Ta Là Chí Tôn

Chương 1053




Mấy người Sử Vô Trần không khỏi giật mình, thì ra là thế, chuyện này đúng thực hợp tình hợp lý…

- Nhưng có một điểm ta phải nói nước, sau lần tăng lên này, việc dùng đan dược ngoại lực để tăng lên nữa coi như chấm dứt, dù có được kỳ dược thánh dược thần dược cũng quyết không thể dùng. Chí ít trong vòng mười năm, tất cả đệ tử Cửu Tôn phủ không được dùng ngoại lực tăng tu vi. Chuyện này, tất cả phải nghiêm ngặt tuân thủ, không phải là cẩn thận, mà là tuyệt đối cấm chỉ.

- Trong mười năm này, điều các ngươi cần làm đó chính là tiêu trừ ảnh hưởng trái chiều mà đan dược đem đến! Mà muốn thực sự tiêu trừ hoàn toàn, phải đầu tư vào tu luyện cùng chiến đấu!

Vân Dương nặng nề nói:

- Căn cứ vào điểm này, sau này dù gặp thiên tài địa bảo, cũng không được ăn bậy… một khi khiến kinh mạch không phụ tải nổi mà xuất hiện tổn thương, đó mới là việc đáng tiếc, tu đồ khó bước xa. Nhất định phải trở lại môn phái thỉnh giáo trưởng bối mới có thể cẩn thận vận dụng.

- Vâng.

Thập đại đệ tử chỉnh tề đáp ứng.

Lúc này, cả đám đều hưng phấn.

Thanh Vân đan!

Nghe tên là biết, Thanh Vân đan, chính là một bước lên mây, một bước lên trời.

Mà mỗi lần vượt một đại cảnh giới, chẳng phải chính là một bước lên trời thì là gì?

- Mười người các ngươi, mỗi người chọn một tĩnh thất, tĩnh tâm điều chỉnh nội tức, tận lực giữ trạng thái tinh thần câu tịch.

- Mười người các ngươi, chú ý thứ tự phục dụng đan được, sau đó dùng Huyền khí của bản thân thôi hóa dẫn dắt dược lực. Bất kể xuất hiện vấn đề gì cũng không thể dừng lại! Nhớ kỹ, bất kể là vấn đề gì! Đây là điểm trọng yếu nhất, mấu chốt nhất!

- Được.

Mấy người Sử Vô Trần cùng ứng thanh, thần sắc của bọn hắn cũng tỏa sáng như chúng đệ tử, đầy mắt hưng phấn.

Cùng lúc đó, thanh âm Đổng Tề Thiên vang lên bên tai Vân Dương:

- Vân phủ tôn, lão phu lần nữa đề nghị ngươi… cẩn thận suy nghĩ một lần nữa. Mặc dù nhất định phải dùng, vẫn là để từng người dùng thì tốt hơn, không cần thiết để mười người cùng dùng, mà chuyện khai thông, cũng để lão phu đến dẫn dắt.

Ý Đổng Tề Thiên rất tõ ràng, càng lần nữa đưa ra thiện ý.

Tính nguy hiểm của chuyện này quá cao, sở sẩu một chút chính là xong đời.

Từng bước làm, có nguy hiểm thì cũng chỉ tổn thất một người. Những người khác còn có thể lựa chọn khác. Mà nếu mười người cùng thực hiện, vô cùng có khả năng khiến mười người cùng bạo liệt mà chết… đến lúc đó, một lần tổn thất mười đệ tử a.

Còn là đệ tử cực kỳ tinh anh.

Như vậy còn không khiến ta đau lòng muốn chết?

Thậm chí Đổng Tề Thiên còn đề nghị tự mình dẫn dắt, khai thông dược lực, thiện ý trong đó có thể nói đã đạt đến cực hạn, mấy người Sử Vô Trần có tốt đến mấy, tu vi ánh mắt cũng không thể so được với Đổng Tề Thiên.

Để Đổng Tề Thiên xuất thủ tương trợ, tỷ lệ thành công tuyệt đối tăng nhiều, hơn nữa lấy khả năng quen thuộc của Đổng Tề Thiên, nếu quả thực có sai sót, Đổng Tề Thiên cũng có thể lập tức thi cứu, tận lực tránh tiếc nuối!

Thế nhưng Vân Dương không chút nghĩ ngợi liền nói:

- Không cần phiền toái như vậy, cứ như hiện tại là được rồi, chỉ là dùng chút đan dược, nào cần phiền Đổng lão.

Đổng Tề Thiên tức giận phất tay áo, trực tiếp đi ra ngoài, miệng còn phẫn nộ:

- Tiểu tử hỗn trướng, thứ máu lạnh! Chút nữa xảy ra nhiễu loạn, ta xem phủ tôn ngươi giải quyết thế nào!

Vân Dương cười ha ha:

- Bắt đầu đi.

Nhậm Khinh Cuồng cau mày một cái:

- Thủ tôn, Thanh Vân đan này có hiệu lực hùng vĩ như vậy, lại còn có bốn loại phụ dược dùng cùng lúc, liệu có hung hiểm hay không? Chúng ta cần chuẩn bị gì không?!

Vân Dương khép hờ hai mắt, thản nhiên nói:

- Con đường tu hành, vốn đã gập ghềnh khó đi, có cách nào tăng lên mà không có hung hiểm? Con đường Võ đạo, vốn là tiến trong hung hiểm, nếu sợ đầu sợ đuôi, nào nói đến chuyện vượt chông gai, chỉ Đại Đạo.

Thiên Tàn Thập Tú như có điều suy nghĩ, mà thập đại đệ tử cũng bị lời này của Phủ Tôn kích thích sôi trào, dị thường phấn khởi.

- Chưởng môn sư bá nói đúng, con đường Võ đạo, vốn là tiến trong hung hiểm! Muốn thu được thực lực cường đại, không trải qua phong hiểm thì sao có thể. Đệ tử nguyện ý nhận bất cứ phong hiểm nào!

Tôn Minh Tú kiên quyết, đám đệ tử còn lại cũng cuồng nhiệt.

Lan Nhược Quân yên lặng bĩu môi: Đám nhóc dễ kích thích…

- Bắt đầu đi.

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Trận chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ sắp bắt đầu. Thành bại trận này, đều phụ thuộc vào hành động của các ngươi. Nếu các ngươi có thể thành công tấn thắng, như vậy chúng ta còn có sức đánh một trận, còn nếu không thể… vậy chỉ có thể đợi ba năm sau, mà ba năm này, những môn phái có được Thiên Vận kỳ đều sẽ thu được linh khí nồng hậu hơn cả Cửu Tôn phủ chúng ta, họ lên ta xuống…

- Lần này, cũng là cơ hội để các ngươi thay đổi vận mạng của mình.

- Cố lên, đám nhỏ.

Mười người, đi theo Thiên Tàn Thập Tú, tiến vào một tĩnh thất, sắc mặt trầm ngưng, trịnh trọng chưa từng có.

Từng luồng Huyền khí đan xen các loại khí thể, chỉ một thoáng đã tràn ra khỏi chủ điện, hơn nữa càng ngày càng tăng lên, không chút suy bớt.

Mấy người Sử Vô Trần cũng không dám lãnh đạm, mỗi hành động đều tào lực ứng phó, tĩnh tâm quan sát tình huống đệ tử của mình.

Đám tiểu gia hỏa này mới bước lên tu đồ, đáng lẽ không biết lần đột phá này đại biểu điều gì, hung hiểm trong đó đến mức nào, thế nhưng bọn hắn biết!

Đây là cơ hội một lần vượt qua một đại cảnh giới!

Là một bước lên mây, một bước lên trời!

Đã là một bước lên trời, sao có thể không có hung hiểm?

Lần này, tuyệt đối là khảo nghiệm… cửu tử nhất sinh!

Mấy người Sử Vô Trần thầm hiểu nguy hiểm trong lần này, thấp thỏm bất an kéo lên tới tột đỉnh.

Giờ phút này, ngay cả kiếm tâm kiên định của Sử Vô Trần cũng thầm đang run rẩy.

Phải biết, con đường hắn đi là vô tình kiếm tâm, nhưng giờ đối mặt với các đệ tử của mình, lại không nhịn được mà vì đó run rẩy.

Trong các ngươi, cuối cùng có bao nhiêu người có thể chống nổi?

Lần này, lại sẽ có mấy người vì không thành mà chết yểu?!

Không biết có phải do biết rõ ý nghĩa trọng đại của lần này hay không, thập đại đệ tử cùng nhanh nhanh chóng nhập định, dùng Huyền khí điều giải trạng thái của bản thân, bảo đảm trạng thái đỉnh phong nhất, toàn lực ứng phó tất cả biến cố có thể xảy ra.

Chỉ một lát, quanh thân cả đám cùng xuất hiện sương trắng mờ mịt, dần dần dâng lên thành một đoàn.

Vân Dương ngồi ngay ngắn trên vị trí chưởng môn, sắc mặt nhìn như lạnh nhạt, nhưng kỳ thực tinh thần lực lượng đã sớm bao phủ toàn bộ đại điện.

Nắm từng chi tiết trong tay, càng mật thiết chú ý tình huống của từng người, dù là lông tóc cũng không bỏ.

Lập tức, thanh âm nhàn nhạt truyền tới:

- Thanh Vân chi lộ, bước đầu tiên.