Ta Không Thành Tiên

Chương 237




Dịch giả: sweetzarbie

"..."

"..."

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đến lúc này mới á khẩu lảo đảo trong gió.

Cả hai đều không biết phải giải thích như thế nào cho Kiến Sầu hiểu.

Theo lẽ thường, đúng ra quỷ trong Uổng Tử thành đều là quỷ nghịch mệnh mà chết, tuổi thọ chưa tận nên phải ở lại trong thành chờ đủ niên hạn rồi mới đi luân hồi vì thế chỗ ở nhất định là có.

Nhưng trên thực tế thì khác hẳn.

Tuy quỷ trong thành rất đông nhưng Uổng Tử thành lại không chịu sự quản lý của bất cứ diêm điện nào, hơn nữa thập đại quỷ tộc lại cát cứ nơi đây nên việc đăng ký lục tịch có thể nói là bị thả nổi. Đã có thập đại quỷ tộc chống lưng thì chuyện gì có thể xảy ra?

Vì thế, phòng quản lý lục tịch ở Uổng Tử thành trên danh nghĩa là thuộc quyền quản lý của điện Tần Nghiễm nhưng trên thực tế lại có tính tự quyết vô cùng cao. Hiện tại, làm quan ở phòng quản lý lục tịch là một chức vụ béo bở. Nếu quỷ mới biết mạnh tay biếu xén thì không chừng lại được hưởng đãi ngộ bất ngờ.

Quỷ đầu nhỏ và quỷ đầu to tuy không phải là quỷ chết oan nhưng cũng đã từng nghe qua không ít chuyện bạc đãi quỷ nghèo.

Bây giờ nghĩ tới, gió lạnh ngoài trời sao bằng cái rét lạnh trong lòng.

Nhưng...

Quỷ đầu nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt rực sáng nhìn Kiến Sầu: "Sao lại không chứ! Uổng Tử thành sao lại không có chỗ được chứ! Kiến Sầu đại tôn, Kiến Sầu đại tôn!"

"Gì?"

Lúc nãy thấy vẻ mặt tuyệt vọng của chúng, Kiến Sầu lại tưởng là Uổng Tử thành quả thật rất nghèo. Nàng đang nghĩ xem sau khi đăng ký danh tánh xong thì có nên ngồi xuống đường tu luyện hay không thì không biết tại sao quỷ đầu nhỏ chỉ trong thoáng chốc lại nhìn mình với ánh mắt khủng khiếp như vậy?

Quả thực giống như là...

Như là nhìn một người đúc bằng vàng ròng từ đầu đến chân.

Quỷ đầu to bưng chặt lấy cái đầu quá cỡ của mình, dường như sợ nó lăn béng xuống đất. Lúc nhìn thấy sắc mặt của quỷ đầu nhỏ thì y đã tâm ý tương thông, hiểu tỏng ra rồi.

Hai tên tiểu quỷ một trái, một phải bên cạnh Kiến Sầu chỉ cần liếc nhìn nhau đã hiểu___

Không sai, đây chính là một con dê mập!

Quăng nó vào phòng lục tịch thì tuyệt đối không lo không có chỗ ở!

"Không sao, không sao. Uổng Tử thành nhất định là có chỗ ở. Kiến Sầu đại tôn, cô có nhiều đồ lợi hại lắm mà. Nếu không thì trong túi càn khôn có còn thứ gì khác, đến lúc đó lấy ra cũng được..."

Một tên túm tay trái, một tên túm tay phải, cả hai cùng lôi lôi kéo kéo Kiến Sầu đi về cuối đường.

"Lấy ra?"

Kiến Sầu vẫn không hiểu chúng muốn nói cái gì.

Quỷ đầu to lắp ba lắp bắp nói: "Một... một chút nữa, chúng... nói không chừng chúng ta cũng có thể tìm được chỗ ở đó. Đây là lần đầu tiên chúng ta ở lại trong Uổng Tử thành. Thật... thật hay quá."

"Đúng đó, đúng đó, Kiến Sầu đại tôn. Cô có tiền, không cần phải lo! Đến lúc đó, chúng ta sẽ đem huyền ngọc đập vào mặt tụi nó, để coi chúng có dám không cho chúng ta chỗ ở hay không cho biết! Cô đừng sợ, có chúng ta ở đây!"

Quỷ đầu nhỏ mạnh miệng nói.

Kiến Sầu bị hai đứa lôi lôi kéo kéo miết nên đành đi theo.

Nhưng rồi cứ nghe tiếng chúng xì xào thần thần bí bí với nhau thì Kiến Sầu mới vỡ lẽ: Hèn gì láo nháo cả buổi như vậy. Hóa ra địa phủ cũng có chuyện lươn lẹo, luồn lách thế ư?

Nàng chớp chớp mắt, không hiểu sao lại nghĩ tới Trương Thang.

Vì đường sá thênh thang, rộng lớn, không có thứ gì cản lại nên gió thổi đến khá mạnh, cứ lồng lộng phần phật như quét trên thảo nguyên.

Áo khoác của nàng phần phật bay bay trong gió.

Nghoảnh đầu nhìn lại, cánh cổng kín mít của tòa trạch viện kia đã dần dần khuất xa.

Dinh thự của Trương Thang được xây thành dãy trong trạch viện, quy mô không nhỏ nhưng cũng không quá bắt mắt. Phía trên khung cửa xam xám đen đen có tấm biển mà Kiến Sầu đã thấy khi nãy.

Lúc đó ở gần ngẩng đầu lên thì không thấy gì, nhưng bây giờ đứng ở xa xa thì có thể loáng thoáng thấy được.

Đó chính là hai chữ "Trương phủ".

Hèn chi hồi nãy Trương Thang nhìn nàng khó hiểu như vậy.

Lẽ ra nàng nên sớm thấy tấm biển của lão đại treo bên trên mới phải.

Ngẫm nghĩ một hồi, Kiến Sầu bất giác cười lên một tiếng. Người này hành xử quả thực cổ quái: đây là chuyện mà nàng không tính tới, càng không ngờ được rằng sau đó y còn giúp nàng nhập thành nữa.

Dĩ nhiên, điều khiến nàng bất ngờ nhất chính là vào lúc chót y đã sập cửa ngay trước mặt bọn họ.

Thiết diện vô tư chăng?

Hung quan lộng quyền chăng?

Hay là người cương trực?

Tất cả đều không giống lắm.

Mà thôi.

Dù sao cũng là một cái ơn.

Kiến Sầu quay đầu lại, tiếp tục dấn bước cùng với mọi người trong tiếng bô bô ba la của quỷ đầu nhỏ.

Có thù tất báo, chịu ơn phải trả.

Vị Trương đình úy này có nghĩ cái gì cũng không quan trọng, nàng chỉ cần nhớ kỹ cái ơn này là được rồi.

"Phòng lục tịch còn xa không?" Kiến Sầu hỏi.

Quỷ đầu nhỏ đáp: "Cứ đi thẳng chừng hai khắc nữa là tới. Mau thôi, mau thôi mà."

Sắc mặt quỷ đầu nhỏ căng thẳng, dường như sợ nàng không chịu đi tiếp.

Kiến Sầu không có miếng huyền ngọc nào nhưng đan dược thì có thể lấy một ít ra để đút lót, chỉ e không biết là có khiến cho người ta nghi ngờ hay không. Nàng mỉm môi, đang định nói chuyện này cho quỷ đầu nhỏ nghe nhưng nào ngờ nụ cười vừa chớm thì đã đông cứng lại___

Vừa mới bị phân ly thân hồn, bây giờ chỉ còn lại hồn phách nên Kiến Sầu rất nhạy cảm với thế giới bên ngoài. Ngay cả gió cũng lạnh hơn trước không ít. Đã vậy vào lúc này, nàng lại cảm thấy có một luồng gió khác còn lạnh lẽo hơn nhiều đang từ trên không trung tỏa xuống!

Trong nháy mắt, Kiến Sầu dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Phong cách kiến trúc xây dựng trong Uổng Tử thành đa dạng. Có tòa nhà đen thẫm như mực, có tòa sặc sỡ đủ màu. Hào quang từ những nơi đa sắc tỏa ra, chiếu sáng cả thành. Nhưng ánh sáng ấy lại không soi tới nổi bầu trời vòi vọi trên cao.

Trong bóng tối thâm trầm, hình như có một luồng ý thức tựa như một đám mây khổng lồ đang chầm chậm lan đến. Có vẻ như nó đang triệu hoán một cái gì đó...

Trên con đường dài hun hút, Kiến Sầu chỉ cảm thấy hồn mình như muốn run lên theo, tâm thần như câu thông với đám mây ấy.

Hồn phách nàng bàng hoàng rung chuyển, dường như sẽ không tự chủ được nữa mà để cho bản thân đáp lại lời triệu hoán kia.

Là quỷ phủ!

Quỷ phủ đang kêu gọi nàng!

"Kiến Sầu đại tôn?"

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thấy Kiến Sầu không những đứng lại mà còn ngẩng đầu nhìn trời thì giật mình sợ hãi. Chúng cũng ngẩng đầu lên nhìn theo nhưng lại không thấy có gì khác thường.

"Có chuyện gì vậy?"

"Thôi Giác..."

Giọng nàng hơi run run.

Bầu trời trên đầu Kiến Sầu có một áp lực khổng lồ giống như một thực thể hữu hình đang ép nàng muốn nghẹt thở. Từ bên trong đó vang lên tiếng gọi, nghe như đang kêu tên nàng.

Linh thức của nàng vốn vẫn đang cuộn mình nằm trong linh đài thì bây giờ lại rục rịch, động đậy.

Nhưng Kiến Sầu cố hết sức kiềm chế mình___

Tuyệt đối không thể đuối được.

Lúc trước, linh thức của Kiến Sầu chỉ phát ra một khoảng ngắn thôi cũng khó nhưng sau khi hồn xác phân ly thì lại có thể hoạt động tự nhiên, hồi phục được một nửa sức mạnh so với lúc còn ở cảnh giới kim đan. Vì vậy bây giờ linh thức của nàng có thể bao phủ trong chu vi một trăm trượng.

Kiến Sầu không biết trước đây Thôi Giác có vận dụng phương pháp tương tự như vậy để điều tra hay không nhưng đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra sự truy lùng này. Nếu nàng hoàn toàn không biết tài năng và ý định của y thì có lẽ lúc này đã đáp lại quỷ phủ, bị sập bẫy từ hồi nào rồi!

Lúc quỷ đầu nhỏ quay trở về nhà đã có nói với nàng rằng đại phán quan Thôi Giác của điện Tần Nghiễm không biết có thần thông gì mà có thể dùng ấn ký thần thức trên quỷ phủ để truy ra sự hiện diện của chủ nhân nó.

Điều đó không phải hiện đang diễn ra ở đây hay sao?

Kiến Sầu trong lòng rét lạnh. Đôi mắt trong sáng của nàng dần dần hơi mờ đi, đăm đăm dõi nhìn về phía chân trời xa xa.

Nàng không trả lời quỷ đầu nhỏ mà chỉ cứ đứng nhìn như vậy.

Bất động như sơn.

Mặc cho âm thanh kia cứ mỗi chốc lại kêu kêu gọi gọi, Kiến Sầu vẫn lấy hết sức chống cự trước sự dao dộng của thần hồn, tuyệt không đáp trả lại.

Khoảng một khắc sau, luồng ý thức khổng lồ lạnh lẽo kia mới dần dần rời khỏi Uổng Tử thành.

Bầu trời Cực Vực âm u đen tối vẫn luôn mênh mông vô tận.

Hình như cũng chẳng ai biết được mảnh đất Cực Vực khắc nghiệt này có tận cùng hay không.

Hai tay Thôi Giác bắt quyết, lúc lên lúc xuống, rồi chầm chậm chắp lại ở giữa, tựa như hợp lại các dòng chảy, trăm sông cuối cùng lại đổ về biển lớn.

Một luồng linh quang xanh biếc tỏa ra khí tức ôn hòa đang xoay tròn như một quả cầu bằng nước giữa hai tay Thôi Giác. Khi y mở mắt, quả cầu ấy cũng từ tiêu tan.

Thôi Giác đứng dậy, nhíu mày, mắt nhìn về phía thanh quỷ phủ đặt trên giá để binh khí.

Nó lặng lẽ nằm đó, giống như một cây búa tầm thường nhất trên đời này. Hào quang hầu như đã tắt hẳn, thậm chí trên thân còn lốm đốm vết rỉ sét, còn đâu vẻ oai hùng lúc chinh chiến tại Cực Vực năm đó. Thật là tựa như mỹ nhân nhan sắc tàn phai, lão tướng hết thời.

Không hiểu sao Thôi Giác cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Y thong thả bước đến trước thanh quỷ phủ rồi chăm chú nhìn họa tiết đồ văn vạn quỷ ngưng tụ trên thân nó một hồi lâu. Hai hàng chân mày nhíu chặt của y rốt cục cũng phải giãn ra.

Cuộc tra xét đã thất bại.

Từ mấy ngày nay, lấy quỷ môn quan làm trung tâm, Thôi Giác đã vận dụng pháp quyết mà Tần Nghiễm vương đã dạy cho. Y đã thử rất lâu rồi, thậm chí vừa rồi còn tản linh thức ra đến tận Uổng Tử thành mà cũng không thu hoạch được gì.

Uổng Tử thành đã nằm ở vùng biên rồi. Đúng ra, quỷ phủ ở đâu thì chủ nhân của nó ở không xa đó mới phải.

Chẳng lẽ diêm quân Tần Nghiễm phán đoán sai hay sao?

Thôi Giác trăm nghĩ ngàn suy mà vẫn không tài nào hiểu được.

Sau khi chủ nhân của nó tử trận ở Cực Vực thì quỷ phủ đã tự động phá giới bay đi, trở về trong kho vũ khí của Nhai Sơn.

Một người sống ở một nơi đầy quỷ hồn như Cực Vực, vậy mà tại sao lại tìm không ra?

Y đi ngang qua cây búa lập lòe hào quang xanh xanh rồi đẩy cửa ra. Trong đêm khuya tĩnh mịch, cánh cửa mở ra cũng nhẹ nhàng không một tiếng động nhưng xa xa lại có thể thấy được nhiều bóng người đang đi đi lại lại.

Đây là hậu đường của Tiếp dẫn ty. Thôi Giác đều luôn ở chỗ này từ khá lâu rồi.

Thôi Giác thong thả đi thẳng ra khỏi hậu đường mà hoàn toàn không sợ có người ăn cắp quỷ phủ. Y rời địa phủ, đi tiếp về phía quỷ môn quan cách trước mặt ba mươi dặm.

Chỉ mới nhấc chân lên, bóng người đã mờ đi.

Vận tốc của Thôi Giác không hẳn là nhanh nhưng cũng hoàn toàn không phải là quá chậm. Chỉ sau vài lần niệm quyết thì y đã đến quỷ môn quan rồi.

Trên người mặc trường bào anh ánh sắc lam, phong thái khiêm tốn làm y nổi bật lên, khác hẳn với chúng quỷ đang ở đó.

Đám tiểu quỷ và tiểu quỷ sai đang chốt trước quỷ môn quan đều bất ngờ trước sự có mặt của Thôi Giác, sợ đến mức chân tay luống cuống. Tất cả đều vội vàng hành lễ: "Thôi đại phán quan đến."

Thôi Giác khoát tay, ngẩng đầu nhìn vết chém sâu hoắm mà quỷ phủ lưu lại trên cửa quỷ môn quan. Y nói: "Ta đến xem một chút. Các ngươi không nên hoảng hốt, cứ đi làm việc của mình đi."

"Tuân lệnh."

Quá khuya rồi còn đến đây làm gì?

Tất cả mọi người đều không hiểu nổi.

Nhưng nếu đại phán quan đã có mặt thì chúng quỷ liền không dám sơ suất mà càng làm việc nghiêm túc hơn lên.

Phàm nhân trên cô đảo nhân gian sớm muộn gì cũng đều phải chết, sau khi chết thì sẽ qua miếu thành hoàng để được đưa đến quỷ môn quan. Vì vậy ở quỷ môn quan lúc nào cũng có quỷ sai phụ trách công việc tiếp dẫn.

Thế nên, Tiếp dẫn ty và Luân hồi ty ngang hàng với nhau, đều cùng là hai ty lớn làm việc đến "đầu tắt mặt tối".

Chỉ trong chốc lát, từ trên đường cái lớn, rất nhiều sinh hồn đang tiến về quỷ môn quan liên miên không ngớt. Tại đây, bọn họ được quỷ lại đối chiếu, cho đăng ký.

Thôi Giác cũng không thèm để ý đến những quỷ hồn mới tới mà chỉ đứng dưới quỷ môn quan ôn lại tất cả những gì đã xảy ra. Trái lại, một số quỷ hồn ít nhiều gì cũng liếc nhìn y một cái nhưng lại thấy y không giống như các quỷ lại khác.

Trong số những sinh hồn mới tới có kẻ quyền quý và cũng có cả trẻ con nữa.

Có người ngây ngô cười, có người vẻ mặt như được giải thoát, có người nước mắt lưng tròng, lại cũng có người ngây ngây dại dại___

"Đúng là có yêu quái!"

"Các ngươi không tin ta sao?"

"Con yêu đó trốn ở trong sách. Ta vừa lật ra thì đã thấy trên sách trống trơn chữ. Thật là đáng sợ... Đúng là có yêu quái! Nó ăn chữ trên sách, chẳng những vậy nó lại còn ăn trí nhớ của người ta nữa!"

......

Giọng nói có chút kích động bén nhọn như một cây kim.

Thôi Giác đang tập trung nghĩ xem có nên lục soát trong vòng một trăm dặm quanh quỷ môn quan hay không thì chợt nghe thấy giọng nói này: Yêu quái ư? Có yêu quái trên cô đảo nhân gian sao?

Y chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn lại.

Trong số quỷ hồn đang đứng xếp hàng có một thư sinh đầu đội mũ, thân mặc trường sam đang lôi kéo, nói chuyện với người đứng trước và người đứng sau hắn. Dường như hắn bị cái gì đó làm cho kinh hoàng sửng sốt nên cứ huyên thuyên nói mãi.

"Thật mà, thật mà. Các người phải tin ta. Ta vốn là đang chuẩn bị đi thi đó. Nhưng từ khi con bọ này xuất hiện thì ngay cả "Trung dung" ta cũng không thuộc nổi..."

* Trung Dung là một trong bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung quốc (Đại học, Trung dung, Luận ngữ và Mạnh Tử).

...

Dường như không có ai có hứng thú nói chuyện với hắn. Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn nói năng lộn xộn.

Yêu quái trên đời có rất nhiều, tự mình không đọc sách được còn đổ thừa tại quỷ thần, thật khiến cho người ta coi thường.

Không ít người đều coi hắn bằng nửa con mắt.

Thôi Giác nghe được, cảm thấy sự tình có hơi kỳ lạ. Y ngưng thần lắng nghe một lúc thì gần như đã hiểu rõ ngọn nghành.

Đó là một văn nhân đang học tập tại quốc tử giám, chuẩn bị đi thi.

Không ngờ một sớm mai kia hắn mở sách ra xem thì thấy sách của mình đã bị mọt nhấm. Lúc đầu hắn không để ý nhưng về sau thì thấy sách càng bị nhấm nhiều hơn, hơn nữa đều là bị thiếu chữ. Hắn nổi giận muốn giết con mọt kia, nhưng còn chưa giết được nó thì đã phát hiện ra rằng trí nhớ của mình kém đi rất nhanh, tất cả những sách đã học qua đều không nhớ nổi nữa...

"Ta cũng không nhớ rõ ta chết như thế nào..."

Nói đến đây, thư sinh kia bất giác khóc lên thảm thiết.

Ngay cả mình chết ra sao cũng không nhớ rõ. Thật là đáng thương.

Thôi Giác nhíu mày. Y định đi ra hỏi han đôi câu nhưng lại nghĩ dù sao đây cũng là chuyện của Tiếp dẫn ty, y không nên nhúng tay vào.

Việc cấp bách trước mắt vẫn là điều tra cho ra nơi ở của chủ nhân của cây quỷ phủ thần bí kia.

Nghĩ như vậy nên Thôi Giác chỉ ghi nhớ chuyện của thư sinh này trong lòng, chờ ngày sau có dịp sẽ xem xét. Y bấm quyết để đi ra ngoài quỷ môn quan.

Chỗ đó là nơi mà quỷ phủ bay đến, không chừng có manh mối gì của nó chăng.

Trước quỷ môn quan, người nọ vẫn còn khóc lớn.

Nhiều tiểu quỷ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng thong dong của Thôi Giác. Tất cả đều vô cùng ngưỡng mộ: Đại phán quan của bát phương thành là vậy đó a!

Bóng dáng ấy càng lúc càng xa, chỉ trong chốc lát sau đã biến mất.

-----

Uổng Tử thành vẫn ở sát địa phủ. Cái thành trì khổng lồ ấy ẩn mình trong sương mù dầy đặc, có dòng dung nham hừng hực đỏ bao quanh.

Trên con đường dài hun hút, Kiến Sầu đã chờ rất lâu rồi. Đến khi chắc chắn luồng ý thức kinh khủng kia không còn nữa và cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện lại nàng mới thở hắt ra một hơi.

Nàng nghiêm mặt nhìn về phía quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang lo lắng không yên mà gượng cười trấn an chúng: "Yên tâm, không sao nữa rồi."

Chỉ cần lúc đối phương tra xét mà không lộ linh thức thì chắc có lẽ sẽ không bị phát hiện.

Kiến Sầu biết rằng sau này nàng cần phải cẩn thận hơn nữa: vị Thôi Giác chưa từng gặp mặt này giống như là một thanh đao treo trên đỉnh đầu của nàng vậy, không biết lúc nào sẽ rớt xuống.

Quỷ đầu to, quỷ đầu nhỏ và Trương Thang hiện tại đều có liên quan đến chuyện của nàng. Hễ nàng bị bắt thì sợ rằng ba người bọn họ đều không khỏi bị vạ lây.

Cho đến bây giờ, nàng có chết cũng không bị ai phát hiện.

Nhưng nếu có bề gì, một khi lưỡi đao kia phập xuống thì không chỉ có mình nàng bị rơi đầu mà thôi đâu.

Hành trình tại Cực Vực lần này thật như đi trên lưỡi đao.

Thật là hồi hộp.

Nhưng...

Không hiểu sao điều đó lại bật nên một ước muốn mãnh liệt trong lòng nàng___

Cho dù thiên la địa võng có chụp trên đầu, nàng cũng vẫn sẽ tìm được cách vượt qua Thích thiên tạo hóa trận để trở về Thập cửu châu.

Nơi đó có tất cả những gì mà nàng quý trọng nhất.