Ta Không Thành Tiên

Chương 316




Dịch: sweetzarbie

"Suốt dọc đường ta đều không gặp hắn."

Kiến Sầu hơi cau mày nhưng cứ để mặc cho Trần Đình Nghiên kéo đi. Nàng vừa đáp vừa liếc nhìn Phan Hạc Tầm.

Trần Đình Nghiên nhẹ nhàng hỏi vậy nhưng trong lời nói thì leng keng đao thương, rõ ràng là có ý mỉa mai chế giễu Phan Hạc Tầm.

Những người khác cũng chẳng điếc, ai cũng có thể nhận ra.

Nhưng trong giây lát khi Kiến Sầu liếc nhìn Phan Hạc Tầm thì thấy sắc mặt y liền chợt sa sầm, mặt mày càng trở nên lạnh lùng.

"Trần công tử nói vậy là ý gì?"

Phan Hạc Tầm đâu phải là người ai muốn chọc là chọc. Hiện giờ trong cuộc đỉnh tranh này, tu vi của y cũng hiếm có người bì kịp. Một tên Trần Đình Nghiên chỉ chăm chăm ăn đan được mới thành công mà cũng dám xài xể y sao?

Phan Hạc Tầm cười khẩy, ánh mắt phóng đến bên người Trần Đình Nghiên, trong lời nói lộ ra rõ ràng ý căn vặn.

Lúc này Kiến Sầu cũng đã sắp sửa đến được trước mặt Trương Thang.

Nghe vậy, Trần Đình Nghiên mỉm cười ra vẻ hiền lành hòa ái, tay chống cây quạt dưới cằm, mắt tít lại nói: "Nhà Phật có câu: "Không phải gió động, không phải phướn động mà là tâm của ngươi động"". Ngươi là người như thế nào, nghe ta nói cái gì thì sẽ suy ra ý của ngươi như thế ấy. Ta có ý gì đi chăng nữa nhưng lại bảo không có gì, Phan đạo hữu có nghe ra được như ý ta hay không?"

"Ngươi!"

Đôi con ngươi trong mắt Phan Hạc Tầm co mạnh, chân mày xếch lên như đao, nộ ý lăng lệ ác liệt.

Y muốn vặc lại bằng một câu gì đó nhưng ngay lúc ấy ánh mắt chợt sáng, y nhận ra Kiến Sầu đang đứng ở gần nên nhãn châu xoay chuyển, cố dằn cơn giận xuống mà mỉm cười đáp lại.

"Xem ra Trần công tử không hoan nghênh Phan mỗ cho lắm. Dọc đường đồng hành, Phan mỗ còn tưởng có dịp được đồng hành, kết giao bằng hữu với chư vị ở đây nhưng bây giờ ta đi một mình thì tốt hơn."

Miệng lưỡi nghe như rộng lượng nhưng lúc nói chuyện thì ánh mắt vẫn dán chặt trên người Trần Đình Nghiên.

Cái nhìn ấy lạnh lẽo tựa như có tẩm thuốc độc.

Kiến Sầu vừa thấy liền nhíu mày.

Không biết có phải vì Trần Đình Nghiên thân thiết với nàng hơn hay không mà trong tiềm thức nàng có xu hướng thiên về y, bây giờ lại còn có dịp thấy được Phan Hạc Tầm nói chuyện giả dối đến lợi hại, chẳng những thế lại còn gây ác cảm cho người khác.

Mấy câu này của y ai cũng nghe rõ.

Ngay như bà lão và Cố Linh đang đứng riêng ra một bên nói chuyện mà cũng phải ngừng lại đưa mắt nhìn, trông có vẻ vừa hơi kinh ngạc vừa hơi cảnh giác.

Có ai không biết đây là đâu chứ?

Một lời không hợp dẫn đến xô xát là còn nhẹ chứ đa phần mới chỉ đụng mặt nhau là đã đánh ngay rồi.

Tất cả mọi người đều dè chừng, âm thầm chuẩn bị pháp khí trong tay.

Tuy vậy Phan Hạc Tầm lại không thèm để mắt đến, cái dáng người trắng bạc trong bộ trường bào ấy càng lộ ra vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng hơn bao giờ hết.

Y chỉ khinh miệt nhìn Trần Đình Nghiên rồi còn hơi xoay nghiêng người về phía Trương Thang cung tay ra vẻ tao nhã nói: "Ta vốn ngưỡng mộ danh tiếng của Trương đại nhân đã lâu, tưởng đâu sẽ có dịp kết thành bằng hữu thân thiết, nhưng đồng bạn của Trương đại nhân dường như không hoan nghênh ta chút nào. Lúc đi vào đây ta cũng có đồng bạn, vậy xin không nán lại nữa."

Trương Thang từ đầu đến cuối đều vẫn giữ nguyên thái độ vốn có.

Chính y lúc trước đã giao cái danh sách kia cho Kiến Sầu, hơn nữa cả y và nàng lại cùng một phe, đều là người của điện Tần Nghiễm cả, thậm chí việc nàng có thể tham gia đỉnh tranh cũng có ngàn vạn mối liên quan đến y.

Vì vậy từ lâu Trương Thang đã biết Phan Hạc Tầm có tên trên danh sách bảo hộ Kiến Sầu.

Nhưng thái độ chủ động tiếp cận của Phan Hạc Tầm là điều khiến y vô cùng bất ngờ.

Tuy bây giờ thấy hắn đối với mình khách sáo như vậy nhưng y cũng chẳng cảm thấy xúc động gì cho lắm, vẫn cứ lấy cái thái độ dửng dưng vốn có, không nóng không lạnh gật đầu đáp: "Không tiễn."

"..."

Câu nói chẹn họng, thiếu điều muốn ngạt chết con người ta.


Cái mặt thì khách khí nhưng giọng lưỡi nghe ra thì giống như bảo y đi mau mau cho khuất mắt hắn!

May mà trên phương diện này Phan Hạc Tầm cũng có hiểu biết về con người Trương Thang nên mới có thể nhẫn nhịn không lộ ra sự tức giận trên nét mặt.

"Cáo từ!"

Y khẽ cười lạnh rồi quay phắt người đi.

Tốc độ nhanh phi thường.

Một tia sáng lao vút đi từ đầu này của khe núi cho đến đầu kia, trong một chớp mắt đã biến mất tăm mất tích.

Ngay lập tức, trong một tiệm trà ở thành Phong Đô liền có người chửi to.

"Cái tên Phan Hạc Tầm gà chết này, sao nó không biết đi thịt con quỷ tu kia rồi mới đi hả?!"

"Hắn đi ngang xương như vậy sao?!"

"Cái đám Uổng Tử thành này thật là đáng ghét quá!"

"Sao ta thấy thái độ của Phan Hạc Tầm đối với Trương Thang không giống như đối với những người khác, thực là bợ đít nịnh bợ người ta..."

...

Nhiều người nhao nhao lên chửi Phan Hạc Tầm không tiếc lời.

Nhưng trong tiệm trà cũng còn có không ít những quỷ tu khác.

Phan Hạc Tầm năm nay lợi hại nên nhiều người quan tâm đến y, nhưng y thủ đoạn mánh khóe không được phong phú cho lắm nên cũng có không ít người để ý quan sát những ứng viên khác.

Ngay lúc ấy, một tu sĩ nghe thấy đám quỷ bên này đang bàn tán xôn xao như vậy thì chợt giật thót người, nói chen vào: "Này... cái người mà các ngươi đang nói đến là Phan Hạc Tầm hả?"

"Đúng, là Phan Hạc Tầm đó a! Nó lê la với cái đám Uổng Tử thành chết toi kia, muốn xin đi theo mà giờ bị tụi nó đuổi đi rồi! Thật là mất mặt quá mà!"

Người tiếp lời là một hán tử râu hùm hàm én, dáng điệu khinh thường bực dọc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhưng sau đó tu sĩ đặt câu hỏi thì lại trợn tròn mắt, đầu óc ù ù cạc cạc chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Gã chỉ vào huyền giới của mình, lắp ba lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng, nhưng ta mới vừa theo dõi Lệ Hàn mà. Phan Hạc Tầm, hắn... hắn không phải là đi tìm Lệ Hàn, suýt chút nữa là đánh nhau hay sao chứ?"

"Phụt!"

Hán tử kia đang bưng trà lên uống, nghe thấy vậy thì phun nước trà ra khỏi miệng!

"Một người làm sao có thể có mặt ở hai nơi được? Ngươi có nhìn lộn không?"

"..."

Ngay lúc đó, nhiều tu sĩ cũng ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn nhau, không nói được tiếng nào.

Bởi vì huyền giới có hạn chế nên mỗi lần bọn họ chỉ có thể theo dõi được mỗi một người mà thôi.

Lệ Hàn vốn cũng không phải là nhân vật được nhiều người hâm mộ lắm, nhưng do lúc trước ở Địa thượng lâu mười tám tầng tên này là kẻ "thủ sát" đầu tiên ra tay mau lẹ gọn gàng nên mới được một số người kỳ vọng, quan tâm theo dõi.

Giữa chừng Phan Hạc Tầm xuất hiện, bọn họ...

Tất nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng.

Đây chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ nhưng khi một nhóm khác cũng đồng thời bàn tán về Phan Hạc Tầm thì___ sự tình liền trở nên quỷ dị.

"Này... rốt cục là... xảy ra chuyện gì vậy?"

Còn ở trong ngục hàn băng, Kiến Sầu và mọi người đều hoàn toàn không hay biết việc bọn họ vừa gặp được Phan Hạc Tầm đã làm dấy nên một hồi bàn tán ồn ào trên Cực Vực như thế nào.


Sau khi nói chuyện với nhau, Kiến Sầu mới biết được đại khái đầu đuôi sự việc.

Thì ra lúc tiến vào ngục hàn băng, bọn Trương Thang đã nhận ra ngay sự vắng mặt của ba người Kiến Sầu, Cố Linh và Lệ Hàn. Nhưng đồng thời bên cạnh bọn hắn lại lù lù hiện ra Phan Hạc Tầm. Có lẽ nhờ có sự hiện diện của Trương Thang nên vị tu sĩ ngọc niết đỉnh phong này đã không xuất thủ khai chiến với bọn họ mà ngược lại còn đề nghị được nhập bọn đi chung.

Ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy đây là chuyện tốt nhưng sau đó mới nhận ra con người hắn không được tốt cho lắm.

Tu giới tôn sùng cường giả, vì vậy vị trí của người đó mới cao siêu.

Phan Hạc Tầm có đủ lý do để tự phụ, nhưng y chỉ đối với Trương Thang là đặc biệt tôn trọng còn đối với những người khác thì phớt lờ lạnh nhạt nên họ cũng có phần không thích y, tuy không nói nhưng trong lòng không được thoải mái cho lắm.

Trần Đình Nghiên lại là thiếu gia ăn chơi đệ nhất phong lưu, tính vốn không quen nhẫn nhịn. Cho dù y có cắn đan dược hay không thì người ta cũng đường đường là tu sĩ ngọc niết trung kỳ, trong tay lại có một đống pháp khí giống như Kiến Sầu, có quăng cả buổi cũng chẳng hết.

Nhưng Phan Hạc Tầm lại cứ trưng ra cái bộ điệu khinh khỉnh, coi thường. Đến đây thì coi như y đã tự gây thù chuốc oán với Trần Đình Nghiên nên vị công tử phong lưu này mới lên tiếng nói mát như thế.

Nghĩ sao nói vậy, Trần Đình Nghiên hoàn toàn không thèm kiêng dè, nể sợ, thậm chí lại còn có chút đắc ý.

"Các ngươi thấy đó, cái tên này đâu phải là thứ đèn cạn dầu tắt gì cho cam. Trương Thang có địa đồ, phân biệt được phương hướng mới tìm được cái lối đi duy nhất dẫn tới cửa thứ hai, bởi vậy mới ở lại đây chờ các ngươi."

Trời tuy lạnh căm căm nhưng Trần Đình Nghiên vẫn phe phẩy cây quạt, sờ cằm nhìn về phía đầu khe núi bên kia mà cười nhạo một tiếng.

"Tên họ Phan này đã biết đường trước rồi. Ta thấy mới chỉ có chờ Kiến Sầu thôi mà hắn đã sốt ruột không yên nên mới không thèm lằng nhằng mà biến sớm đó."

Kiến Sầu nghe rõ mọi chuyện, kế đến nhớ đến ấn tượng của mình đối với y thì lại nghĩ sự việc không hoàn toàn đơn giản như vậy.

Không muốn chờ thêm người khác chỉ là lý do đầu.

Vì Trần Đình Nghiên đã gây sự nên Phan Hạc Tầm có thể lấy đó làm cớ bỏ đi, vì vậy còn có thể nói những người trong nhóm Kiến Sầu thực ra không hoan nghênh sự có mặt của y. Sau này nếu Bát phương diêm điện có hỏi vì sao không chịu "chiếu cố" cho Kiến Sầu thì y cũng có đầy đủ lý do.

Nói tóm lại, nếu Kiến Sầu là Phan Hạc Tầm thì nàng cũng sẽ không lưu lại lâu. Miệng hơi mỉm cười nhưng Kiến Sầu cũng không thất vọng lắm: Tuy Bát phương diêm điện nói y phải "chiếu cố" nàng, nhưng người này không hẳn đáng tin, y có thể "chiếu cố" thật nhưng đâu có nói cuối cùng không giết đâu.

Vận mệnh của mình phải nằm trong tay mình vẫn tốt hơn.

Nghĩ thông những điều này, Kiến Sầu tự tâm càng trở nên cảnh giác, ánh mắt nàng nhìn Trương Thang cũng kỳ dị thêm vài phần: "Kiến Sầu nghe nói bản đồ mười tám tầng địa ngục rất thần bí, tuy không phải là tìm không được nhưng nó cực kỳ tàn khuyết. Ai ngờ Trương đại nhân lại có trong tay, chúng ta thật là khá may mắn. Bây giờ mọi người đều có mặt ở đây, chỉ thiếu mỗi Lệ Hàn mà thôi..."

"Sau khi xuống đến đây thì mọi người đều không thấy hắn đâu. Lúc đầu chúng ta còn tưởng bởi vì cô đã mời hắn gia nhập, không thấy cô nên chắc hắn bỏ đi tìm. Ai ngờ..."

Bây giờ Kiến Sầu đã trở lại nhưng người có chiến lực mạnh nhất lại vắng mặt.

Trần Đình Nghiên bất giác nhìn về phía Kiến Sầu đã tới ban nãy nhưng chỗ đó vẫn tịnh không một bóng người, trong một thời gian ngắn chắc sẽ không có ai tới đây.

Nhưng Lệ Hàn tính tình quái dị, vui buồn bất chợt, hở một chút là giết người. Có trời mới biết sự hiện diện của hắn ở đây rốt cục là tốt hay xấu. Nhưng bây giờ vắng mặt hắn mọi người lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, dường như việc hắn mất tích là chuyện gì tốt lắm vậy.

Hai tay Trương Thang vẫn khoanh lại trước ngực, tuy mọi người bàn luận từ nãy đến giờ nhưng y vẫn không tham gia phát biểu bất cứ điều gì.

Đến lúc này, y mới ngước mắt lên, đôi con ngươi lõi đời chăm chú nhìn Kiến Sầu: "Mọi người đều phát hiện ra con đường này từ lâu. Lệ Hàn vẫn chưa tới thì chắc là đã đi rồi. Chúng ta đi hay ở lại chờ đây?"

Mặc dù không biết thật giả ra sao, không biết lý do thế nào, nhưng Lệ Hàn đúng là vì Kiến Sầu nên mới tham gia vào nhóm.

Hơn nữa Trương Thang biết Lệ Hàn cũng có tên trên danh sách bảo hộ nàng.

Nếu đi đông người thì, đối với nàng mà nói, lại càng an toàn thêm một phần.

Nhưng việc này cũng khó nói được cho rõ ràng. Bọn hắn không biết Lệ Hàn đang ở đâu, hơn nữa cũng không tài nào biết được hắn có tự ý bỏ nhóm hay không.

Mọi người đều chờ xem Kiến Sầu quyết định như thế nào.

Trương Thang và Trần Đình Nghiên dĩ nhiên không cần phải bàn. Bà lão và Cố Linh không thân với bọn họ nên nói gì cũng không tiện chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Duy có Vương Nhân Kiệt tộc Nhật Du là cau mày.


Tự nhiên khi khổng khi không có Phan Hạc Tầm đến trợ giúp nên y vô cùng vui mừng, ít ra là trông Phan Hạc Tầm cũng lợi hại hơn Lệ Hàn, và cũng không hỉ nộ bất chợt như hắn.

Nhưng thấy Kiến Sầu tới thì Phan Hạc Tầm liền bỏ đi, thật là khinh người quá đáng.

Bây giờ Trương Thang là người có tu vi cao nhất trong số họ thế mà lại mở miệng giao quyền quyết định cho nàng ta...

Đây chẳng phải là tin người quá đáng hay sao?

Vương Nhân Kiệt thuộc loại chuyên tu khổ luyện, so với Trần Đình Nghiên thật ra cũng không ăn rơ cho lắm.

Y tự nghĩ mình cũng không thân không sơ với nhóm người này nên chẳng cần phải nể nang làm gì, vì vậy mới lên tiếng phản đối ngay: "Bây giờ đã có người đi trước rồi, chúng ta sao có thể ở lại đây? Lệ Hàn vốn là thứ tâm địa bất lương, lý nào lại có thể xem như là đồng bạn của chúng ta chứ? Ta thấy chúng ta cứ đi sớm vẫn tốt hơn!"

Lời nói vừa dứt thì mi tâm Kiến Sầu cũng kín đáo nhíu lại.

Những người khác cũng âm thầm nhíu mày.

Ngay cả Trần Đình Nghiên thân là đồng tộc mà cũng liếc nhìn Vương Nhân Kiệt, ánh mắt lóe sáng.

Vương Nhân Kiệt vẫn còn chưa nhận ra những biến đổi tinh tế trong thái độ của mọi người. Y cảm thấy mình chỉ đơn giản phát biểu ý kiến mà thôi. Thậm chí thấy Kiến Sầu nhìn về phía mình, y còn nói: "Kiến Sầu, ý cô thế nào?"

Kiến Sầu, ý cô thế nào?

Trần Đình Nghiên muốn làm ra vẻ thân thiết nên mới gọi gọn lỏn Kiến Sầu, ngay cả Trương Thang vì giữ lễ nên trong xưng hô cũng phải kêu "Kiến Sầu đạo hữu" nữa là. Nhưng Vương Nhân Kiệt không quen biết mà lại gọi trổng như vậy thì khiến cho người ta có cảm giác là y khinh thường, thiếu lịch sự.

Ngay từ đầu bởi vì tình thế bức bách nên người này mới miễn cưỡng tham gia mà thôi.

Kiến Sầu cũng hiểu.

Nhưng không ngờ thái độ của y lại càng lúc càng trở nên khó khăn.

Ánh mắt thoạt nhìn thì điềm tĩnh nhưng đáy mắt vào lúc này thì lại càng gay gắt.

Nhưng đầu mày Kiến Sầu cũng giãn ra. Nàng chỉ đưa mắt liếc nhìn về phía mà mình vừa tới ban nãy, đáp: "Ta thấy Trương đại nhân và Trần công tử đã chờ chúng ta ở đây lâu rồi, thành ra trễ nải không ít thời gian. Nếu nán lại đây càng lâu thì càng có thể chạm trán với những người khác."

Hoàn toàn chính xác, ở lại càng lâu càng nguy hiểm.

Nhờ nhẫn đỉnh giới đeo trên tay và quan sát họa quyển tinh vân lơ lửng trên bầu trời Cực Vực, bọn họ có thể biết được có bao nhiêu người còn sống.

Lúc mới bắt đầu có tám mươi sáu người, bây giờ mới đến tầng thứ nhất thôi mà chỉ còn lại năm mươi mốt người, bấy nhiêu đó cũng đủ biết là trừ họ ra, có không ít người đã phải đánh đánh giết giết đến mất mạng.

Kiến Sầu dĩ nhiên cũng hiểu rõ điều này, trong lòng cũng đã quyết định dứt khoát.

"Ở tầng thứ nhất, nếu có thể tránh được thì đừng đánh. Chúng ta cần phải đến tầng thứ mười bảy cho thật mau. Tuy Lệ Hàn đạo hữu tính tình cổ quái nhưng dù sao đi nữa y cũng là đồng bạn của chúng ta. Chúng ta đi như thế này là bất nghĩa. Nếu chỗ này là đường bắt buộc phải đi thì cứ để lại cho y vài chữ. Y có tới đây thì sẽ tự nhiên nhận được, rồi sau đó sẽ lại đi tìm chúng ta là ổn."

Vương Nhân Kiệt nghe xong nhíu mày, há miệng muốn nói.

Nhưng nào ngờ Trần Đình Nghiên lừ mắt nhìn ngay, nhanh miệng nói hớt: "Không thành vấn đề. Hắn ta nếu đã xuống đến tầng thứ hai thì không nhận được tin cũng chẳng sao; nhưng nếu hắn nhận được thì sẽ biết chúng ta đối với hắn cũng chí tình chí nghĩa."

Trương Thang khẽ gật đầu.

Bà lão lại không nói tiếng nào nhưng Cố Linh thì hai mắt bừng sáng. Nàng càng lúc càng cảm thấy Kiến Sầu có thể tin cậy được nên nụ cười rạng rỡ như một vầng mặt trời nhỏ: "Như vậy là tốt nhất rồi!"

Mãi cho đến lúc này, Vương Nhân Kiệt mới chợt nhận ra mọi người vậy mà đều đồng ý với Kiến Sầu!

Cái...

Cái nhóm gì kỳ vậy?

Y nhíu mày, cảm thấy khó tin, tự tâm cũng đâm ra bực bội vì những người khác nói trái ý mình. Nhưng những người khác đều đồng ý, y phản đối thì cũng kỳ nên cái miệng đang há ra chực nói đành phải ngậm lại mà trơ mắt nhìn.

"Không ai có kiến gì, vậy ta để lại ấn ký ở đây đi."

Kiến Sầu suy nghĩ một hồi rồi giơ tay phát ra một chỉ.

"Vút", một lá bùa trắng như tuyết từ trong tay áo của nàng phóng ra, áp dán vào mặt băng trên vách núi đối diện.

Thần niệm vừa động, từ đầu ngón tay liền hiện ra một đạo linh quang xoáy cuộn thành từng vòng rồi bay đáp xuống lá phù kia.

Hai mắt Trần Đình Nghiên sáng rực.

Y vốn là trùm công tử phong lưu xài huyền ngọc như nước nên vừa thấy lá bùa này xuất hiện thì đã nhận ra ngay, vỗ quạt khen: "Hay lắm, hay lắm! Dĩ nhiên là hạc tín vân điêu rồi! Một lá rẻ nhất cũng phải một ngàn ba trăm viên huyền ngọc. Kiến Sầu, cô chơi thứ này có bạo tay quá hay không đó?"

Mọi người chung quanh nghe thấy vậy liền âm thầm líu lưỡi.


Một ngàn ba trăm viên huyền ngọc không phải là con số gì nhỏ đâu à. Giá đó có thể tạm mua được một thanh pháp khí thông thường cho tu sĩ ngọc niết. Vậy mà bây giờ nàng ta lại dám xài một lá bùa truyền tin giá trị tương đương sao?

Sao...

Sao mà xa xỉ quá thể?

Mọi người nhất thời thắc mắc tự hỏi không biết lai lịch của Kiến Sầu như thế nào. Ai cũng ngẩng đầu nhìn lá bùa đã được Kiến Sầu khắc họa gọn gàng trên vách núi mà đáy lòng tưởng như nhỏ máu.

Cho dù số huyền ngọc đó không phải là của mình.

Trong khi đó chính ngay Kiến Sầu lại chẳng mảy may quan tâm.

Nàng không quay đầu lại mà chỉ chăm chú nhìn lá bùa, đáy mắt ánh lên thần quang kỳ diệu: "Xài vật cho đúng mà thôi. Bây giờ cũng chỉ có hạc tín vân điêu là dùng tạm được."

Trong số các loại phù truyền tin, hạc tín vân điêu là thứ gân gà nhất, bỏ thì thương vương thì tiếc.

Không giống như vũ tín phong lôi của thập cửu châu có thể phóng vút đi trong không gian, hạc tín vân điêu gần như không động không đậy gì hết, cứ dán đâu nằm đó, thụ động chờ người mở ra. Thành thử nếu muốn để lại tin nhắn cho ai thì phải chỉ định người nhận. Tỷ như người khác muốn phá thư đọc lén thì hạc tín vân điêu sẽ tự động phản kích lại. Nhưng nếu người đó quá mạnh, không thể cản lại được thì nó sẽ tự động hủy đi, không để lộ nội dung tin nhắn.

Có thể nói tuy là gân gà khó nhằn nhưng nó cực kỳ an toàn.

Có điều...

Vì biết rõ tính tiện nghi và khuyết điểm của hạc tín vân điêu, Trương Thang nhìn bóng lưng của Kiến Sầu mà thần quang trong đáy mắt anh ánh sáng, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo vẫn luôn nghiêm nghị như từ hồi nào đến giờ.

"Hạc tín vân điêu cần phải có ấn ký thần hồn của người nhận mới gửi được, nếu không thì thành một bức thư không người nhận mất rồi. Kiến Sầu đạo hữu có ấn ký thần hồn của Lệ Hàn không?"

"...Không có."

Thật không hổ là Trương Thang, chỉ hỏi một câu đã đúng ngay chỗ mắc mứu.

Kiến Sầu quay người lại bình tĩnh liếc nhìn Trương Thang rồi mỉm cười đáp.

"Nhưng âm phù của ta có chút đặc biệt. Ở phía dưới có một tòa trận pháp nhỏ. Hàn đạo hữu tài năng và chiến lực cao cường nhường ấy thì hẳn có thể phát hiện ra."

Với dáng vẻ cực kỳ tin tưởng vào khả năng của Lệ Hàn, Kiến Sầu quay bước trở về đứng giữa mọi người.

"Bây giờ chúng ta tranh thủ đi mau đi, chậm trễ lâu quá rồi."

Vương Kiệt Nhân không thắc mắc gì nhiều trước lời giải thích của Kiến Sầu. Y nghe thấy vậy thì có ý gấp đi nên mới miễn cưỡng vừa lòng, lên tiếng hưởng ứng.

Nhưng Trương Thang không phải là người dễ gạt.

Y liếc nhìn lá bùa dán trên vách núi, nhìn mãi mà chẳng thấy dấu vết của trận pháp đâu, không biết nó có thực không hay là tại Kiến Sầu che giấu quá giỏi.

Tự tâm hơi có ý nghi nhưng Trương Thang rốt cục cũng không hỏi thêm câu nào. Y chỉ nhìn theo bóng lưng đang tiến về phía trước của Kiến Sầu mà âm thầm suy luận.

Cả đoàn người liền tiến mau về ngõ ra của khe núi, bỏ lại vùng đất âm u này ở sau lưng.

Kiến Sầu đi trước mấy bước, nàng dĩ nhiên đã nhận ra thái độ nghi ngờ của Trương Thang nhưng lại hoàn toàn không muốn giải thích cho rõ ràng.

Trận pháp ư?

Dĩ nhiên là không có, nàng thuận miệng nói đại mà thôi.

Ấn ký thần hồn?

Đương nhiên cũng không.

Đây chính xác là một bức thư không có ấn ký thần hồn, tức không có tên người nhận.

Nhưng nàng hoàn toàn không lo hắn đọc không được bức thư này. Thậm chí nàng còn có thể dễ dàng quyết định bỏ hắn lại mà không lo hắn lạc mất, hoặc theo không kịp hành trình của bọn họ.

Trong đỉnh tranh tại Cực Vực này, ai cũng có thể mất phương hướng, ai cũng có thể bị giết chết vào bất cứ lúc nào, ai cũng có thể vất vưởng nửa sống nửa chết...

Nhưng hắn thì không.

Nếu ngay cả một mảnh Cực Vực nho nhỏ mà cũng không nhìn trộm được thì hắn tội gì phải hao công tổn sức, bất chấp mối nguy bị Côn Ngô Nhai Sơn phát hiện mà tự mình phải chèo thuyền lá đến tìm nàng để mượn mắt Vũ và mắt Trụ chứ?

Hắn rốt cục là thiên địa hóa sinh, đại yêu chí tà.

Nhỏ cái gì thì nhỏ nhưng lá gan thì khá lớn, đủ để tung hoành ngang dọc một cõi.

Bờ môi hơi mỉm cười, từ trong đáy mắt thâm trầm như nước hồ sâu của Kiến Sầu chợt lóe lên một ánh thần quang rực rỡ. Ánh mắt ấy theo nàng lướt vụt qua một trời băng tuyết bao la hùng vĩ mà không để lại một chút dấu vết nào.