Thời gian thấm thoắt.
Trong nháy mắt, nhiệm vụ mười ngày một lần của Cửu Tôn phủ đã diễn ra được bốn lần.
Thời gian cũng trôi qua bốn mươi ngày.
Khoảng cách tới trận tranh đoạt Thiên Vận kỳ, còn có ba tháng lẻ hai mươi ngày.
Những đệ tử Cửu Tôn phủ ra ngoài làm nhiệm vụ, đã bắt đầu không vừa lòng với việc chỉ đi theo sư phụ làm trợ thủ, dần dần biến thành tự mình ra tay, hơn nữa còn có rất nhiều người thu hoạch lớn.
Nhất là đám tiểu gia hỏa này khi đối chiến với đối thủ cùng giai, cơ bản là vô địch.
Lòng tự tin cũng từng chút nâng cao, hơn nữa, bắt đầu dần dần bành trướng.
Trong môn phái, thời gian dần dần trôi qua, bầu không khí có chút sinh động, mỗi một ngày đều có người luận bàn khiêu chiến.
- Hôm nay ta giết đươc hai người.
- Cảm giác này…
- Thật đáng sợ, đến bây giờ ta còn thấy ăn không ngon, cảm giác thực buồn nôn, lúc nào cũng thấy sau lưng có người vậy…
- Không có chuyện gì đâu, giết thêm mấy người nữa là sẽ không sao.
- Ừm.
Liên tiếp ba lần tổ chức tiêu diệt các tổ chức buôn người, bảy lăm đệ tử đời thứ nhất của Cửu Tôn phủ không có một người thương vong.
Thậm chí còn không chỉ là không có thương vong, mà qua đó, khí độ của bảy lăm đệ tử qua rèn luyện cũng trầm ổn hơn nhiều. Cho dù tuổi tác nhỏ nhất, khi chém giết, cũng chỉ có một gương mặt lạnh nhạt.
Nâng đao đoạt mệnh, rút kiếm giết người, đã không phải là chuyện gì đặc biệt, tâm lý chướng ngại cũng tự biến mất.
Mà theo sự tiến bộ của đám tiểu gia hỏa này, Vân Dương lại ngạc nhiên phát hiện, trong đám gia hỏa này thực sự không ít kẻ khiến người muốn chửi bậy.
Tỷ như.
Hồ Tiểu Phàm luận bàn với một đệ tử khác.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Gió đìu hiu thổi.
Hồ Tiểu Phàm:
- Ta, Hồ Tiểu Phàm, ba tuổi vỡ lòng, sáu tuổi luyện công, thiên sinh bát khiếu, bảy tuổi giết năm người, chín tuổi diệt ba môn, mười tuổi kiếm đạo có chút thành tựu, kiếm trong tay dùng Bách Luyện Tinh Cương chế thành, dài hai thước bảy tấc, nặng ba cân chín lượng, tuy không phải danh kiếm, nhưng lại là lợi khí sát phạt.
- Ta, Mạnh Dật Nhiên, bốn tuổi vỡ lòng, bảy tuổi luyện công, lang bạt kỳ hồ, chín tuổi giết người, mười tuổi đao pháp nhập thất, là đệ tử nhị phong Cửu Tôn phủ. Đao này, dùng Bách Luyện Thần Thiết chế tác, dài hai thước năm tấc, nặng năm cân bốn lượng, mặc dù không phải thần binh, nhưng cũng là bảo đao.
- Đao tốt!
- Kiếm tốt!
- Xin chỉ giáo!
- Mời!
Xoát xoát xoát…
Lúc này mới bắt đầu chiến đấu.
Đối với chuyện này, Vân Dương cũng đành vô lực muốn đậu xanh rau muống.
Thực tình không biết hai còn hàng này học đâu mấy trò này? Rõ ràng cái tốt không học, đi học trang bức, thậm chí vừa học đã lập tức đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, lô hỏa thuần thành.
Cái gì mà “Kiếm đạo có thành tựu”? Cái gì mà “Đao pháp nhập thất”?
Mấy cái chiêu mèo cào quạ mổ của các ngươi, đừng có vũ nhục hai chữ thành tựu với nhập thất được chứ?!
Một bên khác.
Vân Tú Tâm, Lâm Tiểu Nhu.
- Lâm sư muội.
- Vân sư tỷ.
- Cách một thời gian, phong thái của sư muội vẫn thế a.
- Từ biệt mấy năm, lệ sắc sư tỷ vẫn như thế.
- Lần này tới đây, muốn phân cao thấp sao?
- Sư tỷ chỉ giáo, muội cũng đang muốn nhất quyết thư hùng.
- Cũng vậy.
- Mời!
- Mời!
Ôm kiếm, chắp tay, ra chiêu.
Xoát xoát xoát…
Vân Dương nhìn từng tràng giao đấu, chỉ thấy như có ngàn vạn đầu thần thú gào thét chạy qua đầu.
Từ biệt mấy năm? Xin hỏi hai vị đại tỷ đây, có ngày nào không gặp hả? Đâu ra mà từ biệt mấy năm?
Còn nhất quyết thư hùng… hai tiểu nha đầu các ngươi, ai thư ai hùng?
Trước sau như một như hai người các ngươi, cũng đừng khinh nhờn hai chữ phong thái với lệ sắc được chữ?!
- Về những mặt khác, Cửu Tôn phủ có thể kém những môn phái khác, nhưng nếu luận trình độ trang bức, thực sự có thể khinh thường Huyền Hoàng, vũ nội vô địch, hơn nữa còn phải ôm đồm chí ít ba năm vị trí trong mười vị trí đầu, dù nói là vô địch thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ như thế!
Vân Dương thở dài.
Đến cùng, từ khi nào mà bản môn lại biến thành như thế?
Sao ta không phát giác cơ chứ? Tại sao không chút xíu dấu vết nào lại đột nhiên biến thành như vậy?!
- Ngọc sư đệ!
- Tôn sư huynh.
- Ngươi đột phá rồi sao!
- Sư đệ tinh mắt đấy.
- Muốn đánh một trận?
- Không chiến, biết rõ không đánh lại ngươi, ta có ngu đâu mà lên cho ngươi hành hạ, ngày khác chiến sau.
- Sư đệ tạm biệt.
- Sư huynh khách khí.
- Xin mời.
- Xin mời.
…
Cái tình huống đậu bỉ này, tiếp tục diễn ra khắp nơi!
May mà Vân Dương nhanh chóng phát hiện nguồn gốc.
Chỉ thấy Sử Vô Trần lất phất hạ xuống, thân pháp siêu diệu, bên kia Lạc Đại Giang trầm ổn bước tới, ngưng trệ như núi.
- Nhị ca!
- Tam đệ!
- Nhị ca lại tinh tiến sao.
- Tam đệ cũng tiến bộ nhiều a.
- Phong thái Nhị ca vẫn không chút suy giảm nha.
- Tam đệ…
Hai người vừa quay đầu, đã thấy được Vân Dương.
- Đại ca!
- Phong thái đại ca càng ngày càng mạnh nha.
- Đại ca đẹp trai bức người a…
…
Vân Dương nhanh chóng xoay người, một đường ra roi thúc ngựa về đại diện của mình. Ôm chặt cái trán, thở dài một hơi, im lặng thật lâu.
Mẹ nó!
Đám hý tinh này!
Cửu Tôn phủ tốt lành của ta, bị đám người này biến thành trại tập trung đậu bỉ rồi a?
Vân Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong đó.
Từ lúc nào mà biến thành như vậy rồi a?
Vì sao?
Không phải vốn rất bình thường đó sao!
Gọi tiểu mập mạp tới hỏi một chút, tiểu mập mạp mới ngạc nhiên hỏi:
- Không phải là Lão đại ngươi nói thế sao?
Vân Dương: “…”
- Lần thi đấu lần trước, ngươi nói, mọi người đều đã trở thành thầy người ta, sau này, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, phải luôn giữ cách đối nhân xử thế, làm việc hay dạy học đều phải có tầm mắt a…
Tiểu mập mạp kỳ quái trừng mắt nhìn Vân Dương, đầy vẻ không thể hiểu được, “Ngươi an bài mà ngươi lại quên mất”.
- Tình hình hiện tại, đều là mọi người tận lực mới làm được, tại sao Lão đại ngươi lại không kiễn nhẫn được chứ, cái này, chúng ta biết đi đâu nói lý a…
Vân Dương ôm đâu, không muốn nói chuyện.
Ta… có nói thế hả?!
Mẹ nó.
Ta nói các ngươi làm gương cho bọn nó, có bài có bản hẳn hoi, không phải để các ngươi làm gương mẫu như này.
Cái này con mẹ nó gọi là gương mẫu sao?!
Bỏ qua chuyện khiến người không vui này, trong bốn mươi ngày, vẫn rất khiến Vân Dương cảm thấy thoải mái, vui mừng, ví như thực lực tiến triển của đệ tử Cửu Tôn phủ, đã tiếp cận một mức độ khủng bố.
Ngọc Thanh Hằng cùng Tôn Minh Tú, trong một tháng này đã lần lượt tiến vào Thần Huyền Nhị trọng.
Ngoại trừ địa vị số một số hai không gì phá nổi, các đệ tử khác trong thập đại đệ tử cơ hồ mỗi ngày thay đổi một phát.
Hơi chút lười biếng, liền có khả năng để sư đệ sư muội xếp phía sau đánh ngã.
Một khi bị thua, như vậy từ sư huynh biến thành sư đệ, từ sư tỷ biến thành sư muội.
Không thể không nói, thứ tự biến hóa như thế thực sự quá kích thích!
Vì chút lòng háo thắng ấy, tất cả mọi người đều tu luyện như điên, dùng mọi khả năng để tiến bộ…