủ cái thế!

- Ừm, nói rất hay, rồng giao rồng, phượng giao phượng. Bằng hữu của Lăng Tiêu Túy, há có thể là hạng người bình thường?

- Vân Dương không chỉ có diện mạo anh tuấn, lại càng có thủ đoạn thông thiên, tu vi kinh thiên động địa, phong độ lại ưu nhã như vậy... A, ta say... Một người sao có thể hoàn mỹ khiến người động tâm như thế a...

- Ngươi tỉnh lại cái coi, người anh em, ngươi là nam đó, coi như ngươi coi trọng người ta, ngươi ta sẽ coi trọng ngươi a...

“...”

Bất kể nói như thế nào, theo mọt chuyến của Lăng Tiêu Túy, từ nay sự an toàn của Vân Túy Nguyệt và Thanh Vân phường sẽ không còn đáng ngại. Còn Vân Dương Vân công tử, từ nay cũng triệt để dương danh lập vạn.

Dù đi trên đường, cũng có không ít người nịnh nọt cười một tiếng...

Liên tục mấy ngày, trạng thái xáo động của Thiên Đường thành cũng chưa thể bình tĩnh lại được.

Trong thời gian này, Vân Dương tiến vào trạng thái bế quan. Mặc kệ là thiếp mời của Thanh Vân phường, hay thiếp mời của thế gia quyền quý, hoặc tứ đại công tử đến nhà bái phóng, hết thảy đều không thèm để ý.

Một mực cắm đầu tu luyện.

Từ ngày ấy, sau khi Trần Tam dẫn theo chín tên tàn binh đến Vân phủ bái tạ, Vân Dương đối với chuyện Thần Hồn U Đô, Huyết Nhục Minh Lộ cũng coi như có thể tạm thời yên tâm. Nhưng bây giờ, Mễ công công trốn trong cung không ra, Hà lão Hà Hán Thanh dù mang trọng thương trên người, nhưng vẫn không phải đối tượng Vân Dương hiện tại có thể đối phó...

Mặt khác, không có manh mối.

Vân Dương tự nhiên tập trung tinh thần tăng thực lực.

Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn đúng là có phái người đến hỏi thăm một câu, về sau cũng không đến nửa. Ngược lại, Thiết Tranh lại lục tục đến mấy lần, nhưng cũng là vì Vân Hầu có nhờ vả: thay ta chiếu cố nhi tử một chút.

Thiết đại soái tới tới lui lui, nhưng cũng không gặp được Vân Dương.

Sự khắc khổ tu luyện hiện tại của Vân Dương, có thể nói là đạt đến cảnh giới điên cuồng.

Bởi... Một trận phong ba bão táp, đang tới, nhất định sẽ giáng lêm.

Từ lúc này, đến khi hôn lễ của Thiết Tranh diễn ra, cũng chỉ còn thời gian không đến một tháng.

Một chút tướng lĩnh ngoại quốc xuất hành tương đối sớm, đã tiến vào cảnh nội Ngọc Đường.

Danh tướng các quốc tụ tập ở Thiên Đường thành, đám người này ở chung, sao có thể hòa hòa thuận thuận?

Đến lúc đó, tất có một phen long tranh hổ đấu.

Mà lúc này, Vân Dương cần khổ tu luyện, chính là tích cực chuẩn bị đối mặt trường phong vân này!

Rốt cục, tới ngày mười lăm tháng chín.

Vân Dương xuất quan, hôm nay hắn không thể không xuất quan.

Có một người, ở Vân phủ, đợi hắn ba ngày.

Mà thân phận người này rất đặc thù.

Vô cùng đặc thù.

- Nha, đây không phải là Linh Tú tỷ a, Linh Tú tỷ sao lại bỏ thời gian châu ngọc đến tiểu viện của Vân mỗ? Bồng tất sinh huy, Bồng tất sinh huy a!

Vân Dương thân thiết mỉm cười hòa ái hàn huyên nói.

Ở trước mặt hắn, là một thiếu nữ ngồi thẳng tắp.

Thiếu nữ này diện toàn thân áo đen, dáng người mặc dù không tính là thiên hương quốc sắc, nhưng cũng vô cùng thanh tú, toàn thân vô tình tiết ra một loại lãnh ý thấu xương, thoáng như một đóa Tuyết Liên hoa truong băng thiên tuyết đị, buốt lạnh tới thấu xương.

Thân hình nàng thẳng tắp cao gầy, trên dưới toàn thân tràn ra một khí thái hào hùng bừng bừng khó nói thành lời. Hai hàng long mày hình kiếm khó thấy ở nữ tử. Mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng chỉ mới ngồi trên ghế đá, đang cho người ta cảm thấy khí phái của một đại tướng quân, hiệu lệnh thiên quân vạn mã, chấp chưởng quyền hành.

Hai đầu lông mày tự nhiên dật tán một phần túc sát chí khí, sâm nhiên lộ rõ.

Thượng Quan Linh Tú.

Đây là một nhân vật khiến Vân Dương không cách nào coi nhẹ, càng là nhân vật mà hắn không thể không tôn kính.

Nhắc tới Thượng Quan Linh Tú, nàng mới vẻn vẹn có 20 tuổi, chỉ làn hơn Vân Dương nửa năm. Nhưng gia thế của nàng, dù chỉ mới nhắc đến, chỉ cần là thần dân của Ngọc Đường, đều không kìm nổi lòng tôn kính!

Thượng Quan tướng môn!

Mãn dạ phồn tinh bái Bắc Đấu, thiên hạ tương sĩ tôn Thượng Quan!

(Sao đầy trời bái Bắc đẩu làm đầu, Tướng sĩ trong thiên hạ tôn Thượng Quan làm đầu!)

Ba người tằng tổ phụ của Thượng Quan Linh Tú, đều đã từng rong ruồi chiến trường, vô địch thiên hạ. Ba huynh đệ càng từng phân biệt đảm nhiệm Đông Tây Bắc tam đại Nguyên soái. Huynh đệ Tam nguyên soái, phụ tử Thập đại tướng.

Lúc đó, chỉ một nhà Thượng Quan, liền có thể chèo chống toàn bộ giang sơn Ngọc Đường!

Chỉ có điều, ba vị lão soái này đều chiến tử trên chiến trường, da ngựa bọc thây. Người nhỏ tuổi nhất, chiến tử sa trường cũng đã là lúc 58 tuổi.

Sau đó, chín người đời thứ hai Thượng Quan gia cũng là tổ phụ của Thượng Quan Linh Tú, cũng lục tục chiến tử Đông cương!

Cho đến đời thú ba Thượng Quan gia, cũng là tầng lớp phụ thân của Thượng Quan Linh Tú, nam đinh Thượng Quan gia ngày càng đông đảo, khoảng chừng ls tới 36 thúc bá huynh đệ, năm đó được vinh phong Thượng Quan Tam Thập Lục Thiên Cương Hổ Tướng. Mà bao năm qua, đều táng thân trên chiến trường bảo vệ Ngọc Đường.

Trong đó, có mười ba người, lúc tử chiến còn chưa lấy vợ!

Thượng Quan Linh Tú chính là nữ oa nhỏ nhất đời thứ tư, kế đó có hai vị anh ruột, huynh đệ thúc bá cả thảy 28 vị, trong chiến dịch năm năm trước, quyết tử đối ngoại, đều chôn thây chốn sa trường, tất cả nam đinh, không một người may mắn sống sot!

Cả nhà Thượng Quan gia, vô luộn trong hoàn cảnh nào, chưa từng có một tên tộc nhân Thượng Quan gia nào đầu hàng địch, thậm chí không có bất luận người nào chạy trốn bỏ lại đồng đội.

Đều là bị giết trong loạn quân khi chính diện chiến địch.

Máu tươi của Thượng Quan, cơ hồ vẩy khắp vạn dặm sơn hà Ngọc Đường.

Bây giờ, Thượng Quan từng cường thịnh nhất thời, chấn nhiếp thiên hạ, cũng chỉ còn lại mẹ ngóa con côi, đời thứ tu chỉ còn lại một nử tử là Thượng Quan Linh Tú, còn có sáu tiểu hài tử, sáu người lớn nhất mới chín tuổi, nhỏ nhất mới qua bốn tuổi.

Sáu người họ đều là chất nhi của Thượng Quan Linh Tú. Một đứa nhỏ nhất, thậm chí là mồ côi từ trong bụng mẹ.

Hoàng đế bệ hà từng tự tay viết: “Cả nhà trung liệt, Thượng Quan tướng môn.”

Người Ngọc Đường, đều khâm phục và ngưỡng mộ.

----------