Phía trên Hoắc Vân Phong khẽ thở dài, nói:
- Đây chính là thằng ngu! Hắn vậy mà không có cảm giác được người khác đang cố ý yếu thế, tận lực tiêu hao nguyên khí và thể lực của hắn! Trận chiến này... Thua tuyệt không oan, không thua mới là gặp quỷ.
Sử Vô Trần mang theo sắc mặt tái nhợt quay về trận doanh Cửu Tôn phủ.
Nghênh đón hắn là ánh mắt lo lắng của các huynh đệ, kì thực đều ẩn chứa đùa cợt bí ẩn.
Lạc Đại Giang tiến lên đón, vừa thấy mặt đã nói:
- Lão nhị, ngươi xuất diễn diễn thật cực khổ nha?
Sử Vô Trần hừ một tiếng, liếc mắt:
- Bằng không làm thế nào? Lão đại đã an bài như vậy... Ta làm sao không muốn một kiếm bổ hắn, nhưng mà... Lão đại hắn không phải không nguyện ý sao?
Nhậm Ngã Hành nghe vậy cười ha ha một tiếng:
- Lão nhị, ngươi tự mình cảm thụ, cảm giác chân thật nhất, thực lực Tưởng Kính Phi đạt tới tiêu chuẩn gì?
Sử Vô Trần hừ một tiếng nói:
- Nhìn thực lực của hắn, nói chung cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn Thánh Giả nhị phẩm đỉnh phong. Nếu không phải lão đại liên tục khuyên bảo vận dụng chiến thuật, ta một kiếm đã chém hắn thành tro bụi.
Tất cả mọi người cười ha ha một tiếng, cũng mỉa mai ai đó tự biên tự diễn, ngược lại nhao nhao vỗ vai Sử Vô Trần, khen không dứt miệng:
- Lão nhị! Đúng là lão nhị tốt!
Sử Vô Trần hừ một tiếng ngẩng đầu lên.
Lập tức hồ nghi quay đầu:
- Các ngươi... Tại sao không gọi ta là Nhất Đà rồi?
Đám người chân thành nói ra:
- Lão nhị ngươi trận đầu báo cáo thắng lợi, đã lập được đại công, còn ra hết sức diễn kịch, đã trả giá nhiều chua xót, chúng ta làm sao có ý tứ gọi bậy, không đành lòng không đành lòng nha...
Sử Vô Trần vẫn cảm thấy không thích hợp, gãi gãi đầu nói:
- Ta vẫn cảm thấy là lạ, các ngươi...
Vân Dương hợp thời tham gia, nghiêm túc nói:
- Đã đến trận thứ hai! Đừng so đo vấn đề xưng hô.
Sử Vô Trần: …
Trận thứ hai, chính là đỉnh phong chiến.
Trận này theo lệ cũng sẽ do đệ nhất cao thủ của tông môn chiến đấu.
Giờ phút này, Tưởng Kính Phi quỳ rối trước đài cao của Thương Ngô môn, nói cái gì cũng không đứng lên, nước mắt giàn giụa, im lặng thật lâu.
Hồng Trường Thiên nói mấy câu, dường như đang an ủi, nhưng đầu gối Tưởng Kính Phi lại giống như mọc rễ trên mặt đất.
Đám người Thương Ngô môn cũng không có cách nào.
Sử Vô Trần thở dài:
- Người kia cũng là một hán tử, ta có chút không đành lòng...
Một lão giả đối diện cầm kiếm đứng lên, trên người tràn ngập huyền khí, hắn đi lên đài.
- Khính Phi, ngươi đứng lên, mở to mắt nhìn lão phu đánh thắng một ván.
Lão giả này tóc hoa râm, thần sắc quắc thước, dáng người thon gầy, vóc người cao đến mức lạ thường, cao khoảng tám thước!
Hắn vừa đứng lên đến giống như một cây gậy trúc thẳng tắp.
Mắt thấy người tới thân hình phiêu dật, áo xanh đón gió bay lên, chớp mắt đã đi tới giữa sân, lãnh đạm nói:
- Trận thứ nhất, là Thương Ngô môn chúng ta thua. Không biết trận thứ hai của Cửu Tôn phủ là do vị cao thủ nào xuất chiến? Lão phu Thương Ngô môn Cao Đan Vân, xin chỉ giáo!
Vân Dương đứng lên, thay mặt xuất thủ, lại nghe Lạc Đại Giang giành nói:
- Lão đại, trận chiến này do ta lên nhé?
Vân Dương dừng lại, tâm tư thay đổi thật nhanh, gật đầu nói:
- Không sai, trận chiến này do Đại Giang xuất thủ, chiến thuật cố định càng phù hợp.
Lạc Đại Giang cười ha ha một tiếng, hiển nhiên có chút tự đắc.
Nhậm Khinh Cuồng cau mày nói:
- Lão đại, trận chiến này chính là đỉnh phong chiến, lệ cũ đều do người mạnh nhất môn phái xuất chiến, đối phương Cao Đan Vân chắc là đệ nhất cao thủ của Thương Ngô môn, nơi này che đậy thần thức, chúng ta khó mà phân biệt ra được thực lực của đối phương, chiến dịch này có lẽ có bất ổn. Đại Giang xuất thủ thắng còn dễ nói, nhưng nếu bại... Con đường sau này sẽ khó đi, cho dù chiến dịch này cuối cùng chiến thắng, nhưng cũng bởi vậy mà mất đi cơ hội khiêu chiến.
Nghe hắn nói như vậy, Lạc Đại Giang nhất thời chần chờ, dù sao cũng liên quan trọng đại, đệ nhất cao thủ chiến thật sự không phải bình thường, mục đích của Cửu Tôn phủ chính là cướp đoạt Khí Vận Kỳ cao cấp hơn, cho nên không thể sai lầm trong bất cứ trận chiến nào!
Nhất định phải toàn thắng!
Đám người Lan Nhược Quân lúc này cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, cũng không còn chơi đùa như trước.
Sử Vô Trần thắng đúng là đáng mừng, nhưng chiến dịch đó chưa hẳn không phải do đối phương không biết thực lực chân thật của Sử Vô Trần. Mà lão đầu này lại chính là đệ nhất cao thủ của đối phương, nếu thực lực quá mức cao thâm, vượt qua mong muốn, thực lực Lạc Đại Giang hơi kém, như vậy nhóm người mình đúng là ngu xuẩn, tất cả đều chơi xong.
Chỉ có Vân Dương vẫn nhẹ nhõm như cũ, nói:
- Đại Giang yên tâm xuất chiến đi. Ta có thể cam đoan ngươi nhất định sẽ không thua. Thực lực lão nhân này cũng thường thôi, kém xa ngươi.
Đám người cùng nói:
- Thật chứ?
- Còn có thể giả sao, ta từng tận mắt nhìn thấy!
Vân Dương cười ha ha một tiếng.
Lạc Đại Giang nhất thời hồi phục tinh thần phấn chấn, vui mừng khôn xiết nói:
- Đã như vậy, không sao, ta cũng nên đi.
- Đi thôi.
Lạc Đại Giang vác đao, nhảy xuống!
- Cửu Tôn phủ Đao Tôn Lạc Đại Giang chuyên tới lĩnh giáo!
Hai bên khán đài, lúc này đều là âm thanh xì xào bàn tán.
- Tại sao lại là một trong Thiên Tàn Thập Tú, Cửu Tôn phủ thật thú vị.
Trên đài cao, Hoắc Vân Phong bật cười:
- Hai Thiên Tàn Thập Tú lần lượt hiện thân, nếu lại thêm mấy người chẳng lẽ Cửu Tôn phủ là trại tập trung đá mài đao nổi danh Huyền Hoàng giới sao?
Đinh Bất Khả nói:
- Đại ca không nên coi thường Thiên Tàn Thập Tú, mười người này thân là đá mài đao đã nhiều năm, nhưng không có bất kỳ một người nào nửa đường chết yểu, chuyện này đúng là quá kỳ lạ, mấy người này, ngoại trừ thực lực bản thân không tầm thường, đã có chiến lực cao tầng Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, càng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú tới cực điểm gia trì. Nếu quả thật tập hợp với nhau tạo thành môn phái, chẳng khác gì một bó đũa tụ tập với nhau, thực lực tổng hợp của nó tuyệt đối không thể khinh thường. Điểm ấy vừa trận đấu vừa rồi là bằng chứng tốt nhất, một khi Cửu Tôn phủ thu được Thiên Vận Kỳ, chỉ sợ như khốn long thăng thiên.
Hoắc Vân Phong nói:
- Ừm, lời ấy thật có lý, nhưng nếu nói như vậy, Cửu Tôn phủ vừa mới thành lập, người mạnh nhất trong đó chín thành chín không phải là phủ tôn Vân Dương sao? Dựa theo tư liệu trong tay chúng ta biểu hiện, tiểu tử kia chính là tuyển tài chi tuyển hạ giới phi thăng, nhưng tu vi tuyệt đối không quá cao, chí ít không phải là đối thủ của kẻ nào trong Thiên Tàn Thập Tú, dùng việc này mà suy luận, chẳng khác Vân Dương yếu hơn những kẻ khác? Ta thật không tin!
Vưu Bất Năng nói:
- Chắc chắn sẽ không như vậy, môn phái bình thường truyền thừa đã lâu, chưởng môn nhân đều là hạng người lão luyện thành thục gìn giữ cái đã có, tu vi chưa hẳn siêu quần bạt tụy. Nhưng mà làm người sáng lập một môn phái, lại nhất định là hạng người kinh tài tuyệt diễm, sao có thể là kẻ yếu được, ở trong đó tất đối có kỳ quặc!