Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 70: Thích




Tần Mạt lui về phía sau từng bước, đến cạnh Tần Vân Đình, sau đó im lặng đánh giá chàng trai này.

Dáng người này khá cao, khí chất thiên về ánh mặt trời, tướng mạo cũng không đẹp bao nhiêu, nhưng lông mày đậm, làm hắn tăng thêm vài phần khí khái anh hùng.

Chàng trai trẻ với ngoại hình khỏe khoắn như thế, rất o với các mỹ nam đang lưu hành.

"Lấy anh nhé." Dù hắn nghiêng người, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Tần Vân Đình, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.

Tần Vân Đình quay đầu đi không nhìn hắn, chỉ lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa.

Roạt roạt một tiếng, cửa mở.

Tần Vân Đình lập tức đi vào bên trong, người này liền thừa cơ xoay người một cái, cũng đi theo vào.

"Anh làm gì?" Tần Vân Đình kinh sợ.

"Lấy anh nhé." Hắn vẫn chỉ nói ba chữ kia.

Tần Mạt nhẹ bước vô cùng đi vào phòng nhỏ, thấy họ đã đứng trong phòng khách, nàng đến cửa đứng, cũng không lên tiếng.

"Anh không đi ra à?" Tần Vân Đình ngẩng đầu sang một bên, giọng lạnh lùng nói: "Nhất định muốn tôi kiện anh xông vào nhà dân mới chịu đi đúng không?" Tô Lăng Kiệt cười cười không hề gì: "Em thử đi, anh không ngại." "Đồ khốn!" Tần Vân Đình bỗng như con mèo xù lông, quay đầu lại nhìn thẳng vào hắn: “Anh còn đến quấy rầy tôi làm gì, anh còn muốn thế nào đây, cả bạn gái mình cũng không giữ được, còn bị người ta đá, làm sao tôi lại nhìn trúng anh chứ? Đi ra!” Tô Lăng Kiệt vốn vươn tay ra phía trước lại thu về, ánh mắt hắn buồn bã, lại kiên định nói: "Dù em nói thế nào, anh vẫn muốn chịu trách nhiệm với em.

Đứa con trong bụng em..." Giọng hắn mềm xuống, "Đình, Đình, chúng ta cùng đứa trẻ đó, hết đời này." Tần Mạt ở phía sau im lặng lắc đầu, Tô Lăng Kiệt không nói câu này còn được, hắn càng nói muốn chịu trách nhiệm, Tần Vân Đình càng khổ sở, càng từ chối hắn.

"Anh chịu trách nhiệm? Anh có thể làm một người cha tốt sao?" Tần Vân Đình giận dữ giơ chân, đưa tay dùng lực đẩy hắn, "Đi ra! Tên khốn kiếp tự cho là đúng này, đứa trẻ là của tôi, ở đây không hoan nghênh anh! Anh cút ra ngoài cho tôi!” Tô Lăng Kiệt chợt lóe lên nét đau khổ trên gương mặt, hắn nắm tay xoay người, đi nhanh đi.

Ầm một tiếng, cửa bị đóng lại rất mạnh.

Tần Vân Đình ôm Tần Mạt đứng cạnh cửa, tựa đầu vào vai nàng, nước mắt lặng lẽ chảy đẫm áo nàng.

"Chị..." Tần Mạt gọi một tiếng.

Tần Vân Đình nhẹ đẩy Tần Mạt ra, dùng mu bàn tay lau mắt, bỗng nở nụ cười: "Đi là tốt, bị chị mắng như thế, không tin anh ấy còn chạy theo tìm tai vạ." Nụ cười này của nàng, khóe mắt diễm lệ khẽ nheo lại, ánh mắt này, thật là yêu nghiệt.

Tần Mạt bất đắc dĩ nắm tay nàng lên: "Chị, chị cố ý để anh ấy ghét chị, coi thường chị, chỉ vì để anh ấy không cảm thấy chị thiệt thòi, như vậy đáng sao?” "Chị vui lòng." Tần Vân Đình gạt tay Tần Mạt ra, phong tình vạn chủng liếc một cái, xoay người nhấc bước, dựa vào ghế sô pha ngồi xuống.

Dang hai cánh tay ra, cười lớn.

"Bây giờ ch không còn gánh nặng gì, xóa sạch đứa con, chỉ vậy thôi!” Tần Mạt thấy rõ mắt nàng đỏ bừng, cả giọng nói cũng run rẩy.

Hai người ăn cơm tối trong nhà, Tần Vân Đình đi tắm nước nóng, lại tìm đồ rửa mặt cho Tần Mạt.

"Chị mệt rồi, muốn đi ngủ." Nàng ngáp một cái, nói.

Tần Mạt khẽ mỉm cười: "Ngủ đi." "Ở đây không có hai cái giường, Mạt Mạt, nếu em muốn nghỉ ngơi, thì lên giường, biết chưa?" Tần Mạt gật đầu, ngược lại đi vào phòng sách nhỏ, bây giờ mới là chín giờ tối, nàng cũng không buồn ngủ, tùy ý tìm một cuốn sách lật lật, vì trong lòng còn nghĩ đến chuyện của Tần Vân Đình, nên không đọc được một chữ nào.

Cuối Tháng năm, thời tiết đã nóng đỉnh điểm.

Phòng của Tần Vân Đình cũng không có máy điều hòa, Tần Mạt có chút buồn rầu kéo cổ áo, lại chạy vào phòng tắm tắm rửa, khi cảm thấy thoáng mát, mởi lên trên ban công hóng mát.

Ban công này theo kiểu khép kín, mặt hướng ra một tiểu khu nhỏ.

Tần Mạt mở cửa sổ ra, chống tay lên cửa, tùy ý nhìn mọi nơi xung quanh.

Đèn đường màu đỏ hình quả quýt, chụp đèn thủy tinh toàn có tính bóng, khiến ánh đèn vô cùng mông lung.

Tần Mạt thấy dưới đường đá có vài người đang đi tản bộ, cạnh bồn hoa có một người ngồi xổm, dáng vẻ là đàn ông.

Tuy Tần Mạt chỉ nhìn thấy bên cạnh của hắn, lại cảm thấy có chút quen mắt.

"Tô Lăng Kiệt?" Trong lòng nàng chấn động, quay người tìm chìa khóa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa đóng cửa, đi xuống dưới tầng.

Khi đi đến mặt sau nhà trọ, Tần Mạt vừa nhìn thấy Tô Lăng Kiệt đứng dậy từ cạnh bồn hoa.

"Tô Lăng Kiệt." Nàng khẽ gọi một tiếng.

Người này quay đầu, có chút kinh ngạc: "Là em?" "Em là Tần Mạt.

Có phải anh biết em là ai không?" Tô Lăng Kiệt nụ cười chua xót: "Em là em gái cô ấy." Tần Mạt nghiêng đầu hỏi: "Thật là anh muốn chịu trách nhiệm?" "Tất nhiên." Tô Lăng Kiệt ngẩng đầu nhìn hướng phòng Tần Vân Đình nhà, "Đàn ông ở Đông Bắc[122] bọn anh dám làm dám chịu, anh nhất định phải chịu trách nhiệm." "Vậy anh có biết chị ấy muốn gì không?" Tần Mạt nhăn mặt.

Tuy không đồng ý với cách phân chia khu vực như thế, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc nói về vấn đề này.

Tô Lăng Kiệt có chút buồn bực nói: "Nếu anh biết, thì bây giờ anh không đứng ở đây!" "Trong lòng là thích chị ấy nhiều hơn, hay là vì trách nhiệm nhiều hơn?" Tô Lăng Kiệt ngược lại nhìn Tần Mạt, cẩn thận đánh giá nà bỗng cười nói: “Đây chính là suy nghĩ của phụ nữ? Quả nhiên đàn ông không thể hiểu?” Lúc này Tần Mạt liền sinh ra xúc động muốn đánh người này một trận, cái gì mà suy nghĩ của phụ nữ đàn ông không thể hiểu? "Không phải tất cả đàn ông đều giống anh đâu!" Tần Mạt bĩu môi.

"Cô ấy thích anh đúng không?" Tô Lăng Kiệt nhướng mày rậm lên, cười ha ha nói: “Thì ra cô ấy muốn tình yêu, không muốn trách nhiệm? Đây cũng đơn giản, anh cho cô ấy tình yêu là được." Tần Mạt cảm thấy hắn rất cổ quái, liền không nhịn được hỏi: "Ý anh là gì?" Tô Lăng Kiệt cười lạnh nói: "Thứ tình yêu này, về sau nếu không biến thành trách nhiệm, thì có thể là cái gì? Anh cũng không phải thánh nhân, trong lòng anh nếu không có trách nhiệm để ép mình, đại khái mỗi ngày anh có thể đổi một người để phong hoa tuyết nguyệt.

Cô ấy coi hôn nhân là cái gì? Không phải anh muốn chơi trò chơi với cô ấy đâu!" Thật ra Tần Mạt đồng ý với cách nói của Tô Lăng Kiệt, so với tình yêu hư vô mờ mịt, ý thức trách nhiệm hiển nhiên càng có thể trói buộc niềm tin của người ta hơn.

Nhưng lời này lại không thể nói trước mặt hắn, sau khi ngừng một lát, Tần Mạt từ từ nói: “Chuyện hôn nhân, cả đời chỉ có thể có một lần, đương nhiên phải phải thận trọng.” "Cũng không phải anh không thích cô ấy.” Tô Lăng Kiệt bất đắc dĩ thở dài, "Quên đi, phụ nữ luôn phiền phức như thế.

Về tìm xem, xem có chiêu gì lãng mạn, đem ra dùng toàn ộ cho cô ấy." Hắn nói dứt lời, cũng không nhìn Tần Mạt nữa, xoay người đi theo một con đường khác lập tức rời đi.

Động tác này, thật gọi là tiêu sái.

Tần Mạt không còn lời nào để nói, tính vị anh rể này đúng là không giống bình thưởng.

Giống như tính của Tần Vân Đình vậy, đại khái là Tô Lăng Kiệt có thể trị được.

Sau một lần tiếp xúc đơn giản như thế, Tần Mạt cũng buông lỏng lo lắng.

Tô Lăng Kiệt quyết đoán như thế, còn sợ hắn không thể làm Tần Vân Đình thay đổi thái độ sao? "Mạt Mạt, anh tới nơi rồi." Phương Triệt gọi điện thoại đến, "London đang mưa, thời tiết Bắc Kinh thế nào?" Tâm tình Tần Mạt vui vẻ hơn, liền kể việc mình quen Tô Lăng Kiệt cho Phương Triệt nghe.

Phương Triệt nghe xong, chững chạc đàng hoàng nói: "Anh cũng không phải thánh nhân, nhưng gần đây anh đều đóng làm thánh nhân." Dưới đáy lòng Tần Mạt lặng lẽ rung động, trêu trọc hắn: "Tiểu Phương ơi, thánh nhân đều là sản phẩm giả mạo kém chất lượng, anh nên kiềm chế một chút." Phương Triệt rất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Kiều Tử Huyên cũng ở Bắc Kinh, anh ấy nói muốn gặp em một lần." Tần Mạt liền nghĩ đến con dấu đường ngọc kia, cùng với lúc tết, mùng một đó Kiều Tử Huyên đã gửi đến tin nhắn: "Ngày đó từ biệt, chịu không nổi nhung nhớ." Người này thật sự rất kỳ quái, bỗng xuất hiện lại, sau đó lại làm ra chuyện khó hiểu.

"Phương Triệt, anh có quan hệ gì với Kiều Tử Huyên?" Tần Mạt nhíu mày, thật ra nàng rất muốn hỏi Phương Triệt có biết Kiều Tử Huyên hay có hành động kỳ quái không, nhưng nghĩ lại, nàng vẫn không thể hỏi được.

"Bọn anh quen nhau từ nhỏ." Phương Triệt buồn cười nói: "Anh ấy lớn hơn anh vài tuổi, lại hay thích tranh giành với anh.

Đúng rồi, anh ấy có lấy lòng em, em cứ coi thường là được, tên này không tốt bụng đâu.” Tần Mạt dở khóc dở cười, hỏi lại: "Vậy sao anh còn để em gặp mặt anh ấy?" "Anh sợ em nhàm chán, em cũng không thể lúc nào cũng đi theo chị cả làm bóng đèn chứ?" Hôm sau Tần Mạt quả nhiên nhận được điện thoại của Kiều Tử Huyên, hắn vẫn nho nhã lễ độ như cũ: "Tần tiểu thư, kinh hoa thịnh thế, nếu có thể mời em đồng du thì thật tốt." Tần Mạt bị lời này làm nổi da gà toàn thân, vị huynh đệ này mới đúng là bị linh hồn cổ đại chiếm đóng, Tần nhị cô nương cam bái hạ phong.

Đây chưa đến cảnh giới không đen không trắng, nhưng lại có hiệu quả bức người.

Tần Mạt mới nhận ra, thì ra vị Kiều tiên sinh này là một bậc thầy hài hước.

"Anh gọi em là Tần Mạt được rồi." "Hết sức vinh hạnh." Tần Mạt: "..." Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tần Mạt liền nói với Tần Vân Đình: "Chị cả, em có người bạn ở Bắc Kinh." Tần Vân Đình không chút do dự: "Tụ họp? Đi chơi? Các em muốn làm gì? Chị đi cùng em." Tần Mạt có lòng muốn báo cho Tô Lăng Kiệt, nhưng hôm qua lại quên hỏi hắn số điện thoại di động.

"Hẹn gặp, chị, chị muốn đi theo sao?" Tần Vân Đình giận dữ, nắm vai Tần Mạt nhiệt tình lắc lắc: "Con bé này được lắm, cố ý chọc tức chị đúng không? Em hẹn hò với ai? Em dám phụ lòng Phương Triệt? Chị là người đầu tiên không tha cho em!" "Em và tiểu Phương cửu khúc liên hoàn, bát phong bất động, tam sinh tình duyến, lưỡng tâm tương hệ, một lòng một dạ...." Tần Mạt mặt không đỏ thở không gấp nói.

"Hẹn hò thêm gặp mặt, gọi tắt là hẹn gặp." Tần Vân Đình xì một tiếng, bị nàng chọc cười.