Ta Không Thành Tiên

Quyển 9 - Chương 292




Dịch: sweetzarbie

Kiến Sầu nghe thấy tiếng nó kêu mà khóe miệng không khỏi cau lại, thiếu chút nữa là không giữ nổi nét mặt đang cố làm ra vẻ bình tĩnh.

Cực Vực không có sinh vật sống, trừ phi nó tu ra kim thân thì mới có thể trông không khác gì người bình thường tu ra thân thể.

Người như thế nào thì thú cũng như vậy.

Cho nên ngay khi con tiểu yêu này nhắng nhít đòi ra, Kiến Sầu liền nhất định không để cho nó ra.

Nó mà ra thì nàng sẽ càng dễ bỏ mạng hơn!

Kiến Sầu tin chắc cả Cực Vực đã chú ý đến mình. Có nhiều người xem đỉnh tranh như vậy thì việc một mình nàng lấy dù hư ma đập chết Phan Hạc Tầm hẳn là đã gây nên một hồi sóng gió ở bên ngoài. Bây giờ lại còn bày ra trò gì khác nữa thì có trời mới biết được sự việc sẽ biến tướng tới đâu.

Vì vậy...

Tiểu chồn không thể đi ra ngoài được!

Trong lòng đã quyết, nàng cứ mặc cho tiểu chồn kêu gào bên tai, nhất định giả như không hay không biết và cũng chẳng thèm lý lai gì đến tiếng lục đục bên trong túi linh thú, bàn tay giơ ra định ấn một cái lên đài la bàn tròn để điều động chiến xa.

Nhưng tiểu chồn bên trong kia là tiểu yêu tinh tai quái siêu cấp đến bực nào chứ?

Thông thường khi nó cần, gọi một cái là Kiến Sầu trả lời ngay.

Bây giờ làm lơ ta hả?!

"Ngao ô o o o ô ô!"

"Ngao ô o o o ô ô!"

Mẹ bà nó, nàng phản bội ta phải không?!

Thả bổn chồn ta ra ra!

Kiến Sầu vẫn mặc kệ nó.

Một tiếng "Ô...ô...n...g" vang lên, cán muỗng trên đài la bàn tròn lại bắn tung ra một đạo hào quang rồi bay vọt ngay lên trên không trung cao cao.

Biển chuột lúc này đã tràn đến phía dưới chiến xa, nhất thời nhiều con ngửa đầu nhìn lên con quái vật đang lơ lửng trên cao.

"Chít chít chít chít!"

Những tiếng kêu kì quái ấy liền như sóng nổi đập xuống cả một miền thảo nguyên!

"Rầm rập rầm rập..."

Biển trâu rừng ở phía sau vẫn còn đang hùng hổ xông tới nhào vào biển chuột một cái rầm.

Trong chớp mắt, mọi thứ bên dưới liền loạn xạ hết lên.

Bọn Trương Thang đã cẩn thận đề phòng, mỗi người đứng ở bốn góc chiến xa, ai nấy đều nâng cao cảnh giác để không bị đánh lén. Nhưng ngay khi bọn họ mới chỉ vừa sẵn sàng thì trên chiến xa vậy mà lại nổ rền một tiếng!

"Ầm!"

Mọi người hoảng hốt quay đầu lại nhìn.

Ống tay áo rộng thùng thình của Kiến Sầu bung ra một cách quỷ dị, rồi "bụp" một tiếng, chiếc túi linh thú đen tuyền liền nổ bắn tung tóe như pháo hoa!

Một cái bóng xám phóng ra cái "vèo" như một ánh chớp!

Trần Đình Nghiên vô thức ném chiết phiến ra, định chặn nó lại!

"Cái gì vậy!"

"Đừng đánh!"

Kiến Sầu thấy mà sợ hết hồn, định ra tay ngăn lại. Nhưng chẳng ai ngờ được cái bóng xám kia nhanh khủng khiếp như vậy. Nàng ngăn mà không kịp thì không phải lo cây chiết phiết của Trần Đình Nhiên gây ra chuyện gì đáng tiếc.

Bởi vì ngay cả một cọng lông của cái bóng xám chiết phiến cũng chẳng động tới được!

Trong chớp mắt, cái bóng xám phóng vụt lên, xuyên thẳng qua khỏi trận pháp phòng vệ của chiến xa Khôn Ngũ Đô không chút khó khăn, rồi hiện ra chân thân lơ lửng trong không trung.

Thân nó cao một xích, cái đầu nho nhỏ xinh xinh, bộ lông trên thân xam xám óng mượt, hai con mắt đen lanh lợi lóng lánh như thủy tinh. Chỉ có điều bây giờ nó đang đứng trên hai chân sau, cả người dựng thẳng, cái miệng tua tủa răng nanh ngoác rộng về phía Kiến Sầu, hai chân trước thì hươ huơ cào cào loạn xạ trong không trung, cổ họng tru lên mắng nhiếc nàng!

"Ngao ô ô! Ngao ngao ngao ô ô!"

Lừa đảo!

Mẹ bà nó, nàng muốn giỡn mặt ta phải không?!

Bổn chồn ta quả là muốn đi ra mà!

Mặt mũi Kiến Sầu trong chớp mắt liền xám xịt.

Trần Đình Nghiên đang trợn tròn mắt nhìn thì chợt cảm thấy có cái gì đó là lạ: "Cái con này..."

"Ngao ô o o o ô ô!"

Ngươi là cái thá gì mà chõ miệng vào, lại còn dám ám toán bổn chồn ta nữa chứ!

Tiểu chồn quay ngoắt đầu lại. Nó nhe răng trợn mắt gào rít với Trần Đình Nghiên, ánh mắt vừa tức giận vừa khinh bỉ.

Trần Đình Nghiên cảm thấy con chồn này thật là kênh kệu xấc láo.

Trong nháy mắt, đầu óc lùng bùng giống như bị trời giáng: Một con chồn tiết tiệt mà cũng dám khi dễ bổn đại gia sao?

Ách.

Khoan đã!

Chồn hả?

Đồng tử trong mắt Trần Đình Nghiên bỗng đột nhiên co lại. Y nhìn chằm chằm con chồn ở phía trước, thần niệm nhất thời căng thẳng tới cực điểm: "Nó, nó vậy mà..."

Sao nhìn nó giống một con chồn "sống" quá vậy ta!

Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.

Thật ra chẳng ai nhìn kỹ ngay: Lúc mới vừa thấy con vật này nhảy ra khỏi tay áo của Kiến Sầu thì họ không cảm thấy gì đặc biệt nhưng bây giờ trông lại thì hình như con chồn này đang mắng mỏ nàng ta thì phải. Nuôi sủng vật cái gì kỳ vậy?

Nhưng...

Đây là một con chồn có thân thể đó a!

Điều này có nghĩa là sao?

Nghĩa là tu vi của con chồn này ít nhất cũng phải là kim thân rồi!

Còn Kiến Sầu mới tới cảnh giới gì?

Hồn châu!

Chỉ là hồn châu mà thôi!

Lúc này còn ai mà để ý đến đàn thú triều kinh khủng ở phía dưới nữa chứ?

Cố Linh trợn tròn mắt, bà lão lại hơi ngẩn người, Trần Đình Nghiên thì da đầu tê dại, nhưng còn Trương Thang thì ánh mắt lại lóe sáng, nhớ tới lúc còn ở trong Sát Hồng tiểu giới...

Khi đó y vẫn còn sống và cũng chưa tu luyện gì cả.

Nhờ có Hồng Bàn kỳ diệu nên y mới vào được Sát Hồng tiểu giới, rồi sau đó cũng lại nhờ nghe được truyền âm trên Hồng Bàn mà biết được ân oán giữa Cố Thanh Mi và vị "tiền bối" thần bí kia.

Thậm chí rốt cục y lại còn có duyên gặp mặt Kiến Sầu một lần.

Chồn!

Vậy không phải là cái con chồn đó sao?

Nàng ta không chỉ mang thân bằng xương bằng thịt đến Cực Vực mà thậm chí ngay cả con chồn kia cũng tới luôn rồi!

Mí mắt Trương Thang giật giật, trong người cảm thấy vô cùng phiền toái.

Y nhìn con chồn một hồi lâu rồi rốt cục vẫn phải quay đầu lại nhìn Kiến Sầu.

Nàng dĩ nhiên cũng chẳng tốt gì hơn, mặt mũi đen thui như đáy nồi: tiểu chồn vậy mà đã xé rách túi linh thú, tự mình chui ra rồi!

Thôi rồi...

Nàng tức sao không thể đập cho cái con tiểu yêu chết toi này bẹp dí luôn!

Nhưng...

Không được vọng động.

Càng không được để lộ ra sơ hở.

Đỉnh tranh có rất nhiều người đang chú mục nhìn mình.

Đây chỉ là sự việc ngoài ý muốn...

Nàng chỉ mang theo một con sủng vật cảnh giới kim thân bên người mà thôi.

Không sao, không sao đâu.

Kiến Sầu cố dằn mọi lo lắng cuồn cuộn xuống tận đáy lòng, đoạn hít vào thở ra, hít vào thở ra... một hồi sau vất vả lắm mới trấn tĩnh lại được.

Lúc này tiểu chồn đang lơ lửng giữa không trung nhìn Kiến Sầu mà không khỏi co đầu rụt cổ.

Hai cái chân nho nhỏ đầy đặn đệm thịt đang hươ hươ cũng dần dần thõng xuống.

Không biết tại sao nó lại chợt cảm thấy hơi sợ hãi.

Cái ánh mắt của người chủ nhân số đỏ này sao mà lại đáng sợ hơn trước thế này?

Chết rồi.

Chỉ ít lâu không gặp thôi mà sao nàng ta lại mạnh hơn vậy?

Cứ theo cái đà này thì siêu hơn lão yêu bà Lục Diệp kia rồi, có lẽ chẳng cần tu đến năm ba ngàn năm đâu a.

Ừ...

Chỉ xé mất có một cái túi linh thú thôi mà, chắc là, chắc là đồ bỏ phải không?

Nếu mình nhớ không lầm thì chủ nhân số đỏ vẫn còn tiền bạc mà.

Tiểu chồn hơi chột dạ, cặp mắt đen lay láy của nó bỗng đảo qua đảo lại, đoạn hai cái chân nhỏ liền giơ lên bịt miệng mình, cử chỉ cực kỳ dứt khoát, chuẩn xác, nhanh như điện xẹt!

Trong nháy mắt đó, gân xanh trên gáy Kiến Sầu mém nữa đứt phựt!

"Còn không mau lăn qua đây cho ta?!"

Còn che miệng nữa chứ!

Tưởng ta không biết trong cái đầu đen tối của mày nghĩ cái gì sao?

Thế nào cũng lo là mình muốn cướp "quỹ đen" của nó cho mà xem!

Kiến Sầu đang tức đến phát điên. Nàng đột nhiên bỗng hét lên một câu. Thật quả như sét đánh ngang tai, chẳng chút lưu tình với tiểu chồn.

Tiểu chồn "Ngao ô" một tiếng. Dáng điệu ủ rũ, nó lăng không bay cái vèo tới rồi hạ xuống chiến xa đứng chồm trên hai chân sau, hai cái chân trước nho nhỏ giơ ra ôm choàng lấy bắp chân nàng: "Ngao ô o o o ô ô, ô ô, ô ô..."

Tiếng kêu nghe vừa gần gần giống như tiếng nức nở nghẹn ngào vừa nồng nặc mùi nhõng nhẽo nịnh nọt.

Trong hai con mắt lúng liếng của nó, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Kiến Sầu còn chưa kịp mở miệng nói gì thì ánh mắt của Cố Linh ở bên cạnh đã sáng lấp lánh như sao sa: "Trời ui, dễ thương ghê! Kiến Sầu tỷ tỷ, nó là sủng vật của tỷ sao? Thật là lợi hại a!"

"..."

Hết biết nói gì luôn.

Kiến Sầu giả điếc trước tiếng trầm trồ xuýt xoa của Cố Linh. Nàng không những làm thinh mà còn làm ra vẻ cực kỳ tuyệt tình hất chân của tiểu chồn ra.

"Có chuyện người ta mới kêu chứ."

Đừng đấm đừng đá người ta nha.

"Ngao ô o o o ô ô..." Bổn chồn chỉ muốn ra mặt giúp đỡ thôi mà...

Ai mà biết được cái túi linh thú của nàng dễ rách như vậy chứ.

Đương nhiên tiểu chồn không nói được những câu trên mà chỉ có thể vừa kêu vừa giương đôi mắt tội nghiệp nhìn Kiến Sầu, cái đuôi ngoắc qua ngoắc lại.

Trần Đình Nghiên thấy vậy thì mi mắt giật giật, bèn chớp lên chớp xuống như vừa mới ngủ mê dậy để nhìn xem có đúng là mình nằm mơ không...

Chỉ có Trương Thang là coi như còn điềm tĩnh.

Kiến Sầu thì chẳng nói tiếng nào. Nàng đang vừa để ý đến tình hình xung quanh vừa thầm tính xem nên dạy dỗ tiểu chồn như thế nào.

Hình như lúc này vẫn chưa có vị diêm quân nào ra mặt can thiệp.

Hay nói một cách khác, thân phận của mình còn chưa bị lộ.

Vậy là sự hiện diện của tiểu chồn tạm thời cũng được bọn họ du di cho phép.

Thế thì tốt rồi.

Chỉ có điều không thể dễ dàng tha cho tiểu chồn như vậy được.

Cái con tiểu yêu này quả là được đằng chân lân đằng đầu!

Nàng vẫn cứ sầm mặt lại, đang định mắng nó một trận cho biết thân nhưng nào ngờ vừa mới há miệng ra thì trong sát na ấy, phía dưới chiến xa Khôn Ngũ Đô chợt vang lên một tiếng rống trầm đục cực lớn!

"Ùm...ụm bò....ò... -- "

Hóa ra là tiếng kêu của trâu!

Nhưng đây không phải là tiếng của một con mà là của cả ngàn ngàn vạn vạn con!

Trong tiếng rống khủng khiếp đó còn hòa theo tiếng chuột kêu "chít chít chít"!

"Ầm..."

Ngay cả chiến xa Khôn Ngũ Đô cũng khẽ rung rung dưới chấn động của sóng âm.

Sắc mặt mọi người chợt biến. Ai nấy quay đầu nhìn xuống bình nguyên bao la ở bên dưới thì thấy hàng hàng lớp lớp đàn chuột dù đang xô nhau chạy thục mạng nhưng cũng không tài nào thoát nổi khỏi đàn trâu.

Bụi mù tung bay cuồn cuộn trên mặt đất.

Hàng ngàn hàng vạn con trâu phi ào tới trông tựa một lớp thảm dầy nặng phủ ụp xuống biển chuột!

Bốp bốp chít chít bụp bụp chít chít!

Nghe như tiếng chuột bị dẫm bẹp!

Trong biển trâu, màu lông con nào con nấy đều vàng sẫm, kích thước của chúng cũng giống như trâu thường, chỉ có bộ sừng là khác biệt. Có con sừng đen, có con sừng trắng và cũng có con sừng đỏ, thậm chí có khi còn tỏa ra hào quang xanh lục nữa, nói chung là đủ mọi màu sắc, có lẽ biểu hiện cho điều gì đó.

Cả đàn thú triều đều tụ lại hết dưới chiến xa!

Hết con này nhảy lên thân con kia, thoáng chốc liền chồng chất thành một ngọn núi nhỏ, hiển nhiên là muốn trèo lên chiến xa!

Kiến Sầu đang mở miệng chực nói thì đột nhiên liền im bặt trước cảnh tượng này.

"Chết rồi!"

Chúng lên đến nơi rồi!

Nàng nhíu mày, chẳng buồn la tiểu chồn nữa mà liền trở tay vỗ ngay vào đài la bàn tròn!

"Ra!"

Hồn lực dày đặc tinh thuần từ lòng bàn tay nàng tuôn ra rót vào đài la bàn!

Nhưng...

Đàn trâu không tiếp tục chồng chất lên nhau như nàng tưởng!

Trên cả một vùng thảo nguyên mênh mông bên dưới, trên các đầu sừng của hàng ngàn hàng vạn con trâu đột nhiên phóng ra đủ màu hào quang. Các luồng hào quang này đan vào nhau kết thành một sợi dây thừng cực lớn!

Sợi dây này đã móc vào chiến xa không biết tự lúc nào rồi!

"Sao kỳ thế này?"

Trần Đình Nghiên là người đầu tiên không kiềm được tức giận chửi lên một tiếng, chiến phiến lăm lăm trong tay sẵn sàng đấu chiến.

"Ngục Ngưu Khanh tầng thứ bảy thật tà môn quá đi!"

Khó khăn gấp mấy những tầng trước!

Có để cho người ta sống không vậy trời!

Kiến Sầu cũng ớn lạnh trong lòng.

Vì là người điều khiển chiến xa nên nàng có thể cảm nhận được lực hút quỷ dị từ hằng hà sa số luồng hào quang đang phát ra từ những cặp sừng trâu kia, đồng thời nó còn tiềm chứa cả oán khí, tựa như muốn kéo nguyên chiếc xe xuống đất, đạp một cái cho bể tan thành từng mảnh!

Không cần phải nói nhiều cũng biết chúng không phải là trâu thường.

Tầng thứ nhất của cõi súc sinh này tựa như chỉ dùng để thử thách chơi mà thôi. Đó là trên mặt đất hiện giờ chỉ có trâu chứ mấy tầng sau nữa thì quả thực không dám tưởng tượng sẽ khó khăn đến mức nào!

Ngay cả Kiến Sầu cũng phát bực thầm mắng trong bụng.

Nhưng tuy vậy thao tác của nàng cũng không hề chậm lại, thoáng chốc thủ quyết đã bấm xong.

Ngay lập tức toàn bộ ba mươi sáu cánh quạt liền phóng hạ xuống phía dưới, vừa quay vừa nghiến rào rạo!

Mọi người đều đã quá quen thuộc trước cảnh tượng này.

Trên những tầng trước, đây đúng là chiêu dùng để xay vụn ác quỷ!

Nhưng...

Trâu nhiều quá!

Thực sự quá nhiều.

Tuy ba mươi sáu cánh quạt của chiến xa đều hoạt động hết mức nhưng chúng có thể giết được bao nhiêu cơ chứ?

Trong tầm mắt, cả một vùng bình nguyên ngút ngàn lúc này chẳng còn bóng dáng một con chuột nào mà chỉ toàn là trâu với trâu nhung nhúc đến vô biên vô tận, đã vậy dường như từ một nơi xa tít nào đó chúng vẫn còn đang tiếp tục chạy dồn đến!

Ba mươi sáu cánh quạt mà ăn thua gì, thậm chí cho dù có ba trăm sáu mươi cái hay ba ngàn sáu trăm cái đi nữa thì cũng chẳng đủ để giết hết chúng!

"Ngao ô o o o ô..."

Tiểu chồn vẫn còn ngồi chồm chỗm ở một chỗ, thấy mọi người ai nấy đều căng thẳng như lâm đại địch liền lia đôi mắt tinh khôn nhìn xem. Nó kêu Kiến Sầu hai tiếng nhưng nàng chỉ cau mày, dường như chẳng nghe thấy gì.

Trong chớp mắt đó, cái đầu tinh ranh của nó liền nảy ra một ý định tuyệt hảo!

"Ngao ô o o o ô..."

Ngay lập tức, tiếng kêu của nó liền trở nên the thé muốn điếc tai, giống như có cái gì đó đã chọc nó tức sôi máu.

Rốt cục lần này mọi người đều phải chú ý đến nó.

Kiến Sầu vừa quay đầu lại thấy bộ điệu điên tiết của nó thì chợt cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nàng còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao thì tiểu chồn đã hiên ngang lẫm liệt xông ra ngoài. Hai chân vừa vận sức thì "Vù" một cái nó đã nhảy tót lên trên lan can của chiến xa!

Thực quá thể!

Quả là lộng hành quá thể mà!

Ta còn chưa nói chuyện với chủ nhân số đỏ của ta xong mà đám trâu bò hạ tiện các ngươi lại dám chõ mũi vào ư?!

Lúc này trông tiểu chồn vừa trịnh trọng vừa anh dũng cực kỳ!

Dịp may trổ tài đã đến!

Nó biết có năm ánh mắt đang nhìn theo ở sau lưng nên mau mắn thò ngay đầu ra khỏi chiến xa____

"Ngao ngao ngao ngao____"

Trên cái đầu nho nhỏ lớn bằng cỡ lòng bàn tay ấy, cái miệng nó há to đến tận bảy tám trượng, thậm chí còn cao hơn cả chiến xa Khôn Ngũ Đô!

Răng nhọn dựng lên tua tủa trông giống như những ngọn trường mâu sắc bén cắm đầy trên hai hàm!

Cái miệng đỏ lòm ngoác to thật to!

Nhưng thân mình thì chỉ mới được một xích mà thôi!

Cảnh tượng thật kỳ lạ, kinh khủng làm sao!

So với biển trâu đàn đàn lớp lớp ở dưới kia, nó còn khủng khiếp hơn cả trăm ngàn lần!

Ai nấy nhìn thấy mà ngẩn cả người!

Trong nháy mắt, họ chẳng còn nghe được bất kỳ tiếng gì khác ngoài tiếng gầm rền vang khắp nơi, tựa như sấm sét từ nơi chân trời đang đùng đùng giáng xuống, uy thế kinh người.

Tiếng gầm ấy hóa thành một vòi rồng vô hình đập mạnh xuống biển trâu!

Lúc này ở phía dưới, hàng hàng lớp lớp đàn trâu với đủ mọi sắc hào quang tỏa ra ở trên sừng đã chen chúc chồng chất lên nhau thành một ngọn núi cao, nhưng ngay khi tiếng gầm vừa vang lên thì tất cả lại rã rời thành vô vàn mảnh nhỏ tựa bụi bặm gỗ mục tung mù khắp nơi!

Trên thân con nào con nấy đều phun ra sắc máu đỏ!

Hàng hà sa số cặp sừng đã bị tiếng gầm khủng khiếp của tiểu chồn bẻ cho tan nát!

"Ầm ầm ầm!"

Đám trâu đang chồng chất như núi kia thi nhau sụp đổ, trong tiếng rầm rầm còn nghe thấy tiếng trâu kêu gào thảm thiết!

Đó là một thứ khí tức gần như là chúa tể!

Lúc này, tựa như dân đen gặp phải một tên bạo chúa tàn ác, đám trâu vốn đang hùng hổ tấn công chiến xa bỗng đột nhiên bỏ chạy thục mạng!

Cả một vùng bình nguyên liền ầm ầm như đất lở núi sập!

Biển trâu lúc đến thì tựa như triều dâng, lúc đi thì tựa như hồng thủy tràn bờ!

Hết con này đến con kia đạp lên nhau mà chạy, tiếng kêu khàn khàn thảm thiết!

Nhưng hết thảy bấy nhiêu cũng chỉ kéo dài khoảng hai ba nhịp thở mà thôi. Sợi dây thừng do hào quang của các cặp sừng trâu bện thành đang móc vào chiến xa kia cũng nát bấy rơi lả tả trong không trung.

Trên mặt đất, ở ngay phía dưới chiến xa chẳng còn một con trâu sống sót.

Cả một vùng mênh mông toàn là trâu với trâu giẫm đạp lên nhau, máu bắn tung tóe!

Bàng hoàng...

Cả năm người hết thảy đều bàng hoàng sửng sốt.

Trên bảy mươi hai thành của Cực Vực, chúng quỷ tu ai nấy đều sững sờ, không tin vào mắt mình...

Duy chỉ có tiểu chồn đứng trên thành chiến xa là ngạo nghễ oai vệ đến cực điểm.

Cái đầu đang thò ra liền thụt vào, nguyên cả cái miệng đang há to toác hoác kia cũng biến trở về nguyên dạng, trông cực kỳ tự nhiên. Chỉ thoáng chốc, trước mắt mọi người lại hiện ra một tiểu chồn lông mượt như nhung, dáng vẻ hồn nhiên vô tội.

Trừ đám xương của lũ trâu vừa vây công chiến xa lúc nãy thì chẳng còn bất cứ thứ gì có thể làm bằng chứng cho hết thảy những gì vừa xảy ra...

Tựa như một giấc mộng phi lý.

Tiểu chồn cực kỳ thỏa mãn nhìn xuống phía dưới, cặp mắt tinh ranh đảo qua đảo lại nghe "khặc khặc" như tiếng cười.

Đoạn, nó xoay phắt thân lại, vừa "vù" một tiếng thì hai chân đã chạm đất, ngồi chồm hổm trước mặt Kiến Sầu.

Dưới cái nhìn lạ lùng của nàng, tiểu chồn hơi nhếch miệng lên, để lộ ra những chiếc răng nanh nho nhỏ đều khít và trắng sáng như tuyết, trông như đang ánh lên lóng la lóng lánh.

Bộ điệu này là bộ điệu mắc cỡ của nó đây...

Kiểu cười mím chi của nó.

Sao mà tinh ma quỷ quyệt thế không biết?

Mọi người vừa nhìn thấy dáng vẻ của nó thì trong đầu chẳng còn thấy được điều gì khác ngoài nụ cười ngây ngô thuần khiết phô bày hàng răng nanh trắng nhọn của nó! Thậm chí ẩn dưới cái cười đó họ còn có thể cảm nhận được một hàm ý sâu xa hơn: Coi ta có lợi hại không chứ?

Kiến Sầu thấy nó sao mà vô tội ngoan ngoãn hệt như một con cừu non, chẳng giống chút xíu nào với một con chồn ranh ma giảo hoạt chuyên lăn đùng ra đất ăn vạ như điên để giành tài vật với nàng!

"Đồ của ta!" Kiến Sầu nghiến răng nhìn nó, "Ngươi đền cho ta! Làm sai cho đã rồi bồi thường như thế này sao? Cứ tưởng làm tới rồi không chịu trách nhiệm hả?"

"Đúng rồi!"

Trần Đình Nghiên ở cạnh vỗ tay bôm bốp, tỏ vẻ vô cùng đồng ý với nàng.

Y mang máng nhớ lại hồi nãy bị tiểu chồn khi dễ một trận nên hăng hái hùa theo Kiến Sầu: "Đâu có đền bù dễ dàng như vậy được chứ! Bắt nạt được một đám trâu là giỏi lắm hả? Đúng là ỷ mạnh hiếp yếu mà! Thực quá đáng, quá đáng lắm chứ chẳng phải vừa! Một lần mà đủ được sao? Phải nhiều, nhiều gấp mấy lần mới được à!"

Gió đổi chiều này thật không lường được a!

Trong chớp mắt, người người khắp chốn khắp nơi nghe thấy mà muốn té ngửa!

Ngay cả Kiến Sầu cũng bị y chơi cho vố này mà thiếu điều chới với muốn xỉu.

Nhất thời thật là dở khóc dở cười.

Mà thôi.

Dù sao tình hình cũng đang rối tinh rối mù hết cả lên.

Nàng vốn đang định dạy dỗ tiểu chồn một trận ra trò nhưng bây giờ lại thấy chẳng có người nào của Cực Vực đến cản trở mình thì lấy làm lạ: Không lẽ sự hiện hiện của nó là chuyện rất bình thường?

Nhất thời, nàng cũng chẳng muốn suy nghĩ thắc mắc gì thêm mà chỉ nói với mọi người: "Thật ngại quá, đây là sủng vật ta tình cờ gặp được. Mặc dù chẳng nhận chủ tớ gì nhưng không biết sao con chồn này cứ đi theo ta. Tự nhiên bây giờ nó chui ra, tuy hơi phiền toái chút đỉnh nhưng cũng trợ giúp chúng ta được ít nhiều."

Nói đoạn, nàng liền nhìn về phía tiểu chồn vẫy vẫy tay: "Lại đây nào."

Tiểu chồn hiểu ngay là nàng đã tha thứ cái tội nó phá nát túi linh thú.

Trong nháy mắt, nó khoái chí "Ngao ô o o" lên một tiếng thật to rồi nhảy tót lên vai Kiến Sầu, cái đuôi nhẹ nhàng hất lên quấn một vòng sau cổ nàng, điệu bộ đắc ý làm như "cái chỗ này là để dành riêng cho bổn chồn ta đó nha".

Cảm giác này...

Thật là đã lâu lắm mới gặp lại.

Kiến Sầu nhất thời mỉm cười, xoa xoa đầu tiểu chồn. Thấy biển thú ở phía dưới lúc này đã tiêu tan, chẳng còn lấy bóng một con trâu nào nên nàng lại điều khiển chiến xa bay về phía lộ tuyến đã định lúc ban đầu.

Tiểu chồn ngồi xổm trên vai nàng. Nó lặng lẽ móc cốt ngọc Đế Giang đang còn ngái ngủ từ trong miệng ra rồi tỉnh bơ ôm choàng trước ngực, làm như chưa từng bao giờ xảy ra chuyện bắt cốt ngọc nhét kẽ răng vậy.

Ngay lúc ấy Kiến Sầu quay lại liếc nhìn.

Nó liền "mỉm cười" với nàng, nụ cười cực kỳ ngây thơ vô tội.

"Vù vù____"

Chiến xa Khôn Ngũ Đô ầm ầm phóng vụt đi, trong nháy mắt đã biến mất tăm mất tích.

Nhưng trong bảy mươi hai thành trì của Cực Vực thì lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Thập đại quỷ tộc và Địa thượng lâu mười tám tầng đều biết từ khi xảy ra trận chiến giữa Kiến Sầu và Phan Hạc Tầm thì trên toàn cõi Cực Vực, mười người hết chín là đều đổ xô theo dõi Kiến Sầu.

Những gì xảy ra vừa rồi cũng đều nằm gọn trong tầm mắt của hàng hà sa số quỷ tu.

Nhưng tự tâm chỉ cảm thấy gần như hụt hẫng chán ngán...

Những quỷ tu của thành Phong Đô lúc trước đã từng tận mắt thấy được "Dù hư ma thôn thiên phệ địa", "Lục mạch phân thần kính" và "Tứ tượng bạch ngọc miện" thì lúc này ai nấy mặt mũi đều đờ đẫn chết lặng.

"Bây giờ nếu các ngươi nói nàng ta có thể móc ra sổ sinh tử, hay thậm chí có con khỉ nào chạy ra, ta cũng chẳng thấy lạ đâu..."

Thật là bất công, đã cho luồn cửa sau thì chớ lại còn cấp thêm cho thị ta đủ thứ ngón nghề nữa!

Con mụ này đúng là thứ lươn lẹo!

Chẳng những ngón nghề đầy đủ mà thậm chí ô dù cũng chẳng thiếu!

Ngay cả sủng vật tu vi trên kim thân cũng có thể lôi ra được thì còn có cái gì mà không lôi ra được nữa chứ? Nói thị ta nhờ móc túi quần của diêm quân tám điện mà có thì bọn chúng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên!

Thật là chẳng coi ai ra gì mà!

Quả tình có rất nhiều người đang muốn xông vào mười tám tầng địa ngục để túm lấy thị mà bóp cho chết tươi!

Đương nhiên cũng còn có rất nhiều người khác lại bắt đầu suy nghĩ về thế lực ô dù ở phía sau nữ tu này.

Vừa hay Bát phương diêm điện cũng là một trong những số đó.

Lúc này, bầu không khí trong điện của diêm quân Tần Nghiễm đã trở nên quỷ dị đến cực điểm.

Đây là lần đầu tiên các vị diêm quân đã bắt đầu không còn dám tin vào mắt mình nữa.

Ngay cả Giang Trành - diêm quân Đô Thị - xưa nay không hề quan tâm đến những loại chuyện như thế này mà bây giờ cũng không khỏi hơi há hốc miệng mà nhìn theo trên màn hình bóng tiểu chồn đang ngồi vắt vẻo trên đầu vai Kiến Sầu.

"Đây là..."

Nét mặt của diêm quân Tần Nghiễm từ trước đến nay vốn uy nghiêm mà rốt cục cũng không khỏi thoáng hiện vẻ nghiêm trọng, hơn nữa lại còn phảng phất cảm giác lành lạnh rợn da đầu.

Cho dù lớn lên có khác hẳn nhau nhưng tiếng rống phát ra từ cái miệng há to kia thật là quá giống!

Cũng cái miệng toang hoác đo đỏ như thế, cũng cùng một tiếng rống long trời lở đất y như thế!

Trên toàn Thập Cửu Châu, thậm chí trên cả hành tinh Nguyên Thủy này cũng bói không đâu ra được con thứ hai giống như vậy!

Đối với Cực Vực, đây là một kỷ niệm đẫm máu, kinh khủng hơn cả cuộc chiến với Nhai Sơn!

Diêm quân Tần Nghiễm từ trước đến giờ vẫn chưa thể nào quên cái tên của con chồn này trên sổ sinh tử. Cách đây một ngàn năm cái lão yêu bà tu vi thông thiên kia đã phải mò tới Cực Vực bởi vì hồn phách của nó đã bị xóa sạch.

Suýt nữa mụ ta đã tàn sát cả Bát phương thành!

Chỉ để tìm cho ra mỗi cái con chồn này!

Điên rồi...

Kỳ đỉnh tranh lần này thật là điên rồ!

Mí mắt của diêm quân Tần Nghiễm giật giật. Ngài cảm thấy mọi chuyện đi quá xa, càng lúc càng thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Nhưng ánh mắt thì vẫn không tài nào rời khỏi nổi màn hình...

"Vạn ấn pháp điêu..."

Thuật ấy làm thoát khỏi ngũ hành, không thuộc lục đạo, tên trên sổ sinh tử cũng bị xóa đi!

Vạn ấn pháp điêu của cái lão yêu bà Lục Diệp kia!

- -------------