Ta Không Thành Tiên

Chương 250




Dịch giả: sweetzarbie

Tự nhiên bị lâm vào cảnh "tự mình làm khổ mình", Kiến Sầu bặm môi, ngẩn người nhìn chằm chằm tiểu chồn một hồi lâu.

Tiểu chồn trong khi đó cũng đứng im không nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, nàng mới vẫy vẫy tay gọi nó: "Lại đây."

Nó sợ sệt lắc lắc đầu, kêu "ư ư", lùi về sau theo bản năng.

Một bước, rồi hai bước.

Kiến Sầu lại gọi: "Đến đây nào."

Lần này thì tiểu chồn sợ rủn cả người!

Trông bộ dạng chủ nhân có vẻ như đang giận mình lắm đây a!

Ngu sao lại!

Nó co cẳng chạy ngay không chút suy nghĩ, hóa ngay thành một tia chớp, phóng vút lên trên giá sách.

Kiến Sầu thấy vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng nó tức mình vì kho tàng trong kẽ răng bị kéo ra nhưng đến bây giờ nàng mới hiểu những thứ được nó quăng vào trong túi càn khôn đúng là những thứ bỏ đi.

Còn muốn leo lên đó hả?

"Ngươi chạy chi vậy? Ta chỉ muốn nhìn xem cấu tạo trong miệng ngươi như thế nào thôi..."

Nàng thấy nó chạy ra xa thì thở dài, không khỏi bật cười thành tiếng.

Nếu như trước kia nàng đúng là không hẳn bắt được nó, nhưng bây giờ...

Đáy mắt Kiến Sầu hơi lóe sáng, nàng cầm kiếm giơ lên. Trong thư phòng liền nổi lên một trận cuồng phong bạo ngược đen đặc như mực. Trận gió rít gào hòa nhập ngay vào thanh hắc kiếm rồi bổ nhào xuống tiểu chồn!

"Ầm!"

Trong chớp mắt, thư phòng biến thành một vùng biển sóng.

Tiểu chồn đang đắc ý chạy trốn. Nó nghe thấy tiếng động thì không khỏi ngạc nhiên quay lại nhìn. Ngay lúc ấy một trận thủy triều đen như mực ào ào ập xuống!

"Ngaooo!"

Bộ lông tiểu chồn dựng xù lên, nó kêu lên một tiếng kì quái, trượt chân ngã cái oạch, nhưng sau khi lồm cồm bò dậy được thì lại chạy còn nhanh hơn trước!

Ối cha, có yêu quái!

"Binh!"

Phía trước lù lù một đống gì đó nhưng tiểu chồn cứ nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào.

"Oái!"

Đau quá!

Tiểu chồn ngẩng đầu nhìn. Kiến Sầu lúc trước còn ở phía sau lưng, thế mà bây giờ đã cầm kiếm đứng trước mặt, tay khoanh trước ngực, giễu cợt nhìn nó.

Sao, sao thế này!

Tiểu chồn tối tăm mặt mũi.

Nhưng nó chỉ ngơ ngác trong tích tắc. Tuyệt đối không được để chủ nhân tóm lấy a!

Sau một thoáng khựng lại, tiểu chồn liền dậm mạnh chân, quay ngoắt sang hướng khác, chạy thục mạng vào một cái góc kẹt.

Kiến Sầu thấy vậy thì hơi tiếc cho tiểu chồn.

Nàng nhún vai, thân hình lại biến mất, rồi chỉ trong chớp mắt sau đã lại xuất hiện trước mặt tiểu chồn.

......

Trò cút bắt cứ vậy lặp đi lặp lại.

Thương thay cho tiểu chồn ra sức chạy tới chạy lui khắp nơi, nhưng dù lủi đến chỗ nào, ngẩng đầu lên thì vẫn thấy Kiến Sầu đứng ngay trước mặt. Nó chạy được một lúc thì hoàn toàn tuyệt vọng, bốn chân rã rời, hết hơi le lưỡi nằm phịch xuống đất.

Kiến Sầu ung dung tới gần, tay xoay thanh hắc kiếm một vòng rồi nắm chặt lại.

Nàng đứng cạnh tiểu chồn, lấy chân hích hích cái thân nho nhỏ tròn tròn của nó rồi cười nói: "Không chạy nữa hả?"

"Ô ô!"

Chạy cái con khỉ!

Ta chạy đâu lại nàng.

Tiểu chồn liếc mắt nhìn Kiến Sầu, trong lòng đầy cay đắng oán trách.

Sao mà chỉ mới ít lâu không gặp, tốc độ của vị chủ nhân số đỏ này lại trở nên lợi hại, quỷ thần khó dò đến vậy?

Có điên không?

Kiến Sầu thấy nó chúi mũi xuống đất, mặt mày ủ rũ thì càng lấy làm vui: "Mới chạy có hai vòng đã xụi lơ rồi hả, ta còn tưởng ngươi quật cường lắm chứ."

"Ô ô ô!"

Hừ!

Nàng chờ đó, trước sau gì bổn tiểu chồn ta cũng sẽ cho nàng thấy ta quật cường ra sao.

Nhưng...

Nhưng không phải là bây giờ.

Tiểu chồn cúi gằm mặt xuống đất, con mắt khẽ liếc liếc, định bụng giả chết.

Nhưng lại nghĩ Kiến Sầu cũng không có lãnh khốc vô tình gì, mình sao lại tự làm tình làm tội cái thân chứ? Mới thoáng nghĩ đến đây, tiểu chồn liền xoải cằm ép mình lên sàn nhà, nhưng đúng lúc ấy, một mùi hương đặc biệt cực kỳ tươi mát từ trong khe gạch thoang thoảng bay đến.

Cái gì vậy?

Tiểu chồn nghe mùi liền hít hít.

Kiến Sầu vẫn còn đứng cạnh nó. Nàng định túm nó xách lên nhưng chợt liếc mắt, để ý thấy nó đang ngửi ngửi hít hít trên mặt đất thì không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu chồn không giả chết nữa mà nhổm dậy, bò bò xoay quanh một chỗ trên sàn nhà, hai con mắt long lanh ươn ướt bừng sáng.

"Ngao ô o o o ô ô!"

Chủ nhân số đỏ à, có đồ tốt, ở bên dưới có đồ tốt!

Tiểu chồn ra sức giơ giơ chân ra, chỉ chỉ xuống mặt đất bên dưới cho Kiến Sầu thấy.

Ở bên dưới?

Kiến Sầu hơi giật mình nhưng vẫn còn không rõ nó muốn nói cái gì. Tuy vậy ngay sau đó, linh quang chợt lóe, nàng sực nhớ đến hàng chữ bị đè dưới chiếc bình mai...

Nước ao chuyển sinh của đức Địa Tạng...

Mặc dù Kiến Sầu không biết rõ lai lịch của tiểu chồn nhưng nàng hoàn toàn tin vào trực giác tìm "bảo bối" của nó, chứ nếu không thì ở đâu mà có sẵn dị bảo giá trị liên thành trên đất để lượm chứ?

Không lẽ?!

Kiến Sầu nhíu mày, đang định cúi người xuống xem thì___

"Lách tách, lách tách!"

"Cộc cộc, cộc cộc."

Hai thứ tiếng động khác nhau gần như vang lên cùng một lúc!

Kiến Sầu khựng người, hơi ngạc nhiên.

Tiếng "lách tách" nhỏ hơn từ trong tay áo nàng truyền đến, hơn nữa hình như lại còn có ánh u lam lập lòe phát sáng.

Kiến Sầu liền biết ngay. Đây là lá bùa mà quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ lưu lại, để khi chúng trở lại Uổng Tử thành thì có thể liên lạc, tìm được chỗ ở của nàng.

Còn tiếng "Cộc cộc" thì nghe hơi xa, vang lên từ cửa chính ngoài trạch viện.

Có ai đó đang gõ cửa ngoài ấy.

Người biết chỗ ở của nàng chỉ có lão Chu và Trần Đình Nghiên. Lão Chu không có liên quan gì đến nàng nên không tính. Như vậy thì người hiện đang ở bên ngoài đó nhất định phải là Trần Đình Nghiên.

Đây gọi là...

Đây gọi là không có việc gì thì thôi chứ hễ có là dồn dập à!

Trong giây lát, Kiến Sầu còn chưa biết phải làm thế nào. Nàng chỉ đưa mắt nhìn tiểu chồn. Chủ tớ hai bên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa lại vọng đến.

"Kiến Sầu, cô có nhà không? Ta đến thăm cô đây."

Kiến Sầu vẫn còn đang chưa hết sững sờ, nghe thấy vậy thì giật mình. Nàng liếc mắt nhìn đống kỳ trân dị bảo lộn xộn lung tung trên nền nhà mà da đầu tê dại!

Vì vậy nàng mới lấy chân đá đá nhẹ vào mình tiểu chồn, thì thào nói với nói: "Còn không mau dẹp hết đi!"

"Ngao!"

Tiểu chồn cuối cùng cũng định thần lại, thân mình lập tức như một mũi tên rời cung phóng véo về phía trước.

Trong nháy mắt, nó há cái miệng rộng ba trượng ra.

Cái thân nó tuy nho nhỏ be bé nhưng cái miệng thì to đến quỷ dị!

Tựa như là có thể nuốt luôn được cả thiên địa vậy!

"Ngaaoooo!"

Tiểu chồn gầm lên. Tức thì tất cả đồ đạc đang nằm lung tung trên đất bỗng loảng xoảng bay lên, rồi bị hút hết vào trong miệng của nó. Nó vừa khép miệng lại thì sàn nhà đã sạch bóng. Dáng vẻ cũng trở lại xinh xinh như thường lệ.

Kiến Sầu liền túm lấy tiểu chồn và cốt ngọc, bỏ hết cả hai vào trong túi linh thú, trong nháy mắt thì không còn thấy chúng đâu nữa.

"Bịch!"

Sau khi xong hết mọi thứ, Kiến Sầu vừa ngẩng đầu lên thì thấy cửa lớn của thư phòng đã mở toang.

"Kiến Sầu, không sao chứ?!"

Trần Đình Nghiên đã ở trước cửa rồi, vẻ mặt y căng thẳng, cả người lửng lơ phiêu phù cách mặt đất nửa xích, quạt cầm trong tay, phong thái lẫm liệt oai nghiêm.

Nhưng lúc thấy rõ tình cảnh trong phòng thì y hơi ngạc nhiên.

Sao chẳng có gì cả?

Con thú dữ đâu rồi?

Vừa rồi rõ ràng là mình có nghe thấy tiếng gầm rất kỳ lạ mà...

Hết thảy bày trí trong thư phòng đều giống như y đã thấy cách đây nửa tháng trước, thậm chí trên giá sách còn phủ một lớp bụi mỏng, điều đó cho thấy nàng vẫn còn chưa kịp dọn dẹp gì cả.

Hiện tại Kiến Sầu đang đứng ở bên trong bàng hoàng nhìn y, ánh mắt dường như đang tự hỏi tại sao y lại vào nhà như vậy.

Đến lúc này thì Trần Đình Nghiên lại cảm thấy lúng túng.

Tiến thoái lưỡng nan, y đành phải đứng đó, đưa tay che miệng ho khan một tiếng rồi nói: "À... Lúc, lúc nãy đi ngang qua, ta nghe thấy trong nhà có tiếng lục đục nên nghĩ chắc là cô đang làm gì đó. Ta gõ cửa, không dè vừa hay lại nghe được tiếng gầm kỳ quái, sợ cô có chuyện gì bất trắc nên mới gấp mà phá cửa đi vào... Chuyện này..."

Kiến Sầu vẫn còn nhìn y với ánh mắt bàng hoàng như trước.

Nhưng đó không phải là vì nàng cho rằng Trần Đình Nghiên bất lịch sự mà là vì cảm thấy hú hồn hú vía.

Tuy hình như Trần Đình Nghiên hoàn toàn không hề có ác ý với nàng, nhưng nàng cũng không dám để cho y nhìn thấy con chồn kỳ quái của mình. Ai mà biết được Cực Vực có loại dị thú như nó hay không chứ?

Đó là còn chưa kể đến bao nhiêu là đồ đạc nằm lăn lóc trên nền nhà.

May mà nàng và tiểu chồn nhanh trí, chứ không thì thật sự là không biết giải thích với y thế nào.

Đến bây giờ, Kiến Sầu thấy Trần Đình Nghiên lúng ta lúng túng thì thở dài, chủ động mỉm cười lấy lại tinh thần rồi tiến tới nói: "Tứ công tử hiểu lầm rồi. Thật ra, hồi nãy ta đang tu luyện một môn công pháp khá đặc biệt, vì vậy mà mới có cái tiếng kỳ lạ đó, hoàn toàn không có gì nguy hiểm cả."

"À à, thì ra là như vậy."

Trần Đình Nghiên giơ tay gõ gõ cán quạt lên trán, trong lòng vẫn còn chưa hết ngượng ngùng.

Hóa ra là tu luyện công pháp, chuyện này thật đúng là rất bình thường. Các phương pháp tu luyện kỳ quái trong thập đại quỷ tộc rất nhiều, việc phát ra các tiếng kêu lạ thường lại còn nhiều hơn thế vô số lần, không tài nào đếm hết.

Còn về Kiến Sầu, đây bất quá chỉ là một tiếng thú gầm mà thôi, coi vậy chứ thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng...

Một người nữ tu mà rống tiếng thú thì hình như không hợp lý cho lắm.

Nghĩ vậy, Trần Đình Nghiên bất giác liền muốn xem xem tu vi Kiến Sầu ra sao, nhưng mới vừa thoáng nhìn qua thì hơi ngạc nhiên bảo: "Tu vi của cô tinh tiến mau quá!"

Y lái sang chuyện khác thật mau khiến Kiến Sầu hơi bất ngờ.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại vững dạ, cúi đầu cười nói: "Nhờ có Tứ công tử chiếu cố, Kiến Sầu không chỉ thương thế đã khỏi hẳn mà tu vi cũng có nhiều tiến bộ, thật là trong cái rủi có cái may. Ta vốn định bữa nào đến chỗ công tử cảm ơn nhưng không ngờ công tử hôm nay đã đến trước rồi. Phòng ốc vẫn còn hơi bề bộn, Tứ công tử nếu không chê, xin mời vào trong ngồi chơi."

"Không cần đâu."

Trần Đình Nghiên thầm ngạc nhiên, cảm thấy tu vi Kiến Sầu tiến triển rất rõ rệt, nhưng rồi lại nghĩ hồn châu của nàng lúc trước nhỏ như một hạt bụi thì cho rằng chuyện này cũng bình thường.

Tu vi tiến bộ là chuyện tốt. Nhưng trong khi tu sĩ hóa châu bình thường có hồn châu đường kính gần hai thốn thì viên châu của Kiến Sầu chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, lớn gấp đôi hạt gạo mà thôi. Như vậy thì thật sự vẫn chưa là gì cả.

Tuy hồn châu của nàng có lớn hơn nhưng lại lớn đến gấp mấy lần so với kích cỡ ban đầu nên Trần Đình Nghiên mới thấy lạ.

Nhưng cho dù có được như thế đi chăng nữa thì hiện tại Kiến Sầu vẫn khó có thể đối chiến với bất kỳ một tu sĩ hóa châu nào khác. Còn nàng tại sao có thể tu luyện thành như vậy thì Trần Đình Nghiên có trăm suy nghìn nghĩ cũng vẫn không tìm ra được câu trả lời.

Nhưng hôm nay y đến đây dĩ nhiên là không phải để hỏi nàng những chuyện này.

Trần Đình Nghiên chợt mỉm cười nói: "Kim lệnh xuất hiện đã hơn nửa tháng rồi, cô có còn nhớ luật chơi đỉnh tranh mà ta đã kể cho cô nghe không?"

"Hiện giờ đang có tổ chức thi đấu giành quyền tham dự ở Địa thượng lâu mười tám tầng. Mỗi thành đều tuyển lấy tám người."

Hôm nay sẽ có một tên khá mạnh xuất thủ. Hắn là người của tộc Quỷ vương, tộc đứng đầu trong số thập đại quỷ tộc. Cô có muốn đi xem cho biết không?"

Địa thượng lâu mười tám tầng là tòa nhà cao nhất Uổng Tử thành.

Nghe nói bảy mươi hai thành trì của địa phủ, thành nào cũng đều có Địa thượng lâu mười tám tầng tượng trưng cho mười tám tầng địa ngục. Tất cả hầu như đều là những công trình cao nhất trong thành.

Lúc kim lệnh bay tới công bố quy tắc cụ thể của cuộc đỉnh tranh thì Kiến Sầu không có dịp đi đọc nên chẳng biết gì cả, nhưng nhờ Trần Đình Nghiên nói lại nên cũng rõ ràng được mọi thứ.

Đỉnh Tranh có ba vòng cả thảy.

Vòng đầu là giành quyền tham dự đỉnh tranh. Riêng Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc thì đặc cách cho một số người được qua thẳng vòng đầu. Còn những người khác muốn tham gia thì cứ căn cứ theo quy định trong kim lệnh mà đối chiến để giành quyền vào vòng kế tiếp.

Năm nay tổ chức thi đấu ở Địa thượng lâu mười tám tầng sao?

Kiến Sầu liền hào hứng, gật đầu nói: "Hôm nay ta rảnh, vậy nên đi xem cho mở mang đầu óc. Nhưng không biết quy định năm nay cụ thể thế nào?"

Nàng vừa nói xong thì đã ra khỏi nhà rồi.

Trần Đình Nghiên thấy vậy thì biết nàng đã chấp thuận lời mời của mình, trong lòng thầm mừng mình đã thành công thêm một bước nữa nên vẻ mặt không khỏi có nét phấn khởi, vui vẻ.

"Không có nhiều thay đổi lắm đâu. Kim lệnh cho thời hạn một trăm ngày. Trong chín mươi chín ngày còn lại các nơi đều nhận người ứng thí. Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc bận đề cử người, lên danh sách. Còn những người khác thì lo thượng đài thử thời vận.

Cả hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi nhà.

"Năm nay trên tầng thứ mười của địa thập lâu mười tám tầng có treo tám cái nhẫn đỉnh giới lớn nhưng mỗi lần chỉ bày ra có một cái. Cứ người nào lấy được thì cái khác sẽ hiện ra. Ai có thể lên được đến tầng thứ mười, lấy được nhẫn thì có quyền tham gia vòng hai."

Nói xong Trần Đình Nghiên còn đưa cho Kiến Sầu một tấm ngọc giản, miệng cười nói: "Quy định đỉnh tranh năm nay đã công bố xong xuôi hết rồi nhưng hôm đó cô bị thương cần phải chữa trị nên ta không kịp đưa. Bây giờ thì cô xem đi."

Những kiểu sự kiện như thế này ở đâu cũng gần giống như nhau. Chỉ có điều có nơi thì đến lúc tham gia mới biết được luật chơi, giống như trong tiểu hội Tả tam thiên; có nơi thì như đỉnh tranh ở Cực Vực, luật lệ được định ra trước để có thể chuẩn bị trước.

Kiến Sầu cũng không từ chối. Nàng cầm lấy tấm ngọc giản, chăm chú đọc.

Ghi chép trên đó đúng y như lời Trần Đình Nghiên đã kể___

Ở vòng đầu tiên, trừ Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc, tất cả mọi người đều phải đến Địa thượng lâu mười tám tầng để giành quyền tham dự vòng kế tiếp.

Vòng thứ hai là thi văn giống như khoa cử trên dương gian thì Kiến Sầu đã biết rồi. Thí sinh phải tự mình làm bài, đáp đúng tám phần mười đề mục thì được đi tiếp vào vòng ba.

Nhưng...

Nhưng vòng thứ ba lại được tổ chức trong mười tám tầng địa ngục!

Quỷ tu qua được vòng thứ hai thì phải bắt đầu từ tầng đầu tiên là tầng gần mặt đất nhất mà đi xuống, rồi cứ tiếp tục từng tầng như vậy cho đến tận tầng thứ mười tám mới thôi.

Quỷ tu cuối cùng trụ lại được trong tầng thứ mười tám chính là "đỉnh nguyên", người thắng cuộc!

Ngay lúc đọc xong quy định, Kiến Sầu không nén được ngạc nhiên thốt lên: "Điều này..."

Mười tám tầng địa ngục là nơi mà tất cả chúng sinh phải chịu phạt trong luân hồi, trong đó đa phần đều giam giữ những người "làm điều ác nhiều hơn điều thiện".

Trên cô đảo nhân gian từ xưa đến nay vẫn đồn "Mười tám tầng địa ngục là mười vạn ác quỷ". Vậy nên không cần động não cũng biết cuộc tranh tài này nguy hiểm đến bực nào.

Thế mà đỉnh tranh lại được tổ chức ở đó...

Kiến Sầu vốn đã trải qua nhiều phen vào sinh ra tử mà cũng không khỏi cảm thấy lạnh người.

"Hơn nữa... Nếu cuối cùng ở tầng mười tám còn lại hai người thì sao đây?"

Kiến Sầu lại nhìn chằm chằm vào hai chữ "đỉnh nguyên" kia mà đâm ra ngỡ ngàng thắc mắc.

Lúc này, nàng và Trần Đình Nghiên đã ra đến đường cái, từ đây đã thấy được địa thượng lâu ở cách đó không xa.

Địa thượng lâu mười tám tầng cao vun vút trông tựa như một cái cột dựng đứng, mái bát giác cong cong, cả tòa lầu đều sơn đen kịt, bên dưới lố nhố người, tiếng ồn ào huyên náo cả một vùng.

Người từ các nơi không ngừng đổ về. Ai cũng đều đi nhanh vào trong lầu với vẻ mặt háo hức, phấn khởi.

Trần Đình Nghiên đang để ý quan sát quang cảnh đặc biệt nhộn nhịp trên đường nhưng nghe Kiến Sầu hỏi vậy thì quay lại nhìn nàng mủm mỉm cười làm bộ không hiểu, hỏi vặn lại: "Sao lại có thể có hai người?"

Sao lại không thể có hai người?

Hoàn toàn có khả năng là hai người cùng đi vào tầng thứ mười tám mà?

Kiến Sầu vừa định mở miệng hỏi lại nhưng đụng phải ánh mắt vi diệu đầy ẩn ý của Trần Đình Nghiên thì bỗng nhiên giật mình, nhất thời không nói được tiếng nào.

Đỉnh tranh.

Đây chính là đỉnh tranh Cực Vực chứ không phải là chỗ để lý luận học hỏi lung tung, và cũng không phải như trong tiểu hội Tả tam thiên, mọi người không được phương hại đến tính mạng của nhau.

Quỷ tu nơi đây tuy có thiện có ác nhưng nếu "đỉnh nguyên" chỉ có một người mà ở tầng cuối lại có đến hai người thì với tác phong hành sự của họ và nếu còn gặp phải loại tà ma ngoại đạo thì kết cục nhất định là mưa máu gió tanh, một sống một còn...

Thần sắc trên khuôn mặt Kiến Sầu chông chênh biến đổi.

Trần Đình Nghiên nhìn vào mắt nàng thì biết nàng đã đọc xong hết các quy định đỉnh tranh, lúc đó mới nói thêm một câu: "Đỉnh tranh từ trước đến nay đều là có chơi có chịu, rủi chết thì thôi."

Mà điều này thì từ trước đến nay được coi như đương nhiên nên không được tính vào trong luật chơi.

Kiến Sầu thầm thở dài trong lòng, lắc đầu cười nói: "Bởi vậy nên quả thật chỉ có một đỉnh nguyên. Ta thật là nông cạn chậm hiểu."

"Đừng nói vậy, ngay cả ta hồi đó cũng giống như cô thôi."

Trần Đình Nghiên khoa trương giang rộng tay như muốn an ủi Kiến Sầu.

Kiến Sầu lại nhớ đến những người bạn quen được trong tiểu hội Tả tam thiên của mình.

Lục Hương Lãnh, Khương Vấn Triều, Hạ Hầu Xá, Tả Lưu, tiểu Kim, Như Hoa công tử...

Tuy lúc thượng đài, họ đối chọi nhau gay gắt nhưng đến cuối cùng thì lại có thể đồng cam cộng khổ, cùng chia hoạn nạn với nhau.

Trung vực Tả tam thiên tuy chỉ là một vùng đất trên thập cửu châu mênh mông nhưng tự nhiên lại giống như nơi thế ngoại đào nguyên, khác hẳn với những nơi khác.

Nàng tình cờ gặp được Bùi Tiềm bắc vực, tính tình âm trầm, hành xử quyết đoán tàn nhẫn, hoàn toàn chẳng phải là người thiện lương gì;

Nàng có nghe nói ở vùng man hoang phía đông nam, con người ta quen ăn tươi nuốt sống, quen sát phạt giết chóc nhau, tà ma ngoại đạo hoành hành ngang ngược;

Nàng còn biết Minh nhật tinh hải, nơi chín dòng giao nhau, đường rải xương trắng, sông nước đỏ như máu;

......

Tất cả những nơi ấy so với Tả tam thiên đều chẳng có chút giống nhau.

Hôm nay nàng tình cờ đến Cực Vực, thấy vậy thì chắc chắn nơi đây cũng giống như vùng man hoang phía đông nam, như ở Minh nhật tinh hải.

Đỉnh tranh...

Là một tràng thịnh yến giết chóc nhau hay sao?

Ý nghĩ đó bỗng thoáng qua trong đầu Kiến Sầu. Nàng không nhịn được cười mà lắc đầu tự nhủ rằng chuyện này rốt cục cũng chẳng có can hệ gì đến mình lắm nên nhất định không nghĩ vẩn vơ thêm nữa.

Hai người đã đến dưới chân Địa thượng lâu mười tám tầng thì thấy người đông chen chật như nêm, tiến lùi đều vô cùng khó khăn.

Phía trước hình như có dựng quầy thu phí, có ai đó đang ở trong thu huyền ngọc rồi mới cho người đi vào.

Hàng đoàn huyền ngọc như trông như đá thô bay ào ào vào trong những chiếc hòm lớn của Địa thượng lâu mười tám tầng.

Trần Đình Nghiên nhìn lên phía trước, thấy người người xếp hàng đông đúc thì thở dài bảo: "Thôi rồi, lại phải xếp hàng rồi. Hôm nay, ta đi tìm cô lúc trời còn chưa sáng, tưởng mình tới sớm mà ai dè đã trễ như vậy..."

Nhân vật khá xuất sắc trong thế hệ mới của tộc Quỷ vương mới có thể khiến người ta truyền tai nhau, đổ xô đi xem đông như thế.

Trần Đình Nghiên đã dự đoán điều này từ trước nhưng vẫn không ngờ người ta đi đông và náo nhiệt đến vậy.

Y than trời trách đất, đấm ngực dậm chân, mắt nhìn về phía trước mà mặt mày ủ rũ.

Còn Kiến Sầu thì lại không sốt ruột chút nào. Trái lại nàng còn cảm thấy mới lạ, giống như là đi coi hát vậy.

Kiến Sầu liếc nhìn những chiếc hòm lớn đựng huyền ngọc mà nhớ đến lời Trần Đình Nghiên nói lúc trước: chỉ có một số người trong Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc mới có thể có quyền kinh doanh mua bán trong dịp đỉnh tranh. Vậy đây chẳng phải là một vố làm ăn cực lớn sao?

Trong Uổng Tử thành vẫn còn có nhiều người tiếp tục đổ về Địa thượng lâu mười tám tầng.

Ai không có huyền ngọc thì dĩ nhiên khỏi vào trong xem nhưng ít ra đứng dưới lầu nghe ngóng được chút ít tin tức thì cũng tốt.

Lúc này trời đã sáng tỏ.

Chợ Sơn Hải đã biến mất tự bao giờ chẳng biết, tựa như nó chưa bao giờ tồn tại trên đời. Bầu trời Cực Vực vẫn nhạt nhòa màu hoàng hôn nhưng lại trở nên khoáng đãng cao vút vì lúc này không trung đã không còn bị chợ choáng chỗ nữa.

Cửa đại môn lối vào phòng lục tịch nghiêng bóng mờ mờ đổ dài trên mặt đất. Trước cửa quỷ soa trực đêm vẫn còn đứng gác, miệng há hốc ngáp dài liên miên. Còn tân quỷ mới lấy được ngọc bài thân phận thì từ đó lũ lượt kéo nhau đi ra hết người này đến người khác.

Ở cuối đoàn quỷ mới ấy có quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang đi sau Trương Thang. Cả hai đều bơ phờ, mệt đến bở hơi tai.

"Thật xui xẻo quá đi. Hồi trước đâu có nhiều quỷ chết oan như vậy đâu. Sao đến lượt chúng ta phụ trách việc này thì lại chết nhiều người đến thế cơ chứ? Ôi chao, mệt chết đi thôi!"

Quỷ đầu nhỏ mệt muốn xỉu, vừa đi vừa phàn nàn, ca cẩm.

Quỷ đầu to cũng mỏi mệt đến thở không ra hơi, chỉ có thể gật gù liên tục mà đáp: "Đúng, đúng."

Chỉ duy có Trương Thang đang đi phía trước vì tu vi khá cao nên vẫn trầm tĩnh như trước, bước chân thong thả, không chút run rẩy lắc lư. Y nghe thấy quỷ đầu nhỏ rên rỉ như vậy thì đôi hàng chân mày lại càng nhíu chặt hơn nữa, ánh mắt chợt dừng lại trên người đám quỷ mới đang lục tục đi ra kia.

Không giống như lúc trước dẫn Kiến Sầu đi chỉ có một mình, tốp quỷ mới này có đến hơn năm mươi người. Trong số đó đa phần đều mặc trường sam, mặt mũi nho nhã, dáng dấp thư sinh rành rành không lẫn vào đâu được. Còn lại một số ít, khoảng bảy tám người, là không phải thư sinh mà thôi.

Vì đã từng làm quan ở Đại Hạ nên Trương Thang không lạ gì phục trang của những người này. Họ chủ yếu là thư sinh của Quốc Tử Giám. Thậm chí có vài người còn nhận ra Trương Thang nên lúc trông thấy y thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Từ hơn nửa tháng nay tổng cộng có khoảng trên dưới ba trăm thư sinh Đại Hạ được đưa vào Uổng Tử thành, nhưng tất cả đều không phải là đã "hưởng hết thọ trời" mà toàn là quỷ "chết oan" cả!

Trương Thang trầm ngâm suy nghĩ, chân bước thong thả qua khỏi cửa chính đại môn của phòng lục tịch. Y nhớ đến những gì đã hỏi được từ những người thư sinh này.

Cách đây không lâu trong Quốc tử giám của Đại Hạ đã xảy ra không ít chuyện lạ. Hầu như tất cả mọi chữ viết trong sách đều biến mất sạch sẽ. Nếu theo dõi việc nghiên cứu học tập của các thầy dạy và thư sinh thì cũng thấy xảy ra những chuyện lạ lùng như thế: sách vở họ mới học trước đó không lâu mà đã quên hết cả, thậm chí có lúc một chữ đơn giản cũng không đọc được.

Thường thì những người này ngủ một giấc là bất tỉnh nhân sự luôn, hồn chầu địa phủ từ bao giờ chẳng hay.

Chẳng ai biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Duy chỉ có một người là khăng khăng nói những biến cố này đều phát sinh sau khi "quốc sư" trở về kinh thành.

Quốc sư...

Trương Thang còn lạ gì cái tước hiệu này.

Y có thể được xuống địa phủ chẳng phải là nhờ vị "Phó quốc sư" đáng kính này ban tặng cho sao?

Không ngờ hiện nay lại có nhiều người mất mạng như vậy...

Đại Hạ trở loạn, yêu ma tác oai tác quái hay sao?

Trương Thang khẽ hạ mắt nhìn xuống đất, đầu óc mải chìm đắm trong suy tư.

Quỷ đầu nhỏ đang đi phía sau thấy y như vậy thì cũng hơi sợ. Nhưng gã vẫn bấm pháp quyết để tìm vị trí của Kiến Sầu nhờ vào lá phù đã đưa cho nàng lúc trước.

"Lão... lão Trương nè, nghe nói hôm nay có Lệ Hàn của tộc Quỷ vương sẽ đến Địa thượng lâu mười tám tầng để đoạt nhẫn, giành quyền tham gia đỉnh tranh. Ta và đại đầu sẽ đi tìm đại tôn Kiến Sầu để rủ cô ta cùng đi xem. Lão có muốn đi cùng chúng ta không?"

Quỷ đầu nhỏ đắn đo, suy đi nghĩ lại mãi nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở miệng mời Trương Thang.

Đầu óc Trương Thang đang để đâu đâu nên quỷ đầu nhỏ nói gì y cũng không để ý, chỉ nghe được láng máng "đại tôn Kiến Sầu" mà bất giác gật gật đầu đồng ý.

Quỷ đầu nhỏ liền mừng rỡ, đắc ý, cho là mình khôn khéo mời mọc đúng lúc. Gã nghe nói diêm quân Tần Nghiễm của Bát phương diêm điện đánh giá Trương Thang rất cao nên đã đặc cách cho y vào thẳng vòng hai. Mặc dù Thôi Giác cũng dường như đối với gã cũng chẳng khắt khe cho lắm nhưng phò tá Trương Thang thì gã sẽ được y chiếu cố cho nhiều hơn.

Trương Thang muốn tham gia đỉnh tranh thì dĩ nhiên cũng có hứng thú đến những gì đang xảy ra. Vì vậy, quỷ đầu nhỏ tinh ranh liền nảy ra ý tưởng mời y đi xem người ta thi đấu.

Trương Thanh đồng ý ngay nên quỷ đầu nhỏ khoái chí vô cùng. Gã cảm thấy quan hệ giữa mình và y lại khắng khít thêm một bước nữa. Có thêm cái dù to như thế này che đầu thì càng yên tâm hơn.

Ngay sau đó, quỷ đầu nhỏ vẫn tiếp tục bấm quyết, rồi vừa lôi quỷ đầu to đi vừa hào hứng nói: "Bên này, bên này, đại tôn Kiến Sầu hình như cũng đang ở gần Địa thượng lâu đó."

Thế là cả ba cùng nhau đi thẳng về phía trước, một người thì mặt mũi trầm lạnh như băng còn hai người kia thì hoan hỉ nói cười, dắt tay nhau đi.

Quanh đó cũng có không ít quỷ mới không biết từ đâu đến cũng cùng đổ về Địa thượng lâu. Tất cả đều là kẻ mới chết không lâu, vừa chân ướt chân ráo đến Uổng Tử thành.

Trên đường đi, tuy có quỷ đầu nhỏ luôn miệng nói cho chúng nghe rất nhiều điều về Uổng Tử thành nhưng tất cả vẫn cảm thấy sờ sợ trước đất lạ quê người. May mà chúng đều quen biết nhau nên rủ nhau đi cùng cho đỡ hãi, chứ không thì e rằng đã chết vì sợ trong thành này từ lâu rồi. Ngay cả một số quỷ mới lạ mặt cũng cố nhập bọn để cùng đi.

Chỉ duy có một người là khác biệt.

Đó là một trang nam tử khoác áo choàng đen, dáng người cao ráo.

Cả khuôn mặt y đều khuất trong chiếc mũ trùm đầu, khiến cho không ai có thể thấy rõ mặt mũi của y ra sao. Y đứng bên lề đường như một vết mực tàu sổ thẳng. Sự hiện diện của y chẳng gây ấn tượng cho ai và cũng chẳng có ai chú ý đến y.

Lúc mọi người đang xôn xao nói chỗ mình sẽ đến thì y chỉ một mực nhìn về phía trước.

Trương Thang và hai tên tiểu quỷ đã đi khá xa rồi.

Trong bóng tối âm u dưới chiếc mũ trùm đầu, khóe môi của người mặc áo choàng đen chợt khẽ nhếch lên.

Y nhớ đến những lời vừa nghe được lúc nãy, rồi nhẹ nhàng bước đi theo hướng của họ không một tiếng động. Cái bóng áo đen ấy cùng hòa vào đám đông chung quanh đang lũ lượt tiến về phía trước.

-----

Tại trước Địa thượng lâu mười tám tầng.

Trần Đình Nghiên và Kiến Sầu đã xếp hàng khá lâu.

Kiến Sầu vẫn luôn ung dung tự tại nhưng Trần Đình Nghiên thì lại thở vắn than dài mãi: "Tiếc là người trong tộc ta đều đã vào trước hết rồi, chứ không thì ta đã kêu tụi nó giúp cho, không đến nỗi phải đứng đực ra như thế này."

"Không sao mà. Chúng ta cũng không bị trễ giờ. Hơn nữa, vị quỷ tu của tộc Quỷ vương đó cũng còn chưa đến mà, đúng không?"

Trong lúc đứng xếp hàng, Kiến Sầu đã hỏi thăm tường tận những tin tức có liên quan đến nhân vật nổi tiếng này.

Lệ Hàn thuộc thế hệ mới của tộc Quỷ vương.

Trong thập đại quỷ tộc đều có thứ hạng. Quỷ vương, Nhật du, Dạ du, Vô thường, Ngưu đầu là năm tộc mạnh nhất, trong đó đứng đầu là tộc Quỷ vương.

Năm nay mỗi quỷ tộc được quyền gửi đi năm người. Việc đề cử đều dành cho người xuất sắc nhất trong tộc.

Vị quỷ tu Lệ Hàn này tu luyện đã trên ba mươi năm. Y vừa mới bế quan được mười năm nhưng sau khi xuất quan thì đã lên đến tu vi ngọc niết trung kỳ, thế nên cũng có thể coi như là một kỳ tài trong tu luyện.

Nếu không vì nóng lòng tham gia đỉnh tranh năm nay mà đình trệ việc tu luyện, cứ chờ thêm vài năm nữa thì Lệ Hàn nhất định sẽ là người rất có khả năng đậu "đỉnh nguyên" trong những đợt đỉnh tranh tới. Nhưng với khả năng của y hiện giờ và vì nhân tài trong tộc đông đảo nên y chỉ có thể xếp đến hạng thứ sáu mà thôi.

Thật là một thứ hạng xui xẻo.

Bởi vậy, đợt đỉnh tranh năm nay, Lệ Hàn đã trượt khỏi danh sách đề cử nên buộc lòng phải đến Địa thượng lâu mười tám tầng để đoạt vé vào vòng hai.

Tin tức vừa phát ra thì cả Uổng Tử thành đều sôi nổi hẳn lên.

Cũng vì thế mà Kiến Sầu và Trần Đình Nghiên vì muốn xem cao thủ ra tay nên phải đứng chờ lâu như vậy. Chuyện này thật cũng không phải là đáng ngạc nhiên.

Nghe Kiến Sầu trả lời, Trần Đình Nghiên hơi bất mãn trong lòng, lẩm bẩm nói: "Hừ, bổn công tử cũng là ngọc niết được mấy năm rồi đây. Tuy ta nuốt đan uống dược nhưng cũng lợi hại không kém hắn... Thật là, dám bắt bổn công tử phải xếp hàng như thế này sao..."

Nghe vậy, Kiến Sầu hơi mắc cỡ giùm cho y.

Việc nuốt đan để tu luyện tuy không phải là chuyện gì kỳ lạ hiếm gặp nhưng Trần Đình Nghiên lại có thể lấy đó mà lớn tiếng tự hào thì nàng cũng chịu thua y.

Y thật không phải như người bình thường a.

Kiến Sầu than thầm trong trong lòng. Nàng đang định bụng an ủi y nhưng vừa mở miệng chực nói thì có tiếng ai cực kỳ vui vẻ vang vang vọng tới____

"Kiến Sầu đại... À không, Kiến Sầu! Kiến Sầu!"

Tiếng gọi ấy ban đầu dường như muốn kêu nàng một cách đặc biệt nhưng đến giữa chừng thì sực tỉnh, thấy không nên om xòm như vậy trước nơi đông người nên đã vội vàng gọi khác đi.

Giọng nói này vô cùng quen tai mà Kiến Sầu đã lâu rồi chưa nghe lại.

Nàng nhướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng gọi thì thấy ngay quỷ đầu nhỏ đang ở phía trước.

Gã vừa chen lấn vẹt đám đông ra để tiến lên vừa vẫy tay ra hiệu cho Kiến Sầu, vẻ mặt hồ hởi vui vẻ: "Tìm được cô rồi. Quả nhiên cô cũng đến xem Lệ Hàn thi đấu sao?"

Kiến Sầu lúc còn chưa ra khỏi nhà thì đã nghe thấy lá phù kia rung lên rồi. Bây giờ quỷ đầu nhỏ tìm đến, nàng cảm thấy hơi có chút bất ngờ trong thoáng chốc.

"Ta đi xem cho vui. Còn hai ngươi thì sao?"

"Ta mới đưa một đám quỷ mới vào thành, bận bịu suốt từ nửa đêm đến hừng sáng. Thật là mệt chết đi được!"

Quỷ đầu nhỏ vừa ta thán với Kiên Sầu vừa vui vẻ nói: "Hai đứa chúng ta nghe nói có trận hay đáng coi nên muốn tìm cô để rủ cô xem cùng, không ngờ cô cũng ở đây."

Kiến Sầu cảm thấy vui vui, tuy biết rõ tên quỷ nghèo này toan tính đủ bề nhưng nàng cũng chẳng hề để tâm chút nào.

Nàng cười đáp: "Vậy chúng ta có thể cùng nhau vào trong xem chung được rồi."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau lưng quỷ đầu nhỏ.

Trần Đình Nghiên vốn đứng bên cạnh nàng nhưng mãi đến lúc này y mới hết ngơ ngác. Tên tiểu quỷ này từ đâu chui ra thế này, đã vậy nó lại còn quen Kiến Sầu nữa? Họ nói chuyện thoải mái như vậy thì hẳn là có quen biết nhau?

Chúng ta?

Chúng ta?

Vậy là không chỉ có một người mà thôi sao?

Trần Đình Nghiên đâm tò mò, nên cũng nhìn theo Kiến Sầu.

Y vừa nhìn thấy thì sững người.

Quỷ đầu nhỏ đầu nhọn, dáng người lanh lẹn đang thoải mái chen lấn trong đám đông mà tiến về phía họ. Còn quỷ đầu to thì vất vả hơn nhiều, đầu óc cũng không nhanh nhạy nên cứ vụng về bám theo sau quỷ đầu nhỏ. Hắn vừa chen vai huých cánh vừa đưa tay gạt mồ hôi trên trán, khó khăn lắm mới đến gần hơn.

Thế nhưng, phía sau quỷ đầu to một khoảng không xa, biển người đang chen chúc đông nghẹt bỗng tự nhiên dần dần tách vẹt ra thành một lối đi.

Một nam tử mặc quan phục đang bình thản đi tới, bước chân vững vàng chắc chắn. Cả người toát ra vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc. Khuôn mặt thì vô cảm, lầm lì khó chịu tựa như tất cả mọi người ở đây đều nợ hắn một cái mạng không bằng.

Trần Đình Nghiên liền nhận ra hắn, lại nhớ đến mấy cuốn sổ con mà trong đó tên ác quan này hặc tội cha mình vào năm đó ở Đại Hạ thì nhất thời điên tiết, không khỏi cười khẩy nói: "Kìa kìa, đây chẳng phải là Trương đình úy Trương Thang quan uy lẫy lừng đó sao? Đã lâu không gặp, ngài vẫn còn chưa chết a!"

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên căng thẳng, có thể nói là như đang giương cung bạt kiếm!

Kiến Sầu và quỷ đầu to, quỷ đầu nhỏ nghe thấy mà choáng váng: Xảy... xảy ra ra chuyện gì vậy?

Duy chỉ có Trương Thang là trấn tĩnh tự nhiên.

Y ngước mắt nhìn Trần Đình Nghiên và cũng nhận ra vị "Trần tứ gia" ngày nào, nhưng hồi đó y chưa bao giờ thèm để ý đến hắn.

Trương Thang từ trước đến nay vẫn luôn đối đầu với lão cha Trần thái phó. Còn Trần Đình Nghiên thì tuy có tài nhưng vẫn còn quá non nớt, không đủ lọt vào mắt y.

Cho nên, Trương Thang khoanh tay trước ngực, ống tay áo rộng phủ kín cánh tay, miệng thản nhiên đáp: "Khỏi phiền công tử quan tâm, Trương mỗ ta đã chết một lần, vậy nên không thể chết lần nữa."