Ta Không Thành Tiên

Chương 14




"Ào ào..."

Gió biển tanh mặn hây hẩy, nước biển xanh như mực trong bóng đêm vỗ vào bờ, đập vào dãy đá ngầm đen sẫm phát ra từng đợt tiếng vang.

Lúc này vẫn là ban đêm.

Trăng trên trời đã treo nghiêng nghiêng trên mặt biển, ánh trăng vàng óng.

Một quầng ánh sáng rừng rực lóe lên, cả không gian trên hải đảo dường như có một khoảnh khắc vặn vẹo.

Ánh sáng tan hết.

Kiến Sầu cố nén cảm giác mê muội, trước tiên đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Đủ loại tình cảnh rung trời chuyển đất vừa rồi đều đã biến mất, thay vào đó là biển cả bình yên mênh mông, gió biển mằn mặn, thỉnh thoảng bên tai còn có tiếng chim biển vẳng tới.

Nơi này không có Phù Đạo sơn nhân.

Một hòn đảo đơn độc trên biển, xung quanh đều là biển rộng mịt mờ.

Trong tầm mắt chỉ có cây cối lác đác trên đảo, cách đó không xa dường như có một khe suối nhỏ thiên nhiên, nước dưới khe suối phản chiếu ánh trăng sáng trên trời, có sóng gợn lăn tăn.

Dưới chân Kiến Sầu hơi bủn rủn, đứng không yên.

Bốn người còn lại cùng xuất hiện với nàng ở chỗ này cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt tất cả đều tái mét, cũng không biết là bị cảnh tượng trong lòng núi gần Thanh Phong am dọa cho hay là vì sự khó chịu khi vượt qua truyền tống trận.

"Kiến Sầu sư tỷ không sao chứ?"

Tay Niếp Tiểu Vãn còn bị Kiến Sầu nắm chặt. Cảm thấy sự run rẩy và yếu ớt của Kiến Sầu, Niếp Tiểu Vãn quay sang hỏi nàng.

Kiến Sầu đưa tay day huyệt thái dương, lắc đầu nói: "Cũng không đến nỗi nào".

Nàng không ngờ Niếp Tiểu Vãn lại chủ động nói chuyện với mình, bất giác lộ ra một nụ cười nhạt.

Niếp Tiểu Vãn chớp chớp mắt: "Truyền tống trận vượt qua không gian, người bình thường đều sẽ không thoải mái. Sư tỷ cứ ngồi một lát đi, lát nữa sẽ đỡ hơn".

Cô bé vừa nói vừa đưa tay đỡ cánh tay Kiến Sầu, chỉ một tảng đá lớn cách đó không xa, ra hiệu cho Kiến Sầu ngồi xuống.

Kiến Sầu đích xác cũng đứng không vững, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống.

"Cảm ơn em".

Nàng thản nhiên quay sang cảm ơn Niếp Tiểu Vãn.

Hai tai Niếp Tiểu Vãn đỏ lên, có vẻ còn không quen lắm.

Cô bé tò mò nhìn Kiến Sầu một hồi lâu rồi thu ánh mắt lại: "Hình như sư tỷ không giống những người em biết".

"Không giống?"

Kiến Sầu không biết những người Niếp Tiểu Vãn quen biết là người kiểu gì, có điều...

"Dù thế nào thì chị cũng vẫn như vậy".

"..."

Hai cánh môi hồng của Niếp Tiểu Vãn khẽ tách ra, ngẩn ngơ nhìn Kiến Sầu, dường như không ngờ nàng lại nói ra một câu như vậy.

Kiến Sầu cũng không giải thích gì thêm, chỉ đưa mắt nhìn về phía trước.

Ba người Hứa Lam Nhi, Trương Toại và Chu Cuồng sau khi trải qua giai đoạn choáng váng ban đầu đã bình phục rất nhanh, ngoài mặt không nhìn ra có gì quá khác thường, đang chia nhau ra xem xét hải đảo này một chút.

Ba người chia ra ba phương hướng khác nhau, đều đi ra ngoài.

Chỉ một lát sau bọn họ đã về.

Kiến Sầu phát hiện sau khi quay về, ba người này nhìn nhau một cái, sắc mặt đều không được tốt.

"Có chuyện gì thế?"

Kiến Sầu bây giờ chỉ lo lắng cho Phù Đạo sơn nhân. Chỉ chốc lát trước đây bọn họ còn phải đối mặt với nguy cơ rất lớn, vậy mà bây giờ đã đến hải đảo này, việc tiếp theo nàng phải làm chính là ở đây chờ đợi.

Lo lắng cũng vô dụng, dù sao thì mình cũng không thể giúp được bất cứ việc gì.

Có điều...

Đám người Hứa Lam Nhi hình như dã gặp phải phiền phức gì đó?

Kiến Sầu phát hiện tình hình khác thường, Niếp Tiểu Vãn cũng để ý thấy sự thay đổi trên mặt nàng, thế là quay đầu lại nhìn về phía ba người kia.

Sắc mặt Hứa Lam Nhi rất khó coi, Trương Toại cũng mím chặt môi, trên mặt có mây đen bao phủ. Chu Cuồng thì gãi đầu, vừa khổ não vừa khó hiểu, chống mạnh cây búa lớn xuống đất.

"Cứ cảm thấy nơi này có gì đó không phù hợp... Làm thế nào bây giờ?"

Câu trước là trả lời Kiến Sầu, câu sau lại là hỏi mọi người.

Hứa Lam Nhi xanh mặt nói: "Mười ba đảo tiên lộ, chúng ta vốn phải được truyền tống đến đảo thứ mười ba mới đúng!"

"Vừa rồi truyền tống trận khởi động lại đúng lúc con nghiệt súc đó lao vào cánh cửa ẩn giới, chỉ sợ cánhc ửa ẩn giới đã bị rung động, ảnh hưởng tới truyền tống trận nên chúng ta bị truyền đến chỗ khác rồi". Trương Toại lên tiếng, lại miễn cưỡng xem như bình tĩnh: "Lúc ở môn phái ta từng xem bản đồ mười ba đảo tiên lộ, nơi này chính là đảo thứ mười hai, tên là Trảm Nghiệp".

"Vậy chúng ta tiếp tục đi về phía đông là có thể đến được?"

Chu Cuồng đã hiểu ra vấn đề, hưng phấn không thôi.

Bên này Kiến Sầu lại nghe mà không hiểu ra sao, không biết tình hình thế nào.

Niếp Tiểu Vãn lặng lẽ ghé vào bên tai nàng nói: "Kì thực từ thế giới của người thường vượt biển đi thẳng về phía đông là có thể tới Thập Cửu Châu. Có điều rất nhiều người bị lạc phương hướng trên biển rộng mịt mờ, mà mười ba đảo tiên lộ sẽ chỉ dẫn phương hướng chính xác cho người phàm. Bắt đầu từ bờ Đông hải của cô đảo nhân gian tổng cộng có mười ba hòn đảo khá lớn sắp xếp theo hướng từ tây sang đông, đi thẳng qua mười ba hòn đảo này liền có thể có cơ hội tầm tiên vấn đạo".

Cho nên người bình thường cho rằng đây là tiên lộ.

Vì thế được gọi là mười ba đảo tiên lộ.

Kiến Sầu nhớ tới những truyền thuyết về ngoài biển có núi tiên, lại nhìn hòn đảo dưới chân này liền lờ mờ hiểu ra.

Núi tiên trong những chuyện đã lưu truyền ngàn vạn năm đó kì thực mới chỉ là khởi điểm của tiên lộ thôi.

Từng hòn đảo đơn độc trên tiên lộ mới chỉ là khởi đầu của vô vàn khó khăn.

Được Niếp Tiểu Vãn giới thiệu, Kiến Sầu cũng đã hiểu được tình cảnh của bọn họ bây giờ.

Vốn truyền tống trận sẽ truyền tống bọn họ tới trạm cuối cùng của tiên lộ, như thế sẽ có thể dễ dàng quay về Thập Cửu Châu. Không nghĩ rằng truyền tống trận lại có sai sót nên ném bọn họ lại trên đường, còn phải đi về phía đông tới hòn đảo tiếp theo mới xem như đến được điểm đến dự định ban đầu của họ.

Cũng là nói, nơi ước định của Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân không phải ở đây.

Nàng nghĩ đến đây liền đưa mắt nhìn, biết rằng lúc này mình đã gặp một phiền phức rất lớn.

Trong lúc Kiến Sầu nói chuyện với Niếp Tiểu Vãn thì ba người bên kia cũng đã trao đổi xong, đồng loạt đi về phía này.

Kiến Sầu ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

Người đứng đầu tiên chính là Hứa Lam Nhi.

Ả cúi đầu nhìn Kiến Sầu ngồi dưới đất, ánh mắt thoáng lướt qua cây cửu tiết trúc nàng đang ôm trong tay rồi nói: "Sư tỷ, Niếp sư muội, những gì bọn ta vừa nói hai người đều nghe thấy rồi chứ?"

Kiến Sầu nghe thấy ả gọi tiếng "sư tỷ" cực kì cứng nhắc, rõ ràng là không cam tâm tình nguyện.

Trong lòng nhất thời cảm thấy không vui, Kiến Sầu không nói gì, chỉ gật đầu.

Niếp Tiểu Vãn cũng nói: "Lúc em ở môn phái cũng nghe các tiền bối trong sư môn nói chuyện mười ba đảo tiên lộ. Nghe nói chỉ có đảo thứ mười ba mới có truyền tống trận nối thẳng đến Thập Cửu Châu. Bây giờ chúng ta bị mắc kẹt tại đây, đều không hiểu gì về đảo Trảm Nghiệp này. Nếu nơi này có truyền tống trận, có thể cũng bớt được một số phiền phức".

Cô bé vừa nói vừa nhìn về phía Trương Toại.

Trương Toại là người có tu vi cao nhất, kiến thức cũng uyên bác nhất ở đây, lúc này lại lắc đầu: "Truyền tống trận chỉ cho tu sĩ Thập Cửu Châu dùng, trên đảo thứ mười hai làm gì có? Mà dù có thì ta cũng không biết. Chúng ta vẫn phải suy nghĩ xem làm thế nào đi đến đảo thứ mười ba".

Hắn nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng.

Bọn họ ở đây có năm người, hơn nữa đều chỉ có Trúc Cơ kì, muốn vượt qua biển cả mịt mờ là việc dễ vậy sao?

Đáy biển lại không phải không có yêu thú ẩn hiện, nếu vận may hơi kém một chút gặp phải bão táp trên biển sẽ bị nuốt mất không còn bóng dáng.

Chu Cuồng vẫn là người nghĩ thoáng, cười hê hê một tiếng, vuốt mũi nói: "Thật sự không biết làm sao được, chúng ta chí có cách bay qua. Tốt xấu cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ kì, hẳn là vấn đề không lớn chứ?"

Tu sĩ Trúc Cơ kì có thể mượn pháp khí đặc thù để ngự khí phi hành, Chu Cuồng nghĩ như vậy nên cũng nói như vậy.

Nhưng vài người khác đều lộ ra vẻ mặt chần chừ.

Niếp Tiểu Vãn im lặng thoáng nhìn Kiến Sầu, không nói gì.

Trương Toại dường như cũng muốn hỏi gì đó, cuối cùng không hỏi ra miệng.

Cuối cùng vẫn là Hứa Lam Nhi không khách sáo, trên mặt mang nụ cười đi lên một bước, hỏi Kiến Sầu: "Mấy người chúng ta dù cao dù thấp đều đã đến Trúc Cơ kì rồi, có thể ngự khí phi hành, có điều không biết sư tỷ Kiến Sầu bây giờ là cảnh giới gì, có thể ngự được pháp bảo không?"

Cảnh giới của nàng?

Kiến Sầu đã sớm ngờ tới sẽ có chuyện này, lại không nghĩ rắng đến sớm như vậy. Nàng thoáng nhìn Hứa Lam Nhi, không hề bịa đặt: "Mới đang luyện khí".

"..."

Mọi người nhất thời không nói được gì.

"Ha ha, luyện khí..."

Hứa Lam Nhi đúng là không nhịn xuống được, lại bật cười khinh miệt. Sự châm chọc của ả cuối cùng biến thành thẳng thừng.

"Sư tỷ Kiến Sầu chớ trách, bây giờ năm người bọn ta bị kẹt trên đảo Trảm Nghiệp này, muốn đi đến đảo thứ mười ba cần phải vượt biển về đông. Sư tỷ tuy là môn hạ Nhai Sơn nhưng dù sao mọi người đều có tu vi yếu kém, bản thân còn khó tự giúp mình, đừng nói gì đến mang theo người khác. Bây giờ đúng là khó giải quyết rồi".

Lời này đúng là hết sức khắt khe nhưng cũng là lời nói thật.

Kiến Sầu bây giờ chẳng qua vừa mới bước lên con đường tu hành, tu vi non yéu, tuy có Phù Đạo sơn nhân và biển hiệu Nhai Sơn có vẻ rất lợi hại bảo đảm nhưng cũng khó tránh để người ngoài coi thường vì tu vi quá yếu.

Càng huống chi là bây giờ?

Nói khó nghe một chút, đây chính là lúc mọi người đang phải tìm đường sống, sự tồn tại của mình đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một sự trói buộc.

Tai vạ ấp đến, vợ chồng còn như chim trong rừng ai bay đường nấy, huống hồ là những đồng bọn vốn vẫn bằng mặt không bằng lòng như bây giờ?

Kiến Sầu còn nhớ một kiếm xuyên tim của Tạ Bất Thần, bây giờ nàng cũng không muốn nhờ người ngoài giúp mình chuyện gì.

Nàng chống cây cửu tiết trúc, chậm rãi đứng lên, thân hình mảnh dẻ đứng thẳng dậy, không ngờ còn cao hơn Hứa Lam Nhi một chút, thẳng thắn hơn một chút.

Nhìn Hứa Lam Nhi, Kiến Sầu lạnh nhạt cười nói: "Hứa sư muội nói có lí, các vị và ta vốn không có liên hệ nhân quả gì, chẳng qua là tiền bối sư môn của ta từng ra tay cứu các ngươi thôi. Ta và sư phụ từng ước định hai ngày sau sư phụ sẽ đến tìm ta, bây giờ dù địa điểm hơi lệch một chút nhưng chắc hẳn cũng không quá xa. Nếu ta cùng chắc là với các vị thì hẳn sẽ là một sự trói buộc, ta không liên lụy mọi người nữa".

Nàng đã nói rất rõ ràng, nàng không phải là dày mặt đòi theo bọn họ đi.

Nàng cho rằng Phù Đạo sơn nhân cho mình cây cửu tiết trúc này nhất định có thâm ý, đây dù sao cũng là pháp bảo của Phù Đạo sơn nhân,Phù Đạo sơn nhân hẳn có thể dựa vào nó để tìm được tung tích của nàng. Một khi người ngoài đã không chào đón nàng, nàng cũng không cần thiết phải dày mặt bám theo.

Quan trọng hơn nữa là Kiến Sầu không hề thích tác phong và cách sống của Hứa Lam Nhi.

Mấy người còn lại nghe Kiến Sầu nói xong đều đưa mắt nhìn nhau.

Chu Cuồng là một người không có chủ kiến gì, hắn trái nhìn Trương Toại, phải nhìn Hứa Lam Nhi, thấy hai người này một không nói, một cười khẩy cũng không biết rốt cuộc nên mở miệng hỏi ai.

Đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên hắn phát hiện cô bé Niếp Tiểu Vãn đang cắn môi như là đã có chủ ý gì đó.

Hai mắt Chu Cuồng không khỏi sáng ngời, lập tức nghiêng người về trước hỏi: "Tiểu Vãn sư muội nghĩ thế nào?"

Niếp Tiểu Vãn nhìn Hứa Lam Nhi một cái rồi lại nhìn Kiến Sầu với vẻ mặt lạnh nhạt một cái.

Vừa rồi trong lòng núi ở Thanh Phong am, mặt đất rung chuyển, vị sư tỷ chỉ có tu vi Luyện Khí kì này lại kịp thời giữ mình lại khi mình đứng không yên...

Khẽ cắn môi, Niếp Tiểu Vãn chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, rụt rè lên tiếng: "Kiến Sầu sư tỷ chính là môn hạ Nhai Sơn, lại là sơn nhân dẫn đến. Sơn nhân có ơn cứu mạng đối với chúng ta, càng huống chi nếu không có Kiến Sầu sư tỷ gia nhập thì chúng ta còn không thể đến được đảo Trảm Nghiệp này, biết đâu bây giờ đã chết ngoài ẩn giới Thanh Phong am rồi. Bất kể thế nào Kiến Sầu sư tỷ đều có ơn với chúng ta, ta cho rằng chúng ta không nên bỏ sư tỷ ở đây".

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Sắc mặt Hứa Lam Nhi lập tức thay đổi. Ả chống một tay lên hông, nghiến răng quát hỏi.

Trương Toại và Chu Cuồng liếc mắt nhìn nhau, tạm thời không nói.

Còn Kiến Sầu thì kinh ngạc vô cùng, nàng không ngờ trong thời khắc này, trong số những người không quen biết kia, người đứng về phía nàng lại là tiểu cô nương này.

Chuyện này không giống những gì nàng dự tính.

Nhìn dáng vẻ dường như có thể động thủ bất cứ lúc nào của Hứa Lam Nhi, Kiến Sầu hơi lo lắng nhìn về phía Niếp Tiểu Vãn.

Không ngờ Niếp Tiểu Vãn lại không hề có vẻ sợ hãi. Cô bé cau mày, ánh mắt nhìn Hứa Lam Nhi đầy bất mãn, nói cứng nhắc: "Hứa sư tỷ muốn động thủ với Tiểu Vãn sao?"

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức căng như dây đàn.

Ngón tay Hứa Lam Nhi chống bên hông hơi co giật một chút. Ả nhìn cô bé Niếp Tiểu Vãn thấp hơn mình rất nhiều bằng ánh mắt hết sức kiêng kị, cuối cùng vẫn chậm rãi buông tay xuống, che miệng cười khẽ.

"Tiểu Vãn sư muội nói gì thế? Sao ta lại động thủ với sư muội chứ?"

"Không thì tốt".

Niếp Tiểu Vãn lẩm bẩm một câu, lại không khách sáo chút nào. Cô bé quay sang nhìn về phía Trương Toại: "Trương sư huynh, nếu các người không chịu mang Kiến Sầu sư tỷ đi thì để ta. Có điều Kiến Sầu sư tỷ cùng đi với chúng ta, sư huynh không có ý kiến gì chứ?"

Hứa Lam Nhi cực kì tức giận, ngọn lửa vừa mới đè xuống lại hừng hực bốc cháy lên.

Chu Cuồng bên cạnh dường như đang nhịn cười, có điều Kiến Sầu thấy hắn có vẻ khó mà nhịn được, khóe miệng đã cong hẳn lên rồi.

Trương Toại thoáng nhìn Kiến Sầu rồi chậm rãi gật đầu: "Tiểu Vãn sư muội đã chủ động lên tiếng, ta đương nhiên không có ý kiến gì".

Thế là Niếp Tiểu Vãn vui vẻ đến kéo tay Kiến Sầu: "Tốt quá, Kiến Sầu sư tỷ, Trương sư huynh đã nói thế rồi, chúng ta cùng đi thôi".

Kiến Sầu thật sự hơi bất ngờ.

Nàng phát hiện trong quá trình giằng co đàm phán này, Chu Cuồng chỉ làm một người dẫn chuyện, Hứa Lam Nhi phản đối, Niếp Tiểu Vãn ủng hộ, sau khi bẻ lại Hứa Lam Nhi liền hỏi ý kiến của Trương Toại luôn.

Sau khi Trương Toại đồng ý, những người khác có phản bác dường như cũng vô dụng.

Ở đây dường như có sự tồn tại của một quy tắc gì đó.

Tuy nhiên Kiến Sầu còn chưa hiểu lắm.

Hứa Lam Nhi phất tay áo: "Đã quyết định xong rồi, chúng ta điều tức một lát rồi lập tức lên đường".

Nói xong ả không buồn nhìn mọi người nữa, xoay người đi thẳng sang bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức.

Gió biển thổi đến mang theo không khí mát mẻ.

Ánh mắt Kiến Sầu từ người Chu Cuồng chuyển qua người Trương Toại, hai người đều gật đầu với nàng coi như thân mật, có điều cũng không nói gì, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống.

Ở chỗ cũ chỉ còn lại hai người Kiến Sầu và Niếp Tiểu Vãn.

Niếp Tiểu Vãn mặc một bộ váy áo đỏ rực khiến nước da càng thêm phần trắng mịn. Thấy Kiến Sầu nhìn mình, cô bé liền tinh nghịch le lưỡi với nàng.

Kiến Sầu bật cười: "Em không sợ cô ta động thủ à?"

"Sợ". Niếp Tiểu Vãn thành thật gật đầu: "Có điều chị ta hẳn là sợ hơn em. Trong bốn người bọn em thì tu vi của chị ta và Chu sư huynh thấp nhất, em chỉ thấp hơn Trương sư huynh thôi. Nếu đánh nhau thật, chị ta không nhất định có thể đánh thắng được em".

Nghe Niếp Tiểu Vãn nói xong, những nghi hoặc trong đầu Kiến Sầu lập tức biến mất.

Nàng đã hiểu rõ tất cả.

Cúi đầu nhìn vẻ đắc ý tinh nghịch của Niếp Tiểu Vãn, Kiến Sầu bất giác lắc đầu cười.

Thì ra là thế.

Đây chính là quy luật của Thập Cửu Châu, quy luật của tu sĩ Thập Cửu Châu sao?

Nàng đã hiểu rồi.