“Mắt cá?”
Cố Thanh Mi cũng nhìn thấy ba chữ to như được viết bằng máu bên trên cửa điện, không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
Kiến Sầu quay lại nhìn, mọi người đã đi tới.
Tần Lãng và Chu Khinh Vân sánh vai mà đứng, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác. Triệu Biển Chu tay cầm câu liêm thì không ngừng nhìn vào trong, dường như muốn nhìn thấu bên trong là cái gì.
Tiền Khuyết thì hai mắt phát sáng: “Hai vị tiên tử, chúng ta cứ đứng đây mãi làm gì? Ta có cảm giác vận may của chúng ta đã đến rồi!”
Bản tính đã lộ ra...
Kiến Sầu liếc mắt nhìn hắn, thầm bật cười trong lòng.
Có điều sức chú ý của Cố Thanh Mi lúc này không hề nằm trên người Tiền Khuyết, hơn nữa ả cũng không hề hiểu nhiều về Mạnh Tây Châu, đương nhiên cũng không thể hoài nghi Tiền Khuyết.
Cho nên ít nhất bây giờ hết thảy vẫn xem như an toàn.
Kiến Sầu nói: “Tòa điện này tên là Mộ Mắt Cá, trong điện có một con mắt cá, có điều khô diệp đằng vừa rồi đã biến mất vô tung. Trước lúc chúng ta đến, nơi đây còn không có dị động. Bây giờ đã có thể kết luận nơi này rất quỷ dị, dù có cơ duyên cũng sẽ có nguy hiểm trùng trùng. Chúng ta đang tham dự vòng đầu tiên tiểu hội, Tiếp Thiên Đài tổng cộng chỉ có bây nhiêu tòa, ai cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, theo lí thuyết thì không nên mất nhiều thời gian ở đây, nhanh chóng tìm những người khác để qua cửa mới là chuyện quan trọng“.
Nói tới đây nàng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn mọi người vẫn dịu dàng như cũ.
Cố Thanh Mi coi như tâm tư linh mẫn, đã lờ mờ hiểu ý Kiến Sầu.
Ả không nói.
Kiến Sầu nói tiếp: “Theo ý ta, không vào mộ mắt cá là tốt nhất. Có điều tám người chúng ta là một đội, nên cùng tiến cùng lùi, đó chỉ là ý kiến cá nhân của ta. Không biết ý các vị thế nào?”
Mọi người đều cảm thấy khó xử.
Nghe Kiến Sầu nói xong, Triệu Biển Chu nhìn nàng một lát, thấy mọi người đều không tỏ thái độ liền lên tiếng trước.
”Vừa rồi Cố tiên tử đã nói, khô diệp đằng này hấp thụ linh khí từ thi thể tu sĩ tọa háo rồi mới sinh ra. Đám khô diệp đằng ở đây lại rất yêu dị, rõ ràng ở đây nhất định phải có trọng bảo. Có điều Triệu mỗ nghĩ ở đây có lẽ không có tu sĩ tu vi cao cường nào, mà sợ là nguồn linh lực để khô diệp đằng sinh trưởng chính là tòa đại điện này“.
Kiến Sầu lập tức nhìn về phía hắn, thấy kẻ này như đã có tính toán trước, nàng thầm cau mày.
Mấy người xung quanh vẫn phân vân dao động, có vẻ rất khó xử.
Thực ra đối với bọn họ thì tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên không có ý nghĩa quá trọng đại, đa số xếp hạng khá thấp, phía trước có vô số đối thủ lợi hại, khả năng bước lên Nhất Nhân đài cực thấp.
Người người hướng tới Nhất Nhân đài chẳng qua là vì một giấc mộng trong lòng, được toàn bộ Trung Vực chú ý.
Đối với tu sĩ Trung Vực, tiểu hội Tả Tam Thiên là buổi thịnh yến không bao giờ có thể bỏ qua.
Nhưng đến thịnh yến cũng không được hưởng thụ những món ngon nhất, so với khả năng tìm được trọng bảo sẽ trở nên không còn quan trọng.
Triệu Biển Chu lại nói: “Một con mắt cá mà lại phải dùng một tòa đại điện như thế này làm mộ, có thể thấy nó lợi hại thế nào. Chúng ta may mắn gặp được, ai biết có phải cơ duyên Phù Đạo trưởng lão bày ra cho chúng ta hay không? Hơn nữa...”
Hắn cười cười nhìn về phía Kiến Sầu, dường như vô cùng chân thành.
Có điều ánh mắt mang vài phần âm u của người này thật sự làm Kiến Sầu không sao thích nổi.
Hắn nói tiếp: “Chúng ta đang ở trong tiểu hội Tả Tam Thiên, dù thế nào chắc cũng không cần lo lắng đến chuyện mất mạng, đúng không?”
Mọi người lại càng yên lặng.
Tiền Khuyết nhìn Kiến Sầu, lại nhìn Triệu Biển Chu một cái, rõ ràng đang đấu tranh tâm lí dữ dội.
Hai mắt Cố Thanh Mi lại lộ ra vài phần hứng thú, gã Triệu Biển Chu này không ngờ cũng là một nhân vật khó lường, những lời này không chỉ có ý tứ đơn giản như vậy.
Mặc dù cái danh đại sư tỷ Nhai Sơn của Kiến Sầu thật sự không được xác đáng cho lắm, nhưng ai có thể phủ nhận thân phận đại đệ tử Phù Đạo sơn nhân của nàng?
Không nói nàng mới là người có hi vọng bước lên Nhất Nhân đài nhất, còn những người khác gần như không có khả năng, chỉ nói đến thân phận đại đệ tử của Phù Đạo sơn nhân của nàng đã đủ rồi.
Mê Vụ Thiên chính là do Phù Đạo sơn nhân bày ra, trên sườn núi lại có hai vị đại năng chủ trì đại cục, chắc chắn họ không thể nhìn nhân vật số một của thế hệ trẻ Nhai Sơn bị mất mạng trong tiểu hội.
Nếu nàng xảy ra bất ngờ gì, Phù Đạo sơn nhân sẽ không bỏ mặc. Vậy đám người bọn họ cũng được nhờ, có gặp phải nguy hiểm cũng sẽ không mất mạng.
Điều Cố Thanh Mi nghĩ đến, Kiến Sầu đương nhiên cũng có thể nghe ra.
Thân phận đại sư tỷ Nhai Sơn là một loại vinh quang, nhưng đồng thời nó cũng có thể trở thành thứ để những người khác dàng dàng lợi dụng.
Kiến Sầu mỉm cười, không bực bội cũng không tức giận, chỉ bình thản mở miệng nói: “Lời này của Triệu đạo hữu cũng có lí, không bằng tám người chúng ta cùng quyết định xem có nên vào xém xét hay không“.
”Ta đương nhiên ủng hộ đi vào“. Triệu Biển Chu đưa ra ý kiến đầu tiên.
Tiền Khuyết dùng bàn tay mũm mĩm vuốt ve cây trường côn dùng để ngụy trang, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhăn nhó đưa ra ý kiến: “Có cơ duyên không kiếm quả thực là đồ ngốc. Mạnh mỗ cũng muốn vào xem. Trong đại điện này nhất định còn có rất nhiều đồ“.
”Vậy thì hai người bọn ta cũng đồng ý đi vào“.
Tần Lãng và Chu Khinh Vân chính là đạo lữ, cùng tiến cùng lùi, sau khi bàn bạc một lát cũng đưa ra kết quả.
Trong tám người đã có bốn người chọn đi vào.
Kết quả này nằm trong dự liệu của Kiến Sầu, nàng bình tĩnh quay sang nhìn về phía Cố Thanh Mi: “Cố sư muội thì sao?”
Cố Thanh Mi cười nói: “Ta không quan trọng đi vào hay không, cứ theo mọi người thôi“.
Có nghĩa kết quả cuối cùng thế nào ả cũng đồng ý.
Lời này nghe có vẻ không có khuynh hướng gì, nhưng trên thực tế Kiến Sầu hỏi ả câu này khi đã có bốn người đồng ý đi vào là cũng có dụng ý, đây là đáp án then chốt nhất.
Cố Thanh Mi quyết định bỏ phiếu trắng, xem như trung lập nhưng kì thực đã ủng hộ Triệu Biển Chu. Có điều bề ngoài ả vẫn là một người trung lập đầy hảo ý.
Kiến Sầu suy nghĩ một lát đã hiểu ngay.
Kết quả tiếp theo cơ bản không cần phải đoán nữa.
Hai tu sĩ thông thường còn lại cũng quyết định đi vào.
Thế là kết quả cuối cùng có một người phản đối, một người bỏ quyền, sáu người đồng ý, vậy là tám người sẽ vào trong xem.
”Xem ra phải vào thám hiểm mộ mắt cá vậy“.
Kiến Sầu quay lại nhìn tòa đại điện,chỉ cách khoảng hai mươi trượng nhưng cũng không thấy rõ trong đại điện có cái gì.
Tám người lại cẩn thận kết thành trận pháp đi đến gần đại điện xương trắng.
Đoạn đường ngắn rất yên bình.
Đám khô diệp đằng lúc trước dường như đã hoàn toàn co vào, không còn thấy bóng dáng nữa.
Trước khi bão táp đến bao giờ cũng rất lặng gió.
Mỗi người đều nắm chặt vũ khí trong tay, chỉ có Kiến Sầu tay không tấc sắt, thoạt nhìn có vẻ không hài hòa cho lắm.
Cố Thanh Mi đột nhiên hỏi một câu: “Lý Ngoại Kính của đại sư tỷ đâu?”
”Hỏng một nửa rồi“.
Kiến Sầu lạnh nhạt đáp một câu, đồng thời ý thức được: Cố Thanh Mi không biết nàng có Quỷ Phủ, dù có biết cũng không rõ ràng, bởi vì trước giờ nàng dùng Lý Ngoại Kính nhiều nhất. Hơn nữa phẩm chất của Lý Ngoại Kính cũng không thấp, tất cả mọi người sẽ không để ý đến thứ khác mà cho rằng Lý Ngoại Kính mới là pháp khí chính của nàng.
Không nhớ tới búa là chuyện tốt.
Kiến Sầu đáp một câu rồi cười nói: “Có điều ta có chân, các vị không cần lo lắng. Đến nơi rồi...”
Mộ mắt cá đã ở trước mặt.
Từng nét chữ đỏ tươi đều vô cùng rõ ràng trên nền xương trắng như trường tồn với năm tháng bể dâu.
Đến gần nhìn, đúng là một cái xương sọ to lớn.
Ngoài miệng cá mở rộng còn có hai hàng răng dữ tợn, bọn họ đứng trước cửa lại có cảm giác như hai hàm răng có thể cắn vào bất cứ lúc nào, trong lòng không khỏi run sợ.
”Các vị xem, trên bậc thềm có chữ!”
Tiền Khuyết đột nhiên đưa tay chỉ xuống đất vì phát hiện trên mặt đất có khắc những hàng chữ.
Mọi người nhìn theo, những chữ viết này rất cũ nhưng vẫn cực kì rõ ràng.
”Gửi người đến sau. Si tình không đổi sẽ thành họa, trần duyên không chém thành trói buộc. Tội gì lăn lộn giữa thế gian, mắt cá nhìn thấu cả thiên cơ. Cười thế gian si tình cực khổ, nào ai biết thiên địa bất nhân, vạn vật chỉ coi như cỏ rác. Nhân pháp đạo, đạo pháp tự nhiên. Nay lập Ngư Cốt điện làm mộ mắt cá, nguyện táng thất tình lục dục trong thiên hạ, khiến tu sĩ chúng ta đều thành đại đạo!”
Rõ ràng là những từ ngữ cực kì bình thản, nhưng qua những nét bút này, mọi người lại cảm nhận được sự sắc bén vô biên.
Còn nữa.
Thiên địa bất nhân, vạn vật sô cẩu.
Nhân pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!
Pháp tự nhiên là cái gì?
Trong đầu Kiến Sầu chợt hiện lên một bóng người, một mũi kiếm, một chéo áo lạnh như băng thấm đẫm nước mưa lướt qua đầu ngón tay nàng.
Ánh mắt nàng nhìn hàng chữ đột nhiên trở nên lạnh như băng.
Ngay từ lúc nàng bước vào tu hành, Phù Đạo sơn nhân đã nói, chặt đứt trần duyên mới có thể tầm tiên vấn đạo.
Trước có một Tạ Bất Thần, bây giờ lại nhìn thấy dòng chữ không biết được lưu lại từ bao nhiêu năm trước, nàng biết có rất nhiều người trên Thập Cửu Châu đều tu luyện như thế.
Bỏ đi hết thất tình lục dục, chỉ có thiên đạo ở trong lòng?
Tầm tiên vấn đạo là tầm tiên như thế, vấn đạo như thế?
Bên môi đột nhiên hiện lên một nụ cười khinh miệt.
Từ những hàng chữ này, Kiến Sầu đã đoán được ngôi mộ mắt cá này rốt cuộc vì sao lại có.
Sau lưng nàng, Cố Thanh Mi cũng đang ngẫm nghĩ từng chữ từng câu, lúc đọc đến câu “Cười thế gian si tình cực khổ”, không biết vì sao ả lại thẫn thờ.
Tiền Khuyết chỉ nhìn thoáng qua, không hề thấy hứng thú với sự tồn tại của mộ mắt cá, chỉ nói: “Có lẽ là do một tu sĩ đại năng để lại. Xem kiểu chữ thì ít nhất cũng là cuối thời thượng cổ...”
Kiến Sầu không nghe hắn lải nhải, bước lên một bước đặt chân lên bậc thềm.
Chữ viết trên bậc thềm lập tức bị nàng giẫm dưới chân.
Có người vẫn còn đang ngẫm nghĩ từng chữ từng câu, nào ngờ đột nhiên lại thấy Kiến Sầu bước tới che khuất chữ viết, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Nàng không có một chút tôn trọng nào đối với vị tiền bối để lại những hàng chữ này.
Đi thì đi, có thể vòng qua bên cạnh, làm gì mà phải giẫm lên đó. Đúng là... có cá tính!
Tiền Khuyết còn đang lải nhải quả thực như bị người ta bóp cổ, thấy hành động này của Kiến Sầu suýt nữa bị sặc chết.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vị đại sư tỷ Nhai Sơn này kì thực cũng hỉ nộ bất thường, khó mà đoán được, là một người dễ tiếp xúc nhưng lai khó tiếp cận.
Cố Thanh Mi cũng không khỏi có vài phần kinh ngạc.
Thấy Kiến Sầu đã bước thẳng tới giẫm lên những hàng chữ đó như giẫm thẳng lên mặt người khác, phong cách hành sự lặng lẽ này không biết tại sao lại khiến ả có cảm giác hết sức quen thuộc.
Nhưng ả lục lọi trí nhớ cũng không thể nhớ ra mình có quen người nào như vậy.
Lúc này đang có việc khác, Cố Thanh Mi cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Ả vòng qua chữ viết đi theo Kiến Sầu.
Đi qua hàng răng dữ tợn bên dưới, bước vào bên trong đại điện.
Kiến Sầu đưa mắt nhìn, dưới đất cũng chỉ có màu trắng nhởn giống như tường ngoài, có điều đây là ở bên trong xương đầu cá cho nên rất gồ ghề.
Đỉnh đại điện giống như vòm của một hang núi, có không ít xương nhọn đâm ra, do ánh sáng bên ngoài không thể chiếu vào nên tỏ ra âm trầm đáng sợ.
Xung quanh xếp không ít bàn dài bằng gỗ đơn giản mà chế tạo vụng về, bên trên có mấy ngọn đèn đã tắt đổ nghiêng trên bàn, có một vài đĩa trái cây phủ đầy bụi, dường như những thứ đựng trên đó đã bị thời gian biến thành bụi đất.
Trong đại điện làm từ xương đầu một con cá khổng lồ này không ngờ lại có dấu vết sinh tồn của con người.
Chính giữa đại điện, ở độ cao một trượng chính là con mắt cá lơ lửng mà mọi người nhìn thấy.
Đường kính khoảng chừng hai tấc, hình cầu, toàn thân màu trắng nhưng lại không có vẻ nhẵn bóng, ngay cả ánh sáng phát ra cũng có vài phần ảm đạm, không thẻ chiếu sáng vùng tối tăm trên đỉnh.
Nó chậm rãi xoay tròn, lơ lửng giữa không trung, dường như hoàn toàn không phát hiện có người đến.
Chỉ có ở vị trí thẳng phía dưới nó là có mọc một đám cỏ màu xanh, mỗi một ngọn cỏ đều nhỏ bé như những con sâu khẽ uốn éo dưới ánh sáng của mắt cá.
Xung quanh không có bất cứ dấu vết nguy hiểm nào.
Nhưng sau khi lướt qua mắt cá, ánh mắt Kiến Sầu lập tức chuyển xuống nhìn “đám cỏ” màu xanh bên dưới.
Cố Thanh Mi đi tới bên cạnh Kiến Sầu, sau khi nhìn thấy lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Sao nhỏ như vậy... Chẳng lẽ...”
”Chỉ sợ đúng là nó thật“.
Đưa mắt nhìn xung quanh, không còn có thứ gì khác có thể là khô diệp đằng nữa.
Kiến Sầu dừng bước không đi nữa, quanh người lại có ánh sáng mênh mang, tinh thần cảnh giác ở mức cao nhất.
Phía sau, mọi người cũng đã đi vào.
”Ơ hay, sao lại không có cạm bẫy gì thật à?”
Thấy hai người phía trước đều không có việc gì, Tiền Khuyết cũng yên tâm, vừa bước vào lập tức bị hình ảnh trong điện làm khiếp sợ.
”Chẳng lẽ không phải một con ngư quái? Tại sao trong này còn có đồ đạc nữa? Chẳng lẽ là của vị tiền bối để lại chữ? Đúng là kĩ tính như đàn bà“.
Những người còn lại nghe vậy không nói gì, chỉ thầm khinh thường Tiền Khuyết.
Tiền Khuyết cũng không để ý, tiếp tục xem xét xung quanh.
Triệu Biển Chu cũng đi vào nhìn quanh, thấy Kiến Sầu đứng trước con mắt cá, không tiện đến gần, chỉ đi một vòng xung quanh, nói: “Xem ra trong Mê Vụ Thiên quả nhiên không có nguy hiểm gì khác. Dù sao cũng không thể lấy mạng chúng ta ra chơi được“.
Coong!
Hắn cầm lấy một chiếc đế đèn bằng đồng thau cũ kĩ, không ngờ đế đèn lại gãy lìa ngay chỗ tay hắn nắm, rơi xuống bàn phát ra tiếng động rất lớn.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn.
Ngay sau đó trước ánh mắt của mọi người, chiếc bàn gỗ bị đế đèn rơi trúng phát ra một tiếng két đau khổ rồi ầm ầm sụp xuống biến thành một đống gỗ mục lẫn bụi đất.
Trong tay chỉ còn lại một mẩu đế đèn, Triệu Biển Chu nhất thời không biết nói gì.
Tiền Khuyết không nhịn được bật cười, nói: “Khụ khụ, xem ra trong mộ mắt cá này thật sự là không có thứ tốt gì, cũng không biết là đồ đạc từ bao nhiêu năm trước, hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua, có thể giữ lại được hình dạng là tốt lắm rồi. Đúng không?”
Hắn vừa nói vừa chuyển mắt nhìn đĩa trái cây đựng một đống bụi.
Tiền Khuyết đưa tay chạm vào đĩa trái cây, chiếc đĩa to liền hóa thành một đám bụi.
”Khụ khụ khụ!”
Rất nhiều bụi bay lên làm hắn bị sặc.
Mấy người còn lại cũng xem xét xung quanh, hi vọng tìm được thứ gì hữu dụng.
Đương nhiên, khóe mắt mỗi người đều chú ý đến hành động của Kiến Sầu và Cố Thanh Mi đang đứng trước mắt cá.
”Cố sư muội cũng cảm thấy đám cỏ này là khô diệp đằng chúng ta nhìn thấy bên ngoài lúc trước à?”
Kiến Sầu mở miệng hỏi.
Cố Thanh Mi cau mày hơi chần chừ, dường như cảm thấy chuyện này quá mức khó tưởng tượng.
”Khô diệp đằng bản thể cực lớn, nhưng đám cỏ này lại quá nhỏ. Hơn nữa bình thường khô diệp đằng chỉ rất to, rất dài thôi, nhưng ta luôn cảm thấy đám cỏ này giống như vật sống“.
Hai chữ vật sống vừa nói ra, cảm giác uy nghiêm lại càng đậm đặc.
Đám Kiến Sầu trước đó đều tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khô diệp đằng co lại, rõ ràng đó là thứ có tính mạng, có cảm giác, sau đó liền biến mất vô tung.
Bây giờ cũng chỉ có một khả năng này.
Đám cỏ nho nhỏ trước mặt đích xác chính là khô diệp đằng, điều này cũng có thể giải thích vô số dây leo đâm lên tận trời tại sao lại đột nhiên biến mất.
Khô diệp đằng mọc dưới mắt cá, ánh sáng của mắt cá chiếu xuống, dường như cung cấp chất dinh dưỡng cho nó.
Mà khô diệp đằng lại là người bảo vệ mắt cá hoàn mỹ nhất.
Giống như là linh vật trời đất sinh ra, bình thường bên cạnh sẽ có một số tinh quái yêu vật mạnh mẽ bảo vệ, người bình thường không thể đến gần.
Khô diệp đằng và mắt cá ở đây có lẽ cũng giống như vậy.
”Tội gì lăn lộn giữa thế gian, mắt cá nhìn thấu cả thiên cơ...”
Cố Thanh Mi chậm rãi đọc lại một câu nhìn thấy trên bậc thềm lúc vừa rồi: “Vị tiền bối đó lưu lại chữ nói mắt cá nhìn thấu được thiên cơ, có lẽ lai lịch của con mắt cá này cũng không đơn giản. Chẳng lẽ một con mắt cá tầm thường lại có thể nhìn thấu thiên cơ? Cho dù giống như yêu đan, giống như pháp khí cũng rất khó“.
Đây cũng là nghi hoặc của Kiến Sầu.
Nàng bình tĩnh nhìn con mắt cá này rất lâu, ánh mắt liếc qua đột nhiên nhìn thấy Triệu Biển Chu đã đi tới trước bức tường trong cùng của đại điện.
Không giống những chỗ khác bày đầy đồ đạc linh tinh, tr]ơcs bức tường này lại không có thứ gì ngoài một bức tranh treo rộng ba thước.
Hình vẽ trong tranh là một người phụ nữ uyển chuyển dịu dàng đứng trên tảng đá ngầm bên bờ biển, trên tay nâng một viên ngọc trai tròn xoe, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Lúc phác hoạ hình dáng nàng, dường như người vẽ tranh cực kì tâm huyết, mỗi một nét bút đều lộ rõ vẻ trân trọng.
Dù giấy vẽ đã ố vàng theo năm tháng, nét mực vốn đậm cũng đã trở nên mờ nhạt, dù kĩ xảo vẽ tranh tỏ ra có chút vụng về cũng khó có thể che được mỹ cảm như thấu qua giấy mà tràn ra.
Triệu Biển Chu đứng phía dưới bức tranh này, không thấy hứng thú gì với người phụ nữ trong tranh, ánh mắt hạ xuống nhìn thấy hai thanh cuộn màu đỏ đậm trên dưới bức tranh.
Thanh cuộn trơn nhẵn có ánh sáng thấp thoáng, màu đỏ đậm không hề tối mà ngược lại còn rực rỡ vì màu đỏ quá mức thuần túy.
Vừa nhìn đã biết đây là thứ tốt.
Trầm ngâm quan sát một lát, Triệu Biển Chu không khống chế được kêu một tiếng kinh ngạc: “Không ngờ lại là huyết san hô!”
Tiếng kêu kinh ngạc này của hắn lập tức khiến mọi người đều đưa mắt nhìn.
Lúc này Triệu Biển Chu đã đưa tay về phía thanh cuộn của bức tranh đó.
Ánh mắt Kiến Sầu vốn chỉ nhìn hình vẽ, cố gắng tìm ra manh mói gì đó từ bức tranh, được người ta treo ở chính giữa mộ mắt cá mà xung quanh hoàn toàn không có thứ gì khác, đủ thấy bức tranh này phải có chỗ đặc biệt.
Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên những gì nàng nhìn thấy trên bậc thềm.
Si tình không đổi sẽ thành họa, trần duyên không chém là ràng buộc.
Một tiếng sét đột nhiên nổ tung trong đầu Kiến Sầu.
”Đừng động vào!”
Thấy Triệu Biển Chu đã vươn tay ra, Kiến Sầu hô to một tiếng.
Bụi ánh sáng lấp lánh ở mi tâm nàng phát sáng rực rỡ, Quỷ Phủ lập tức bay ra, được nàng nắm chặt trong tay.
Tuy nhiên đã quá muộn.
Tay Triệu Biển Chu vừa cầm vào thanh cuốn bằng huyết san hô, cả đại điện đột nhiên biến thành màu xanh lục.
Vô số dây leo từ đám cỏ nho nhỏ điên cuồng vươn ra rợp trời ngập đất, lao thẳng về tám phương hướng, tám người trong điện.
Một âm thanh khàn khàn giận dữ bi thương vang lên trong mộ mắt cá: “Làm nhục A Nhu của ta, giết không tha!”
Vù!
Vô số dây leo chui ra, lập tức lao tới chỗ tám người.
Linh quang hộ thân tăng vọt, cả người Kiến Sầu được bao phủ trong một quầng sáng, chỉ có Quỷ Phủ cao gần một trượng được nàng cầm trong tay bắn ra phủ ảnh dữ tợn, từ những vết han gỉ loang lổ bay ra vô vàn bóng ma.
Kêu khóc!
Một búa chém ra!
Cố Thanh Mi đứng bên cạnh Kiến Sầu cảm thấy một hơi thở mạnh mẽ kinh khủng đột nhiên xuất hiện bên người mình.
Quen thuộc...
Quen thuộc đến kinh người.
Lúc này ả lại quên cả ngăn cản khô diệp đằng đang đánh về phía mình, chỉ quay đầu nhìn sang.
Một chiếc búa khổng lồ dữ tợn đã chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của ả...