Không ai có thể diễn tả được phong thái của một cánh che trời đó, ko ai có thể tưởng tượng được uy thế của một kiếm xé trời kia.
Phong Lôi Dực to lớn, Nhân Hoàng kiếm sắc bén.
Một từ trên trời ập xuống, một từ dưới đất vung lên.
Nền hành lang nứt toác đã hóa thành bột mịn, vác tường sụp đổ bị đánh thành vô số đá vọn, không còn nền đá và vách tường che chắn, thế giới xung quanh mấy người bỗng chốc trở nên rộng rãi mênh mông.
Đó là một vùng hư không bao la bát ngát.
Hoặc nói là, vũ trụ!
Trong không gian tối tăm, gần gần xa xa có vô số ngôi sao lấp lánh, đang diễn hóa, đang hình thành, đang tiêu vong...
Giới của tu sĩ hữu giới do con người tạo ra, thể ngộ quy tắc của cả trời đất, gắn liền với tu sĩ, cũng tồn tại trong vũ trụ mênh mông.
Có điều so với vũ trụ bao la này, "giới" chỉ như một hạt cát, như một hạt bụi.
Con người ở trong hạt cát này càng tỏ ra nhỏ bé, nhưng lại có sức mạnh vô hạn sáng tạo ra thế giới.
Con người và vũ trụ cộng sinh, đó là chuyện huyền ảo cỡ nào?
Ở đây không có ai là người kiến thức nông cạn, nhưng lúc này lại đều khó mà che giấu sự chấn động trong lòng mình.
Ầm ầm!
Như sao trên trời lao xuống, địa đồ sơn hà trên Nhân Hoàng kiếm hiện ra rất rõ. Tạ Bất Thần tay cầm trường kiếm như đế vương nắm giữ vạn dặm giang sơn đang quan sát lãnh thổ của mình.
Dù Đế Giang Phong Lôi Dực có uy thế rung trời chuyển dất, hắn đã mười kiếp làm nhân hoàng, sao có thể bị khuất phục?
Bất Thần, không cúi đầu trước thế gian!
Thiên tử nổi giận, thây phơi trăm vạn, máu chảy ngàn dặm!
Nếu có người cản đường, một kiếm chém chết!
Trường kiếm chỉ đến đâu, thiên quân vạn mã hướng đến đó.
Kiếm khí xé gió cùng hư ảnh Phong Lôi Dực ầm ầm lao vào nhau, xé rách, đồng thời cũng bị xé rách.
Kiến Sầu đứng trước thiên binh vạn mã mà trường kiếm chỉ đến, cảm thấy trước mặt như có ngàn vạn gót sắt đạp xuống mặt đất như tiếng sấm, còn nàng chỉ là một thảo dân, đối mặt với "đạo" của hắn chỉ có thể trở thành một thi thể như bao dân đen khác.
Kiếm ý bá tuyệt thiên hạ.
Ngô Đoan nói Tạ Bất Thần tập ba kiếm ý Trác Nhiên, Giang Lưu, Ẩn Giả, nhưng lợi hại nhất lại là Nhân Hoàng kiếm ý lúc này đang bày ra trước mặt nàng.
Mạnh!
Đích xác có thể nói là đệ nhất thiên tài trăm năm của Côn Ngô, đích xác có thể đánh bại Chu Thừa Giang sau ba ngày trúc cơ, đoạt lấy danh hiệu đệ nhất trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai.
Đích xác là kẻ thù đáng giết của nàng!
Trong áp lực cuồn cuộn đó, đã sắp bị kiếm ý ép cho không ngẩng đầu dậy được, Kiến Sầu chợt như cưỡi gió, máu nóng sôi trào, hiên ngang ngẩng đầu lên.
Lúc này sức mạnh bị áp chế của Đế Giang Phong Lôi Dực cũng hoàn toàn bùng nổ!
Ầm!
Là sức mạnh tinh thuần nhất, là sát tâm tinh khiết nhất, là lưu tinh bùng nổ giữa không gian.
Gặp phải sức ép kinh khủng này, Nhân Hoàng kiếm khí cũng bị đánh tán loạn.
Tạ Bất Thần bị dư lực của hư ảnh Phong Lôi Dực còn sót lại đánh trúng, mặt như màu đất, cố áp chế khí huyết cuồn cuộn, lại không khống chế được thân hình bay ngược về phía sau.
Rầm!
Thành lũy vô hình phía sau ngăn hắn lại, làm cho hắn không bay ra vũ trụ bên ngoài.
Cố gắng áp chế, cuối cùng vẫn không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Tạ Bất Thần chống Nhân Hoàng kiếm lên bức tường vô hình, sát ý trong mắt không hề tản đi, chỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiến Sầu.
Ầm!
Cũng là một tiếng va đập đáng sợ.
Kiến Sầu cũng không tốt hơn gì, nửa người đã bị kiếm khí đánh trúng, một vết kiếm từ trên vai chém xuống, chiếc trường bào trắng nhạt lập tức hóa thành trường bào nhuộm máu.
Tuy nhiên trên mặt nàng không có một chút đau khổ nào, chỉ ổn định lại trong nháy mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi giao chiến, sát cơ không hề tiêu giảm mà ngược lại còn đậm đặc hơn.
Sức mạnh tương đương, thắng bại khó phân.
Kiến Sầu nửa người đau nhức nhưng vẫn biết rõ, lúc này Tạ Bất Thần đã như tên bay hết đà, nàng chỉ cần xông lên cho hắn một búa nữa là hắn sẽ chết chắc ở đây.
Sát ý trong mắt không cần che giấu, cũng che giấu không nổi.
Kiến Sầu như không biết đau đớn, chuẩn bị đứng dậy lần nữa. Tạ Bất Thần cũng sát tâm ngút trời, kinh mạch trên người không biết đã vỡ nát bao nhiêu, cũng một lần nữa cầm kiếm mà lên, chuẩn bị giơ Nhân Hoàng kiếm, chặt đứt sự trói buộc cuối cùng này.
Phải giết!
Đây không còn là hai người có thể dùng lí trí để suy xét, chỉ có thể nói là hai người điên!
Mới vào ẩn giới được vài chục trượng, còn chưa đi qua cánh cửa thứ hai mà đã liều mạng một mất một còn...
Ẩn giới rung động như sắp sụp đổ!
"Không chịu nổi nữa, đau đau đau quá, mông ta, chân ta, tai ta..."
Tiếng kêu thảm thiết cực kì thê lương.
Sau vụ chấn động đáng sợ vừa rồi, trên cửa đá màu đen đã có thêm một loạt vết nứt. Con lợn gác cửa trên cửa đá vốn dựa vào cửa đá mà sinh, chính là một bộ phận của cửa đá, bây giờ vết nứt xuất hiện trên cửa đá, lan đến cả người nó.
Một vết nứt, lại một vết nứt...
Chân lợn, bụng lợn, tai lợn, rất nhiều vết nứt lan đến, đau như xé rách tim gan.
Con lợn gác cửa cố gắng đạp hai chân sau xuống đất, không ngừng di chuyển về hai bên cửa. Thân lợn không ngờ lại tách làm hai nửa ở chỗ khe cửa, cùng với hai chân sau tiếp tục dịch sang hai bên, cánh cửa đá đã đóng chặt rất lâu cuối cùng chậm rãi mở ra...
"Lí quân..." (nd: lí là cá chép, quân là quân vương, đại ý là vua cá chép)
Trong lúc cánh cửa đá ầm ầm mở ra, con lợn gác cửa cũng khóc thành tiếng, bi phẫn gào to một tiếng.
Hai người Kiến Sầu và Tạ Bất Thần cũng nghe thấy tiếng gào này.
Cửa đã mở.
Nhưng thế thì sao?
Ẩn giới là chuyện nhỏ, Cửu Khúc Hà Đồ càng không liên quan gì đến bọn họ.
Trời đất bao la, giết người là quan trọng nhất!
Quỷ Phủ cảm nhận được sát ý dữ tợn của nàng, hoa văn máu sáng rực lên. Nhân Hoàng kiếm bùng cháy vì sát ý sôi sùng sục của hắn, kiếm ý lại tăng thêm một bậc!
Hai người lại sắp sửa chiến đấu đến chết.
Nhưng đúng lúc này một tiếng thở dài từ trong cửa đá truyền ra.
"Khách không mời..."
Nhẹ nhàng, hòa hoãn, hơi khàn khàn, ấm áp như gió nhẹ.
Lập tức trời đất quay cuồng.
Trong cánh cửa ba trượng không ngờ lại có bóng tối dày đặc phun ra, giống như sương mù bao phủ tất cả mọi người.
Dù đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay.
Đó là một loại sợ hãi từ trong lòng dâng lên, không phân rõ trên dưới trái phải, thậm chí lập tức mê muội.
Quỷ Phủ đã giơ lên cao, chém về phía Tạ Bất Thần. Nhưng lúc này Kiến Sầu lại không nhìn thấy gì nữa. Nhân Hoàng kiếm cũng đã dính máu, chém ngang cái cổ nhỏ nhắn của Kiến Sầu, lúc này lại không còn gì nữa.
Bất kể là kiếm hay là búa, chỉ chém trúng một vùng hư vô.
Hoảng hốt, lại có cảm giác như vật đổi sao dời.
Bóng tối như mực phủ kín hư không ngoài cửa, bao trùm tất cả mọi người, như một con dã thú hung mãnh nuốt mọi người vào bụng.
Tất cả tranh đấu đều biến mất, tất cả mọi người cũng biến mất.
Đợi đến lúc bóng tối tan đi, cảnh tượng trước cánh cửa ba trượng không ngờ lại khôi phục lại như cũ.
Hai bức tường trăm trượng đứng thẳng hai bên, trên tường có vô số hình điêu khắc. Mặt đất bằng phẳng bên dưới, không thấy rõ chất liệu là gì.
Có điều nếu nhìn kĩ sẽ thấy trên tường có rất nhiều vết nứt nhỏ bé, qua những khe nứt nhỏ dưới đất có thể thấp thoáng nhìn thấy hư không tối tăm.
Trên cánh cửa ba trượng, con lợn gác cửa thở dốc, bởi vì mở cửa tương đương với chém nó thành hai nửa, lúc này một nửa người nó ở bên trái, một nửa người nó ở bên phải, mắt trái nhìn mắt phải trên cánh cửa đối diện, vẫn còn chưa hết sợ, dùng chân trước vỗ vỗ bộ ngực đầy thịt phát ra tiếng động như gõ đá.
"Lợn mẹ ơi! Ngươi nên lôi bọn chúng vào ẩn giới từ sớm, để cho mấy lão yêu bà, lão vương bát trong đó giải quyết. Tại sao ngươi lại nhẫn tâm để một con lợn trong sáng như ta bị tàn phá chứ?"
"Sau khi gọi lợn mẹ, chớ có nói chuyện với bản quân!"
Tiếng thở dài vừa rồi lại thăm thẳm vọng tới.
Hai chân con lợn gác cổng trên hai cánh cửa lại đạp đạp xuống đất, từ từ di chuyển vào giữa.
Ầm ầm...
Cánh cửa gian nan khép lại dần, hai nửa con lợn gác cửa cũng càng ngày càng gần nhau, cuối cùng hợp lại với nhau khi hai cánh cửa đóng chặt lại.
"Ngao, hợp thể rồi!"
Con lợn gác cửa cảm động đến rơi nước mắt, như là hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói, giơ cái chân trước còn có vết nứt lên, vừa khóc vừa nói: "Lợn mẹ ơi! Lần sau đừng làm cho ta gác cổng nữa, đổi người khác đi..."
Tỉ lệ gặp phải những kẻ biến thái rất cao là một nhẽ, mỗi lần còn phải tự mình mổ bụng, là lợn cũng không chịu nổi!
Quá tàn nhẫn, quá đẫm máu!
"Ngươi bị chủ nhân khắc trên cửa, ta cũng không làm gì được..."
Âm thanh lãng đãng chậm rãi đi xa, để lại con lợn gác cửa giận dữ gào lên: "Đây là ngươi kì thị, phân biệt đối xử! Đường đường Lí Quân mà lại đi chèn ép một con lợn chết! Ta phải đến chỗ lão vương bát cáo trạng ngươi, cáo trạng ngươi!"
Tuy nhiên không còn có ai trả lời nó nữa.
***
Dòng sông tối tăm, bên bờ có bùn đất ướt át. Trong bụi cỏ ven sông lại không có tiếng côn trùng như bình thường.
Huỵch!
Một bóng người đột nhiên từ trong hư không rơi xuống, đập xuống mặt đất bên bờ sông. Đồng thời có một thanh trường kiếm đen tuyền rơi xuống, cắm thẳng xuống mặt sông gần bờ.
Tõm!
Một tiếng động vang lên, nước bắn tung tóe, sóng nước lan ra xung quanh.
Tạ Bất Thần toàn thân đau nhức, gố gắng đưa năm ngón tay xuống móc vào mặt đất ẩm ướt mới giữ ổn định thân hình được.
Lảo đảo đứng dậy, xung quanh không có cánh cửa màu đen, cũng không còn con lợn gác cửa, đương nhiên cũng không có bóng dáng Kiến Sầu.
Trong tầm mắt chỉ có bầu trời đêm mênh mông, lại không có một ngôi sao nào. Trước mặt là một dòng sông lớn chảy xiết, bờ bên kia lại khuất trong bóng tối, không nhìn thấy được.
Máu tươi trên người hắn chảy xuống sông, loang ra một vùng đỏ thẫm.
Gần bên bờ, hai chiếc thuyền nhỏ bằng gỗ nằm song song với nhau, bập bềnh trên mặt sông tối tăm.
Một con chuột lông xám co ro trong áo bào cũng màu xám, đầu nhọn, hai chân trước ôm một mái chèo nho nhỏ, hai chân sau lại đứng trên hai mép thuyền sát nhau, như là một người chèo thuyền cần mẫn.
Thấy Tạ Bất Thần nhìn tới, con chuột lông xám chít chít mấy tiếng, không ngờ lại mở miệng nói ra tiếng người: "Lí Quân có lệnh, khách không mời, phải đi đường đao kiếm. Muốn độ sông này vào ẩn giới của ta, trước hết phải lên thuyền của ta. Người hợp với thuyền thì có thể qua sông. Khách không mời, ngươi hãy chọn một chiếc thuyền đi!"
Âm thanh chói tai, gian nan bật ra từng chữ, thậm chí còn gạt gù như tiên sinh dạy học cầm sách trong tay, có cảm giác dở ông dở thằng.
Nhưng mà...
Muốn sông này độ, trước hết phải lên thuyền của nó?
Người nào chọn thuyền nấy!
Tạ Bất Thần cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai chiếc thuyền nhỏ bập bềnh trên sông, trên thuyền bên trái khắc hai chữ "hữu tình", trên thuyền bên phải khắc hai chữ "vô tình", chữ viết cổ xưa như đã trải qua vô vàn tuế nguyệt.
***
"Đáng chết..."
Quỷ Phủ trong tay vẫn nóng bỏng, sát ý trong lòng còn chưa tiêu tan, mắt thấy đã có thể một búa kết liễu tính mạng Tạ Bất Thần, Kiến Sầu tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện một đám sương mù nuốt chửng mọi người.
Đến lúc mở mắt ra, trời đất xung quanh đã biến ảo.
Sông dài cuồn cuộn chảy xiết dưới vòm trời u ám, cho người ta một loại cảm giác kìm nén.
Kiến Sầu lúc này đang đứng trên bờ sông, chéo phía trước không xa còn có một bóng người nữa.
Một bộ trường bào màu đỏ sậm, còn kìm nén hơn vòm trời tói tăm, khuôn mặt trắng xanh, một vết sẹo dài màu đỏ máu chạy từ mi tâm xuống phía dưới, chém lên sống mũi thẳng tắp, có cảm giác như cái đẹp bị tổn hại.
Hạ Hầu Xá nhìn Kiến Sầu, Kiến Sầu cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt rời khỏi vết máu đầy trên áo Kiến Sầu, Hạ Hầu Xá nhíu mày lại, không nói gì.
Tạ Bất Thần không ở đây.
Kiến Sầu thu lại sát ý trong người, cổ tay xoay một cái, Quỷ Phủ cũng thu lại, chỉ hỏi: "Những người khác đâu?"
"Không thấy".
Đám Hạ Hầu Xá lúc trước bị sức ép không khí từ trận chiến của Kiến Sầu và Tạ Bất Thần lan đến, còn chưa kịp định thần đã bị sương mù nuốt chửng như hai người này, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bất Động Linh đeo bên hông chỉ nhấp nháy yếu ớt, cho thấy những người đòng hành đang cách bọn họ cực xa.
Lông mày Kiến Sầu lập tức nhíu lại chặt hơn. Nàng nhìn về phía trước, hai chiếc cầu độc mộc vắt ngang mặt sông, rất nhỏ, rất dài, kéo sang tận bờ bên kia.
Hai chiếc cầu thoạt nhìn giống nhau như đúc, điểm bất đồng duy nhất nằm ở chỗ trên một chiếc cầu có khắc hai chữ "hữu tình", trên chiếc cầu kia khắc hai chữ "vô tình".
Khác nhau một chữ, lại cho người tới có cảm giác kinh tâm động phách.
Một con hải âu lượn vòng dưới màn trời trầm thấp, vòng quanh hai chiếc cầu độc mộc này.
Một hồi lâu sau nó mới bay tới, vỗ cánh lơ lửng phía trước hai người không xa, như là nhìn thấu nghi hoặc của Kiến Sầu, mở miệng nói: "Lí Quân có lệnh, khách không mời, phải đi đường đao kiếm. Muốn độ sông này vào ẩn giới của ta, trước hết phải qua cầu của ta. Người hợp với cầu thì có thể qua sông. Khách không mời, các ngươi hãy chọn một cây cầu!"
Hải âu cũng có thể nói tiếng người.
Kiến Sầu hơi kinh ngạc, lại nhớ tới cốt ngọc bị mình vẽ lệch mắt.
Trong nháy mắt, như cảm ứng được tâm ý của nàng, trong tay áo bào của nàng đột nhiên có thứ gì khẽ động.
Lúc này dù Kiến Sầu đã xua tan sát ý đầy người nhưng vết máu trên người vẫn cho thấy trận chiến vừa rồi quyết liệt thế nào.
Ngay cả trên tay áo đều toàn là vết máu.
Vết thương trên vai nàng, da thịt lật ra ngoài, vẫn máu thịt lẫn lộn. Thanh Nhân Hoàng kiếm đó của Tạ Bất Thần lại có độ sắc bén kinh người, sau khi chém nàng bị thương liền lưu lại một luồng sức mạnh trong người nàng, dù có Nhân Khí với khả năng khôi phục rất mạnh cũng không thể nhanh chóng khép lại được.
Quá trình bình phục cực kì chậm chạp.
Khi chú ý tới tình hình này, đáy mắt Kiến Sầu liền phủ một tầng sương lạnh.
Đưa tay vào trong tay áo, nàng lấy ra một thứ giống như túi gấm, bề ngoài nhìn cũng hơi giống túi càn khôn, có điều...
Hạ Hầu Xá vừa nhìn đã lập tức nhận ra: Túi linh thú chuyên dụng của Thông Linh các, thậm chí bên trên còn thêu kí hiệu của Thông Linh các.
Kiến Sầu giật tay, túi linh thú lập tức mở ra, một bóng xám từ trong túi lao vút ra, vù một cái chuyển hướng giữa không trung, bay tới ngồi xếp bằng trên vai Kiến Sầu, cái đuôi lông xù cuốn quanh gáy Kiến Sầu.
"Ngao hu hu hu!"
Bổn chồn ngủ đủ rồi, lại tái xuất giang hồ rồi!
Vừa kêu xong một tiếng, con chồn nhỏ lại thè lưỡi ra định liếm Kiến Sầu.
Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt giữ đầu nó lại, một ánh mắt đe dọa ném tới: Mày dám liếm tao thì thử xem!
Đầy người máu tươi, ánh mắt hung ác.
Thật đáng sợ!
"Hu!"
Con chồn nhỏ lập tức sợ đến lông toàn thân dựng đứng, bất giác co chân lại ôm chặt cốt ngọc trong lòng, thế là cốt ngọc vừa tỉnh lại đã bị con chồn siết chặt, hai mắt một lớn một nhỏ trợn ngược, ngất đi.
"..."
Đáng thương.
Kiến Sầu đột nhiên thấy mệt mỏi trong lòng.
Nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Hạ Hầu Xá, còn ánh mắt Hạ Hầu Xá thì rơi vào túi linh thú nàng nắm trong tay.
"Không lâu trước, sau tiểu hội, Khương đạo hữu tặng. Nhân tiện ta có hai con vật nhỏ cần nuôi nên từ chối thì bất kính".
Kiến Sầu lên tiếng giải thích mấy câu, tiện tay xoa đầu con chồn nhỏ, còn cốt ngọc dù sao cũng không chết được, không cần lo lắng.
Khương Vấn Triều?
Trong đầu hiện lên bóng người mặc áo lá phong đỏ, Hạ Hầu Xá khẽ nhíu mày, lại nhớ tới một câu Như Hoa công tử trêu chọc Kiến Sầu không lâu trước: Tri giao khắp thiên hạ!
Mặt không biểu cảm, vẻ âm trầm kìm nén trên mặt không tiêu tan, sắc mặt Hạ Hầu Xá càng tỏ ra trắng xanh trong bóng tối.
Không tiếp lời nàng, dường như cũng không hề thấy hứng thú với chuyện Khương Vấn Triều tặng túi linh thú, hắn xoay người nhìn về phía hai chiếc cầu độc mộc, dường như do dự một lát rồi mở miệng hỏi: "Chọn cái nào?"
"Người hợp với cầu mới có thể qua sông. Đương nhiên là người vô tình lựa chọn cầu vô tình, người hữu tình chọn cầu hữu tình".
Rốt cuộc chọn cái nào còn phải xem là ai chọn nữa.
Kiến Sầu đứng ở phía sau nhìn bóng lưng Hạ Hầu Xá, lại nhớ tới trận chiến trên không hải ngày xưa.
Thế là nghi vấn quanh quẩn trong lòng đã lâu lại một lần nữa nổi lên.
Khi đó theo lí thuyết thì sự do dự kì lạ của hắn không nên xuất hiện.
Đáy mắt Kiến Sầu lộ ra vẻ suy nghĩ, nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Hầu Xá, vừa khéo đứng trước chiếc cầu độc mộc khắc hai chữ "hữu tình", còn Hạ Hầu Xá đứng trước chiếc cầu khắc hai chữ "vô tình".
"Thực ra ta có một chuyện vẫn muốn tìm cơ hội hỏi thăm Hạ Hầu đạo hữu một hai, có điều e có chút mạo muội nên vẫn chưa tìm được cơ hội".
Hạ Hầu Xá quay lại nhìn nàng: "Kiến Sầu sư tỷ cứ hỏi".
Sư tỷ?
Từ này nói ra từ trong miệng Hạ Hầu Xá, đúng là...
Hiếm thấy.
Kiến Sầu thấy vui vui, không ngờ lại bật cười: "Hạ Hầu đạo hữu, bây giờ ta thật sự hoài nghi tâm ý châu ở chỗ đạo hữu".