- Lão đại!
Đông Thiên Lãnh nhảy lên một cái:
- Ba người bọn họ đang mắng ngươi! Ba người này đều không phải thứ tốt lành gì, trước mặt một kiểu, sau mặt một kiểu… lão đại người phải cẩn thện khi kết giao cùng bọn chúng, ngàn vận lần chớ để bị mấy tên tiểu nhân hèn hạ này lừa, bọn hắn…
- Đông Thiên Lãnh! Ngươi… người hỗn đản… lão đại lão đại… hắc hắc, ta vừa rồi không phải nói ngươi… ta là Xuân Vãn Phong, lão đại ngươi biết ta không? Không biết không sao, chúng ta hôm nay liền quen biết, cả đời sau của ta, ngươi chính là lão đại…
Vẻ mặt Xuân Vãn Phong muốn có bao nhiê a dua thì có bấy nhiêu a dua, tựa như chó xù lông nhảy cẫng lên, vỗ mông ngựa như nước sông cuồn cuộn liên tục không dứt.
- Lão đại, đại ca ruột của ta a…
Hạ Băng Xuyên kích động, không biết làm thế nào mà hai mắt đầy hơi nước, kích động như muốn khóc đến nơi:
- Rốt cục ta cũng có thể tìm được ngươi… từ nay trở đi, Hạ Băng Xuyên ta quyết đi theo làm tùy tùng cho lão đại, muôn chết không chối từ!
- Lão đại lão đại…
Thu Vân Sơn chân thấp chân cao lết cái chân què xông lên:
- Lão đại a… rốt cục ta cũng nhìn thấy ngươi, ô ô lão đại, đáng thương ta a, vì nhìn thấy được lão đại, chân suýt nữa bị què, đến bây giờ còn không có hồi phục… từ nay về sau, lão đại ngươi nói ra đi hướng đông, ta liền tuyệt không đi hướng tây! Ngươi nói ta đi đánh chó, ta tuyệt không mắng gà!
Ba người cùng nhau xông lên, cảnh tượng như vậy nhìn vào rất rung động.
Ít nhất, Vân Dương cảm thấy mình có bị chấn động!
Chuyện gì vậy?
Chuyền gì đang xảy ra a?
Vừa rồi còn nghe mấy người kia nói, ngày đó người đi cùng Đông Thiên Lãnh làm sao…
Sao trong chớp mắt mà phong cách đã biến đổi rồi?
Chỉ là, tiếp đó Vân Dương bị một chuyện khác hấp dẫn.
- Ngươi là Thu Vân Sơn?
Vân Dương từ trên xuống dưới đánh giá Thu Vân Sơn, ánh mắt bất thiện.
Nếu không phải đang yên tiểu tử này đến khiêu khích, sao bây giờ hắn có thể bị động như vậy?
- Ta chính là Thu Vân Sơn a…
Thu Vân Sơn có chút khó hiểu, vì sao lão đại lại có bộ dạng như không hoan nghênh ta a:
- Lão đại a, về sau ngươi gọi ta là tiểu Thu Thu, tiểu Sơn Sơn… đều được a… khẩu khí của ngươi bây giờ khiến ta sợ hãi…
- Ta mới bị đánh qua a…
Thu Vân Sơn đột nhiên lật ống quần lên, giả bộ đáng thương, đưa tay chỉ:
- Lão đại ngài xem, chân còn sưng…
- Đáng đời!
Vân Dương hừ một tiếng:
- Ai bảo ngươi không có mắt, đây mới là lần thứ nhất… nếu tối hôm nay ngươi còn nói thêm câu muốn nạp Vân Túy Nguyệt làm thiếp nữa thử xem?
Thu Vân Sơn kêu rên một tiếng:
- Lão đại, ta không dám a… nhắc tới đều là do tên Mễ chưởng quỹ kia, chuyện này không liên quan đến ta a!
- Sao có thể không liên quan đến ngươi, nếu không phải ngươi ngu ngốc, sao có thể bị người lừa?
Vân Dương thuận thế ngồi xuống:
- Ngươi tự đào hố rồi nhảy vào trong, cũng may là có thúc thúc của ngươi, nếu không Thu Vân Sơn ngươi chắc chắn phải chết!
Thu Vân Sơn trong chốc lát liền biến thành dữ tợn:
- Không sai, chuyện này thúc thúc ta cũng đã nói với ta… con mẹ nó! Họ Mễ này thực khinh người quá đáng! Việc này tuyệt đối còn chưa xong!
- Cho nên nói…
Vân Dương thấy đã châm ngòi đến không kém nhiều lắm, dứt khoát bồi thêm một mồi lửa:
- Đừng nói ta có xứng làm lão đại ngươi hay không, chuyện này tạm thời không nói. Bất quá, ta cũng không muốn có một tên tiểu đệ ngu ngốc kém chút bị người đùa chết như thế.
Vân Dương cười cười:
- Nói không chừng, một lúc nào đó ta còn có thể bị ngươi liên lụy a, tiểu đẹ như vậy, không có thì tốt hơn…
Ánh mắt Vân Dương nghiêng nghiêng đảo qua Đông Thiên Lãnh.
Đông Thiên Lãnh lập tức lòng đầy căm phẫn:
- Không sai, ngươi nói xem, ngươi gây ra chuyện tày đình gì, bị người lợi dụng còn không nói, thế mà còn đem ba người chúng ta liên lụy vào, đương yên lại bị bắt vào đại lao hình bộ, quả là tai bay vạ gió… nếu không phải là do ngươi, các huynh đệ có phải liều mạng như vậy không? Chúng ta đã bị ngươi liên lụy thì thôi đi, nhưng ngươi cũng đừng hại lão đại nữa…
Tài năng của Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên không có nhiều, nhưng năng lực bỏ đá xuống giếng lại tuyệt đối đạt đến trình độ siêu nhất lưu, nhau nhao chen lời.
- Lời này thực đúng, từ trước tới nay ta chưa bao giờ nghe Đông Thiên Lãnh nói có lý như vậy.
- Đúng vậy đúng vậy, lão thu a, khoảng thời gian này ngươi thực giống như bị sao chổi chiếu người vậy…
- Xem ngươi làm hại Nguyệt tỷ đi!
- Xem ngươi làm hại chúng ta a!
- Xem ngươi hại chúng ta đến mặt mọc đầy rỗ…
- Nói không chừng, lúc trước chúng ta bại bởi Đông Thiên Lãnh cũng là do hắn liên lụy, trước đó chúng ta có bao giờ thua đâu…
Nói đến đây, ba người đột nhiên im lặng, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên đồng thời chép miệng một cái:
- Chuyện này con mẹ nó… thực đúng là có đạo lý a…
Thu Vân Sơn nghe vậy nhất thời khổ cực cực kỳ, giận dữ nói:
- Các ngươi chờ đấy cho ta, nếu ta không… không… không thể chơi tàn hắn trong ba tháng…
Đông Thiên Lãnh nhẹ nhàng nói:
- Nha, trong vòng ba tháng a, thời gian thật ngắn ngủi? Nháy mắt là qua a! Tốt a, ta cũng phát thệ một cái, nếu trong ba ngàn năm không thể vô địch thiên hạ, ta liền đi tự sát, nhất định, chỉ thiên lập thệ!
- Ha ha ha…
Hạ Băng Xuyên cùng Xuân Vãn Phong cười như ha ha được mùa.
- Nếu trong ba ngàn năm ta còn không chết, ta sẽ biên thành trâu!
- Nếu trong ba ngàn năm ta không thể đi tiểu lên mặt trời, ta liền hoành đao tự vẫn! Ha ha ha…
Thu Vân Sơn càng nghe càng tức đến run rẩy, mặt mày xầm lại:
- Các ngươi chờ đó cho ta! Ba ngày! Trong ba ngày, nếu ta không thể để tên hỗn đản này trả giá thật đắt, ta liền không phải họ Thu!
Vân Dương tranh thủ hỏa giải:
- Mọi người chỉ vui vẻ đùa một chút, cần nghiêm túc như vậy làm gì… tới tới tới, uống rượu uống rượu.
Mắt thấy lão đại ra mặt hòa giải, đám người cũng vui vẻ ra mặt, bắt đầu mời rượu không ngừng, Vân Dương rượu tới là tiếp, trong chốt lát liền bắt đầu thân mật xưng huynh gọi đệ. Cũng chỉ có Thu Vân Sơn vẫn nghiêm mặt như cũ, hắn đã phát thệ, không thể xuống đài được.
Bị ép thực quá tuyệt.
Cho dù hắn vẫn ngẫu nhiên cười cười cạnh với Vân Dương một chén, nhưng quay đầu liền bắt đầu phụng phịu.
Thật lâu sau đó…
Rượu vào làm nóng tai…
“Đùng”
Thu Vân Sơn bỗng nhiên đập mạnh chén rượu xuống đất, chén vỡ tan tành, hai mắt đỏ bừng nói:
- Dám tính kế ta! Ta không giết tên hỗn đản kia không được!
Hắn bất thình lình nói một câu, khiến mọi người đều giật nảy mình.
Sau đó đám người thấy Thu Vân Sơn đứng lên, lửa giận ngùn ngụt xông ra ngoài.
Vân Dương nhíu nhíu mày, nháy mắt với Đông Thiên Lãnh:
- Còn không mau đi khuyên hắn một chút.
Đông Thiên Lãnh tâm không cam tình không nguyện đuổi theo.
Đám người cũng dừng không uống rượu nữa, lại nghe thấy âm thanh thuyết phục của Đông Thiên Lãnh từ xa xa truyền đến:
- Ta nói ngươi này, sao có làm như thế a! Mọi người đều đang cao hứng uống rượu, ngươi lại bỏ ra ngoài này làm gì? Bị người tính kế rất tức giận sao? Ngươi cũng không phải lần đầu bị người tính kế, làm người nên tập quen dần a… nhìn gương mặt xúi quẩy của ngươi này, nói không chừng đi chuyến này lại tiếp tục bị họ Mễ kia lừa gạt tiếp…
Vân Dương nghen họng nhìn trân trối:
- Cái này gọi là thuyết phục sao?
Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên lại cùng nhau ôm bụng cười như điên, một bộ như đã biết trước, mảy may không có điều gì bất ngờ.
Quả nhiên, Đông Thiên Lãnh ưỡn ngực đi tới, rất bất đắc dĩ nói:
- Lão đại a, vừa rồi ta tận tình khuyên bảo hắn một phen, chữ châu như ngọc, thành thật thân thiết, thế nhưng hắn không nghe, ta cũng không còn biện pháp…
Tận tình khuyên bảo? Thành thật thân thiết? Con mẹ nó, ngươi cũng thật biết chơi chữ!
Hắc tuyến nổi pặc pặc trên trán Vân Dương:
- Tận lực đừng để hắn gây chuyện lớn, thiên đường thành hiện tại không yên bình như bề ngoài dâu, các thế lực quân đội các nước đều đến, giờ phút này sóng ngầm kinh thành ngày càng mãnh liệt, há có thể so với ngày thường… vạn nhất Thu Vân Sơn làm ra chuyện gì đó, các ngươi cũng biết hậu quả. Ta có thể không có chuyện gì, nhưng ba người các ngươi không thoát được liên quan, hiểu chứ? Mọi điều cần cẩn thận vẫn hơn.
Ba người Đông Thiên Lãnh cảm động đến rơi nước mắt:
- Lời lão đại nhắc nhở các huynh đệ nhớ kỹ. Yên tâm, tính Thu Vân Sơn chẳng qua chỉ như chó xù lông, qua một hồi là lại tự xẹp xuống, không gây chuyện lớn được…
- Chờ lúc hắn đối mặt với đối phương, các ngươi cũng đừng kích thích hắn.
Vân Dương thuần thuần căn dặn:
- Mọi người luận giao một hồi, mọi thứ cần có chừng mực, ta thấy mấy người các ngươi đều rất độc mồm độc miệng…
Ba người vui mừng cười to:
- Đó là do lão đại ngươi không thấy bộ mặt thật của Thu Vân Sơn, nếu chuyện này mà xảy ra trên người chúng ta, tên vương bát đản này còn độc miệng hơn chúng ta! Cũng vì hôm nay có lão đại ở đây, chúng ta đã cho hắn mặt mũi thật lớn rồi…
- Nếu hôm nay chúng ta làm tốt, nhất định có thể bắt đối phương trả giá!
Vân Túy Nguyệt ngồi một bên, nhìn Vân Dương nhẹ nhàng kích động mấy tên gây chuyện, lại phong đạm khinh vân tách bản thân ra ngoài, không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Không khỏi vô cùng bội phục.
Thủ đoạn của vị tiểu huynh đệ này thực có thể nói là lật tay thành mẫy trở tay thành mưa. Đối phương kích động Thu Vân Sơn gây chuyện, Vân Dương lại kích động Thu Vân Sơn nháo trở lại.
Thủ đoạn đều rất gọn gàng.
Hơn nữa, mặc kệ đối mặt với người nào, hán đều có thể ứng đối gọn gàng, nên nói gì, nói như thế nào, thái độ thế nào… càng là năm gọn trong lòng bàn tay.
“Nhân tài a” Vân Túy Nguyệt thầm nghĩ.
Đây là một người, dù đứng trong bất luận thời đại nào, bất kì không gian nào, hoàn cảnh nào, đều có thể nhanh chóng định hình, đồng thời đảo loạn phong vân, hoặc là khống chế phong vân trong lòng bàn tay!
Thủ hạ của cửu tôn, lại có nhân vật quỷ khốc thần sầu bực này?
Nếu là có, vì sao hỏa chưa từng nói với ta?
- Ừm, trong thời gian vừa rồi, ta vẫn luôn bận nghiên cứu một vài vấn đề.
Vân Dương nói.
- Chuyện gì?
Ba người Đông Thiên Lãnh đồng thời hỏi.
Cố nhiên Đông Thiên Lãnh đã quyết tâm khăng khăng một mực đi theo Vân Dương. Mà hai người Xuân Vãn Phong và Hạ Băng Xuyên sau khi tiếp xúc cũng cảm thấy Vân Dương là người không tệ, đáng giá tương giao.
“Thẳng thắn, nhiệt tình, giỏi kết bạn, hào sảng, nghĩa khí, hơn nữa còn là người có trí tuệ, phong độ nhẹ nhàng, khí chất ưu nhã lại ung dung, còn có một hai phần vô lại, điều mà mấy tay công tử phú gia thích nhất… ân, đây là một người, với huynh đệ thì náo thế nào cũng được, nhưng đối với người ngoài lại là một tên lăng đầu thanh không nói lý… giống ta.”
Cho nên hai đại hoàn khố này trong thời gian ngắn đã chuyển từ giai đoạn kết giao là muốn nhờ, chuyển sang giai đoạn thật lòng kết giao.
Đây mà một sự chuyển biển trọng đại trong suy nghĩ hai người.
- Chuyện này chính là…
Vân Dương nói:
- Huyền thú có khả năng dưới cơ sở thiên định, hoặc có thể nói… huyết mạch xiềng xích, đánh vớ gôm cùm… đạt đến một giai phẩm cao hơn…
Vân Dương đột ngột nói một câu, tam đại hoàn khố nghe xong đồng thời mở lớn hai mắt.
Giờ khắc này, sáu viên nhãn cầu như muốn bắn ra khỏi hốc mắt.
---------