“Ai da, đúng là hữu duyên thật!”
Trong quá trình hạ xuống, y bào rộng rãi căng gió bay phần phật, đủ loại hoa thêu trên áo lập tức nở rộ trong gió, mang một loại mỹ cảm phàm tục.
Như... Như Hoa công tử!
Lúc này nàng chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, suýt nữa lao thẳng xuống biển.
Không hải rộng mênh mông không nhìn thấy giới hạn, thấp thoáng trên biển có vô số hòn đảo nhỏ.
Có lẽ trên một hòn đảo nhỏ nào đó sẽ có đối thủ của mình trong vòng này.
Nhưng nhiều đảo như vậy, vì sao lại để Như Hoa công tử hạ xuống bên cạnh mình?
Gần như ngay lúc nhìn thấy Như Hoa công tử, Kiến Sầu đã không hề do dự đưa tay lấy ra một vật đen như mực lẫn vài vệt đỏ tươi, Quỷ Phủ thoáng cái đã nắm chặt trong tay.
”Ờ... Đúng là không hữu hảo chút nào...”
Thấy Kiến Sầu lại lập tức rút búa ra với mình, Như Hoa công tử nghiêng người hạ xuống đất, nhìn Kiến Sầu đứng phía trước mình không xa, giọng nói tỏ ra rất đau lòng.
Trên hải đảo xanh mướt một màu, vị trí của bọn họ lại là một bãi đất bằng không hề có cây cối.
Kiến Sầu nhíu mày giơ búa trước người, chỉ nói một tiếng: “Chúng ta không quen“.
Không quen...
Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn không khách khí như vậy.
Nhưng mà, hắn thích!
Chính là cảm giác hoàn toàn khác lạ này!
Như Hoa công tử cười tít mắt lại: “Đúng vậy, Kiến Sầu đạo hữu nói không sai, nhưng àm có mtooj câu nói rất hay, đánh nhau rồi mới quen nhau, chúng ta đã không quen nhau thì...”
Xẹt!
Trong lúc hắn đang kéo dài âm cuối, một bàn tay xinh đẹp đã duỗi từ trong tay áo rộng rãi ra, một đóa hoa đỗ quyên màu đỏ máu sắp nở xuất hiện.
”Không bằng đánh một trận đi!”
Ánh mắt lười nhác lộ ra vẻ ủ rũ như chưa tỉnh ngủ, nhưng lời nói ra lại làm Kiến Sầu kinh ngạc.
Một lời không hợp là phải động thủ, còn nói cho dễ nghe là “để quen nhau”, thói quen này đúng là còn Nhai Sơn hơn cả Nhai Sơn!
Ngươi vào nhầm môn phái rồi đấy!
Kiến Sầu không nói được gì, nắm chặt Quỷ Phủ trong tay, đường cong khoa trương hết sức dữ tợn.
Thấy mấy cánh hoa đỗ quyên bắt đầu chậm rãi nở ra, nàng suy nghĩ một lát, quyết đoán mở miệng trước lúc Như Hoa công tử chuẩn bị ra tay:“Nhất định phải đánh?”
”Không đánh thì sao?”
Đóa hoa đỗ quyên trong nay đã sắp ném ra.
Như Hoa công tử nhướng mày, dường như có chút không ngờ Kiến Sầu lại nói ra một câu như vậy.
Ờ, có chút không giống những gì mình nghĩ.
Hắn vốn cho rằng “con mồi” này rất thích đánh nhau, chẳng lẽ hắn sai rồi?
Kiến Sầu không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười: “Bây giờ ngươi và ta hai người mới vào không hải, bốn phía mênh mông, ngay cả bóng dáng rồng đen cũng không nhìn thấy đâu, lúc này cần gì đánh nhau vội? Tuy Như Hoa công tử chính là cao thủ kim đan, nhưng Kiến Sầu chưa chắc đã không có sức chiến đấu một trận, đến lúc lưỡng bại câu thương, há không để người khác chiếm lợi?”
Có lí!
Ánh mắt Như Hoa công tử nhìn Kiến Sầu càng trở nên kì lạ.
Kiến Sầu nói tiếp: “Hơn nữa vòng hai săn rồng trên biển này không có quy tắc cụ thể. Tổng cộng chỉ có một con rồng đen, lại là do Phù Đạo trưởng lão bày ra, gân rồng chẳng lẽ phải chặt đứt để chia hay sao? Cho nên trận sắn rồng trên không hải này nhất định có bẫy“.
Bên dưới, Phù Đạo sơn nhân đã lau sạch bùn đất trên tay, vừa cầm đùi gà lên đã nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Kiến Sầu từ không hải trên đầu truyền xuống.
Lão trừng mắt: “Tiểu nha đầu giỏi lắm, gặp cái thằng người không ra người quỷ không ra quỷ kia là ném sư phụ ra sau lưng rồi, còn dám nói xấu ta nữa!”
Sợ rằng đây không phải là nói xấu.
Hoành Hư chân nhân nhìn vùng biển bên trên, người ở trên không biết tình hình bên ngoài, bọn họ lại có thể nhìn rõ tình hình trong cuộc.
Kiến Sầu...
Sự tồn tại của nàng có ý nghĩa gì với Nhai Sơn?
Triệu Trác vừa về, Khúc Chính Phong đã biến mất khỏi Côn Ngô, nghe nói là phải “bế quan“.
Trùng hợp?
Từng hình ảnh, từng âm thanh lần lượt xuất hiện.
Hoành Hư chân nhân nhớ lại mấy canh giờ trước, trên đại điện Chư Thiên, Triệu Trác nói: “Ẩn giới Thanh Phong am tổn hại rất nặng, đệ tử không thể vào cửa được. Có điều ngoài cửa ẩn giới đã phát hiện một số điểm kì quái...”
Lúc nói những lời này, vẻ mặt Triệu Trác mang vài phần không xác định.
Hắn nhìn Hoành Hư chân nhân một cái, chần chừ rất lâu mới lên tiếng tiếp: “Như là có người động tay động chân ở cửa ẩn giới, có điều thủ đoạn cao minh, đệ tử chỉ biết là một trận pháp, phá vỡ ba khối trận cơ. Sư tôn, việc này chỉ sợ...”
Những lời còn lại, Triệu Trác không dám nói.
Quan hệ quá lớn.
Vào thám hiểm ẩn giới Thanh Phong am trước sau cũng chỉ có mấy người, sau khi Phù Đạo sơn nhân cứu đám Hứa Lam Nhi từ ẩn giới về là Tạ Bất Thần và Khúc Chính Phong cùng đi, không còn những người khác nữa.
Tu vi của Khúc Chính Phong còn cao hơn Triệu Trác, Triệu Trác có thể phát hiện, hắn nhất định cũng có thể phát hiện.
Nhưng đến tận lúc Triệu Trác đến, dấu vết “động tay động chân” này vẫn còn.
Gần như chỉ có một khả năng.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Hoành Hư chân nhân đột nhiên xuất hiện vài phần khói mù, giống như là sương khói trôi trên mặt không hải trên đỉnh Côn Ngô...
Ba trăm năm Nguyên Anh kì, đột nhiên bế quan...
Không thành công, thân tử đạo tiêu. Thành công...
Sợ rằng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Cuối cùng Hoành Hư chân nhân vẫn nói lạnh nhạt: “Để xem đứa đồ đệ cưng này của ngươi nói tiếp thế nào“.
Trên đảo không hải, Như Hoa công tử đã yên lặng một lát.
Hắn nhìn Kiến Sầu, không nhịn được đi vòng quanh người nàng: “Như ngươi nói, không hải hung hiểm như thế, vậy ngươi có tính toán gì?”
”Không có quy tắc, đó là loạn thế. Trong loạn thế, ai đi đầu người đó chính là quy tắc. Tiểu hội Tả Tam Thiên Trung Vực tất cả đều tốt, chỉ thừa một người...”
Kiến Sầu cười, lúc thấy Như Hoa công tử không lập tức động thủ nàng đã biết tình hình an toàn rồi.
Như Hoa công tử nghe vậy liền bóp nát đóa hoa đỗ quyên đã héo rũ trong tay, nhớ tới trận chiến bại của Chu Thừa Giang lúc trước, và gã Đường Bất Dạ Bắc Vực...
”Chỉ là một tu sĩ Bắc Vực nho nhỏ, ngươi làm gì...”
Hắn đột nhiên im bặt.
Không đúng!
Trong nháy mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Như Hoa công tử.
Có một người mạnh hơn ngươi, mạnh hơn ta, Đường Bất Dạ ngươi sớm muộn sẽ gặp...
Chẳng lẽ...
”Ngươi...”