Ta Không Thành Tiên

Chương 192-1




Đầu mày khóe mắt ý cười, lại không sâu mà lộ ra một chút giá lạnh như sương tuyết, như vài bông tuyết tô điểm trên cánh hoa mai.

Lúc nói câu này, nàng dường như nghiêm túc, lại dường như đùa giỡn người đời.

Ác?

Tạ Bất Thần không phải không nghe ra ngụ ý của nàng: Không dưng tính kế hắn, đó là nàng ác, nhưng kì thực câu này là nàng thầm mắng hắn ác có ác báo.

Hắn nhìn kĩ nàng một lát, dường như chỉ là một ý nghĩ chợt loé lên.

Kiến Sầu xem như bình tĩnh, trong lòng lại dâng lên sóng gió: Lúc đầu ở ngoài trận đồ mê cung, nàng trực tiếp dựa vào bốn bí phù có trong tay mà vào trong, bỏ lại tên Tạ Bất Thần giết không chết này đối chiến với Tống Lẫm.

Theo lí thuyết, lúc trước hắn đã bị hao tổn rất lớn, dù không chết dưới tay Tống Lẫm cũng không thể xuất hiện trước mặt mình một cách nguyên vẹn như vậy.

Nhưng bây giờ nàng chỉ nhìn thoáng qua liền có thể phát hiện linh lực trong người Tạ Bất Thần mặc dù hư không, nhưng tinh khí thần lại không có vấn đề gì quá lớn.

Cũng là nói, chỉ là bị thương quá nặng mà thôi.

Thương thế như vậy chỉ cần một hai ngày là có thể bình phục.

Bản lãnh giữ mạng quả thật không ít.

Kiến Sầu tay trái cầm Quỷ Phủ, tay phải nắm chặt Cát Lộc đao, cảm thấy hai thanh pháp khí dính liền với lòng bàn tay giống như máu thịt sinh trưởng ở trên người mình.

Nàng nhìn Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần cũng nhìn nàng.

Lúc này thời gian dường như dừng lại, trong đầu hai bên đều có vô vàn suy nghĩ tới tấp xuất hiện.

Không rõ rốt cuộc là ai động sát ý trước, kéo theo khí cơ, cũng không rõ rốt cuộc là ai động thủ trước, khởi đầu trận chiến.

Chỉ thấy một màn sáng như thác nước từ trong lòng bàn tay Kiến Sầu lóe lên, lại ập xuống người Tạ Bất Thần như thác đổ.

Tạ Bất Thần như đã đoán trước được, gần như đồng thời đưa tay ấn tới, tay áo bào rộng rãi đón gió phần phật.

Năm ngón tay như ngọc, trong phút chốc chỉ còn lại tàn ảnh.

Thủ quyết liên tiếp điểm ra, một trận pháp đã được bày trên mặt đất từ trước lập tức được khởi động.

Ầm!

Ánh đao chém vào cả tòa trận pháp.

Mặt đất chấn động, ánh sáng bắn tung tóe, những bức tường xung quanh dường như đều sắp sụp đổ.

Kiến Sầu biết rõ mình ở trong trận chính là ở trong địa bàn của Tạ Bất Thần, một khi nàng động, Tạ Bất Thần liền có thể biết được, cho nên nàng căn bản không định một chiêu đánh chết Tạ Bất Thần.

Một kích đánh ra, tay trái nàng liền vung Quỷ Phủ chém ngang, Quỷ Phủ to lớn đến mức khoa trương kéo theo một vết búa như trăng khuyết lập tức chém về phía Tạ Bất Thần.

Tạ Bất Thần ở trong trận, trận pháp chú ý một chữ "ổn", càng huống chi vị trí hắn đứng chính là mắt trận của cả trận pháp.

Nếu hắn lùi lại, trận pháp vừa rồi tốn tâm tư bố trí liền sẽ sụp đổ.

Đến lúc đó, trong tình huống linh lực trong cơ thể Tạ Bất Thần cạn kiệt như lúc này, không còn trận pháp bảo vệ, chỉ sợ hắn sẽ lập tức trở thành cá trên thớt của Kiến Sầu.

Cho nên Kiến Sầu công tới, hắn căn bản muốn tránh cũng không tránh được, muốn lùi cũng không thể lùi.

Đầu mày khóe mắt lạnh lẽo thấu xương, đuoi mắt hẹp dài có lẽ là nơi duy nhất có thể nhìn ra một chút hiền hòa.

Cát Lộc đao sắc bén, Quỷ Phủ lại rất dữ tợn.

Nàng khống chế hai thanh pháp khí một cách thoải mái tự nhiên, ung dung bình tĩnh lại tràn ngập áp bức, từng bước áp sát đến chỗ hắn.

Khó mà tưởng tượng, đây là bàn tay đảm đang của ngày xưa, khó mà hình dung, đây là giai nhân dịu dàng trong quá vãng.

Tất cả những gì của năm xưa đều đã bị hắn tự tay chôn vùi.

Hết thảy những gì ngày hôm nay cũng nên vĩnh viễn chôn sâu dưới mộ.

Tay nâng lên, bình thản, không có một chút run rẩy nào.

Không có gì khác bất cứ một lần giao thủ nào trước đây.

Điểm bất đồng duy nhất là, lần này hắn chỉ có trận pháp để chống lại nàng.

Ngón tay khẽ điểm giữa hư không, nhẹ nhàng ấn xuống, trên đầu ngón tay hắn lại xuất hiện một ngôi sao trắng như tuyết. Sau khi ngôi sao này xuất hiện, hai vệt sáng ngang dọc nhanh chóng lan ra bốn phía, trong nháy mắt lại có thêm nhiều vệt sáng, nhiều ngôi sao nữa xuất hiện.

Không ngờ lại là một bàn cờ đen trắng.

Kiến Sầu lập tức cau mày.

Thập Cửu Châu tu luyện lấy đấu bàn làm cơ sở, đấu bàn lại tương tự như bàn cờ của cô đảo nhân gian, đủ loại sự vật khác nhau trong trời đất cơ bản đều có lí lẽ chung, loại lí lẽ chung này được người đời gọi là...

Quy tắc!

Bàn cờ?

Chẳng thà nói là trận pháp!

Nàng từng chính mắt thấy bàn cờ nho nhỏ này diễn tả dã tâm bừng bừng của Tạ Bất Thần, diễn tả thiên binh vạn mã bôn tẩu dưới ngón tay hắn, diễn tả khả năng bài binh bố trận cao siêu đến cực điểm của hắn.

Vạn vật có lí lẽ chung, mà Tạ Bất Thần lại giỏi nhất là suy luận, từ đó nắm bắt được lí lẽ chung này.

Ngay khi bàn cờ này xuất hiện, Quỷ Phủ trong tay Kiến Sầu đột nhiên lại nhanh hơn ba phần.

Tạ Bất Thần đứng trước bàn cờ đó, một tay đặt trên bàn cờ, ánh sáng rực rỡ từ bàn cờ chiếu rõ gương mặt tái nhợt của hắn.

Linh lực vốn không còn bao nhiêu từ trong kinh mạch gần như khô cạn của hắn trút ra, đổ vào đầu ngón tay, sau đó điểm lên một quân cờ tỏa sáng, di chuyển quân cờ vào trong kì trận.

Xẹt xẹt...

Lấy Tạ Bất Thần làm trung tâm, không ngờ bốn phương tám hướng lại hiện lên một bóng dáng kì lạ.

Đó là một con rồng đất chạy dưới mặt đất, lập tức phá tan vô số bức tường đã rạn nứt xung quanh, cả một khu vực bị sụp xuống, mạnh mẽ như bẻ cành khô.

Trong chốc lát, trước mặt Kiến Sầu chỉ còn mây đen bao phủ, cát bay đá chạy.

Những tảng đá nặng nề và bụi đất màu vàng bị con rồng đất từ dưới đất lao lên cuốn lấy, tạo thành một màn chắn to lớn xung quanh Tạ Bất Thần.

Búa của Kiến Sầu chém tới, chám vào màn chắn đó, cảm thấy vô số đất đá đập vào lưỡi búa, tốc độ đáng sợ của Quỷ Phủ lập tức giảm xuống.

Như trâu đất đi xuống biển, gian nan khó có thể tiến lên.

Thế công của Quỷ Phủ không ngờ lại bị ngăn cản.

Kiến Sầu hít sâu một hơi, ánh sáng chợt lóe trong mắt, tinh thần thả lỏng, ngón tay bắt quyết, chuyển biện pháp tấn công.

Tạ Bất Thần dùng đất đá làm tường chắn, nàng liền biến gió thành rồng, "giúp" hắn một tay.

Để xem một trận cuồng phong rợp trời cuốn đến có thể dùng tường chắn của Tạ Bất Thần để bức tử chính hắn hay không.

Là giáp trụ, cũng có thể là lồng giam.

Hai ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn chạm vào nhau, lập tức liền có cuồng phong nổi lên.

Trên gương mặt Kiến Sầu đã lộ ra một chút tà khí, sắp sửa "tặng" thêm gió cho Tạ Bất Thần, không ngờ lúc này lại có một bóng đen to lớn từ phía xa điên cuồng ập tới.

Như là tòa nhà nghiêng đổ, hoặc như là trụ trời gãy xuống.

Bóng đen đó nhọn nhọn, hẹp hẹp, mang theo uy áp đáng sợ, không có sấm sét bao quanh, không có ánh vàng lấp lánh, chỉ có một màu đen nặng nề đến mức kìm nén.

Dường như giữa trời đất không có một tia sáng nào có thể chiếu vào, không có người nào có thể chạy thoát ra khỏi bóng đen này.

Rõ ràng lúc ngẩng đầu nhìn còn cảm thấy bóng đen đó ở mãi chân trời, nhưng trong chớp mắt định bỏ chạy, bóng đen đó đã ập tới trước mắt.

Lúc này cơn lốc xoáy của Kiến Sầu vừa mới được gọi ra.

Lúc này bóng dáng Tạ Bất Thần còn bị "nhốt" trong bức tường do chính hắn tạo ra.

Lúc này bất cứ người nào trong số họ đều không ngờ mình lại đột nhiên gặp phải tấn công như vậy.

Ầm!

Tất cả những bức tường cao còn chưa sụp xuống đều bị sức mạnh kinh khủng này làm cho hoàn toàn sụp đổ.

Không ngờ đó lại là một chiếc cánh màu đen to lớn từ trên trời cao vỗ xuống, hùng hổ đập tất cả mọi thứ bao gồm cả Kiến Sầu và Tạ Bất Thần xuống mặt đất.

Tất cả mọi công trình xây dựng trong trận đồ mê cung toàn bộ sụp đổ, hóa thành đống hoang tàn. Những bộ xương khô trắng nhởn trong hang động đều vỡ thành bột mịn dưới sức mạnh đáng sợ đó.

Những linh thú còn sống trong hang động phần lớn đều gặp nạn. Con nào xem tình hình nhanh, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi bức tường, con nào xem tình hình chậm lại trở thành vong hồn dưới bức tường đổ ụp, trên đống đổ nát nhất thời nở ra mấy bông hoa máu.

Kiến Sầu cảm thấy như có một tảng đá to lớn đổ ập xuống đầu mình, đập cho nàng đầu óc choáng váng, sao bay vòng vòng, không biết mình đang ở nơi nào, rốt cuộc đang làm gì.

Cơn lốc xoáy mới gọi ra gặp một đòn kinh hoàng này lập tức tán loạn.

Linh khí ngưng tụ quanh thân Kiến Sầu cũng tán loạn khắp nơi, may mà nàng có thiên hư chi thể nên lúc này mới không bị tẩu hỏa nhập ma.

Chiếc cánh vỗ xuống rồi thu về mang theo một cơn lốc, trong nháy mắt đã cuốn Kiến Sầu vào trong đó.

Trong lúc hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Bất Thần không tốt hơn nàng bao nhiêu, đã bất đắc dĩ rời khỏi vị trí mắt trận, bị cuốn vào trong cơn lốc.

Trong cơn lốc có Tạ Bất Thần và Kiến Sầu, cũng có đá vụn bay khắp nơi, có vô số xương khô vỡ vụn, và rất nhiều linh thú thoi thóp thở.

Toàn bộ linh thú trong khu vực bị sụp xuống này đều bị cơn lốc cuốn vào, bay về phía Vô Ác tiên sinh ở chỗ trung tâm.

Vù!

Một mảnh đá không lớn bị luồng khí cuốn đi, bay qua sát bên tai Kiến Sầu, để lại một vết máu nóng rát trên tai nàng.

Kiến Sầu né tránh nhanh, vẫn không hề bị thương, nhưng bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng kêu sốt ruột: "Hu hu hu hu!"

Con chồn nhỏ trốn trong lòng Kiến Sầu vội vàng giơ tay ra chỉ.

Kiến Sầu kinh ngạc, nhìn theo hướng chỉ của con chồn nhỏ, lập tức nhìn thấy một con sóc nhỏ lông xù bên cạnh đang bị gió cuốn đập thẳng về phía một tảng đá.

Bộ lông màu nâu mềm mại, một đôi mắt ươn ướt có thần, hai chân trước nho nhỏ còn đang ôm một quả thông nhỏ.

Lúc này nó vô cùng hoang mang lo sợ, thấy mình đã sắp đập vào tảng đá đó, hai chân sau đạp lung tung, nhưng hai chân trước lại nhất định không chịu buông quả thông ra.

Lúc này Kiến Sầu cũng không biết là nên tò mò hay là buồn cười.

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn...

Nàng nhanh tay nhanh mắt, xoay người đưa tay với về phía trước, trong tiếng kêu sợ hãi của con sóc, một bàn tay đã tóm lấy nó.

Ầm!

Tảng đá suýt nữa đụng vào con sóc lại tiếp tục bay về phía trước, đụng vào một tảng đá lớn, đá vụn bắn ra, lại lập tức bị cơn lốc cuốn đi.

Con sóc há hốc mồm, ngơ ngác nằm trong tay Kiến Sầu, không dám cử động một chút.

Kiến Sầu tạm thời không có thời gian để ý đến nó, nàng đưa mắt nhìn quanh, trong lòng hoảng sợ.

"Là hắn..."

Chiếc cánh vừa rồi đánh lén bọn họ đã thu về, hóa thành một cánh tay người. Lông vũ màu đen lại biến thành tay áo rộng rãi, che bên ngoài cánh tay đầy vết nứt nẻ.

Chẳng phải con chim cắt khổng lồ lúc trước tự xưng Vô Ác thì là ai?

Thanh niên tràn ngập tà khí mở ra hai tay, để mặc cơn lốc xoay quanh, hai mắt đỏ đậm cực kì đẫm máu, tàn bạo, thậm chí căm thù.

"Đã bao lâu không giết người rồi..."

Uy áp được phóng thích.

Lấy hắn làm trung tâm, cả trận đồ mê cung đột nhiên bắt đầu điên cuồng sụp đổ.

"Hỏng rồi!"

Kiến Sầu nhớ lúc trước nàng và Tạ Bất Thần đánh nhau ngoài cửa, ẩn giới suýt nữa đã sụp đổ, tu vi của con yêu thú này chắc chắn đã vượt qua kim đan, đạt tới nguyên anh, chỉ phóng thích uy áp đã khiến cả ẩn giới chấn động.

Trận đồ mê cung vạn thú xây dựng ở trung tâm hồ Vân Mộng, trôi nổi trên mặt nước mênh mông, chỉnh thể là một hình tròn. Lúc này cơn lốc đó cũng có hình tròn, cuốn sạch tất cả những gì trên đường đi của nó.

Sụp đổ bắt đầu từ vị trí của Vô Ác, như là một hang động to lớn lan rộng về bốn phía. Lấy Vô Ác làm trung tâm, tất cả xung quanh biến thành một màu đen hư vô, chỉ có vài bức tường đặc biệt bị cơn lốc quét qua lộ ra phần lõi màu đen, vẫn đứng yên lặng ở chỗ cũ.

Ngoài ra, quanh người Vô Ác không còn thứ gì.

Cảm giác này nguy hiểm đến cực điểm.

Từ khi tu hành tới nay, Kiến Sầu ra ngoài rèn luyện khá nhiều, nhiều hơn những tu sĩ bình thường, có điều thời gian tu hành dù sao cũng rất ngắn, rất ít giao thủ với yêu thú.

Nàng tuyệt đối không dám để chính mình, con chồn nhỏ, cốt ngọc, thậm chí con sóc nhỏ này rơi vào hiểm địa.

Phạm vi sụp đổ còn đang không ngừng mở rộng, có điều Kiến Sầu tương đối may mắn, còn ở bên ngoài.

Nàng đưa tay bắt quyết, trong thời khắc tất cả đều hỗn loạn này, cố gắng hồi tưởng cảm giác lúc ở tỏng Hắc Phong Động, làm cho luồng gió cuồng bạo mà không chịu nghe lời xung quanh xuyên qua khiếu huyệt trên người mình.

Chỉ cần một luồng gió như vậy, Kiến Sầu liền dễ dàng thay đổi quỹ tích quay cuồng trong cơn lốc lúc trước.

Tình hình lúc này hết sức kì diệu. Vốn toàn bộ mọi thứ đều bị cơn lốc cuốn đi, nhưng lại có một luồng gió chuyển hướng, mở ra một con đường hoàn toàn khác trong cơn lốc, đưa Kiến Sầu tới chỗ một gốc cây già chắc chắn bên cạnh.

Chát!

Nàng đưa tay tóm lấy một chiếc rễ cây thô ráp, cuối cùng cũng ổn định được thân hình.

Thứ nhất đã có chỗ bám, thứ hai nàng đã thể ngộ gió, có thể giảm bớt sức đẩy của cơn lốc, vì thế đương nhiên sẽ không bị cơn lốc cuốn đi nữa.

Quay đầu lại nhìn, lúc này trong lòng Kiến Sầu vẫn chưa hết sợ.

Nơi này cách vùng bão táp ở trung tâm quá gần, bóng dáng Tạ Bất Thần đã hoàn toàn rơi vào khu vực trung tâm đó.

Hắn chưa bao giờ là người ngồi chờ chết, giữa cơn lốc vẫn mạnh mẽ gọi ra bàn cờ vừa rồi, ngón tay di động rất nhanh trên bàn cờ, vô số đường nét từ trên bàn cờ bay ra, đan vào nhau xung quanh Tạ Bất Thần, tạo thành một trận pháp đặc biệt và mới lạ.

Trình độ và thiên phú về trận pháp, Tạ Bất Thần nếu nhận thứ hai Côn Ngô, không ai dám xưng mình thứ nhất.

Tuy chỉ có tu vi Kim Đan kì, nhưng thiên phú về mặt trận pháp của hắn đã làm cho rất nhiều đại sư cũng phải lắc đầu cảm thán, khó mà bám theo bóng lưng hắn.

Đương nhiên rất nhiều lúc Tạ Bất Thần cũng có một số ý nghĩ rất mới lạ, hoặc nói là đi ngược lẽ thường, có điều hắn chưa bao giờ nói với người ngoài.

Bàn cờ lúc trước là một loại, trận pháp hoàn toàn mới do đường nét của bàn cờ tạo thành này lại là một loại khác.

Trời đất tự thành một trận, nếu có thể mượn lực của trời đất để bày trận thì cần gì phải vụng về dùng đến linh thạch.

Suy nghĩ này nếu nói ra, chỉ sợ ngay cả tu sĩ đại năng nghe thấy cũng sẽ hoảng sợ vô cùng.

Nhưng Tạ Bất Thần vẫn dám nghĩ như vậy. Thậm chí hắn cũng đã làm như vậy.

Chơi cờ nhiều năm, trong bụng lại có đủ loại thao lược, bài binh bố trận, đủ loại thi thư của cô đảo nhân gian tuy không được đại địa Thập Cửu Châu coi trọng, nhưng bản thân chúng có không ít chỗ hợp với thiên lí.

Sau ba đêm ngồi suy diễn tính toán, một buổi sáng sớm, không ngờ Tạ Bất Thần đột nhiên thật sự ngộ ra một lần, bởi vậy liền có "bàn cờ thiên địa" này.

Trận pháp do đường nét của bàn cờ đan vào tạo thành này chính là tòa "Thiên nhân trận" đầu tiên của hắn.

Trận pháp vừa xuất hiện, sức mạnh của trời đất xung quanh liền từ trong hư không nứt ra.

Ẩn giới chính là tiểu thiên địa nằm trong đại thiên địa, muốn hấp thu sức mạnh của trời đất sẽ khó hơn ở thế giới bên ngoài mấy chục lần, trong thân thể đột nhiên xuất hiện áp lực đáng sợ, như là giữa trời đất này có thứ gì đang điên cuồng đổ vào thân thể hắn.

Đau.

Nhưng ánh sáng trong mắt Tạ Bất Thần lại bùng lên mãnh liệt.

Vù!

Một đường nét cuối cùng đan xong, thiên nhân trận cuối cùng đã hoàn thành.

Lập tức, một luồng khí tức kì diệu mà tươi mát từ những đường nét này truyền ra.

Lấy Tạ Bất Thần làm trung tâm, tất cả xung quanh dường như đều bị ảnh hưởng, xuất hiện một nháy mắt tĩnh lặng.

"Mùi của đại thiên địa..."

Vô Ác đứng ở trung tâm, đắm chìm trong thế giới của mình đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhìn về phía Tạ Bất Thần.

Tu sĩ Trung Vực nhỏ bé như giun dế, trận pháp của hắn lại mang đến khí tức quen thuộc khó tả.

Đại thiên địa...

Lại có người có thể lấy tu vi kim đan tầm thường, xuyên thấu cách trở của ẩn giới, mượn được sức mạnh của trời đất? Còn là trận pháp?

Thú vị...

Hắn bất giác nghĩ đến nữ tu sĩ đã thả hắn ra.

Vô Ác chỉ thoáng nhìn liền có thể nhìn ra Tạ Bất Thần đã đến tình trạng dầu cạn đèn khô, không cần hắn ra tay cũng không cầm cự được bao lâu nữa, nhưng hắn lại không thể khoan dung cho việc trước mắt xuất hiện một kẻ như vậy.

Hắn cười rất kì lạ, sau đó không ngờ lại há to miệng.

Réc!

Không có tiếng người, chỉ có sóng âm sắc bén, lông vũ như những mũi tên rợp trời ngập đất.

Các yêu thú tu luyện phần lớn lấy một đặc tính nào đó của bản thể để phát triển ra đủ loại đạo ấn và cách thức tấn công phù hợp với mình. Có đạo ấn thậm chí là truyền thừa từ xa xưa của một số tộc yêu thú. Bản thể của Vô Ác chính là chim cắt khổng lồ cao một trượng, trên người có vô số lông vũ, cứng rắn như sắt. Lúc tấn công, chỉ cần nhún vai hoặc vẫy cánh một cái liền có vô số lông vũ từ trên người hắn bay ra, hóa thành tên nhọn phủ kín trời đất.

Lúc bị sóng âm đánh trúng, sợi dây kéo căng trong đầu Tạ Bất Thần suýt nữa đứt tung, một chút phân tâm, thiên nhân trận vốn khống chế đã cực kì gian nan gần như lập tức sẽ sụp đổ.

Mũi tên lông vũ bắn tới, hắn hoàn toàn không thể tránh được.

Phập phập!

Tiếng mũi tên xé gió vang lên, sau đó là tiếng mũi tên cắm ngập vào người.

Tạ Bất Thần bị trúng mấy mũi tên, toàn bộ đều xuyên qua người hắn.

Tên bắn quá nhanh, quá mãnh liệt, dù đã xuyên thấu người hắn cũng không giảm tốc độ chút nào, đẩy thân thể Tạ Bất Thần bay trong cơn lốc, bay về phía một cột đá màu đen đứng sừng sững phía sau.

Rầm!

Một tiếng va đập nặng nề vang lên.

Mũi tên xuyên thấu thân thể Tạ Bất Thần cắm sâu vào cột đá, ghim Tạ Bất Thần vào cột đá cao cao này, treo ở giữa không trung.

Tách, tách!

Máu theo rãnh nhỏ trên lông vũ rơi xuống mặt đất đã bắt đầu vỡ vụn bên dưới.

Tạ Bất Thần đau đến nhíu mày, lại không còn có sức để giãy giụa.

Trong tầm mắt toàn là màu đỏ, thứ duy nhất có thể thấy rõ chỉ có bộ mặt dữ tợn của gã Vô Ác áo đen, và cả...

Cách đó không xa, Kiến Sầu lạnh lùng nhìn hắn.

Nhìn kẻ tử thù của mình sau khi trải qua năm lần bảy lượt chiến đấu, cuối cùng bị mấy mũi tên của Vô Ác đóng đinh trên cột đá, chỉ sợ một lúc sau sẽ bị mất mạng, Kiến Sầu cho rằng trong lòng mình vốn nên rất sảng khoái, nhưng trên thực tế lại chỉ có lạnh nhạt thờ ơ.

Luôn cảm thấy có gì đó không đúng...

Điều này không có quan hệ gì với nàng, cũng không có quan hệ gì với Tạ Bất Thần, chỉ có quan hệ với Vô Ác đang đứng ở trung tâm của cơn bão.

Trong ẩn giới, trời đất biến sắc.

Mặt hồ xung quanh nổi lên ngàn vạn cơn sóng điên cuồng đổ ập vào trong, ngọn sóng đáng sợ đánh đổ vô số tường cao, nhấn chìm vô số hang động, không ít xương khô của linh thú cũng trôi trên mặt nước.

Tuy nhiên cũng chỉ một lát sau đã bị sóng lớn đánh nát.

Giờ khắc này, hồ nước mênh mông như nổi giận, muốn phá tan mê cung vạn thú xây dựng trên mặt hồ.

Gốc cây Kiến Sầu bám vào mặc dù chắc chắn, nhưng giữa những cơn sóng dữ này cũng không hơn một gốc bèo trôi là bao.

Nàng nhìn Vô Ác đang làm mưa làm gió ở trong tâm, trong cơn lốc còn có không ít linh thú bị cuốn đi, có rất nhiều linh thú Kiến Sầu chưa từng gặp, sư tử, hổ, thậm chí lang sói...

Còn những linh thú Kiến Sầu đã gặp như chuột bạch, dế mèn thì không hề nhìn thấy bóng dáng, chắc hẳn hoàn toàn bị che khuất trong cơn lốc.

Giải quyết được Tạ Bất Thần liền không còn có gì đe dọa. Chim cắt thích tha con mồi lên trời cao, ném xuống đất, sau khi ngã chết liền có thể ăn thịt.

Lúc này Tạ Bất Thần chính là con mồi đã bị ném xuống, kì thực Vô Ác cũng không hề thấy hứng thú với hắn nữa.

Trong cơn lốc có rất nhiều linh thú, ngàn năm trước bọn chúng đều biết nhau, thậm chí còn qua lại thăm nhau, khi đó toàn bộ đều tràn trề sức sống, mặt mày rạng rỡ.

"Kẻ thì già rồi, kẻ thì đi rồi".

Có tiếng lẩm bẩm phát ra từ miệng Vô Ác, hắn khẽ nheo mắt, ánh mắt mang lệ khí lạnh lẽo nhìn về phía một con cáo màu bạc với bộ lông mềm mại, khẽ đưa tay với liền tóm lấy nó trong lòng bàn tay.

Lông con cáo bạc mặc dù mềm mại nhưng đã không còn bóng mượt, như là sức sống đã sắp cạn hết, lộ ra một màu xám cũ kĩ.

Nó nheo mắt, dường như không quá mức kinh hoàng, chỉ thở dài nhìn Vô Ác: "Tội gì phải thế?"

"Ngươi còn tin rằng Bất Ngữ sẽ đến đón mọi người lên thượng giới sao?"

Năm ngón tay thô ráp của Vô Ác tóm chặt cái đầu không lớn của con cáo bạc, lên tiếng hỏi như hỏi một người bạn cũ thân thiết.

Cáo bạc thở dài một tiếng: "Chủ nhân không bao giờ thất tín với ai".

Trong nháy mắt, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Vô Ác vặn vẹo một trận.

Năm ngón tay dùng sức, không ngờ lại giơ con cáo bạc lên, ném mạnh về phía cột đá.