Ta Không Thành Tiên

Chương 114




Giờ khắc này bất kể là dưới Tiếp Thiên Đài hay là trên sườn núi, toàn bộ mọi người đều kinh hãi chuyển ánh mắt lại đây.

Ngay cả Phù Đạo sơn nhân cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, không quay đầu sang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây chính là tuyệt chiêu mà ngươi nói?”

Tuyệt chiêu sẽ không dùng?

Hoành Hư chân nhân đứng bên cạnh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn bóng người màu trắng đứng giữa một biển trúc bên dưới.

Uống đầy chén này.

Một vò thúy trúc.

Ngay khi Tạ Định nghiêng tay rót ra chén thúy trúc, Kiến Sầu đã hoàn toàn bị bao phủ.

Nàng như bị bọc trong một chiếc kén tằm màu lục to lớn, bóng người màu trắng cũng trở nên lờ mờ.

Trong mắt người ngoài, một rừng trúc lớn bao trùm cả Tiếp Thiên Đài, thậm chí còn lan ra hư không xung quanh.

Còn trong mắt Kiến Sầu, cảnh tượng còn đáng sợ hơn.

Lọt vào mắt nàng chỉ có rừng trúc, chỉ có biển trúc.

Gió thổi đến, lá trúc cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Nàng đứng trên mặt đất phủ đầy lá trúc khô, cầm thanh kiếm Mặc Ngân cướp từ trong tay Tạ Định, đưa mắt nhìn xung quanh.

Ảo cảnh.

Hoặc, trận pháp.

Không có khả năng thứ ba.

Kiến Sầu không cho rằng lúc này Tạ Định có năng lực di sơn đảo hải, giơ tay nhấc chân có thể thay đổi không gian, vì thế kì thực nàng không hề sốt ruột.

Muốn đánh bại nàng thì chỉ vây khốn là không được.

Nếu đây là một ảo cảnh, Tạ Định phải vào ảo cảnh. Nếu đây là trận pháp mà không phải sát trận, Tạ Định cũng phải vào trận. Nếu đây là một sát trận...

Nàng nên làm thế nào?

Kiến Sầu tĩnh tâm lại, ánh mắt nhìn những cây trúc trong tầm mắt. Đây là một thế giới trúc, ngoài trúc không có vật gì khác.

Gió vẫn lặng lẽ thổi.

Lờ mờ có vài phần sát cơ giấu trong gió.

Kiến Sầu chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mặc Ngân kiếm trong tay đột nhiên phát sáng rực rỡ, vết mực như một con rồng cuốn quanh chuôi kiếm, thân kiếm lên đến mũi kiếm.

Trong lúc vết mức vuốn quanh thân kiếm, đạo ấn lúc ẩn lúc hiện.

Vù!

Một trận cuồng phong từ dưới đất thổi lên.

Đấu bàn dưới chân Kiến Sầu điên cuồng xoay tròn, nếu người ở ngoài biển trúc có thể nhìn thấy chỉ sợ lúc này lập tức sẽ líu lưỡi.

Tạ Định Kim Đan kì, vạn tượng đấu bàn một trượng bảy, nhưng Kiến Sầu Trúc Cơ kì mà vạn tượng đấu bàn lại đã một trượng chín.

Từng đường tuyến khôn được linh lực rót vào lập tức phát sáng.

Một đạo tử được ngưng kết xuất hiện, sau đó chạy theo một tuyến khôn đến chỗ giao cắt lại ngưng kết ra một đạo tử nữa, sau đó tiếp tục chạy theo tuyến khôn...

Một đường, một điểm, một đường, một điểm.

Sau chớp mắt, một đạo ấn hoàn toàn mới do bảy đạo tử tạo thành xuất hiện trên đấu bàn của Kiến Sầu.

Xẹt!

Ánh sáng từ đạo ấn phát ra rực rỡ.

Trường kiếm trong tay Kiến Sầu phát ra tiếng hú như trường long hút nước.

Cổ nhân có người gậy trúc giầy cỏ đi trong mưa gió, bây giờ có nàng cầm kiếm hú dài trong biển trúc.

Đạo ấn: Mặc Khách cầm kiếm!

Bốn chữ tự nhiên xuất hiện trong đầu nàng.

Đây là đạo ấn thiên phú sinh ra từ khi thanh kiếm này được luyện chế.

Kiến Sầu thấp thoáng như nhìn thấy mấy văn nhân mặc khách, nâng bút đặt bút vô cùng tự nhiên thoải mái.

Thế giới trước mắt nàng là một vùng tối tăm. Tất cả ánh sáng đều bị nàng ngăn ở bên ngoài.

Nàng có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng trúc, chúng có cảm giác hư vô, dường như không có chỗ phát lực. Nàng cũng có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua hư không, rung động u u, không khí chấn động, lộ ra một tiếng kêu than. Nàng cũng có thể nghe thấy...

Tiếng người đi qua trong gió.

Sát cơ!

Tách!

Một giọt sương trong suốt long lanh từ mũi lá trúc nhọn rơi xuống.

Lúc này Kiến Sầu mở mắt ra.

Ánh mắt nàng như thực chất nhìn vào một chỗ trong hư không.

Khi bóng người hư vô đó lao về phái nàng, nàng cũng không hề do dự, một kiếm chuẩn bị đã lâu quả quyết chém ra.

Mực như cầu vồng, rồng cuốn lao ra, xé rách trời cao!

Một điểm sáng trắng, một giọt mực đen phản chiếu trong giọt sương trong suốt.

Bóng kiếm loáng lên.

Lúc này, dưới Tiếp Thiên Đài.

Trí Lâm Tẩu khuôn mặt trẻ thơ nhưng mái tóc bạc trắng dừng tay không khắc lên quyển cẩm nang sáu thước nữa, gần như ngơ ngác nhìn lên đài.

Nụ cười rực rỡ của thiếu niên để bím tóc trên mặt còn dính vô số hạt dưa hấu cũng biến thành há to miệng, bộp một tiếng, quả dưa hấu còn chưa gặm xong rơi xuống đất vỡ nát, hắn lại không xót xa than khóc như thường ngày.

Thiếu niên mặc trường bào màu đỏ sậm ở giữa đám tu sĩ Phong Ma kiếm phái cuối cùng không nhịn được lộ ra một nụ cười bình thản mà lạnh lùng: Thì ra không chỉ có búa, cũng có kiếm.

Bên sơn khê, Lục Hương Lãnh vừa lộ ra vài phần tiếc nuối, nụ cười gượng mơ hồ trên mặt cũng đột nhiên cứng đờ. Trên gương mặt tái nhợt của nàng lại lộ ra vẻ thán phục

Phá kén mà ra!

Vò rượu đồng thau rót ra một chén lại biến thành một biển trúc, như là một chiếc kén tằm xanh biếc kín không kẽ hở, bao bọc Kiến Sầu cầm kiếm trong đó. Khi Kiến Sầu hoàn toàn biến mất, Tạ Định đang lơ lửng giữa không trung cũng ẩn vào chiếc kén, biến mất trong đó.

Tĩnh mịch.

Hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều không biết bên trong xảy ra chuyện gì, lúc này lại có một ánh kiếm sáng như tuyết mang theo gió lốc bay lên.

Tiếng kiếm ngâm xuyên thấu cả chiếc kén màu xanh lục.

Xẹt!

Trong hư không, chiếc kén màu lục dày đó không ngờ lại bị phá ra một lỗ thủng.

Một con đê dài ngàn dặm đột nhiên bị tổ kiếm làm sụp một góc, thế là vết mực như sông dài chảy xiết, mãnh liệt tràn ra phá tan lỗ thủng, bao phủ cả Tiếp Thiên Đài.

Đó là một màu mực gần như lấp lánh.

Chiếm hết tầm nhìn của mọi người.

Một bóng người lờ mờ trong màu mực kín trời bị ném bay ra ngoài.

Rầm!

Bóng người đó từ trong kén bay ra, vẽ thành một đường vòng cung đập thẳng vào đế một tòa Tiếp Thiên Đài khác, lập tức máu tươi bắn ra. Người này cũng rơi xuống đất dưới tòa Tiếp Thiên Đài đó.

VÒ rượu đồng thau không còn người điều khiển, keng một tiếng rơi xuống bên cạnh hắn như một thứ đồ đồng nát.

Mọi người tập trung nhìn, lập tức hít sâu một hơi.

Chẳng phải Tạ Định lúc trước còn phong lưu tiêu sái thì là ai?

Tạ Định nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời thửo phì phò.

Đúng là lần đầu tiên cảm thấy nằm xuống đất không hề có hình tượng cũng thật thoải mái.

Nghiên cứu hơn nửa năm, hắn tuyệt đối không tin đạo ấn đó lại có thể thi triển ra thật.

Nhưng mà...

Vừa rồi khi hắn đi vào biển trúc, ẩn giấu thân hình chuẩn bị đánh lén, vị đại sư tỷ nghe nói hữu danh vô thực của Nhai Sơn đã dạy cho hắn một bài học sâu sắc về cái gọi là “đối nhân xử thế“.

Mọi việc đều có thể xảy ra.

Tạ Định kiệt sức mệt mỏi mở mắt ra nhìn lên trên, tòa Tiếp Thiên Đài thứ ba ở phía nam cũng phản chiếu trong mắt hắn.

Nhưng lúc này Tạ Định lại chỉ lên nhìn tòa Tiếp Thiên Đài xa xa đó.

Bóng dáng Kiến Sầu cầm kiếm từ trong hư ảnh rừng trúc đang dần tiêu tan đi ra. Vô số vết mực biến mất, hư ảnh rừng trúc cũng biến mất, chỉ có chiếu trường bào trắng nhuộm máu của nàng tung bay làm người ta hoa mắt.

Từng bước một, kì thực bước chân Kiến Sầu đã rất vô lực.

Có điều vẻ mặt nàng quá mức bình tĩnh, vì vậy mọi người hoàn toàn không phát hiện được chi tiết nhỏ này.

Kiến Sầu chậm rãi đi tới mép Tiếp Thiên Đài.

Cách đám người ở giữa, nàng cũng không thấy rõ lúc này vẻ mặt của Tạ Định rốt cuộc thế nào.

Đưa tay ra, Mặc Ngân kiếm nằm trong tay.

Nàng buông mắt, đạo ấn mạnh đến mức đáng sợ đó vẫn hiện trên thân kiếm.

Đích xác như nàng nói lúc trước, là một thanh kiếm tốt.

Đáng tiếc...

Chỉ tốt bình thường thôi.

Trong đầu lại hiện ra vẻ kiêu ngạo của thanh Nhất Tuyến Thiên trong băng ở kho vũ khí Nhai Sơn, Kiến Sầu lắc đầu.

Kiếm này dù tốt nhưng không phải thứ ta thích.

Ánh mắt thu về, nàng vung tay ra ném thanh trường kiếm về phía xa.

Xẹt!

Trường kiếm cũng vẽ ra một đường vòng cung màu đen trắng đan xen, đâm sâu xuống đất cách tay Tạ Định một thước.

Không còn linh lực duy trì, khi thanh kiếm đâm xuống đất lại hóa thành một chiếc quạt gấp.

Tạ Định sững sờ.

Kiến Sầu đứng trên cao, gió lay động vạt áo nàng khiến nụ cười trên mặt nàng cũng trở nên nhạt nhòa.

Dùng kiếm của hắn đánh bại vò rượu đồng thau của hắn.

Còn luyện thành đạo ấn trên thân kiếm của hắn.

Kết quả lúc này lại thờ ơ ném kiếm trả lại cho hắn.

Tạ Định đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, ngay từ lúc thấy Kiến Sầu sử dụng được đạo ấn trên kiếm đã hết ý chí chiến đấu, lúc này thấy quạt gấp đã trở lại trong tay mình liền không nhịn được mắng một tiếng:“Ngươi có bệnh à?”

Đã định trả lại cho ta thì lúc trước còn nhặt nó làm quái gì?

Đúng là quái vật.

Kiến Sầu lại như hoàn toàn không nghe thấy.

Một đòn hút hết tất cả linh lực trong thân thể, tình hình suýt nữa mất khống chế này đã rất lâu không xuất hiện.

Nàng nhìn bóng dáng Phù Đạo sơn nhân đứng trên sườn núi xa xa, cũng cảm thấy trước mắt hoa lên.

Kiến Sầu ngồi xếp bằng xuống, không còn đủ sức để đứng nữa. Nàng đặt hai tay lên hai đầu gối, tổ khiếu mi tâm mở ra, linh khí xung quanh cuối cùng từ từ tiến vào trong thân thể khô cạn của nàng.

Nhắm mắt lại, nàng ngồi xuống đả tọa ngay trên Tiếp Thiên Đài.

Dưới đài vẫn haonf toàn yên lặng.

Ở lại trên Tiếp Thiên Đài chính là đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu chỉ có tu vi trúc cơ thượng đỉnh.

Nói chơi là chơi luôn, đúng là không chần chừ chút nào.

Mọi người chỉ thấy lúc này tim đập như sấm, cả người run lên, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên Tiếp Thiên Đài...

Lúc này tuyệt đối là một thời cơ cực tốt.

Một trận ác chiến ngắn ngủi nhưng lại kịch liệt chắc chắn đã hao phí hơn nửa sức mạnh của Kiến Sầu, lúc này lên đài khiêu chiến gần như thắng chắc.

Tuy nhiên...

Không có ai lên đài.

Uy thế của nhát kiếm kinh người đánh bại Tạ Định đứng thứ ba vẫn còn nguyên, vẫn bao trùm trên bóng dáng nàng, trong mắt mọi người lại thêm một tầng thần bí khó tả.

Còn Trí Lâm Tẩu thì đang nghiến răng nghiến lợi...

”Đồ khốn!”

Tên Khúc Chính Phong kia!

Uông công làm bạn thân của ngươi nhiều năm như vậy!

Chuyện quan trọng như thiên hư chi thể mà hắn không hề biết gì cả.

Ngón tay nắm chặt con dao khắc màu vàng, Trí Lâm Tẩu chỉ hận không thể cầm con dao này rạch nát cái mặt tuấn tú của Khúc Chính Phong.

Cái đồ tim đen, nên rạch nát mặt đi luôn thể.

Chỉ tiếc Khúc Chính Phong không có ở đây.

Trí Lâm Tẩu căm hận nghiếm răng, khuôn mặt tròn vốn hồng hào lại thêm đỏ bừng, khớp xương ngón tay trắng đi vì nắm dao quá chặt.

Nhìn bảy chữ “Thứ một trăm, Nhai Sơn, Kiến Sầu” trên quyển cẩm nang rộng sáu thước, cuối cùng Trí Lâm Tẩu vẫn thở dài một tiếng, cầm dao khắc lên.

Xẹt xẹt...

Một làn sáng màu vàng lướt qua, trên quyển cẩm nang rộng sáu thước, hàng chữ này biến mất!