Ta Không Thành Tiên

Quyển 9 - Chương 303




Dịch: sweetzarbie

Trên người Chung Lan Lăng toát ra khí vị cô đơn bẩm sinh.

Giọng y băng qua mặt sông sóng nước mênh mông cuồn cuộn, truyền đến tai Kiến Sầu một cách dễ dàng. Những người khác ở trên thuyền liền nhìn về phía nàng.

Lục mạch phân thần kính trong tay áo thoáng ẩn thoáng hiện. Nàng đứng yên, phong thái vô cùng kiên nghị điềm tĩnh, ánh mắt đăm đăm nhìn Chung Lan Lăng dường như đang tự hỏi không biết lời nói của y thực hư ra sao.

Nhưng chiếc thuyền lại dừng lại giữa sông theo ý nàng.

Một lúc sau Kiến Sầu mới mỉm cười đáp: "Lúc mới vào ngục Hàn Băng, ta từng được Chung đạo hữu xuất thủ tương trợ. Hôm nay đạo hữu có điều thắc mắc trong lòng, Kiến Sầu dĩ nhiên không dám không đáp, vậy xin lên thuyền đàm đạo một phen!"

Dù sao bên mình cũng đông người. Dù cho Chung Lan Lăng có muốn động thủ thì cả nhóm cũng không thể thua ngay được.

Vì có đồng bạn bên cạnh nên nàng rất tự tin.

Chung Lan Lăng đứng trên bờ sông trầm ngâm hồi lâu, đoạn đưa mắt nhìn Kiến Sầu rồi liếc nhìn Phó Triêu Sinh ở cạnh bên.

Cuối cùng y nhận lời, tay vừa ôm đàn thì cả người đã hóa thành một làn gió mát rồi bồng bềnh phiêu dật hạ xuống đầu thuyền: "Chư vị, Chung Lan Lăng hữu lễ."

Trần Đình Nghiên hơi sầm mặt. Dưới mắt y, tên quỷ tu này dĩ nhiên là kẻ địch, hơn nữa bụng dạ hắn lại còn chẳng biết ra sao, nhất là bộ dạng ra vẻ như không muốn động thủ như thế kia khiến y không biết tại sao lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Trong đỉnh tranh đầy mưa máu gió tanh, loại chuyện như thế này tuyệt không bình thường.

Nhưng y nhìn mấy người khác thì thấy họ cũng không tỏ thái độ phản đối quyết liệt gì cho lắm.

Trương Thang vốn luôn mặc kệ mọi chuyện vặt vãnh bên ngoài, vả lại Kiến Sầu đã quyết định rồi thì y cũng không mở miệng can thiệp; còn Cố Linh thì lại là một tiểu cô nương hiếu kỳ tò mò, chỉ biết trố mắt nhìn nhìn một chút rồi thôi; duy có "Lệ Hàn" lúc nào cũng xa cách khiến người khác hơi sờ sợ...

Lúc trước Phó Triêu Sinh đã từng giao thủ với Chung Lan Lăng nên dĩ nhiên cả hai đều biết nhau.

Nhưng cuối cùng Phó Triêu Sinh cũng không hạ sát thủ với Chung Lan Lăng. Hôm nay Chung Lan Lăng cuối cùng cũng đuổi theo kịp.

Phó Triêu Sinh đứng ở giữa thuyền, hai tay chắp sau lưng, khóe môi hơi ngậm một nét cười giễu cợt vô cùng kín đáo.

Trên mặt sông dường như có một con cá trắng như tuyết đang tung mình vọt lên.

Phó Triêu Sinh liếc mắt nhìn nó. Hắn không để ý đến nàng nữa mà cúi người, vọc đôi tay trong suốt đến trắng bệch xuống nước để bắt cá.

Đặc biệt ư?

Nhiều người đều nói như vậy nhưng không có ai lại khiến cho y có cảm ứng kỳ quái như với Kiến Sầu.

Bàn tay Chung Lan Lăng mơn man trên dây đàn. Tay y lướt đến đâu, lưu quang lóe lên đến đó. Ánh sáng lung linh trượt theo đầu ngón tay như quyến luyến không rời: "Chung mỗ cứ tưởng Kiến Sầu đạo hữu đã từng thấy qua cây đàn này rồi..."

Cứ tưởng?

Câu trả lời của nàng hiển nhiên không hợp với lòng mong đợi của Chung Lan Lăng, hay nói khác đi, đây là một đáp án đáng thất vọng đối với y.

Y chăm chú nhìn Kiến Sầu, trầm ngâm giây lát rồi đưa hai tay lật lưng cây đàn lên: "Vậy đạo hữu đã từng thấy cái này chưa?"

Nàng nhíu mày nhìn theo hướng hắn chỉ trên lưng đàn --

Dấu máu này quá mờ, mờ đến nỗi nàng không tài nào phân tích nổi luồng khí tức trên đó có cái gì đó là lạ, đang định hỏi lại Chung Lan Lăng thì ánh mắt chợt chú ý đến những nét tàn khuyết xây xước xung quanh...

Nó rất giống như lúc nàng phát hiện ra bộ xương khô dưới bức tượng Phật ở chưởng ngục ty Hàn Băng...

Kiến Sầu hốt nhiên chẳng nói nên lời, chỉ đưa tay mân mê vết xước xù xì lần tìm đầu mối. Sau khi bỏ bớt những đường rườm rà thì cuối cùng cũng chắp nối lại được một chút nét chữ tàn khuyết bên dưới.

Quy, Hạc.

Quy Hạc...

Kiến Sầu suýt nữa rùng mình. Một luồng hơi lạnh từ hai chữ tàn khuyết trên thân đàn kia thậm chí còn truyền qua những đầu ngón tay nàng rồi từ từ lan ra khắp người!

Quy Hạc!

Đây là tên của một cây đàn năm dây, thoạt trông dường như chẳng có gì đặc biệt, có chăng chỉ là một cái tên nghe thanh nhã được nhân sĩ có tâm hồn phóng khoáng đặt cho mà thôi...

Nhưng nàng lại là môn hạ của Nhai Sơn.

Quy Hạc, Quy Hạc.

Giếng Quy Hạc sâu lạnh trên đỉnh Linh Chiếu không biết có vẫn như xưa không?

Kiến Sầu suýt nữa không kìm được nỗi lòng chua xót đang chực trào dâng trong lòng. Nhớ đến cảm giác quen thuộc vi diệu trước kia, nàng lẽ nào không thể không nhận ra đây là một cây đàn - một món pháp khí còn lại của một tiền bối Nhai Sơn?

Cây đàn có vết xước.

Còn lưu dấu máu.

Không cần phải suy nghĩ xem nó từ đâu tới và làm sao lại lưu lạc đến Cực Vực này nữa.

Tự tâm Kiến Sầu đã có câu trả lời trong chớp mắt.

Tâm trí linh hoạt.

Tuy cõi lòng trĩu nặng như đeo đá nhưng trong lời nói lại chẳng để lộ ra nửa phần xúc cảm.

Nàng ngước mắt nhìn Chung Lan Lăng mới thấy ánh mắt y nhìn mình từ nãy đến giờ vẫn đăm đăm không đổi.

Ánh mắt ấy rất khó diễn tả bằng lời.

Vừa như ngẩn ngơ vừa như mất hồn, tựa như một kẻ bơ vơ sống chết không chốn về, một người khách qua đường lạc bước trong trời đất bao la...

Nàng hoàn toàn không có khả năng này, nhưng tâm nhãn thì lại có, do khi mới mới bước vào con đường tu đạo, Phù Đạo sơn nhân đã dạy nàng cách khai mở.

Đầu ngón tay khẽ điểm, một đạo hồn lực liền từ trong người phóng về phía tổ khiếu mi tâm.

Ánh mắt vừa hơi ngưng thần thì liền cảm thấy huyền ảo mông lung.

Nàng lại nhìn về phía Chung Lan Lăng --

Nhưng đầu óc nàng lúc này chỉ đầy tiếng lùng bùng nổ vang!

Kiến Sầu không còn nghe thấy tiếng sóng nước nữa, thậm chí Chung Lan Lăng đang nói cái gì nàng cũng chẳng biết, chỉ có một luồng hơi lạnh không biết từ đâu ập đến, đông cứng cả người nàng!

Cổ của y...

...

Nhưng điều càng làm cho Kiến Sầu chấn động tâm thần hơn cả là nỗi bất cam nặng nề ngưng đọng trên từng mảnh cơ thể rời rạc kia, khí tức vô cùng quen thuộc...

Chúng đều là...

Những thứ gì đó...

Đáy lòng nàng không ngớt vang lên những tiếng mơ hồ yếu ớt: Ngươi biết mà, ngươi biết mà, ngươi đã nhìn ra rồi đó. Ngươi đã đoán ra được rồi...

Nhưng, nhưng nàng làm sao dám nghe, làm sao dám tin!

Kiến Sầu thậm chí còn không biết mình cảm thấy thế nào: tự đáy lòng nàng có lẽ đang là sát ý lạnh lẽo trào dâng quyện lẫn với bao nỗi đau đớn chua xót, hoặc cũng có thể là đang ngơ ngẩn bàng hoàng, không biết phải làm sao...

Tất cả cảm xúc ấy không ngừng vặn vẹo tâm can, quấy nhiễu tâm hồn nàng.

Cả người nàng run rẩy, khí tức cũng bất ổn theo.

Chung Lan Lăng nhìn nàng một hồi lâu nhưng không thấy có gì thay đổi, ngón tay đặt trên hai chữ Quy Hạc hơi cứng lại nhưng giọng nói thì chua chát nghèn nghẹn: "Cô nhìn ra được rồi sao?"

Nhìn ra.

Chút lửa le lói còn đọng lại trong đáy mắt Kiến Sầu liền cuối cùng cũng tắt ngấm, bàn tay xiết chặt Lục mạch phân thần kính.

Dường như chỉ cần nàng nắm không chặt là người nam tử trước mắt này sẽ bay mất!

Hồn phách tuy run rẩy nhưng giọng nàng lại không hề ngập ngừng: "Tôn giá từ đâu đến?"

"..."

Chung Lan Lăng nhất thời không nói, bởi vì ngay cả y cũng hoàn toàn chẳng biết gì về lai lịch của mình.

"Tại hạ chính là đang muốn hỏi Kiến Sầu đạo hữu câu này..."

Kiến Sầu không đáp.

Nàng đã hơi đoán đoán ra tại sao Chung Lan Lăng tìm đến mình.

Ở giữa thuyền, những người khác lúc này đều tụ hết lại cùng một chỗ với Phó Triêu Sinh. Không biết hắn lấy đâu ra một cái nồi, rồi đem cái đuôi cá vừa bắt được lúc nãy bỏ vào, sửa soạn nấu canh.

Cố Linh co người lại ngồi cạnh bên.

Trần Đình Nghiên thì đứng nhìn mà mồm miệng há hốc, dường như không thể nào tin nổi cái tên "Lệ Hàn" hỉ nộ vô thường giết người như ngóe này lại biết bắt nước nấu canh.

Còn Trương Thang chỉ liếc mắt nhìn sơ qua Phó Triêu Sinh, đáy mắt hơi ánh lên chút nghi ngờ nhưng rồi một thoáng sau lại đảo nhìn về phía hai người ngồi ở đầu thuyền như trước.

Chung Lan Lăng nếu đã quyết định tìm Kiến Sầu thì hẳn nhiên muốn tìm câu trả lời. Vì vậy y bèn kể hết về mình.

"Ta từ khi sinh ra đã như thế này..."

Tựa như một người vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, mọi ký ức đều quên sạch.

Tựa như trẻ nít vừa mới sinh ra.

Lúc y mở mắt, trí óc hỗn độn mơ hồ. Trước mặt là bầu trời mênh mông vàng vọt, đất đai cằn cỗi vạn dặm trở thành giường ngủ của y.

Xung quanh lao xao đầy cỏ thiên thời. Xa xa là bóng chim la sát bay lượn trên những dãy núi đồi đen kịt chập trùng hiểm trở.

Địa lực âm hoa từ sâu trong lòng đất tuôn ra từng luồng như suối, không ngừng bồi bổ cho cơ thể y. Nhờ vậy mà y có được cảm giác, xúc giác, khứu giác, thính giác...

Ì oạp, ì oạp.

Ở phía trước có một dòng sông mênh mông rộng lớn chảy qua.

Hàng hà sa số âm hồn trôi dạt bập bềnh trong nước.

Dưới đáy sông thấp thoáng bóng xương cốt lành lạnh.

Sóng nước cuồn cuộn tung bọt trắng xóa lên những rặng đá ngầm ven bờ khiến khối gỗ dài rung rinh lắc lư, trên thân nó còn có căng năm sợi dây.

Lúc đó y còn không biết khối gỗ ấy là cái gì.

Đối với mọi thứ xung quanh trong thế giới này cũng chẳng biết chút gì.

Y không biết mình là ai, từ đâu đến, lai lịch ra sao và bản thân mình muốn đi đâu.

Mọi thứ đều mơ hồ.

Hoàn toàn không biết bất cứ điều gì.

Nhưng không ngờ mấy người đứng ở đầu cầu vừa thấy y thì đại kinh thất sắc, giống như không dám tin vào mắt mình.

"Không thể nào..."

"Hắn không phải là thứ bỏ đi sao?!"

Chung Lan Lăng nghe mà không hiểu bọn họ nói gì.

Nhưng đến lúc thấy rõ y ôm cây đàn thì đám người kia như chợt nhớ ra điều gì đó kinh khủng lắm, sắc mặt sợ hãi hoảng hốt.

Có mấy người ở phía đầu cầu bên kia vội vã chạy tới, những người còn lại thì xúm nhau vây lấy y, bộ dạng như lâm đại địch vậy.

Y không biết mình phải phản ứng ra sao, cái miệng há ra cũng chỉ thốt ra được mấy tiếng kỳ quái, nhưng những người kia dường như lại càng căng thẳng hơn, vì vậy y chỉ đứng đó không nhúc nhích nửa bước.

Lão lắc đầu nói: "Không có tim thì không có cách nào rót ý thức vào được, chỉ là một cái xác rỗng vô dụng mà thôi. Các ngươi thích thì cứ lấy đi."

Vì vậy, y được mấy người đến sau đó dẫn đi, đưa đến một nơi xa lạ. Bọn họ gọi nơi ấy là "thành Phong Đô". Ở đó được một thời gian, y thường hay nghe người ta nói rất nhiều đến "tộc Quỷ Vương".

Dần dà, y bắt đầu biết nói chuyện, cũng biết tính thời gian, rồi tự lấy tên là Chung Lan Lăng.

Nhưng về lai lịch của y, thì quỷ tu kẻ nào kẻ nấy đều nín thinh như thóc.

"Nhưng ta không ngờ trên đỉnh núi ở ngục Hàn Băng lại gặp được Kiến Sầu đạo hữu."

"Lúc đó xuất thủ tương trợ vì ta cảm thấy trên người đạo hữu có khí tức quen thuộc, không biết tại sao lại cảm thấy đạo hữu có thể cũng biết thân phận của ta..."

"Hay là chúng ta có chung một nguồn gốc chăng?"

Giọng Chung Lan Lăng khàn khàn rồi từ từ trầm xuống.

Y chăm chú nhìn Kiến Sầu, một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Về sau tìm hiểu, ta mới biết con sông đó là "hoàng tuyền", còn chỗ nọ thì là chiến trường âm dương..."

Kiến Sầu nghe rồi cuối cùng chầm chậm nhắm mắt lại.

Thái độ như vậy hơi quá lộ liễu, nhưng nếu không thì nàng không tài nào ngăn được... sát ý cuồn cuộn đang từ sâu thẳm trong đáy lòng chợt trào ngược lên, lan tràn trong ánh mắt!

- -----------

Lời tác giả: Đếm ngược đường về Thập Cửu Châu (1/9)