Ta Là Chí Tôn

Chương 1106




Hai đợt tấn công kết nối chặt chẽ, hoàn toàn không có khoảng cách.

Thiết Kình Thương giống như một con diều hâu, không ngừng rơi xuống, không ngừng lao xuống...

Sau đó lại bị phản chấn bay lên, lại rơi xuống và tiếp nối thế công...

Sau năm sáu lần liên tiếp như thế, Dương Bình đã lảo đảo lui ra ngoài vài chục trượng, cảm giác đối phương lên lên xuống xuống, mặc dù chân không chạm đất, khó mà mượn lực, nhưng thế công huyền khí càng ngày càng cường hoành, chưởng thế cũng càng ngày càng nặng, chính mình dần dần sinh ra cảm giác không thể chống nổi.

Thiết Kình Thương lại rơi xuống lần nữa, thế công mạnh hơn cũng theo tới.

Dương Bình không những tu vi thâm hậu, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, biết tiếp tục nhìn đối phương mượn lực phản chấn bay lên và tiếp tục mượn thế đánh xuống, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ thất bại.

Vào lúc hiểu rõ vấn đề này, Dương Bình cắn chặt hàm răng, hắn tích súc huyền khí đầy đủ, hắn đánh ra một kích mạnh mẽ, sau một tiếng nổ lớn. Thiết Kình Thương lại bị đánh bay lên cao lần nữa, Dương Bình trực tiếp lui ra sau hai mươi trượng, sau đó nhanh chóng né sang trái mười trượng, sau một tiếng kiếm minh, rốt cục hắn cầm thanh kiếm thứ hai trong tay!

Tình huống hai bên biến hóa lần nữa, thế nhưng Thiết Kình Thương thân ở giữa không trung vẫn lựa chọn tiếp tục truy kích như cũ, hai tay đột nhiên mở ra, giống như diều hâu bắt mồi, lao xuống!

Cùng lúc đó, trường kiếm trong tay Dương Bình, kiếm mang bức người lóe sáng.

Thiết Kình Thương không tránh không né, hắn không nhìn kiếm mang của đối phương phản phệ, vẫn duy trì nguyên thế, đôi tay tỏa ra kim quang sáng ngời, lại nghe Dương Bình hét lớn một tiếng, một kiếm chém ngang. Thiết Kình Thương cười lạnh, hắn đưa tay nghênh đón.

Trên đài.

Hoắc Vân Phong hít sâu một hơi:

- Muốn phân thắng bại!

Một kích này, song phương đều có hậu chiêu, cũng vận dụng tu vi suốt đời, đánh ra một trận đặc sắc.

Đinh Bất Khả và Vưu Bất Năng cũng là người trong nghề tu hành, mắt không chớp nhìn cuộc chiến, sắc mặt không có khẩn trương như Hoắc Vân Phong.

Mặc dù trận chiến trước mắt quan hệ tới máya trăm linh ngọc cực phẩm, nhưng hắn đã có suy nghĩ thua linh ngọc trong cuộc chiến hai phái, bây giờ tình thế thay đổi, đã phát triển tới tình huống tốt chưa từng có, hiện tại đã khóa chặt thắng lợi, ngược lại càng không quan tâm ai thắng ai thua, ngược lại càng để ý độ phấn kích của cuộc chiến, cho dù ai thắng cuối cùng cũng không ảnh hưởng tới kết quả của trận chiến.

Trong lúc nhất thời, giữa sân có kiếm khí tung hoành, kim thủ sáng ngời của Thiết Kình Thương tỏa sáng, giống như thiểm điện tiếp cận nhanh chóng, một tiếng nổ lớn vang lên, hai người lại dùng thủ đoạn cực đoan nhất va chạm với nhau.

Dương Bình gầm lên giận dữ, kiếm khí rộng lớn lại tăng trưởng thêm ba thành, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay Thiết Kình Thương, thế nhưng Thiết Kình Thương đối mặt với trọng thương như thế mặt không đổi mặt, bị đâm xuyên một tay không lùi mà tiến tới, cũng khống chế thân kiếm, mặc cho máu tươi màu vàng chảy ra.

Một tay còn lại như như búa lớn mở núi, điên cuồng đập xuống như người điên!

Dương Bình cười lạnh một tiếng, tay trái vốn không cầm kiếm lại xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này đâm vào trái tim Thiết Kình Thương, kiếm này phát huy ba yếu quyết nhanh độc chuẩn.

Dương Bình không chỉ tu vi thâm hậu, kiếm đạo cũng cao minh đến cực điểm, càng có thể dùng kiếm hai tay, tất cả đều tùy tâm như ý, hạ bút thành văn, quả nhiên thiên tài võ đạo đều có năng lực vượt qua người bình thường!

Kiếm của Dương Bình dụng ý đơn giản sáng tỏ, ngươi có thể đánh ta một chưởng, nhưng ta trả giá trúng một chưởng bằng việc giết ngươi!

Thiết Kình Thương vẫn bất động, thân thể hơi nhúc nhích, cũng duy trì thế đi không thay đổi, một chưởng kia điên cuồng đánh xuống, một kiếm của Dương Bình đâm thẳng vào ngực phải của Thiết Kình Thương, thế kiếm xuyên thấu qua lồng ngực.

Chiêu kiếm này không có chút hoa mỹ nào, nếu có thời gian giảm xóc trong nháy mắt, Dương Bình sẽ quán khí rất nhiều huyền khí vào thân thể Thiết Kình Thương, tiến tới dẫn bạo, dựa vào tu vi song phương sàn sàn nhau, Thiết Kình Thương hẳn phải chết không nghi ngờ!

Bất ngờ trong nháy mắt Thiết Kình Thương trúng kiếm, thân thể hắn lại uốn éo qua qua lại lại, dùng cơ bắp xương cốt khóa chặt thanh kiếm kia, càng ngăn cản Dương Bình rót huyền khí vào kiếm, sau đó xuất ra một chưởng đánh vào vai phải của Dương Bình.

Răng rắc răng rắc...

Xương cốt trên vai phải Dương Bình vỡ nát, liên đới nửa lồng ngực cũng bị đập nát.

Song kiếm bị khóa, một vai vỡ nát, huyền khí càng có xu thế hỗn loạn, mặc dù Dương Bình không cách nào dẫn đạo huyền khí trong thân thể Thiết Kình Thương, tay trái còn hoạt động lập tức thả kiếm, càng xuất một quyền vào thanh kiếm, thanh kiếm kia được tiếp thêm động lực, thân kiếm cả thanh kiếm càng đâm vào sâu hơn, dư thế nắm đấm của hắn không giảm và đánh vào vết thương trên ngực Thiết Kình Thương, bịch một tiếng, răng rắc. xác nhận xương sườn đứt gãy, cũng tiến tới trọng thương Thiết Kình Thương.

Thế nhưng Thiết Kình Thương vẫn không lùi mà tiến tới, rõ ràng thân trọng thương, toàn thân đẫm máu xông thẳng về phía trước, đụng thẳng vào trán của Dương Bình, răng rắc, xương đầu Dương Bình vỡ tan, hắn đau đớn kêu to một tiếng, cho dù như thế, hắn vẫn lên gối đánh thẳng vào bụng dưới của Thiết Kình Thương, hai người lúc này mới tách nhau ra nhưng khoảng cách vẫn gần nhau, gần như thân thể kề sát thân thể.

Nhưng vào lúc này, tay phải bị xuyên thủng của Thiết Kình Thương vẫn khóa chặt kiếm của Dương Bình, nỗ lực xuất kích đánh vào cổ Dương Bình, gần như cùng lúc, tay trái Dương Bình đã hóa chưởng thành đao cắt qua cổ Thiết Kình Thương, hiển nhiên có ý định đánh ra một kích tuyệt sát.

Tay trái của Thiết Kình Thương bắt được cánh tay tấn công của đối phương, lại dùng đầu đụng vào trán Dương Bình. Trên trán hai người cùng đổ máu.

Dương Bình kêu thảm thiết càng lớn, tay trái cũng tránh thoát ngăn cản của Thiết Kình Thương, tiến tới bắt lấy cổThiết Kình Thương, nhưng Thiết Kình Thương lại dùng đầu đập tới…

Rầm rầm rầm...

Hai người chiến đấu giữa sân thảm thiết tới mức không thể diễn tả, vô số máu tươi thịt băm, thậm chí xương cốt thỉnh thoảng bay ra ngoài, liên tục như thế, đầu của Dương Bình bị đập nát như dưa hấu, không còn hoàn chỉnh, máu tươi bắn ra bốn phía.

Tình huống của Thiết Kình Thương cũng không tốt hơn bao nhiêu, toàn thân trên dưới không có nơi hoàn chỉnh, vị trí ngực phải bị đâm xuyên thông thấu từ trước ra sau, hắn vẫn kiên cường dùng đầu đập tới..

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Mỗi lần va chạm, tất cả người quan chiến đều cảm thấy trái tim đập mạnh một lần, từng người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hãi hùng khiếp vía!

Qua một lúc lâu..

Hai người cùng ngã xuống!

Nhưng hai người vẫn còn hoạt động… Ân, phải nói là đang ngọ nguậy, liều mạng muốn đứng lên. Dương Bình không ngừng động, động mấy lần liền ngã xuống đất, cũng không nhúc nhích.

Thiết Kình Thương thở hổn hển, trong miệng không ngừng phun ra bọt máu và mảnh vỡ nội tạng, nhưng hắn vẫn dùng tay trái chống đỡ bản thân đứng lên.

Nhìn thân thể đối diện không nhúc nhích, Thiết Kình Thương cười to một tiếng, sau khi phun ra một ngụm máu lớn sền sệt, hắn nói:

- Ta thắng!

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức ngã xuống, không còn hô hấp.