Ta Không Thành Tiên

Chương 321




Dịch giả: sweetzarbie

Cô không muốn bẩn tay, bổn quan đã làm giúp rồi.

Vậy ra là y giúp nàng giết người sao?

Kiến Sầu nhìn Trương Thang một hồi lâu, đồng thời cũng tự nhiên cảm thấy bầu không khí trong Chưởng Ngục ty trở nên căng thẳng một cách quỷ dị.

Có ai ngờ đồng bạn cạnh mình chỉ vì một lời không hợp thì đã ra tay giết người chứ?

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Linh tái mét. Nàng được bà lão kéo ôm vào lòng, con dao phay trong tay hơi lập lòe sáng.

Hàng mày của Trần Đình Nghiên càng nhăn tít lại.

Y xiết chặt cây quạt nhìn Trương Thang nhưng cũng không ra tay động thủ.

Cao cao trên kia tượng Phật dường như đang dõi mắt quan sát chúng sinh bên dưới.

Ánh mắt Kiến Sầu nhìn Trương Thang cũng đầy tính toán, những ngón tay nắm lấy dù hư ma từ từ nới lỏng. Cuối cùng nàng trả lời y bằng một ngữ điệu lạ lùng kì dị: "Xin phiền Trương đại nhân."

Trương Thang chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng rồi thu mắt lại. Y không nói thêm câu nào nữa mà chỉ khoanh hai tay trong ống tay áo, năm ngón tay sạch trơn, tịnh không dây một vết bẩn.

"Thời gian cấp bách, nên tranh thủ tìm đường ra thì tốt hơn."

Y nói xong liền quay đầu nhìn quanh.

Từ Trần Đình Nghiên cho đến Cố Linh, chẳng ai chịu đi theo.

Kiến Sầu nhìn bóng lưng Trương Thang, cảm thấy hơi khó xử: "Vương Nhân Kiệt dĩ nhiên là một mối họa, nhưng ra tay thẳng thừng không chút lưu tình như vậy thật là dễ làm lung lạc sự tín nhiệm của người khác đối với y. Người như Trương Thang hợp với việc độc lai độc vãng hơn...

Tuy trong thâm tâm Kiến Sầu thấy như vậy nhưng nàng cũng không nghĩ vẩn nghĩ vơ nhiều mà quay ngay lại nhìn tượng Phật một lần nữa đáp: "Trương đại nhân nói rất đúng, Tư Mã Lam Quan cũng không cho chúng ta quá nhiều thời gian..."

Bọn họ phải nhanh chóng tìm được con đường đi xuống tầng phía dưới.

Trên sàn ty màu lam đậm, nơi đầu và xác Vương Nhân Kiệt đổ xuống hiện giờ đã hóa thành một khoảng xám đen. Trong nháy mắt, chỉ còn lại bộ y phục tơi tả là vẫn còn yên vị tại chỗ.

Bà lão cạnh Cố Linh đã bắt đầu nhìn quanh tìm lối ra nhưng trong thái độ lại khá do dự và kiêng kỵ.

Cô không muốn bẩn tay, vậy để bổn quan làm giúp cho.

Xin phiền Trương đại nhân.

Chỉ hai câu ngắn gọn như vậy thôi, nghe chẳng có gì lạ...

Nhưng ngẫm kỹ thì nó lại khiến cho người ta cảm thấy nổi gai ốc khắp người.

Bàn tay bà lão run lên. Cố Linh đang nắm lấy tay bà liền nhận ra ngay. Nàng lo lắng ngước đôi mắt trong veo lên hỏi: "Bà bà, bà không sao chứ?"

"Không sao..."

Bà lão gượng cười, cố gắng tự mình dần dần trấn tĩnh lại.

Cách hai bà cháu không xa là Trần Đình Nghiên đang lầm lầm lì lì không nói câu nào từ khi Trương Thang ra tay động thủ. Ánh mắt y chuyển từ trên người Trương Thang xuống bóng lưng của Kiến Sầu. Đôi mắt hơi nheo nheo dường như nhìn thấy được điều gì đó nhưng cũng dường như chẳng thấy được điều gì.

Vương Nhân Kiệt là tu sĩ tộc Nhật Du, đồng tộc với y. Tuy hai người không thân thiết với nhau cho lắm nhưng chẳng có oán thù gì. Sau khi vào mười tám tầng địa ngục, Trần Đình Nghiên không phải là không từng có lúc nổi cơn muốn giết vị đồng tộc đáng ghét này, có điều là chưa tìm được dịp thích hợp mà thôi.

Thật không ngờ...

Người đầu tiên ra tay lại là Trương Thang!

Hơn nữa còn hành động bất chấp hậu quả!

Lúc Vương Nhân Kiệt hoàn toàn không thể gây hại gì cho ai, Trương Thang vì đề phòng bất trắc mà đã giết người "sắp sửa phạm sai nhưng chưa kịp phạm sai"!

Thủ đoạn ấy và cách "nhìn mặt định tội"* thì có gì khác nhau?!

*Nguyên văn "Phúc phỉ chi tội": Theo sử ký Tư Mã Thiên, Hán Vũ Đế và Trương Thang chế ra một thứ tiền làm bằng da nai trắng, hỏi ý Nhan Dị, Nhan Dị có ý kiến khác. Trương Thang sau đó khép Nhan Dị vào tội chết vì không nói mà dẩu môi chê thầm. Từ đó về sau mới có luật "phúc phỉ chi tội" tức phỉ báng thầm trong bụng cũng có tội.

Trong vạn điều ác thì việc dâm đứng đầu, chỉ luận chứng không không luận tâm.

Nhưng Trương Thang thì lại lấy "tâm" mà định tội người ta.

Ác quan cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Cảm giác này hơi lạ đối với Trần Đình Nghiên, nhưng lẽ ra y phải thấy thường mới đúng.

Đây chẳng phải là Trương Thang, vị khốc lại của cô đảo nhân gian sao?

Gần đây ở Cực Vực, Trần Đình Nghiên có thấy Trương Thang và Kiến Sầu qua lại với nhau. Tuy Trương Thang lạnh mặt lạnh lời nhưng lại chẳng có thể hiện thủ đoạn tàn khốc nên nhất thời Trần Đình Nghiên quên bẵng mất____

Bản tính người này sao mà tàn bạo đến vậy?


Mà Kiến Sầu....

Lại ngầm thừa nhận, bảo "Xin phiền Trương đại nhân."

Rút cục là ai nảy sát tâm?

Rút cục là ai muốn giết người?

Chiếc quạt xếp đã khép chặt từ từ xòe ra dưới tay Trần Đình Nghiên.

Nhưng rút cục y cũng không nói thêm nửa câu mà chỉ quay về phía bà lão bảo: "Chúng ta cũng đi tìm đi", rồi cũng tự chọn cho mình một hướng để tìm kiếm.

Kiến Sầu trái lại không quan tâm xem những người khác nhìn mình như thế nào.

Nàng chỉ nhìn thuận theo chân tường, vốn dĩ là định tìm thông đạo đi xuống dưới nhưng khi thấy nội dung các bức bích họa phù điêu xung quanh thì chợt nheo mắt ngắm nhìn.

Theo đó chủ yếu là miêu tả các khổ ải dưới mười tám tầng địa ngục và lục đạo luân hồi. Trên tường có ghi tên các tầng địa ngục mà họ phải đi qua. Ngoài ra còn có tên của từng ba tầng một, tỷ như bây giờ, họ đang ở ngục Hàn Băng thuộc về "Địa ngục đạo", hai tầng gộp kế tiếp là "Nhiệt não ngục" và "Cô độc ngục".

Bút pháp của từng bức bích họa đều dường như rất vụng về.

Nhưng...

Kiến Sầu không biết sao lại cứ cảm thấy trong các bức vẽ đó đều đượm lòng trắc ẩn thương xót chúng sinh, chỉ có điều nền sàn dưới chân màu lam đậm gợi nên một bầu không khí tà dị đến lạnh người.

Nàng nhìn thấy kinh phiên, thấy cá gỗ, thấy cây bồ đề, thậm chí còn thấy cả phật đài hoa sen, thấy tăng nhân có hào quang quanh đầu nữa...

Càng nhìn mày ngài càng nhíu chặt.

Đến khi Kiến Sầu xem xong hết một vòng thì lại quay về đúng bức tượng Phật ở trước mặt. Nàng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn đôi mắt vừa tựa như thương xót vừa tựa như yêu tà của ngài...

Nàng chợt nhớ tới bức tượng Phật khổng lồ trong ẩn giới Thanh Phong Am với vô số đầu người treo lủng lẳng chung quanh, kim quang vạn trượng, khí thế bàng bạc. Còn bức tượng nơi đây tuy hình dáng không giống nhau nhưng mặt mày thần thái lại vô cùng tương đồng!

"Nơi đây rõ ràng là Chưởng Ngục ty của địa ngục, cửa đại môn thoạt nhìn cũng chẳng khác gì thiên lao trên nhân gian. Nhưng thân tháp của tòa Chưởng Ngục ty này lại vừa đúng bảy tầng..."

Nhà Phật có câu "phù đồ bảy tầng" chính là chỉ tòa tháp bảy tầng này đây.

Kiến Sầu vẫn nhíu mày, giọng nói mang hơi hướm nghi ngờ thắc mắc: "Các bức bích họa trong tháp này đều có liên quan đến các điển cố của nhà Phật, chỗ nào cũng có thể thấy được. Nhưng các họa tiết, các bức chạm khắc, thậm chí ngay cả hình ảnh đức Phật cũng đều lại toát ra vẻ dữ tợn khát máu..."

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng nàng.

Trên cô đảo nhân gian có truyền bá thuyết giảng giáo lý nhà Phật cho nên mọi người đều chẳng thấy lạ lùng gì.

Trần Đình Nghiên nhìn theo ánh mắt Kiến Sầu, thấy bức chạm giữ sọ người trong tay phải thì nhíu mày nhưng vẫn đáp: "Phật môn tin phụng luân hồi nên ở giới này mới có điểm tương đồng như vậy. Chỗ này có ấn ký nhà Phật thì cũng chẳng phải là chuyện gì lạ."

"Chẳng phải là chuyện gì lạ sao?"

Kiến Sầu lặp lại lời Trần Đình Nghiên, rồi chầm chậm hạ mi, giơ tay lên chỉ về một điểm ở phía trước: "Vậy các ngươi xem xem kia là cái gì?"

Chỗ mà nàng chỉ chính là đài hoa sen nơi bức tượng đạp chân lên.

Mọi người chẳng hiểu ra làm sao, chỉ nhìn theo hướng tay của nàng: Các họa tiết bên trong đài hoa sen chạm trổ trên vách tường chính diện có vô số đường cong kỳ quái. Thoạt nhìn thì tưởng như là bình thường...

Nhưng khi họ chú mục nhìn, da đầu ai nấy đều tê dại!

Cố Linh sắc mặt càng tái hơn, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, ngay cả hét cũng không dám hét.

Đài hoa sen dưới chân đức Phật đúng là được xếp từ vô số xương người!

Tứ chi giao nhau, đầu chân lộn xộn, chất chồng thành như thành đống!

Vì mặt ngoài của đài hoa sen này được tô bằng đá dăm nên khó thấy rõ xương cốt bên trong, mọi người cũng chỉ nhìn sơ qua nên mới không phát hiện ra!

Kiến Sầu đứng ở gần bức tượng nhất. Nàng cũng chưa thu lại dù hư ma, sau khi lên tiếng nhận xét thì liền thọc mạnh tay vào trong đài hoa sen tìm kiếm cái gì đó!

Phật đài trông chắc chắn nhưng cuối cùng cũng bị nàng phá vỡ, kéo tuột ra một vật gì đó!

"Phốc!"

Toàn bộ đài sen liền bị sức kéo làm cho sụp gẫy, bụi bặm mù mịt khắp nơi.

"A!"

Lúc trước Cố Linh đã nén nhịn nhưng bây giờ thì sợ đến mức phải bịt mắt lại, bất giác thét lên!

Trần Đình Nghiên vốn là người kiến văn quảng bác là thế, vậy mà bây giờ thấy vật ấy cũng không khỏi phải rùng mình, cái lạnh trong người còn hơn gấp mười lần lúc Trương Thang cắt cổ Vương Nhân Kiệt!

Ngay cả Trương Thang khi thấy rõ vật đó cũng phải nheo mắt nhướng mày!

Thứ mà Kiến Sầu kéo ra từ trong đài hoa sen chính là một bộ xương người!

Hồ vữa dùng để đắp đài hoa sen đã vón thành cục lởm chởm bám trên khung xương, ngoài ra vì đã quá lâu năm nên quần áo cũng mục rách hết cả, chỉ còn lại đôi chút vết tích, đây chắc lẽ là của một lão giả.


Kiến Sầu hiện giờ đang xách cánh tay của bộ xương!

"Két.... két, cọt kẹt..t..tttt...."

Bởi vì khung xương lỏng lẻo, Kiến Sầu lại chỉ nắm lấy có một cánh tay nên tất cả những phần còn lại vướng vào quần áo cứ lắc lư kêu lên rin rít.

Các đồng bạn của nàng mặt mũi ai nấy đều xám xịt, mặt cắt không ra một chút máu.

Ngay cả Kiến Sầu là người tự tay kéo bộ xương ra, sắc mặt đương nhiên cũng không khá hơn chút nào, hơi lạnh từ gang bàn chân vọt lên, thấm vào tận đáy lòng khiến nàng run rẩy không thôi.

Nàng từ từ liếc nhìn Trần Đình Nghiên: "Như thế này có phải là lạ không?"

"..."

Khóe mắt Trần Đình Nghiên giật ngược lên. Y nhìn Kiến Sầu cầm bộ xương khô không chút kiêng kỵ mà đáy lòng bất giác không nén nổi tiếng gầm ai oán: Cô có còn là nữ nhân hay không hả?!

Nhưng trước mặt Kiến Sầu y không tài nào hỏi được.

Nhìn kỹ bộ xương xong, Trần Đình Nghiên dập cây quạt lại, cố chịu đựng cái tê dại trên da đầu mà đưa mắt nhìn về phía đài hoa sen.

Do Kiến Sầu vận sức kéo mạnh bộ xương ra nên đài hoa sen đã bị thủng thành một lỗ lớn. Mọi thứ lúc trước rất khó thấy thì bây giờ liền hiện ra rõ ra.

Bên trong là tầng tầng lớp lớp đầu lâu, chân tay xương cốt, quần áo rách vụn... Tất cả chồng chất xếp đống lên nhau.

Nhìn mà kinh tâm!

Nào ai ngờ đức Phật trang nghiêm như thế mà dưới chân lại đạp trên vô số xác người!

Quỷ tu Cực Vực nếu chết thì hồn phách sẽ hoàn toàn tiêu tán giữa đất trời, trừ tu sĩ từ cảnh giới kim thân trở lên, ai có thể để lại thân xác chứ?

Những bộ xương khô này là ai?

Trần Đình Nghiên nhất thời mải suy nghĩ, đầu óc cũng trở nên lùng bùng. Y cảm thấy yết hầu khô khốc nhưng ánh mắt không tài nào rời khỏi được cái đài hoa sen kia, giọng nói run run hoảng hốt: "... Là tà Phật chăng..."

"..."

Không gian chợt tĩnh lặng như tờ, không ai thốt lên tiếng nào, chỉ có tiếng binh khí loảng xoảng từ bên ngoài phật tháp vọng lại, có lẽ đang có đánh nhau ở đó. Nhưng mọi người không hề bận tâm đến, thậm chí còn không cảm thấy quan trọng.

Bà lão ôm chặt Cố Linh vào lòng. Bà nhìn bức tượng Phật rồi lại nhìn đài hoa sen bằng xương nham nhở tan hoang mà đáy mắt ầng ậng nước.

"Đừng nhìn."

Giọng bà khàn khàn, bàn tay nhăn nheo chầm chậm che lại đôi mắt mở to của Cố Linh.

"Đây không phải là Phật mà chỉ là Phật ngoại đạo thôi."

Lời nói tiếp theo dĩ nhiên cũng là của bà lão.

Mọi người đều chấn động, kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Nhưng bà lão chỉ đăm đăm nhìn bức chạm mà nói tiếp, âm thanh hơi hơi giễu cợt một cách công khai: "Từ sau trận chiến Âm Dương giới, quan hệ giữa Cực Vực và Phật môn trở nên vô cùng khắng khít. Phật môn tin thờ thuyết chuyển thế luân hồi nên có quyền luân hồi, khác hẳn với các tông môn khác ở thập cửu châu. Trong số bảy mươi hai thành địa phủ thì tín đồ Phật môn đã chiếm hết ba mươi sáu thành rồi."

Trận chiến Âm Dương giới!

Kiến Sầu đang định thả cái đầu lâu xuống đất nghe vậy thì ngẩn người.

Nàng ngoái nhìn bà lão, ánh mắt chợt trở nên kinh nghi bất định, đáy lòng dần dần lạnh buốt.

Thật ra giữa biết bao nhiêu người ở đây, những gì mà bà nói với bọn họ mới là điểm thần bí nhất.

Bà lão thoạt nhìn rất bình thường, dung mạo xấu xí nữa là đằng khác. Nhưng vì được diêm quân Đô Thị trọng dụng, hơn nữa còn được Cố Linh tín nhiệm nên trên đường đi bà lão hầu như không nói nhiều, chỉ duy lúc này vừa mở miệng là đã nhắc ngay đến "Cực Vực", "Phật môn", "Cuộc chiến Âm Dương giới"!

"Trong Phật môn có rất nhiều phân chi..."

Bà lão dường như không nhìn thấy ánh mắt hoài nghi và dò xét của mọi người mà từng chữ từng câu cứ đều đều được thuật lại bằng một giọng điệu già nua.

"Sau trận chiến Âm Dương giới, Phật môn thập cửu châu từ phía bắc dời đến Bắc Vực. Hai phân chi lớn nhất tự tạo lập môn phái, thành ra mới có Tây Hải Thiền Tông và Tuyết Vực Mật Tông, nằm ở hai phía đông tây của đại lục thập cửu châu. Thứ mà các vị đang thấy đây là Phật môn Mật Tông."

Kiến Sầu đã từng đọc qua rất nhiều điển tịch và du ký trong Tàng Kinh các của Nhai Sơn nên cũng có biết chút ít về Tây Hải Thiền Tông.

Tây Hải Thiền Tông và Phật môn mà nàng biết được trên cô đảo nhân gian không khác nhau lắm, hơn nữa lại còn có điểm tương đồng với đạo môn thế tục, coi trọng câu "Kiến tánh thành Phật", thấy được bản tính của ta tĩnh lặng trong sáng, thấy được tâm Phật của ta thì thành Phật.

Trong khi đó các ghi chép liên quan đến Tuyết Vực Mật Tông đã ít lại càng thêm ít.

Mật Tông ở nơi băng tuyết bao la chí cao của cực Bắc Vực, rất ít giao lưu với thế giới bên ngoài nên rất thần bí. Tương truyền ở đỉnh tông môn này có thánh hồ mênh mông trong vắt, phản chiếu bầu trời gần nhất của thập cửu châu.

Dường như Tuyết Vực Mật Tông là một nơi nào đó khiến cho người ta phải thành kính hướng về.


Nhưng giọng điệu bà lão này cực kỳ hùng hồn, thậm chí còn giễu cợt nói Phật ở đây là "Phật Mật Tông".

Đột nhiên nghe người ta nhắc đến "Tây Hải Thiền Tông" và "Tuyết Vực Mật Tông" Kiến Sầu có cảm giác như đang nằm mộng.

Nàng đến Cực Vực thì ở Uổng Tử thành, nơi này và cô đảo nhân gian có liên hệ chặt chẽ với nhau, hơn nữa rất ít khi nghe người ta nói "Trong số bảy mươi hai thành địa phủ thì tín đồ Phật môn đã chiếm hết ba mươi sáu thành", vì vậy nên tự nhiên hiểu được "Ở Cực Vực người ta tránh nói về thập cửu châu"...

Bây giờ, bà lão này vậy mà cứ mở miệng ra là "thập cửu châu", khép miệng lại là "Mật Tông Thiền Tông", quả thật là khiến cho Kiến Sầu không dám tin vào tai mình.

Tu sĩ Phật Môn thế mà lại được vào luân hồi. Từ lúc vào trong Sát Hồng tiểu giới, Kiến Sầu đã có ấn tượng về điều này.

Trên bia Cửu Trọng Thiên, sau khi nàng đột phá kim đan, thì "Liễu Không" của Tây Hải Thiền Tông, người trúc cơ hạng nhì, được đôn lên đứng thứ nhất.

Trong những lúc trà dư tửu hậu, nàng cũng từng nghe các bậc trưởng bối nhắc đến vị tiểu hòa thượng này, nói y là "người ba kiếp lương thiện".

Đó chẳng phải là ba kiếp luân hồi vẫn làm người như trước sao?

Người bình thường trên cô đảo nhân gian, tỷ như vị chủ căn nhà cũ kia, vì muốn ta kiếp sau vẫn là ta nên mới dùng mưu trí vô hạn, tâm cơ sâu nặng mà làm nên từng chuyện kinh thế hãi tục. Tuy xảo quyệt nhưng nguy hiểm biết là chừng nào?

Nhưng đối với Phật môn thì lại đơn giản giống như ăn cơm uống nước.

Đáy lòng Kiến Sầu nhất thời dần dần trào dâng một điều gì đó rất khó nói bằng lời.

Người chủ căn nhà cũ kia hẳn phải có chỗ cổ quái, nhưng có điều không biết y có biết đủ thứ đầu dây mối nhợ phức tạp trong hai tông Phật môn hay không?

Nếu y biết rõ, vậy thì y nghĩ ra sao?

Kiến Sầu trầm ngâm nhớ lại mới chợt nhận ra trong các thư tịch để lại trong gian thư phòng kia thế mà lại chẳng có dòng nào viết về những chuyện liên quan đến Phật môn.

Quỷ dị.

Thông tin dường như bị bưng bít, giữ kín như bưng.

Kiến Sầu lại ngước nhìn bức tượng Phật cao cao trên kia rồi thong thả đặt bộ xương còn đang cầm trong tay xuống đất.

Lúc vị "tiền bối" này mất đi ắt hẳn đã phải chịu đau đớn khủng khiếp, ngay cả toàn bộ khung xương cũng khiến cho người ta phải rùng mình thương cảm.

Kiến Sầu nhìn nhìn một lúc thì nhíu mày.

"Đạo nhân Phật môn hướng thiện, Mật Tông tuy thuộc tiểu thừa nhưng cũng là một nhánh của Phật môn... Tượng Phật này..."

Nhất thời, nàng ngừng lời, không tìm được từ gì thích hợp để miêu tả, giây lát sau mới nói tiếp: "Nhưng nhìn sao đi nữa cũng chẳng giống thiện lương."

"Sau trận chiến Âm Dương giới, Phật môn dời lên phương bắc, từ đó về sau Phật không ra Phật. Cái gọi là Tuyết Vực Ma Tông đã trở thành Phật ngoại đạo rồi, sao có thể xem là Phật được chứ?!"

Bà lão nghe Kiến Sầu hỏi vậy thì không khỏi cười khẩy, tượng Phật in bóng trong đáy mắt càng lúc càng chất chồng vẻ chán ghét, thậm chí còn là...

Căm hận!

Lúc trước tuy mọi người chẳng biết gì nhiều về bà lão nhưng cho đến lúc này ai cũng có thể nghe ra sự thống hận và khinh thường ẩn chứa trong giọng nói, làm như bức tượng trước mặt này là kẻ thù của bà không bằng!

Kiến Sầu ngước mắt nhìn bà, sự nghi ngờ trong lòng tựa như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Nhưng nàng không hỏi lại, nhân thấy quần áo trên người bộ xương khô dơ dáy, nhăn nhăn nhúm nhúm thì không biết tại sao lại chợt cảm thấy thương xót.

Nàng thò tay chỉnh trang lại quần áo, vuốt vuốt những nếp nhăn, phủ lại những phần trống trải trên bộ xương, thắc mắc tự tâm cũng liền bộc phát: "Tu sĩ Cực Vực nếu chưa lên tới cảnh giới kim thân thì không có thân thể. Nhưng bộ xương ở dưới đài hoa sen này lại thật sự tồn tại, hơn nữa lại còn có rất nhiều bộ xương khác, không biết___"

"Cạch."

Kiến Sầu nói chưa dứt lời thì một tiếng cạch thanh thúy vang lên.

Vừa lúc nàng đang sửa sang lại quần áo cho bộ xương thì có một thứ gì đó cưng cứng từ lớp quần áo mục nát rớt xuống đất.

Ánh mắt của mọi người bị tiếng động hấp dẫn liền đổ dồn về.

Đó là một tấm thẻ bài sứt mẻ, dường như từ bàn tay trái co quắp của bộ xương rớt ra, rơi xuống gần cánh tay kia.

Tấm thẻ có lẽ có màu đen tuyền, vết trầy xước hằn in khắp nơi, cạnh sắc nhọn, hình như là bị vật gì đó làm gẫy. Trên thẻ chạm trổ hoa văn nhưng vì bụi đất đóng két lại nên không thấy được rõ ràng.

Kiến Sầu hơi giật mình, trong chớp mắt không biết tại sao lại cảm thấy tấm thẻ bài này có cái gì đó cực kỳ quen thuộc!

Trái tim nàng run rẩy!

Kiến Sầu gắng gượng trấn tĩnh thò tay lượm tấm thẻ bài lên, đầu ngón tay cái chậm rãi miết miết xóa đi bụi đất đóng bên trên.

Dần dần, từng chi tiết hiện ra. Màu sắc bong bóng trong trong bị phủ mờ liền sáng lên.

Những đường nét hoa văn vốn không rõ ràng cũng từ từ để lộ ra hình một góc núi tuyết...

Họa tiết mây lành uốn lượn.

Lúc nhìn thấy nó, Kiến Sầu liền nheo mắt, ngón tay nàng run lên, suýt nữa thì để tấm thẻ nho nhỏ sứt mẻ kia vuột khỏi tay, trong lòng chỉ còn biết cố dằn cơn hoảng sợ mà tiếp tục!

Lả tả, lả tả...

Bụi đất không ngừng rớt xuống.

Dần dần họa tiết mây lành ở phía sau dần dần lộ ra những đường cong ngoằn nghèo, trên hình vách đá đó đây điểm xuyết vài ngôi sao rơi.

Phía trên ngôi sao rất mau liền hiện ra một sợi dây dài, kế tiếp là một vùng trơn nhẵn trống không.

Những ngón tay của Kiến Sầu càng lúc càng run rẩy hơn, nhưng động tác lại càng nhanh hơn nữa, tiếp tục bóc lớp bụi đất đi.

Trong nháy mắt, vùng trơn nhẵn trống không biến mất. Ở cuối cái chỗ đó là một nửa chữ triện tàn khuyết___ Kinh!

Một chữ sao mà quen thuộc?


Một chữ khắc sâu trong ký ức của nàng!

Là mây mờ ngàn dặm phiêu đãng quanh những triền núi của Nhai Sơn, là cây cầu treo dẫn vào núi vắt ngang qua dòng Cửu Đầu giang, là một trời lấp lánh đầy sao trên Trích Tinh đài!

Là thứ mà cứ ấn nó lên vách núi Nhai Sơn mới có thể vào được Tàng Kinh các, là vật lủng lẳng lách cách treo bên hông Phù Đạo sơn nhân, là mỗi lần nàng trở về Nhai Sơn bắt buộc phải lấy nó ra hướng về trận pháp hộ sơn!

Đó chính là___

Lệnh bài Nhai Sơn!

"Cạch!"

Tay của nàng vậy mà không thể nắm vững nữa!

Chiếc lệnh bài đen tuyền trượt khỏi những đầu ngón tay nàng rớt xuống đất, vỡ thành năm bảy mảnh!

Tựa như từ trên tuyệt đỉnh núi cao có ai đó xả xuống một kiếm, lại cũng tựa như một vùng hàn băng bị người ta rạch ra một đường, tạo thành một cái rãnh trời sâu hoắm, máu tươi như biển từ trong đó phun ra xối xả!

Lạnh.

Thấu buốt xương tủy, sâu tận thần hồn!

Kiến Sầu chẳng còn cảm thấy gì nữa, ngay cả năm ngón tay cầm lệnh bài lúc nãy cũng đều co cứng lại, run rẩy khó mà khống chế được!

Bộ xương khô ngay cạnh bên chân nàng vẫn giữ nguyên tư thế thống khổ khi chết.

Sau lưng nàng còn có vô số những bộ xương vô danh khác đang chồng chồng chất chất trên đài hoa sen, dưới chân tượng Phật, tựa như bị giam hãm trong khổ cảnh tàn bạo của địa ngục mà không được giải thoát.

Tựa như từ địa ngục vẳng ra tiếng kêu ai oán thê thảm thấu tận mây xanh!

...

Các mảnh vỡ lăn lóc đầy đất, có mấy miếng rơi xuống cạnh chân bà lão.

Bà nhíu mày nhìn sơ qua, nhưng rồi hình như đã đoán ra từ trước nên cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ cực kỳ bối rối, ấp úng kêu lên: "Lệnh bài Nhai Sơn a..."

Ngay lúc đó Kiến Sầu bất ngờ quắc mắt nhìn lên, tròng mắt vằn đầy tia máu đỏ!

Bọn Trần Đình Nghiên liền thấy ngay nàng không bình thường. Ai nấy đều kinh hãi muốn ngăn lại, hoảng sợ kêu lên: "Kiến Sầu!!!"

Nhưng Kiến Sầu đâu còn đáp lại?!

Dù hư ma rung lên, tiếng gió lãnh lệ không gì bì kịp!

"Vút vút___"

Vì phóng tới quá nhanh, không khí như bị xé toạc kêu lên rin rít!

Một cái dù hắc kim dài một trượng, sắc vàng quỷ dị bừng bừng tà khí với hình tiên phật yêu quỷ phóng ra, chiếu sáng cả Chưởng Ngục ty âm u thê thương!

Đầu dù đen kịt nhọn như đầu một lưỡi dao bén chĩa thẳng vào mi tâm của bà lão!

"Rốt cục bà là ai?!"

Tiếng quát hỏi thanh lãnh đe dọa, tựa như tiếng sấm rền âm âm vang vọng trong tòa tháp bảy tầng!

Kiến Sầu cầm dù hư ma trong tay, làn môi mỏng không chút huyết sắc, trắng bệch tựa như phủ một lớp băng lạnh, hai mắt hơi đỏ lên nhưng đáy mắt lại ươn ướt lệ nóng.

Nàng cứ gườm gườm nhìn bà lão như vậy, bàn tay cầm dù vẫn chỉ thẳng về phía mi tâm.

Pháp khí nghịch thiên uy thế sao mà mãnh liệt?

Mũi dù nhọn chưa đến nhưng sức ép của nó đã làm nứt mi tâm nhăn nheo của bà lão, từ đó chảy ra một dòng máu trắng đục, trông mà hãi người!

Nhưng từ bà lão cho đến Trần Đình Nghiên đang chực xông lên, hoặc ngay như Cố Linh với vẻ mặt hoảng sợ và ngơ ngác đang vùi mặt vào trong ngực bà, chẳng ai dám vọng động một mảy.

Chỉ có Trương Thang vốn vẫn ở bên cạnh Kiến Sầu là lạnh lùng nhíu mày. Y từ từ giơ tay ra, định ấn bả vai của nàng xuống.

"Bình tĩnh..."

Nhưng khi y chạm tay xuống vai Kiến Sầu thì mới thấy cả người nàng đang vô cùng căng cứng, tựa như biến thành một khối kim ngọc, rắn chắc đến nỗi tưởng chừng như một khắc sau sẽ không chịu nổi trạng thái này mà bùng nổ!

Thậm chí còn hơi run run, rất khó phát hiện ra.

Y thấy không rõ vẻ mặt của Kiến Sầu, nhưng lại đột nhiên nhận ra mình dường như đang chạm đến một bí mật nào đó của nàng...

Đáy mắt ấy vừa u ám thâm sâu vừa nặng nề mờ mịt.

Những ngón tay của Trương Thang chỉ chạm đến bờ vai nàng trong chốc lát rồi lại giữ lễ rụt trở về, duy chỉ có lưỡi dao bàng bạc kẹp giữa những ngón tay bên tay bên kia là phảng phất lấp lánh sáng.

Chưa tới một khắc nhưng so với lúc này thì càng kinh tâm động phách hơn.

Kiến Sầu dường như không nghe thấy tiếng Trương Thang nói, cũng không có cảm giác bàn tay của y vừa đặt lên vai mình, và càng không nhận ra vẻ hoảng hốt căng thẳng của Cố Linh và Trần Đình Nghiên.

Từ đầu đến cuối ánh mắt của nàng không hề rời đi một ly!

Cái nhìn trong trẻo, sáng trắng như tuyết.

Như đao như kiếm, như sấm sét từ đầy trời giáng xuống, tưởng như muốn bức mọi thứ dơ bẩn ra khỏi đất trời này, khiến cho chúng không chỗ nương náu.

Giọng Kiến Sầu trầm xuống dằn từng chữ một, lạnh lẽo thấu xương!

"Ta hỏi bà, rút cục bà là ai!"