Ta Không Thành Tiên

Chương 85




"Họ Bùi tên Tiềm".

Bùi Tiềm dù cảm thấy kì quái nhưng vẫn nhắc lại một lần nữa.

Tiềm, lấy ý là tiềm long, rộng lặn sớm muộn có ngày lại bay lên chín tầng trời, có thể coi là kí thác kì vọng vào hắn.

Bùi Tiềm, bồi tiền.

Nghe xong đối phương nhắc lại tên mình lần nữa, Tiền Khuyết chỉ hận không thể giơ bàn tính vàng đập chết chính mình. Không hiểu là gây ra tội nghiệt gì mà lại mở miệng mời một kẻ như vậy đi cùng? Dương Tông trong tứ đại tông Bắc Vực thì có gì đặc biệt hơn người?

Tại sao lại đặt một cái tên thiếu đạo đức như vậy?

Cuộc đời Tiền Khuyết thật sự không có lí tưởng gì quá lớn, chỉ có bán chút đồ kiếm ít tiền. Tiền chính là vận mệnh của hắn, nửa khối linh thạch cũng không chịu mất. Kết quả trong vụ làm ăn này lại kéo một kẻ tên là "lỗ vốn" đi cùng.

Ôi chao, đúng là xui xẻo.

Mặt Tiền Khuyết xanh lè, trong lòng nghẹn một hơi, một hồi lâu không nói nên lời.

Kiến Sầu cũng coi như là đã hiểu bản tính Tiền Khuyết, có điều nhắc tới tên Bùi Tiềm cũng có cảm giác không biết nói gì.

Tiền Khuyết thật đáng thương.

Tính nàng vốn hướng nội nên không bật cười, nhưng nam tu sĩ tên gọi Tần Lãng bên cạnh lại không nhịn được cười.

Bùi Tiềm nhìn về phía Tần Lãng.

Tần Lãng ho một tiếng, hơi xấu hổ, chắp tay nói: "Bùi đạo hữu chớ trách, chẳng qua là cái tên này rất thú vị".

Ha ha.

Thú vị.

Thú vị cái chó gì!

Kim Toán Bàn Tiền Khuyết cười lạnh một tiếng trong lòng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, chỉ chậm rãi nói với Bùi Tiềm một câu: "Tại hạ họ Tiền, tên Khuyết, Tây Hải, biệt hiệu Kim Toán Bàn".

Nói xong hắn không nói gì thêm nữa.

Kiến Sầu suy nghĩ một lát, cảm thấy ý ở ngoài lời này là: Chúng ta bát tự không hợp, ngươi mau cút đi!

Không ngờ...

Gã Bùi Tiềm Dương Tông kia không biết là thật sự không nghe hiểu hay là giả vờ không nghe hiểu, lông mày khẽ nhíu lại, sau khi Tiền Khuyết báo ra danh hiệu liền chắp tay với hắn: "Thì ra là Tiền đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu!"

Tiền Khuyết cảm thấy mình đã sắp hộc máu rồi.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, nhưng chỉ chốc lát sau lại trắng bệch.

Nhìn xung quanh, đi tới đi lui đều là tu sĩ Trúc Cơ kì, chính mình cũng bất quá là một tu sĩ trúc cơ hậu kì, người trước mặt này lại là Kim Đan kì, xem như một kẻ cao hiếm thấy giữa một đám người lùn, thậm chí còn là người của danh môn.

Dù tên hơi xấu một chút nhưng người này cũng là một lựa chọn tốt để cùng đi thám hiểm Hắc Phong Động.

Thôi thôi.

Bùi Tiềm, bồi tiền, hắn bồi tiền chứ liên quan quái gì tới mình.

Tiền Khuyết không ngừng an ủi chính mình, vuốt ngực thầm thì: "Thiên linh linh địa linh linh, phù hộ Tiền mỗ chuyến này bình an kiếm được nhiều tiền..."

Mọi người nghe xong toàn bộ không nói gì.

Tất cả đều có mục đích thám hiểm Hắc Phong Động, có người đứng ra tổ chức, mọi người cùng đi, đương nhiên là chuyện tốt.

Có điều vị Kim Toán Bàn Tiền Khuyết này thoạt nhìn có vẻ không đáng tin lắm.

Tiền Khuyết khấn vái xong xuôi, cuối cùng nhìn Bùi Tiềm một cái, hậm hực nghiến răng: "Thôi, thời gian gần đây Tiền gia gia ta rất tốt số, ngươi bát tự không hợp thì đã là gì? Làm sao đỡ được vận may của ta? Không nói nữa, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta tranh thủ thời gian đến Hắc Phong Động luôn!"

Nói xong hắn vung tay ném một loạt linh thạch ra.

"Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, Tiền mỗ làm ăn từ trước đến nay danh dự luôn luôn là số một. Các vị cùng Tiền mỗ đi tìm thôn phong thạch, số linh thạch này mỗi người năm khối, xem như tiền đặt cọc của Tiền mỗ, cũng là thành ý của Tiền mỗ, xin các vị nhận lấy".

Năm khối linh thạch phát ra ánh sáng mênh mang lơ lửng trước mặt Kiến Sầu.

Bản thân nàng không có khái niệm gì đối với linh thạch, nhưng ở Thập Cửu Châu linh thạch chính là tiền tệ thông dụng, như tiền đồng và vàng bạc ở cô đảo nhân gian, có thể dùng để làm rất nhiều chuyện.

Đây...

Không ngờ chính là số tiền đầu tiên mình kiếm được kể từ khi bắt đầu tu hành tới nay.

Ngay lúc nhìn thấy năm khối linh thạch này, Kiến Sầu không nhịn được nheo mắt lại, không hề khách khí đưa tay cầm lấy năm khối linh thạch đó, nắm trong tay, nụ cười rực rỡ: "Tiền đạo hữu khách khí quá".

"..."

Nàng chính là người động tác nhanh nhất.

Tiền Khuyết nhìn nụ cười rực rỡ của Kiến Sầu, thật sự muốn lột bộ quần áo của nàng ra xem tơ nhện âm dương của ngươi rốt cuộc là thật hay giả.

Có năm khối linh thạch mà cũng sốt sắng thế sao?

Những người khác cũng không phải không có ánh mắt, dù sao thì bộ quần áo trên người Kiến Sầu cũng rất bắt mắt, cực kì đẹp, quả thực toàn thân đều như phát sáng. Bọn họ cảm thấy trên mặt vị đạo hữu Vô Sầu này dường như khác bốn chữ to "Ta không thiếu tiền".

Tuy nhiên...

Hiện thực thường làm tan nát lòng người.

Đưa tay cầm lấy năm khối linh thạch, vẻ mặt Bùi Tiềm mới là thật sự không quan tâm. Hắn nói lạnh nhạt: "Nghe nói gió trong Hắc Phong Động này cũng thay đổi theo thời gian. Mỗi tháng đều có một thời gian trở nên cực kì mãnh liệt, thổi cái gì nát cái đó. Từng có không ít tu sĩ xui xẻo không biết nông sâu, không dưng vô cớ bỏ mình trong động..."

"Đúng vậy".

Tiền Khuyết sốt ruột lập đội như vậy chính là vì nguyên nhân này.

"Trước khi đến Phi Thiên trấn, Tiền mỗ đã tìm hiểu rồi. Ba ngày nữa sẽ đến thời gian Hắc Phong Động tương đối hung hiểm. Tiền mỗ chỉ lấy thôn phong thạch, cũng chỉ cần đi vào trăm thước. Nếu thình toán theo kinh nghiệm của tiền nhân thì cùng lắm hai canh giờ liền xong việc. Có điều nơi này còn cách Hắc Phong Động một quãng cho nên phải làm phiền các vị cùng xuất phát sớm".

Quả nhiên là hành động theo nhiều người có lợi hơn, nếu Kiến Sầu đi một mình sẽ không hiểu rõ êề Hắc Phong Động như vậy được.

Xem ra trong ba trăm năm Phù Đạo sơn nhân không ở đây, Hắc Phong Động đã nghiễm nhiên trở thành một thánh địa, có bảo bối để săn tìm, trong động cũng có một số thứ đặc biệt chỉ sinh ra ở đây, cho nên tu sĩ qua lại tấp nập, vì vậy cũng có nhiều tin tức liên quan tới Hắc Phong Động có thể tham khảo.

Đối với Kiến Sầu, đây là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.

Nàng không phải đi để tìm bảo bối mà chỉ là để luyện thể.

Người ở đây nhiều, khó tránh khỏi tai vách mạch dừng.

Xem ra cùng mọi người hành động thì được, nhưng cũng chỉ để đi cho biết. Sau khi giải tán nàng sẽ tìm một thời điểm ít người để hành động một mình, miễn cho mọi người quá mức kinh hãi.

Chủ ý đã có, quyết tâm cũng đã được đặt ra.

Nhìn bốn người cùng đội với mình, nàng khẽ cười một chút, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn chứ?"

Tiền Khuyết quyết đoán gật đầu, sau đó nhìn mọi người: "Ý các vị thế nào?"

Cầm tiền của người ta thì phải giải quyết khó khăn cho người ta, mọi người đương nhiên đều gật đầu, không có ý kiến gì.

Thế là đã quyết định xong, mọi người lập tức xuất phát.

Vừa rồi lúc mọi người nói chuyện, Kim Toán Bàn Tiền Khuyết đã nói đến đại sư tỷ Kiến Sầu Nhai Sơn, vì thế Kiến Sầu không dám để lộ Quỷ Phủ của mình. Trên đường đi vẫn dùng Lý Ngoại Kính  đã quen, bây giờ xuất phát nàng cũng lật tay lấy Lý Ngoại Kính ra.

Ánh sáng vàng trong suốt tỏa ra, Bùi Tiềm đứng không xa bên cạnh Kiến Sầu lập tức thấy hứng thú nhìn nàng: "Pháp bảo của Vô Sầu tiên tử dường như rất có lai lịch".

Lai lịch?

Kiến Sầu nghĩ một chút, đây là quà gặp mặt chưởng môn Trịnh Yêu tặng cho đệ tử mới nhập môn, còn lai lịch thì...

Nàng mỉm cười, vẻ mặt rất tự nhiên: "Chẳng qua là dễ nhìn thôi mà".

Nghe thấy lời này Tiền Khuyết chỉ muốn mắng người.

Đúng là không muốn nói gì nữa.

Pháp bảo của con dê báo này quả thực là dùng linh thạch nạm thành.

Mọi người đều nhìn ra sự bất phàm của chiếc Lý Ngoại Kính của Kiến Sầu, trong lòng thầm suy đoán thân phận của nàng, có điều chỉ một lát sau sức chú ý của mọi người toàn bộ đã không còn ở trên người Kiến Sầu nữa.

Bởi vì...

Gã Bùi Tiềm có cái tên cực kì thất đức vẫy tay một cái, một thanh trường đao màu đỏ đậm hiện lên, ánh sáng chói mắt, mỗi một đường nét hoa văn trên đao đều tinh tế đến mức làm mọi người không nhịn được bấm ngón tay tính toán xem giá bao nhiêu tiền.

Tiền Khuyết là người biết giá trị hàng hóa, trong lòng đã điên cuồng gào thét: Bồi tiền cái chó gì chứ? Đây nào phải bồi tiền, rõ ràng là một con dê béo mập mà!

Đúng là tu sĩ một trong tứ đại tông Bắc Vực, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải kinh người.

Nhìn thân đao đỏ rực phát sáng rực rỡ, rõ ràng đều dùng tinh hoa của Xích Kim Thạch luyện chế mà thành, tất cả những đường nét hoa văn trên đao đều được vẽ bằng mực Bạch Vân! Mực Bạch Vân đấy, một thỏi đã có giá cả trăm linh thạch!

Đốt!

Đúng là tiền nhiều đốt không hết!

Cả thanh đại đao này đều tỏa ra hơi thở của linh thạch!

Tiền đấy!

Lần này Tiền Khuyết không dám ghét bỏ người ta nữa, thậm chí chỉ hận không thể lao tới liếm hắn mấy cái.

Bàn tính trong lòng kêu lách cách.

Một con dê béo, hai con dê béo...

Soạt soạt soạt soạt...

Mài dao trong lòng.

Đều là dê béo của Tiền gia gia!

"Thật không hổ là tu sĩ tứ đại tông Bắc Vực, ra tay bất phàm, Tiền mỗ bội phục, bội phục!"

Trong lòng Tiền Khuyết đã chảy nước dãi như sông Cửu Đầu, ngoài mặt lại ra vẻ đạo mạo than thở.

"Chuyến này có đạo hữu hộ giá đúng là tốt quá".

Trong lúc mọi người nói chuyện, Tần Lãng và Chu Khinh Vân cũng liếc mắt nhìn nhau, lấy pháp bảo của mình ra, đều là hai thanh kiếm thông thường.

Tu sĩ Thập Cửu Châu đa số dùng kiếm, lấy ra hai thanh kiếm cũng không phải chuyện gì lạ lùng.

Kiến Sầu nhìn một cái, hai thanh kiếm đều màu vàng đậm, có điều một lớn một nhỏ, dường như được luyện chế cùng nhau.

Chú ý tới ánh mắt của Kiến Sầu, Chu Khinh Vân ngước mắt lên cười với nàng rất thân thiện, lại không giải thích gì thêm.

Đích xác là đạo lữ.

Kiến Sầu cũng gật đầu hoàn lễ, cảm giác trong lòng lại phức tạp.

Lần đầu gặp Phù Đạo sơn nhân nàng liền bái sư, chính là vạn tượng đấu bàn một trượng, có thể coi là thiên phú vô cùng. Điều này không hề bị ảnh hưởng bởi thiên hư chi thể của nàng, chứng minh nàng có thiên phú tu luyện rất tốt.

Tạ Bất Thần không hề do dự giết vợ chứng đạo, lại không bao giờ suy nghĩ đến khả năng khác...

Rốt cuộc thì nàng là cái gì?

Hay là đạo lữ không giống như thế tục, không có ràng buộc gì?

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, phát hiện ánh mắt nhìn nhau âu yếm của Tần Lãng và Chu Khinh Vân, nhất cử nhất động dù không thể hiện ra sự thân mật khăng khít nhưng đã rất ăn ý với nhau.

Hai người này chỉ có tu vi trúc cơ hậu kì mà đã có cảm giác rất hòa hợp gắn bó với nhau.

Phù Đạo sơn nhân từng nói đạo lữ chẳng qua là nhu cầu bổ sung cho nhau, xem ra lời này cũng không hẳn là hoàn toàn đúng.

Vù!

Tiền Khuyết ném thẳng chiếc bàn tính vàng trong tay ra, không ngờ lại giẫm lên bàn tính bay lên.

Chiếc bàn tính vàng tỏa ra mùi tiền không hề che giấu, dẫn đầu bay thẳng về hướng tây.

Kiến Sầu nhìn chiếc bàn tính vàng của Tiền Khuyết, lại nhìn thanh đại đao ánh vàng rực rỡ của Bùi Tiềm, lại cúi xuống nhìn chiếc Lý Ngoại Kính màu vàng trong suốt tỏ ra hơi nhã nhặn của mình, lập tức thấy như có quạ đen bay qua đầy trên đầu.

Thôi, đi đường là quan trọng!

Kiến Sầu rót linh lực vào Lý Ngoại Kính, bay vút về phía trước.

Năm người lần lượt từ dưới gốc cây liễu ở Phi Thiên trấn bay lên trời, tiến thẳng về phía Hắc Phong Động ở Thải Dược Phong.

Thải Dược Phong.

Đó là một dãy núi cao nằm cách Bạch Nguyệt cốc hơn trăm dặm về hướng tây.

Lúc đám người Kiến Sầu đến nơi thì đã là đêm khuya.

Sao thưa thớt trên trời, vành trăng sáng treo cao như chiếc đĩa bị cắn một miếng, ngàn vạn cuộn lụa trắng từ trên trời đêm buông xuống chiếu sáng cả ngọn Thải Dược Phong như một ông già đeo gùi sau lưng.

Trong đêm khuya, trên Thải Dược Phong không ngờ vẫn còn có không ít bóng người di chuyển.

Tiền Khuyết tinh mắt, lập tức nhìn thấy chỗ nhiều người nhất.

Triền núi cao cao như một chiếc sân rộng giữa không trung cao ngàn trượng, phía dưới là vực sâu đen kịt, mây trôi lững lờ. Không ít người đang tụ tập từng nhóm năm ba người đứng trên mép vực, cũng có người đang nhảy xuống vực.

Hắc Phong Động ở dưới vực sâu này.

Lúc Kiến Sầu hạ xuống, có một đám người tương đối gần đó đang nói chuyện.

"Tôn sư đệ tự nhiên chết, các ngươi lại không có phản ứng gì, bây giờ lại còn cố ý đến Hắc Phong Động. Nếu chúng ta không thể đi ra trong vòng hai ba ngày là sẽ đến thời điểm gió đen trong động mạnh lên, tất cả sẽ chết không có chỗ chôn!"

Một nam tu sĩ tỏ ra tức giận bất bình, dường như rất không tán thành tất cả mọi người cùng xuống.

Đứng đối diện hắn chính là hai nữ tu sĩ, một người tay nắm trường kiếm, gương mặt tròn tròn, hơi béo. Một người dáng mảnh dẻ, quanh eo quấn một chiếc roi mềm.

Nữ tu sĩ dùng roi rất không đồng ý với những lời của nam tu sĩ: "Tôn sư đệ tự nhiên gặp chuyện, chúng ta không đau lòng sao? Có điều Hứa sư tỷ có lệnh, tháng này phải mang Đông Phong Chúc về, thời gian không đợi ai, chúng ta có biện pháp nào khác? Những lời vừa rồi ngươi nói nếu để trong môn phái nghe được nhất định sẽ không có kết quả tốt. Thương sư đệ, nhớ ăn nói cẩn thận!"

"Hứa sư tỷ Hứa sư tỷ, ả là cái quái gì? Nếu không có ả, Tiễn Chúc phái ta còn..."

"Thương sư đệ!"

Tiếng nói của nam tu sĩ đó bị âm thanh đột nhiên cất cao của nữ tu sĩ dùng roi cắt ngang.

Nam tu sĩ họ Thương nhìn rất trẻ, có lẽ là đệ tử mới nhập môn, lúc này trên mặt hết đỏ lại trắng, bàn tay cũng nắm lại thành nắm đấm, dường như đang ẩn nhẫn gì đó.

Đúng lúc này thì mấy người Kiến Sầu hạ xuống.

Ba người Tiễn Chúc phái bên này lập tức quay sang nhìn.

Mặc dù chỉ có một chốc lát ngắn ngủi, nhưng Kiến Sầu đã nghe ra một số thông tin mấu chốt.

Tiễn Chúc phái, Hứa sư tỷ, tự dưng chết...

Không phải oan gia không gặp nhau, không phải kẻ thù không chạm mặt.

Kiến Sầu nhíu mày, chỉ nhìn một cái đã phát hiện trên người ba người này đều có kí hiệu của Tiễn Chúc phái nên yên lặng không nói gì.

Tiền Khuyết cũng tính tai, đã nghe thấy hết những lời đám người kia nói. Hắn suy nghĩ một lát, nói với mọi người: "Các vị chờ một chút".

Nói xong hắn đi đến chỗ ba người kia.

Ba người của Tiễn Chúc phái nhìn chằm chằm mấy người đáp xuống triền núi, dường như rất kiêng kị, đặc biệt là khi thấy bọn họ có những năm người, trong đó còn có một tu sĩ kim đan khí độ hiên ngang.

Gã Tiền Khuyết hơi mập ôm bàn tính vàng đi tới, trên mặt toàn là nét cười: "Chào các vị đạo hữu Tiễn Chúc phái, vị tiên tử này có phải là Triệu đạo hữu Triệu Vân Tấn tên tuổi lẫy lừng của Tiễn Chúc phái?"

Nữ tu sĩ dùng roi nghe vậy nhíu mày. Ả đích xác là tu sĩ Tiễn Chúc phái, cũng coi như là có chút danh tiếng trong số các tu sĩ mới nhập môn của Tiễn Chúc phái, có điều người trước mắt này lại có thể nói đúng thân phận của mình, chắc chắn phải là một người kiến thức rộng rãi.

"Không biết tôn giá..."

"À..." Tiền Khuyết vội vàng lắc lắc chiếc bàn tính vàng của mình, cười nói: "Kẻ hèn Tiền Khuyết, Kim Toán Bàn Tiền Khuyết, cũng đã từng làm ăn với Tiễn Chúc phái. Vừa rồi lúc hạ xuống nghe nói các vị hình như phải đi lấy Đông Phong Chúc, không biết..."

"Không phải".

Không đợi Tiền Khuyết nói hết lời, Triệu Vân Tấn đã hiểu ý hắn, lạnh nhạt cắt ngang lời hắn.

Nụ cười nhã nhặn trên mặt Tiền Khuyết lập tức đông cứng.

Tục ngữ nói giơ tay không đánh người cười, trong giới tu hành cũng là như vậy. Nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái này có lẽ đang giận dữ hoặc nhìn Tiền Khuyết không vừa mắt nên mới không có ý định nhiều lời với hắn.

Ha ha...

Ngay cả tu sĩ Dương Tông Bắc Vực mà ta còn thuyết phục được, ngươi là cái thá gì mà cũng đòi kiêu ngạo?

Tiền Khuyết đã bắt đầu chửi thầm trong lòng, không suy nghĩ gì khác ngoài một chuyện, sau này gia gia nhất định sẽ bán những thứ rách nát nhất cho Tiễn Chúc phái với giá cao nhất! Xem gia gia có chơi chết các ngươi không!

Đương nhiên, bề ngoài hắn vẫn cười tít mắt: "A, vậy thì thôi!"

Triệu Vân Tấn hất cái cằm nhọn, trực tiếp xoay người đi, không nhìn Tiền Khuyết một cái nào nữa.

Thấy người trên mép vực đã ít dần, có người đã đi, có người đã xuống, ả nói với nam tu sĩ họ Thương và nữ tu sĩ hơi mập bên cạnh: "Chúng ta cũng đi thôi".

"Vâng, sư tỷ!"

Nữ tu sĩ hơi mập nhìn Tiền Khuyết vẫn đứng ở chỗ cũ một cái, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt, lúc bay xuống dưới vực liền mở miệng nói: "Còn tưởng kẻ biết rõ thân phận của sư tỷ là một đại nhân vật chứ, không ngờ chỉ là một tiểu nhân vật có chút dính dáng với Tiễn Chúc phái ta..."

Âm thanh dần dần nhỏ đi, bóng người cũng biến mất dưới mép vực.

Đứng ở chỗ cũ chỉ còn nam tu sĩ họ Thương.

Kiến Sầu không khỏi nhìn hắn với ánh mắt hứng thú.

Chỉ thấy bàn tay nắm chặt của nam tu sĩ này chậm rãi mở ra, lại từ từ nắm vào, dường như đang cực kì do dự.

Cuối cùng hắn vẫn nhìn xuống mây mù vô biên phía dưới, nhún chân định nhảy xuống.

"Này!"

Một tiếng gọi lạnh nhạt vang lên, lại mang một sự dịu dàng kì lạ.

Như là ánh trăng trong đêm gió thổi hây hẩy lúc này.

Thương Liễu Phàm dừng bước, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Người gọi là một phụ nữ mặc quần áo màu lam đậm trong số mấy người vừa hạ xuống đây, gương mặt dịu dàng, y phục sang trọng, khóe miệng mang nụ cười nhìn hắn.

Thương Liễu Phàm ngẩn ra.

Kiến Sầu bước tới một bước, nói: "Chính là gọi các hạ đấy. Sư đệ của các hạ cũng bị kẻ xấu thần bí trong Phi Thiên trấn giết chết à?"

"..."

Vô duyên vô cớ lại hỏi chuyện này...

Dù Thương Liễu Phàm không rõ vì sao, nhưng sự giận dữ và không cam lòng vì đồng môn vô cớ mất mạng gần như lập tức chiếm thượng phong. Mắt hơi đỏ lên, hắn cắn răng nói: "Là Tôn sư đệ trong môn phái, mới tu hành không lâu, chỉ có trúc cơ trung kì. Buổi sáng hôm nay lúc nghỉ chân ở Phi Thiên trấn thì gặp chuyện".

"Trên đường đến Phi Thiên trấn, tại hạ từng gặp dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc. Lục Hương Lãnh đã báo việc này cho Nhai Sơn, không lâu nữa sẽ có tu sĩ Nhai Sơn đến đây tra rõ việc này. Nếu các hạ thật tình nghĩ đến sư đệ, muốn lấy lại công bằng cho hắn thì lúc này quay về có thể sẽ gặp được người của Nhai Sơn".

Kiến Sầu mỉm cười, bình tĩnh nói ra những gì mình biết.

Lúc này sắc mặt mấy người đứng bên cạnh Kiến Sầu đều không khỏi trở nên kì dị.

Trên đường đã gặp dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc...

Giọng nói thản nhiên như gặp một người rất bình thường.

Hơn nữa...

Vị "Thương sư đệ" này đã chuẩn bị cùng các sư tỷ đồng môn xuống Hắc Phong Động rồi, lúc này ngươi đi ra bảo người ta quay về là có ý gì?

Tiền Khuyết đứng phía trước nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt kinh hãi và kì lạ.

Kiến Sầu coi như mình không ngìn thấy, cũng không cảm thấy.

Nàng vẫn nhìn Thương Liễu Phàm.

Sau khi nghe thấy những lời này của Kiến Sầu, trong mắt Thương Liễu Phàm lập tức xuất hiện dị sắc, trở nên hơi kích động.

Tuy nhiên ngay sau đó hắn đã nhớ ra, Tiễn Chúc phái và Nhai Sơn gần đây có xích mích, không lâu trước đại sư tỷ Nhai Sơn còn gửi quà mừng tới cho Hứa sư tỷ của Tiễn Chúc phái, cả Tiễn Chúc phái từ trên xuống dưới rất tức giận, ngay cả chưởng môn Chúc Tâm cũng hậm hực mấy ngày, thề cùng Nhai Sơn không chết không dừng.

Bây giờ Tôn sư đệ gặp chuyện lại phải nhờ Nhai Sơn đến xử lí, ai biết Nhai Sơn có nhân cơ hội trả thù hay không.

Những do dự này của hắn gần như đều thể hiện trên mặt.

Kiến Sầu dù không để ý đến chuyện sau lần gửi quà mừng đó nhưng cũng có thể đoán được Thương Liễu Phàm đang băn khoăn chuyện gì. Nàng nhìn xuống dưới vực tạm thời không có động tĩnh, nói thờ ơ: "Chuyện ở Phi Thiên trấn liên quan đến an nguy của tu sĩ Trung Vực, cũng không chỉ có một mình Tiễn Chúc phái gặp nạn. Nhai Sơn là sống lưng của Trung Vực, Phù Đạo sơn nhân lại là trưởng lão chấp pháp của Trung Vực, đức cao vọng trọng, sẽ không vì những xích mích giữa hai phái mà xử sự bất công. Hà tất phải lo lắng?"

Đúng vậy. Hà tất phải lo lắng?

Nhai Sơn dù muốn sỉ nhục người khác cũng không lén lút làm sau lưng mà rõ ràng đã tát thẳng vào mặt Hứa Lam Nhi.

Khi đó trên dưới Tiễn Chúc phái thoạt nhìn đều tức giận và xấu hổ, nhưng cũng không biết có bao nhiêu người mừng thầm trong lòng.

Nhai Sơn.

Dù sao cũng là Nhai Sơn.

Nghe Kiến Sầu nói một hồi, Thương Liễu Phàm gần như lập tức hạ quyết tâm, ôm quyền với Kiến Sầu, ánh mắt trở nên kiên định: "Đa tạ sư tỷ chỉ điểm bến mê, tại hạ sẽ đi đòi lại công bằng cho Tôn sư đệ".

Nói xong ánh sáng lóe lên dưới chân hắn, một vệt sáng màu xanh lam bat vút lên, sau chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chỗ hắn vừa đứng bây giờ trống trơn, dường như chưa bao giờ có người ở đó.

Ánh mắt Kiến Sầu chậm rãi chuyển từ chân trời trăng sáng treo cao về.

Sau đó nàng phát hiện bốn người đều đang nhìn mình.

Tiền Khuyết ôm chiếc bàn tính nhìn nàng, quả thực như đang nhìn cầm thú.

Vị đạo hữu đồng hành Vô Sầu này đã làm chuyện gì với dăm ba câu nói?

Rốt cuộc đã làm gì?

"Nếu ta nhớ không lầm, người này phải đi cùng Triệu Vân Tấn vào tahms hiểm Hắc Phong Động mà".

Tiền Khuyết quả thực cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Kiến Sầu gật đầu, cười rất vô hại, suy nghĩ một lát về những lời của Tiền Khuyết rồi gật đầu: "Hình như là thế".