Ta Không Thành Tiên

Chương 187




Đây là một người rất thích điêu khắc.

Kiến Sầu không hiểu lắm, vì sao Bất Ngữ thượng nhân lại có sở thích này?

Nàng đè xuống nghi hoặc dưới đáy lòng, tỉ mỉ quan sát những nét điêu khắc này.

Xung quanh hang tròn tối om có những nét điêu khắc cuốn vòng quanh.

Hình điêu khắc đầu tiên là một chiếc bình nhỏ bằng bàn tay, bên trong nằm một con dế mèn nho nhỏ, một cánh sã xuống, bị mất một góc, dường như bị thương.

Loại bình này Kiến Sầu nhìn rất quen mắt.

Nàng đã từng ở kinh thành, chọi gà đua chó nuôi chim đá dế chính là bốn thứ mà đám con em quan lại chơi bời lêu lổng đều phải tinh thông.

Thường khi đi trên phố đến ngõ nhỏ có trà lâu hơi phồn hoa một chút liền có thể nhìn thấy những người cầm bình nuôi dế này đi lại khắp nơi.

Tâm tư khẽ động, nàng lại nhìn tiếp.

Hình khắc rất mờ, hình thứ hai là một con dế mèn khác được bỏ vào bình, giằng co với con bị thương cánh, sau đó xông vào đá nhau.

Dế mèn bị thương liên tiếp thua chạy, bị con dế mèn to lớn đá lộn nhào, ngửa mặt lên trời, cố lật mình lại, lập tức lại bị đối thủ hung ác đá ngã.

Hết lần này tới lần khác chiến đấu, hết lần này tới lần khác ngã xuống...

Hình thứ ba vẫn là bình nuôi dế, có điều con dế to lớn đã biến mất, chỉ để lại một con dế mèn chiến bại cô độc.

Nó không thể thu chiếc cánh bị thương lại, chỉ co trong góc bình, một tia sáng từ phía trên chiếu xuống vừa lúc chiếu xuống trước mặt nó.

Đây là một hình khắc rất kì dị.

Người điêu khắc dùng mũi dao tinh tế chia cắt tia sáng rõ ràng, ánh sáng chiếu xuống phía trước con dế mèn nhỏ, lại không hề chiếu vào người nó.

Thế là con dế mèn vẫn nằm trong bóng tối.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu không thể gạt bỏ được một suy nghĩ trong lòng.

Nó đang nhìn ra bên ngoài bình.

Một thế giới vốn thuộc về nó.

Dường như chính là để xác minh cho phỏng đoán của nàng, hình khắc cuối cùng xuất hiện.

Chiếc cánh bị thương run rẩy giơ lên, con dế mèn lắc lư lảo đảo, không ngờ lại từ từ bay lên, dưới đất miệng bình nhỏ hẹp, bay về phía ánh angs từ bên ngoài chiếu vào, bay về phía thế giới rộng lớn vốn thuộc về nó.

Thịch thịch thịch...

Đó là tiếng tim Kiến Sầu đập.

Hình ảnh cuối cùng dừng lại trong nhịp vỗ cánh của nó, mặc dù bối cảnh vẫn là một chiếc bình nhỏ nhưng ý cảnh lại lập tức trở nên rộng rãi.

Cũng không biết có phải con dao khắc của người điêu khắc này có một luồng ma lực hay không àm Kiến Sầu lại cảm thấy có một cảm xúc cuồn cuộn.

Không nhịn được đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt ve trên mặt đá thô ráp.

Một vài vụn đá rơi xuống như bụi đất, kinh động thứ ở trong hang tròn đó.

Réc réc...

Hai tiếng kêu rất nhỏ.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu lại nhớ tới ban đêm mùa hè, trăng sáng, bụi cỏ, rễ cỏ ướt át, con dế mèn nằm trên mặt đất trong bụi cỏ cất tiếng kêu.

Vù!

Một điểm ánh sáng xanh mờ như là một giọt nước rỏ xuống trên mặt hồ, tạo thành một gợn sóng màu lam.

Hang tròn đen sì sì trước mặt Kiến Sầu vừa rồi không thể dùng mắt nhìn vào trong không ngờ lại sáng lên như một tấm gương.

Đây là một màn sáng màu lam nhạt, trong suốt như lưu li.

Ngay từ lúc ánh sáng xanh xuất hiện, Kiến Sầu đã lui lại hai bước, cả người căng lên.

Có điều không hề có dị tượng nào xuất hiện, cũng không có bất cứ tấn công nào.

Chỉ có chiếc hang tròn đột nhiên trở nên rõ ràng.

"Dế mèn?"

Xuyên qua màn sáng trong suốt này, sau khi thấy rõ thứ tồn tại sau màn sáng, trong lòng Kiến Sầu sinh ra cảm giác "quả nhiên như thế".

Đó là một con dế mèn nằm dưới sâu trong hang, nhìn giống hệt con dế mèn trong hình khắc.

Có điều...

Kiến Sầu đột nhiên nhíu mày. Cho dù cách màn sáng này, nàng cũng có thể cảm giác được sự yếu ớt già nua đó.

Đó không phải một con dế mèn còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với đồng loại, thậm chí cũng không bằng lúc bị thương đập cánh bay lên.

Nó chỉ nằm bẹp ở đó, không khác gì một mẩu đá trên tường đá, không khác gì một cục đất vàng trong lòng đất, không khác gì một xác chết không hề có sinh cơ.

Là một con dế mèn già, một con dế mèn già yếu ớt.

Réc réc.

Ngay cả tiếng kêu cũng chậm chạp, già nua, như kéo ống bễ.

"Ngươi là ai?"

Hai sợi râu trên đầu nó cử động, không ngờ lại phát ra một câu hỏi với giọng già nua.

Kiến Sầu hơi kinh ngạc, suy đoán nó cũng giống như hồng điệp mình gặp trong Ý Trịch Trục, thế là thái độ liền mang vài phần cung kính: "Ta là..."

Có điều nàng vừa mới mở miệng nói được hai chữ, còn chưa kịp cho thấy thân phận của chính mình, con dế mèn đó đã run rẩy lên tiếng, như là hoàn toàn không nghe thấy, ngắt lời nàng.

"Là chủ nhân tới đón bọn ta sao?"

"..."

Chủ nhân?

Ý là Bất Ngữ thượng nhân?

Kiến Sầu nhất thời không hiểu ý nó lắm, chần chừ một lát rồi đáp: "Tiền bối hiểu lầm, vãn bối đến từ Nhai Sơn Trung Vực, hi vọng vào ẩn giới tìm được thứ liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ..."

Bất Ngữ thượng nhân phi thăng đã là chuyện rất lâu, rất lâu trước kia, thậm chí đã gần ngàn năm trước.

Điêu khắc xung quanh hang tròn nhất định là do Bất Ngữ thượng nhân lưu lại trong lúc còn chưa phi thăng, con dế mèn này nhìn không thật sự nổi bật, lại lộ ra một vẻ yếu ớt, nhưng thực sự là một "Lão quái ngàn tuổi".

Cho nên Kiến Sầu tự xưng vãn bối với con dế mèn này cũng có lí.

Réc réc...

Lại phát ra vài tiếng kêu không rõ ý nghĩa.

Con dế mèn già nghe Kiến Sầu nói xong, một hồi lâu sau không nói gì cả, không ngờ lại quay đầu đi, xoay lưng về phía Kiến Sầu, lảo đảo bò vào trong hang rồi mới nói một câu: "Chuyện ẩn giới lão hủ không hề rõ, ngươi đi hỏi người khác đi".

Âm thanh lẫn với tiếng thở dài.

Kiến Sầu sửng sốt.

Không rõ?

Hỏi người khác?

Người khác nào?

Nàng mấp máy môi, muốn hỏi vị tiền bối dế mèn này cho rõ ràng, dù không biết chuyện ẩn giới nhưng chỉ đường đi trong mê cung này thì vẫn có thể chứ?

Không ngờ con dế mèn xoay người bò vào trong chưa được một lát, Kiến Sầu còn chưa kịp hỏi gì, màn sáng vừa rồi lan ra như sóng nước liền tối đi.

Cả chiếc hang liền trở lại tối om như trước.

Kiến Sầu đưa tay sờ vào khoảng tối này lại chỉ thấy chất đá cứng rắn, dường như chiếc hang tối om trước mắt có con dế mèn bên trong chỉ là một ảo giác.

"Thú vị..."

Ẩn giới của tu sĩ đại năng đúng là kì diệu.

Đây không phải một thuật che mắt có thể làm được.

Kiến Sầu im lặng suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên những bức tường bốn phía xung quanh không ngờ còn có không ít hang đá.

Nàng bỗng nhiên hiểu được lời của dế mèn.

Trong trận đồ mê cung còn không ít "linh thú" giống như dế mèn.

Có điều nàng vẫn không rõ, câu đầu tiên dế mèn mở miệng hỏi lúc thấy nàng rốt cuộc có ý gì.

Vừa rồi xem điêu khắc và hỏi đáp vài câu với dế mèn, thời gian lại trôi qua một lát.

Kiến Sầu tuy là người đầu tiên tiến vào trận đồ mê cung, hơn nữa tay nắm đạo ấn nhưng cũng không dám dây đưa ở đây lâu, nếu bên ngoài xảy ra biến số gì, mấy người Sơn Âm tông và Tạ Bất Thần cùng nhau tiến vào thì nàng cũng chịu không nổi.

Cho nên nghi hoặc trong đầu Kiến Sầu chỉ lóe lên rồi biến mất, giữ lại trong đáy lòng, tạm thời không phí thời gian suy nghĩ thêm nữa.

Nàng không hề do dự đi đến trước một cửa hang khác, đồng thời vỗ túi linh thú gọi con chồn nhỏ ra.

Con chồn nhỏ lại thấy mặt trời, trở nên hưng phấn: "Ngao hu hu hu!"

Chủ nhân, ngươi lại nhớ tới bổn chồn rồi, vui quá!"

Kiến Sầu mỉm cười, quay đầu sang chỉ nhìn thấy một bóng xám lóe lên, con chồn nhỏ trượt dọc theo cánh tay, nhanh như chớp leo lên trên vai nàng, trong lòng còn ôm cốt ngọc Đế Giang không biết đã mở mắt ra từ khi nào.

Lúc Kiến Sầu đưa mắt nhìn cốt ngọc Đế Giang, nó cũng đang nhìn nàng.

Hai con mắt vẽ bằng mực một to một bé, miệng xụ xuống, dáng vẻ uể oải như vừa tỉnh ngủ.

Có điều sau khi nhìn thấy Kiến Sầu, hai con mắt đó chớp chớp, không ngờ lại nheo lại, miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười có thể nói là "đôn hậu" với Kiến Sầu.

"..."

Thằng nhóc này không phải là bị con chồn nhỏ ôm nhiều quá nên ngốc rồi đấy chứ?

Ngón tay Kiến Sầu nhẹ nhàng sờ sờ cằm, co giật một hồi lâu.

Con chồn nhỏ lai lịch không rõ, cả người toàn tật xấu, quả thực có một vẻ lưu manh tự nhiên.

Cốt ngọc tuy thành tinh đã lâu nhưng trước bị tàn hồn Đế Giang giày vò, đến tận lúc nàng dùng Điểm Tình bút khai khiếu quả thực vẫn như một tờ giấy trắng, sau này phải tranh thủ thời gian dạy dỗ cho tốt, vạn nhất bị con chồn nhỏ làm hư thì làm thế nào?

Hơn nữa...

Làm hư còn không phải chuyện phiền toái nhất.

Kiến Sầu sợ nhất là thằng nhóc này bị con chồn nhỏ làm ngốc.

"Ôi..."

Thở dài một tiếng, Kiến Sầu đưa tay sờ sờ cốt ngọc cười ngốc nghếch, rất lo lắng đi tới phía trước cửa hang tiếp theo.

Có điều lần này phía trước cửa hang lại không hề có gì che chắn, Kiến Sầu lập tức có thể nhìn thấy thứ trong chiếc hang không lấy gì làm rộng rãi đó.

Một bộ bộ xương trắng ởn.

Bộ xương nhỏ bé có màu trắng xám, dường như nhẹ nhàng chạm ngón tay vào có thể vỡ vụn.

Hai chân đứng trong hang ở chỗ rất gần cửa hang, cổ giương lên, cái đầu nho nhỏ dường như đang nhìn ra ngoài hang, đó là một con chim nhỏ.

Trước khi chết, hình như nó đứng ở cửa hang này, nhìn ra bên ngoài đầy trông ngóng, như chờ mong một ai đó.

Một tư thế ngóng chờ.

Không biết tại sao bộ xương chim này tuy nhỏ nhưng lại khiến Kiến Sầu chấn động trong lòng, sinh ra một cảm giác bi thương khó nói: Nó đang chờ cái gì?

Trong đầu lập tức hiện lên câu hỏi vừa rồi của dế mèn, hiện ra ánh mắt ướt át mà cô đơn của hồng điệp.

Hình như nàng đã hiểu được gì đó.

Một phỏng đoán lờ mờ xuất hiện.

Con chồn nhỏ ngồi trên vai Kiến Sầu nhìn bộ xương chim, hơi bất an lắc lư cái đầu xù lông, dùng đuôi nhẹ nhàng cọ vào cổ Kiến Sầu, dường như thúc giục nàng đi đến chiếc hang tiếp theo.

Kiến Sầu cảm nhận được sự bất an của nó, đưa tay ra vuốt đỉnh đầu nó rồi cất bước đi tiếp.

Tường cao bốn phía có không ít lối đi rắc rối dẫn đến khắp nơi trong mê cung khổng lồ.

Kiến Sầu không hề lựa chọn lối đi nào mà nhíu mày đi tới chỗ chiếc hang tiếp theo, lại tiếp theo.

Hang thứ ba trống rỗng.

Bộ xương trong hang thứ tư đã rời ra, dường như thời gian quá lâu, Kiến Sầu chỉ lờ mờ nhận ra là một con li miêu.

Trong hang thứ năm là một con ếch khô, lại còn có chút "tươi mới".

Rất nhiều hang, mỗi chiếc hang dường như đều có một con linh thú.

Có điều trừ trong hang thứ nhất có một con dế mèn, đại đa số linh thú trong các hang khác đều đã chết rất lâu rồi.

Xung quanh mỗi một chiếc hang đều điêu khắc những hình ảnh liên quan đến linh thú trong hang đó.

Có con chỉ là chim chóc thú vật ở nhân gian, có con lại là yêu vật lợi hại trong hiểm địa hung ác, bất kể là hình dạng hay là lai lịch đều rất ít khi trùng hợp.

Một chút giống nhau duy nhất có lẽ là cảm giác này.

Giống như là dế mèn thua trận không cam lòng chờ bị người ra ném từ trong bình ra, dù chết cũng phải vỗ đôi cánh bị thương bay ra khỏi không gian chật hẹp, trở lại thế giới rộng lớn, những linh thú còn lại không có con nào không trải qua chuyện tương tự.

Li miêu sống cùng bầy đàn, bỗng gặp thiên địch, lựa chọn bảo vệ bầy đàn, tự đưa chính mình vào miệng hổ.

Sơn ca được chim mẹ ấp trên một cây cổ thụ, khi còn nhỏ luôn được cây che mát, xuyên qua tán lá nhìn ánh mặt trời. Đến lúc nó có thể bay, bay đi xa, càm một bông hoa dại trở về, cây cổ thụ lại đã không còn sinh cơ vì thiếu nước. Sơn ca xinh xắn thu cánh cúi đầu đặt bông hoa dại dưới thân cây khô, lẳng lặng đứng...

Mỗi một bộ điêu khắc đều sẽ mang cho Kiến Sầu một số cảm nhận kì lạ.

Nàng suy đoán, Bất Ngữ thượng nhân thu chúng làm linh thú chỉ sợ là vì nhìn thấy những chuyện này, những chuyện chân thực đã xảy ra động chạm đến đáy lòng của mọi người.

Tu sĩ giết chóc nhiều nhất lúc giao thời giữa thượng cổ và cận cổ.

Kiến Sầu đột nhiên cảm thấy không hẳn là như vậy.

Nàng đi hết hang này đến hang khác, mãi vẫn không nhìn thấy linh thú nào còn sống.

Đến tận hang thứ mười.

Vùng tối tăm hư ảo ánh mắt khó mà xuyên thấu mà nàng đã nhìn thấy trong hang dế mèn một lần nữa xuất hiện.

"Ngươi là ai?"

Bước chân Kiến Sầu vừa đi tới cách hang động ba thước, không ngờ bên trong lại vọng ra một tiếng quát ngọng nghịu.

Kiến Sầu bất ngờ, không khỏi giật mình, vội vàng dừng bước một hồi lâu không lấy lại được tinh thần.

Loạt soạt...

Dường như có tiếng lật trang giấy vang lên, mang vài phần dồn dập.

Sau đó lại là tiếng sàn sạt, dường như có thứ gì đang bò rất nhanh.

Một điểm ánh sáng trắng hồng không ngờ lại sáng lên trong vùng tối tăm hư ảo, nhanh chóng xua tan bóng tối, tạo thành một màn sáng màu trắng hồng.

Thế là Kiến Sầu có thể thấy rõ.

Lần này hang đá không ngờ lại rất lớn, ba mặt xếp mấy đống sách dày.

Chính giữa cũng có một quyển sách, lại đang mở ra hai bên, có không ít chữ in đen như mực không hoàn chỉnh, như bị thứ gì đó gặm mất, hết sức bừa bộn.

"Bản quân hỏi ngươi đấy! Ngươi rốt cuộc là ai?"

Âm thanh ngọng nghịu tự xưng "bản quân" tỏ ra khôi hài khó tả.

Kiến Sầu nghe thấy âm thanh này, lại không nhìn thấy linh thú gì.

"Khẹc khẹc khẹc! Khẹc khẹc khẹc khẹc!"

Con chồn nhỏ trên vai nàng nhanh chóng đảo mắt, giơ chân lên chỉ một cái khe trên quyển sách, phát ra tiếng cười chế nhạo, suýt nữa ngã ngửa về phía sau.

Kiến Sầu nhìn theo hướng nó chỉ.

Thì ra nàng không nhìn thấy cũng phải, bởi vì linh thú này thật sự là quá nhỏ, đó là một con bọ cánh cứng màu đen nhỏ bằng hạt gạo, nhìn rất khờ khạo, quanh người lại có một làn ánh sáng trắng hồng.

Không ngờ đây lại là một con mọt.

Nhìn vết cắn bừa bãi trên quyển sách, Kiến Sầu than một tiếng trong lòng: Mọt sách!

"Nói đi!"

Con mọt sách lại quát Kiến Sầu một tiếng.

Khỏi phải nói, một con mọt sách nhỏ bằng hạt gạo àm gầm lên cũng có vài phần oách xà lách.

Kiến Sầu buồn cười, hắng giọng một tiếng, nghiêm trang trả lời: "Xin lỗi xin lỗi, ta là tu sĩ Trung Vực, đến ẩn giới để tìm bí mật của Cửu Khúc Hà Đồ..."

"Ngươi không phải người chủ nhân phái tới đón bọn ta đến thượng giới?"

Vẫn không đợi Kiến Sầu nói xong, con mọt sách cũng ngắt lời Kiến Sầu, hỏi với giọng rất thất vọng.

Thượng giới?

Suy nghĩ trong đầu cuối cùng cũng được chứng thực.

Suy nghĩ rắc rối phức tạp lẫn lộn với nhau, Kiến Sầu nhìn con mọt sách một hồi lâu không nói nên lời.

Bạch nhật phi thăng, gà chó cũng thăng thiên theo.

Tu sĩ phi thăng vốn là có thể mang theo linh thú, bây giờ trong ẩn giới này lại còn có rất nhiều linh thú ở lại, hơn nữa mỗi con linh thú còn sống đều hỏi Kiến Sầu một câu như vậy, có thể thấy không phải đơn giản là Bất Ngữ thượng nhân không mang chúng đi theo lúc phi thăng.

Kiến Sầu lông mày nhíu chặt, nhìn con mọt sách gục đầu, ánh sáng màu trắng hồng trên người biến thành màu xám hồng, dường như tâm tình rất sa sút.

Cuối cùng nàng vẫn trả lời thật: "Không phải. Có điều cùng câu hỏi này, vừa rồi ta đã nghe thấy một tiền bối dế mèn trong một hang đá khác hỏi như vậy..."

"Lão dế mèn?"

Nghe thấy Kiến Sầu nhắc đến dế mèn, dường như con một sách cũng nhận ra.

Nó từ trong khe sách bật ra, lại theo khe đó chui vào trong, há mồm gặm một chữ to trên quyển sách, miệng đầy giấy vụn, chữ to lại mất thêm một góc.

"Hừ, chủ nhân nói chuyện không giữ lời, đã nói sẽ mang ta đi ăn sách trên thượng giới, bây giờ chính mình đã đến thượng giới lại quên bọn ta, ngay cả ẩn giới chủ nhân cũng không cần nữa. Thật là xấu! Nói lời không giữ lời! Để mọi người ở lại đây chịu khổ..."

Ai da ai da, tức chết đi được!

Con mọt sách lại gặm một miếng sách nữa, hừ hừ mấy tiếng.

Trên thân hình màu đen, ánh sáng màu xám hồng lại tối thêm vài phần.

Kiến Sầu, con chồn nhỏ và cốt ngọc, sáu con mắt cùng nhìn, đều cảm thấy có chút kì diệu.

Con mọt sách này đầy bụng oán giận, lại coi như còn đầy sức sống, không giống như con dế mèn già bên kia.

Tự mình than vãn hơn nửa ngày, con mọt sách quay mông lại nhìn thấy Kiến Sầu, tức giận hỏi: "Đã không phải tới đón bọn ta, tại sao ngươi còn không đi?"

"..."

Ta tới hỏi đường mà!

Kiến Sầu nhất thời đau đầu, cân nhắc rồi mở miệng nói: "Nơi này chính là trận đồ mê cung, có rất nhiều đường, sơ ý một chút liền lạc đường, cho nên..."

"Hừ, ngươi muốn hỏi đường?"

Con mọt sách bò trên một chữ "Đạo" to, ợ một cái rồi mở miệng hỏi.

Kiến Sầu gật đầu.

Nàng cho rằng linh thú trong ẩn giới này đều không thích người từ bên ngoài đến, không ngờ sau khi con mọt sách thấy nàng gật đầu lại mừng như điên.

Màu xám hồng đã tối đi trên người không ngờ lại biến thành màu trắng hồng sáng rực.

"Tốt quá! Cuối cùng cũng có người đến thỉnh giáo ta rồi!"

Con mọt sách vẫy mấy cái chân, không ngờ lại nhanh chóng bò từ đầu này đến đầu kia quển sách, trong miệng lầu bầu: "Tên phàm phu tục tử nhà ngươi cứ chờ đấy, việc nhỏ cứ để bản quân lo, bản quân sẽ lật sách xem giúp ngươi!"

Loạt soạt...

Nó giơ một cái chân nhỏ bé lên, chỉ giơ một chút, vậy mà quyển sách đã bị gặm thủng lỗ chỗ từ lâu lại tự động lật lên, cuối cùng dừng lại ở một trang.

Con mọt sách vui mừng kêu to một tiếng: "Tìm được rồi!"

Kiến Sầu hơi bất ngờ.

Con mọt sách nói chuyện ngọng nghịu, linh trí không phải là rất cao, dường như rất giống hình tượng một sách mà mọi người thường hình dung, có điều lại có một luồng linh tính khó tả.

Thấy đối phương không ngờ lại chịu giúp đỡ, còn nhanh như vậy tìm được trang sách cần tìm, Kiến Sầu cũng có chút vui mừng.

Chẳng lẽ phương pháp phá giải mê cung này để đi đến chỗ có đạo ấn thứ hai lại nằm trong trang sách này?

Con mọt sách bò đến trên trang giấy, lắc lư cái đầu đọc: "Khôn vị tả mười sáu, sang tây ba mươi sáu bước, hành vị chính... chính..."

Còn chưa đọc được một nửa, con mọt sách đột nhiên nghẹn lời, chính chính một hồi lâu cũng không đọc tiếp được.

Kiến Sầu hỏi: "Chính cái gì?"

Làm sao thế?

Con mọt sách dường như hơi cứng đờ, quầng sáng trắng hồng quanh thân thể đen như mực cũng co lại một chút, giọng nói non nớt run run.

"Không có nữa..."

"Không có?"

Mới niệm đến đoài vị, chắc chắn là còn chưa xong.

Kiến Sầu cực kì kinh ngạc.

Con mọt sách nói yếu ớt: "Phía... phía sau bị ta ăn mất rồi..."