Ta Không Thành Tiên

Chương 179-2




Như Hoa công tử nhìn Lục Hương Lãnh, đáy lòng lại đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kì quái: Lúc đầu hắn cảm thấy mình phải đi đường vô tình, kết quả đường vô tình lại nói với hắn là không phải vậy, thế là hắn lập tức chuyển sang đường có tình..

Ờ, có phải đạo tâm của mình không được kiên định cho lắm không nhỉ?

Suy nghĩ này xuất hiện, ánh mắt cũng lóe lên, Như Hoa công tử một lần nữa nhìn về phía Lục Hương Lãnh phía trước.

Trên áo bào đầy vết bẩn, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Còn có từ nào khác để diễn tả ngoài chật vật?

Khóe mắt khẽ giật giật, Như Hoa công tử thầm khen ngợi chính mình một câu: Không sai, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, chọn đường nào hắn đều không quan tâm, quan trọng là y bào không thể nhăm nhúm, hoa trên áo không thể bẩn, hình tượng không thể hỏng.

Thế là sự nghi hoặc đối với chính mình trong lòng Như Hoa công tử lập tức giảm bớt.

Hắn không hề có áp lực, không hề có gánh nặng, cũng không hề áy náy với“đạo” của mình, lưng thững đi trên đường như đi dạo trên sân vắng.

Quá trình này đối với Lục Hương Lãnh là cực kì gian nan, cũng tỏ ra vô cùng chậm chạp.

Nàng cũng không biết rốt cuộc mình đã bị giày vò trong bao lâu mới nhìn thấy cuối đường.

Tất cả áp lực lúc này đều biến mất sạch.

Lục Hương Lãnh sững sờ. Nàng đứng ở đây, cảm thấy trên người cực kì nhẹ nhàng, áp lực như núi đè trên người biến mất, cả người nàng như một đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.

Quay đầu nhìn lại, con đường vẫn rộng rãi sáng ngời.

Nhưng trong lúc này đáy lòng nàng lại có một cảm giác khó tả, đây là con đường nàng đã đi qua.

”Hương Lãnh đạo hữu!”

Một giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên, Lục Hương Lãnh còn chưa kịp thu lại vẻ hồi hộp và hoang mang trên gương mặt đã quay đầu lại.

Trên vân đài phía trước, Kiến Sầu mặc trường bào trắng nhạt nhuộm máu, tay cầm Quỷ Phủ, đứng trước đám người Hạ Hầu Xá, đang đưa mắt nhìn về phía nàng, trên mặt mang nét cười.

Là bọn họ.

”Kiến Sầu đạo hữu!”

Lục Hương Lãnh mỉm cười, định bước xuống khỏi cầu bạch ngọc. Có điều quay đầu nhìn lại, Như Hoa công tử cũng đã đi đến gần, nàng thoáng nhìn hắn, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn!”

Như Hoa công tử không nói gì, chỉ tùy ý cầm quạt gấp nhún vai một cái.

Sau đó Như Hoa công tử cùng Lục Hương Lãnh đi tới trên vân đài.

Đưa mắt nhìn một lượt, thấy Tiểu Kim và Tả Lưu mặt mũi tái nhợt, Như Hoa công tử tặc tặc mấy tiếng, lại nhìn Kiến Sầu máu tươi đầy người: “Ai da, vậy mà Kiến Sầu đạo hữu còn chưa chết, mạng đúng là cứng như đá, thật là hiếm thấy“.

“...”

Vốn nhìn thấy bọn họ bình yên vô sự đi tới, trong lòng Kiến Sầu còn có chút vui vẻ, đâu nghĩ rằng Như Hoa công tử vừa thấy mặt đã nói một câu như vậy.

Kiến Sầu lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, cũng phụ họa:“Đúng vậy, mạng rất cứng. Có điều không biết mạng của công tử và mạng của ta rốt cuộc cái nào cứng hơn“.

Như Hoa công tử nghe vậy sững sờ.

Ngón tay cầm quạt gấp chợt bóp chặt, có điều nghĩ đến sức chiến đấu của Kiến Sầu, cuối cùng hắn chỉ khẽ than một tiếng: “Bản công tử thương hương tiếc ngọc, thấy ngươi bây giờ trên người có thương liền không cùng ngươi đọ xem mạng ai cứng hơn nữa“.

”Xi...”

Hai người Tiểu Kim và Tả Lưu không hề do dự lộ ra vẻ mặt còn lâu ta mới tin.

Sắc mặt Như Hoa công tử không được tốt lắm.

Kiến Sầu thoải mái hơn một chút, đang định gọi mọi người xuất phát, không ngờ Lục Hương Lãnh lại đi tới, thấy trên gnf nàng toàn là vết thương, hàng lông mày nhỏ như lá liễu liền nhíu lại, chỉ nói: “Đã vào ẩn giới, xuất phát chậm một khắc cũng không ảnh hưởng gì. Kiến Sầu đạo hữu cứ đợi một chút, chờ ta chữa khỏi thương thế cho đạo hữu rồi xuất phát sau“.

Kiến Sầu cúi đầu nhìn theo ánh mắt Lục Hương Lãnh, vết thương đáng sợ do Nhân Hoàng kiếm của Tạ Bất Thần để lại trên vai đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khép lại.

Kiếm thật sắc!

Kiến Sầu quan sát Lục Hương Lãnh một lát, đương nhiên cũng phát hiện vẻ bất thường của nàng, có điều cho dù trên người có bao nhiêu đất cát, vẻ xuất trần của nàng vẫn không thay đổi.

Trầm ngâm một lát, Kiến Sầu vẫn đồng ý với Lục Hương Lãnh, liền khoanh chân ngồi xuống.

Những người còn lại biết Kiến Sầu đánh với Tạ Bất Thần một trận chỉ sợ đã hao hết sức mạnh, dù bây giờ không nhìn ra có gì khác thường nhưng Lục Hương Lãnh đã đề nghị chữa thương thì tự nhiên có lí do của nàng.

Không ai hỏi về ân oán giữa Kiến Sầu và Tạ Bất Thần, tất cả đều ngồi xuống, tranh thủ thời gian này điều chỉnh trạng thái tinh thần của chính mình lên tốt nhất.

Lục Hương Lãnh lấy ra không ít đan dược linh thảo từ túi càn khôn, phối hợp mấy vị thuốc rồi cho Kiến Sầu uống vào. Sau đó ánh mắt nàng hạ xuống vết thương trên vai Kiến Sầu, thấy sau khi Kiến Sầu uống thuốc vết thương lại không có thay đổi gì liền nhíu mày, lại từ trong tay áo lấy ra một chiếc tịnh bình màu tím nhạt và một chiếc bát nhỏ màu xanh ngọc, rót thứ nước không màu không vị trong bình vào bát.

”Đây là thiênthanh ngọc tịnh dịch, có thể phá mọi sát khí ngưng tụ trong thiên hạ, chính là năm xưa ta hành tẩu ở Bắc Vực được một tăng nhân hành tẩu hồng trần cho, đến giờ vẫn chưa sử dụng lần nào. Trong vết thương của Kiến Sầu đạo hữu có kiếm sát cho nên rất lâu lành, dịch này có thể giải được“.

Nói xong nàng đưa chiếc bát ngọc đến trước mặt Kiến Sầu.

Con chồn nhỏ vừa nhìn thấy có đồ uống, hai con mắt lập tức toát lên lục quang, không hề do dự láo tới nhưng lại bị Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt vỗ bay ra ngoài.

Cá mè một lứa, còn dám cướp đồ trong bát của ta hai sao?

Kiến Sầu không quay lại nhìn con chồn nhỏ đáng thương đang ôm đầu cái nào, chỉ nhận lấy chiếc bát ngọc: “Đa tạ Hương Lãnh đạo hữu“.

Lục Hương Lãnh khẽ gật đầu.

Bên kia Như Hoa công tử ngồi xếp bằng dưới đất lại mở mắt ra nhìn chiếc tịnh bình màu tím nhạt, sau đó nhìn bát nước Kiến Sầu đang uống, đột nhiên da mặt giật giật, có một cảm giác xót ruột không chịu nổi.

Ngay cả Tiểu Kim vừa rồi còn giả chết bên cạnh cũng ngây ngốc nhìn: Trời ạ, thiên thanh ngọc tịnh dịch? Là thứ trong suối hồng trần của Thiền tông? Lại dùng để uống như thế?

Kiến Sầu không hề cảm thấy có gì dị thường, mà có lẽ nàng cũng không để ý.

Thiên thanh ngọc tịnh dịch uống vào miệng, không màu không vị giống như uống nước trắng, có điều vừa vào đến miệng lại có cảm giác trời đất sáng lên, sau đó một sức mạnh hùng hậu tinh thuần từ chất dịch trong bụng lan ra xung quanh.

Rắc!

Từ vết thương trên vai lập tức có vài vệt đen tróc ra rồi vỡ nát.

Sau khi mấy vệt đen này biến mất, khả năng khôi phục đáng sợ của Nhân Khí liền lập tức được thể hiện ra.

Gần như trong nháy mắt, máu thịt sinh ra, vết thương khép lại, thoáng cái đã hoàn toàn biến mất.

Xem ra mấy vệt đen vừa rồi chính là kiếm sát mà Lục Hương Lãnh đã nói.

Thiên hạ không có kiếm không giết người, cho nên danh kiếm có sát gần như là chân lí được thừa nhận trên Thập Cửu Châu.

Kiếm sát có đủ loại công hiệu, có loại có thể làm tổn thương linh hồn, có loại có thể tăng tốc chính mình, có loại có thể di hình hoán ảnh, đương nhiên cũng có loại làm vết thương vĩnh viễn không khép lại như của Tạ Bất Thần...

Có vị đại sư luyện khí luyện kiếm, kiếm vừa thành đã có “sát” bám bên trên, những thanh kiếm như vậy đều trở thành thứ được người người trên Thập Cửu Châu tranh đoạt.

Kiến Sầu trả lại bát ngọc, đáy mắt lại có vài phần suy nghĩ.

”Bây giờ tất cả đều tốt rồi Kiến Sầu đạo hữu xem chúng ta có nên xuất phát ngay không?”

Ánh mắt Như Hoa công tử không dễ gì từ chiếc bát ngọc thu lại, thấy Lục Hương Lãnh đã cất chiếc bát ngọc đi.

Thương thế trên người Kiến Sầu được chữa trị với một tốc độ đáng sợ, ngay cả cảm giác sắc bén trên người nàng cũng dần dần lộ ra như cũ.

Như là một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ.

Nàng đứng dậy nhìn quanh, cảm thấy tinh thần sảng khoái, linh lực dư thừa vận chuyển trong thân thể...

Thế là một suy nghĩ xuất hiện.

Nàng nhìn về phía trước, nói: “Mọi người đều xong rồi, chúng ta liền xuất phát“.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, cũng không có ai hỏi Tạ Bất Thần rốt cuộc đang ở đâu mà cùng đi theo Kiến Sầu về phía trước.

Cuối vân đài chính là một con đường dài rộng rãi.

Vừa rồi bọn họ từ xa xa đã nhìn thấy, có điều đến gần mới bị những gì mình chứng kiến làm khiếp sợ: Con đường dài này lại nỗi giữa vân đài và vách núi dựng đứng đối diện như một lạch trời.

Đứng trước đường liền cảm thấy biển mây mịt mờ dưới chân, một cơn gió thổi qua, dường như cả con đường bạch ngọc dài cũng phải rơi xuống.

Hiểm, cực kì hiểm trở.

Một tấm bia đá cũ kĩ đứng bên đường, trên bia đá đề bốn chữ: Sau lưng không đường.

Nét bút khỏe khoắn giống chữ viết trên bích họa lúc trước như đúc.

Kiến Sầu thầm nghĩ, đây chắc là do Bất Ngữ thượng nhân lưu lại.

Sau lưng không đường?

Rốt cuộc là răn đe khuyên bảo đám khách không mời này hay chỉ là tên của con đường này?

Nhìn tấm bia đá không lớn, lại nhìn con đường dài dẫn thẳng lên trên đỉnh vách núi đối diện, Kiến Sầu hơi nheo mắt, đột nhiên nói: “Mời các vị chờ một chút“.

Nàng có vài việc cần bố trí.

Nói xong câu này, Kiến Sầu cũng không để ý những người khác nghĩ gì, từ túi càn khôn lấy ra mấy trận bàn. Trước chuyến đi đến ẩn giới Thanh Phong am lần này, Phù Đạo sơn nhân đã lén cho nàng không ít món đồ tốt.

Từng viên linh thạch xếp vào trong trận bàn, một viên, hai viên.

Tách... Tách...

Những tiếng động nhỏ liên tiếp vang lên.

Như Hoa công tử bất giác đếm theo: Tổng cộng sáu trận bàn, bốn trăm chín mươi tám viên linh thạch.

Kiến Sầu cứ chế tạo xong một chiếc trận bàn lại đặt luôn xuống đất.

Từ phía dưới bia đá theo thứ tự xếp ngang sang bên trái, một, hai, ba...

Trên con đường bọn họ vừa đi qua, thoáng cái đã bị Kiến Sầu bày thêm sáu trận bàn.

Vù!

Một làn sáng chạy qua, toàn bộ trận bàn biến mất không còn giấu vết, hoàn toàn giấu kín.

Trong quá trình này, động tác của Kiến Sầu rất thành thạo lưu loát, trên gương mặt không có một chút mất tự nhiên nào, dường như không hề có gánh nặng tâm lí.

Nhưng mà...

Bất kể là Như Hoa công tử hay là Hạ Hầu Xá, mỗi người đều có kiến thức rộng rãi, ngay lúc Kiến Sầu lấy trận bàn ra bọn họ đã biết: Đây là nàng chuẩn bị bẫy người khác.

Hành động bày trận bàn của nàng quả thực còn tinh tế hơn cả chôn hỏa dược, nói chuản thì phải là thản nhiên.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, Kiến Sầu phủi tay, chậm rãi lui lại ba bước.

Sáu chiếc trận bàn đã hoàn toàn biến mất trên đường dài, mặt đường sạch sẽ, đường bạch ngọc vẫn là đường bạch ngọc như cũ, cực kì yên bình, mây trôi lững lờ qua, không nhìn thấy một chút khác thường nào.

Có điều...

Càng bình yên lại càng nguy hiểm.

Kiến Sầu khẽ nhướng mày, thu tinh quang trong mắt, quay đầu lại phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

Nàng bình thản giải thích: “Phòng họa từ khi chưa xảy ra. Đã có người không phải phe ta trong ẩn giới này, hơn nữa qua việc bọn chúng để lại trận pháp ám toán chúng ta có thể thấy bọn chúng có địch ý không nhỏ với chúng ta. Nơi này xem như con đường ai cũng phải đi qua, theo Niếp Tiểu Vãn sư muội nói thì đường đi vào và đi ra đều là một, nếu còn có ai đi vào theo hoặc có ai dám rời khỏi đây trước chúng ta thì thất thập nhị sát liên hoàn trận này sẽ giúp chúng ta giữ mạng kẻ đó lại“.

Nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thiện lương, ấm áp như gió xuân.

Nhưng mà...

Ngay khi nàng vừa nói xong câu cuối cùng, tất cả mọi người đều không nhịn được run lên một cái.

Hành tung của Tạ Bất Thần còn không rõ, chỉ nhìn thấy có dấu vết đánh nhau nghi như hắn và người khác để lại, không thể khẳng định Tạ Bất Thần cũng đã đi từ vân đài lên con đường này. Nếu bây giờ Tạ Bất Thần còn ở lại trong bãi cỏ, có trời mới biết hắn có gặp họa hay không.

Hơn nữa...

Thất thập nhị sát liên hoàn trận...

Ai lúc trước thành khẩn khen ngợi Tạ đạo hữu Côn Ngô, nói người ta giỏi trận pháp, còn sai khiến người ta làm này làm nọ?

Bây giờ lại một chút cũng không hàm hồ.

Như Hoa công tử nhỏ giọng than thở, lẩm bẩm một tiếng: “Mặt người dạ thú...”