Tiếng sáo nhẹ nhàng, phảng phất như từng giọt từng giọt nước rơi trên lá trúc thon dài, gió thổi qua, lẳng lặng chảy xuống sông, tạo thành từng vòng sóng gợn nhẹ.
Thỉnh thoảng có người đi qua đường, cũng nhịn không được dừng chân lại, nghe tiếng sáo của chàng trai phương Đông thổi đến từ dưới cây cầu, mãi cho đến khi dư âm hòa tan trong gió, hình như có người lấy ánh mặt trời ra, dệt lại thành hồi ức dịu dàng ấy.
Tầm mắt Tần Mạt chuyển động theo chiếc thuyền, thấy Phương Triệt cất cây sáo đi, lại chống thuyền dừng lại bên bờ.
Hắn buộc thuyền nhỏ lại, rồi nhấc chân sải bước lên bờ, sau đó bước đi thong thả lên phía trước.
Cỏ xanh trên bờ quấn lấy chân hắn, bị vô số hạt cát nhỏ bám vào,i vài bước, cua ở chõ ngoặt, rồi đi lên cầu đá.
Tần Mạt lại nghiêng người, nhìn Phương Triệt đi đến theo chiếc cầu cong cong.
Nàn muốn hỏi thăm một câu “Đã lâu không gặp, gần đây tốt không”, nhưng câu từ lại chỉ đảo trong lòng, không thể nói ra bờ môi.
Cầu đá rất ngắn, Phương Triệt người cao chân dài, dù đi thong thả, cũng trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Tần Mạt.
Hắn dừng cách Tần Mạt không đến một thước, không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt như hồ sâu, nặng trĩu tâm sự, chỉ ánh ra hình ảnh ngược của nàng.
Tần Mạt chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy một luồng khí ấm áp bao quanh mình, Phương Triệt đã duỗi hai cánh tay ra ôm nàng thật chặt.
Nàng hơi cúi đầu, dán lỗ tai lên ngực Phương Triệt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của hắn từ từ tăng tốc, sau đó thoáng như nổi trống, muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Tần Mạt muốn vùng ra, nhưng trong nhịp tim này lại lặng lẽ tan rã ý muốn đó, nàng im lặng dựa vào một khoảng ấm áp, trong lòng chậm chạp nghĩ: "Phương Triệt đã trưởng thành, cao hơn mình nhiều..." Cánh tay vốn ôm ở hông Tần Mạt nâng lên, lại chần chờ giữa không trung trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng đặt trên gáy nàng.
Cánh tay này khẽ dao động ở mái tóc đen phía sau, đầu ngón tay như mang theo gió mát, khẽ chạm xuống, ra phía trước, từ sau tai vuốt qua gương mặt của nàng, thoáng dừng lại ở khóe mắt, và cuối cùng là đuôi mày.
Thân thể Tần Mạt đông cứng lại, động tác của Phương Triệt hình như hơi giới hạn, lại thật ấm áp, không chứa chút tạp chất nào, khiến nàng không thể khước từ ở nơi này.
Phương Triệt lại cúi thấp đầu hơn, đôi môi ấm áp lướt qua trán Tần Mạt, sau đó dừng ở bên tai nàng, thở dài: “Em đã đến…” Tần Mạt quanh quẩn trong lòng lần nữa: "Tự nhiên là đến." Nhưng vẫn không nói ra lời, bởi vì cảm thấy thiếu niên ngày ấy đã lớn đến mức nàng không thể nắm rõ được nữa, cho nên chỉ im lặng.
Nàng hình như không có chuyện để nói với Phương Triệt, huống hồ thời gian của nàng khá nhiều, có chuyện cũng không vội nói ra ở đây.
Phương Triệt giữ lấy hai vai Tần Mạt, lại thoáng kéo ra khoảng cách với nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giữa lông mày mới tràn đầy vui mừng khó tin.
"Đi theo anh." Vẻ mặt hắn thay đổi không nhiều, chỉ là khóe môi lại dịu hơn bình thường không ít, hắn không có nhiều biểu hiện, nhưng khiến người ta có cảm giác quanh hắn dào dạt niềm vui.
Giữ chặt một tay Tần Mạt, Phương Triệt đưa nàng xuống cầu, đi đến con thuyền nhỏ dừng cạnh bờ.
Chờ đến khi Tần Mạt bước lên con thuyền, Phương Triệt mới xua mái chèo, hai hàng lông mày khẽ nhếch nói: "Lần này đến lượt anh đưa em đi qua sông." Khi hắn nói chuyện ngữ khí bình thản, như mang theo chút đắc ý, khiến trong nháy mắt hắn như trẻ lại vài tuổi, phảng phất trở lại lúc trước.
Thiếu niên thủa đó.
Thân hình hắn đã cao hơn rất nhiều so với hai năm trước, áo gió màu đay, lộ ra dáng người cao lớn của chàng tranh niên.
Khi hắn không chuyện thì thời gian như trầm ổn, nhưng khi hắn vừa nói, lại đánh vỡ khoảng không một cách thần kỳ, cả người mang đầy sức sống.
Tựa như tuổi trẻ.
Tần Mạt gật gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.
"Con sông này..." Phương Triệt khẽ khua mái chèo, chống lên cầu đà đẩy đi, trong giọng hắn có một tia khẩn trương mà người ta không thể nào phát hiện ra: “Em chưa dạo qua à?” “Chiều nay em vừa mới đến Cambridge.” Tần Mạt không ngồi xuống, mà đứng cách xa Phương Triệt hơn một chút, giúp con thuyền thăng bằng.
Phương Triệt lại nhẹ giọng: "Vậy anh đưa em đi chơi một vòng, trời tối cũng không sao, ở đây sinh viên đi du thuyền không hạn chế thời gian.” Tần Mạt nghĩ đến lời Thạch Khả nói, không khỏi cười thành tiếng: "Nghe nói ở Cambridge toàn là sinh viên tài cao chèo thuyền? Mười lăm bảng Anh một người, còn có thể trả giá?" "Thế nào? Em có muốn ngồi thuyền của họ không?" Phương Triệt quay đầu, hơi nhíu mày.
Tần Mạt xì cười nói: "Không phải anh cũng là sinh viên Cambridge sao?" Phương Triệt gật đầu: "Ở tại CMD, làm ở viện nghiên cứu Cambridge, cũng xem như là một sinh viên Cambridge." "Bình thường có thời gian rỗi, anh có đến chèo thuyền cho khách không?" "Anh chỉ ở đây lúc chạng vạng." Phương Triệt bỗng thấp giọng, "Sao anh có thể chèo thuyền vì người khác Gió đêm thổi đến, tóc mai Tần Mạt hơi bay, tùy ý hỏi: "Anh vừa mới nói gì?" "Phía trước là học viện hoàng gia." Phương Triệt đem tầm mắt nhìn về phía trước, "Có thấy kiến trúc ở hai bờ sông không, phần lớn là tác phẩm của thế kỷ mười lăm cả." Tần Mạt nheo mắt lại, trời chiều như một lớp chu sa mỏng, đám mây lười nhác lẩn trong chân trời, một tia sáng đỏ lắng đọng trong âm u, mang theo một ngày sắp kết thúc, mở ra sự hoa lệ và cổ xưa ở hai bên bờ.
Thanh chèo vòng vòng gợn nước, đi xa hơn.
Chẳng biết từ lúc nào, trời chiều đã hoàn toàn trôi đi trong màn đêm, Phương Triệt đi đến đâu lại giải thích một lần, đến khi trời đầy sao, con thuyền nhỏ cũng thoát khỏi vô số câu chuyện lịch sử, đến chỗ cỏ cây.
Nơi này không có cầu, bờ liễu cũng rời cành, nhưng mặt cỏ vẫn trong xanh như cũ, còn có một số bụi cây không biết tên, cành lá xum xuê u tĩnh.
Thành phố nhỏ xa xa và bầu trời đầy sao, tuy không thấy trăng sáng, nhưng những đốm lửa nhỏ của ánh sao như ẩn giấu vô số bí mật.
Phương Triệt buông mái chèo, tùy ý ngồi xuống ván thuyền, tùy ý để thuyền nhỏ trôi theo dòng nước.
Tần Mạt cũng duỗi hai chân ngồi trên boong thuyền, vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai mắt sáng trầm tĩnh của Phương Triệt.
"CMD ở đâu?" Tần Mạt thuận miệng hỏi, hỏi chuyện ngày thường của hắn.
"Một trong ba học vn." Giọng Phương Triệt hơi trầm, lại vô cùng khoan thai trong đêm tĩnh lặng này.
"Sang năm anh vẫn về MIT à?" "Chỉ đi học." Phương Triệt trịnh trọng nói: "Nhà anh là ở Trung Quốc." Tần Mạt nhìn Phương Triệt thật lâu, ánh mắt từ nghiêm túc chuyển thành ôn hòa, càng về sau, khóe môi nàng càng hướng lên trên, khẽ gật đầu nói: "Đương nhiên, chúng ta là người Trung Quốc." Đối với nàng mà nói, chỉ có nơi sinh ra mới mang tới lòng trung thành, nàng xuyên qua ngàn năm, tất cả tình cảm đều thấm vào núi non Hoa Hạ này, nơi đó dù là Bắc Tống hay là Trung Quốc cũng không quan hệ, quan trọng là, mạch đập uốn lượn kế thừa của con cháu Viêm Hoàng, vẫn không nhạt đi.
"Hạnh nhân..." Phương Triệt dừng một chút, "Vị hạnh nhân thế nào?" Tần Mạt ngẩn ra, mới đáp: "Có hơn đắng, nhưng, xào vẫn rất thơm." "Anh cũng cảm thấy như thế." "Còn...
chuột đồng, chuột đồng thì sao?" Phương Triệt chạm ngón trỏ vào boong thuyền, bỗng ý cười thêm sâu: "Anh đã đem con mèo đến cho một con chó." Tần Mạt khẽ hoảng hốt trong lòng, mới như rõ ý của Phương Triệt.
Nàng dở khóc dở cười nói: "Anh, anh lại trả thù con mèo? Để mèo dưới miệng chó...?" Phương Triệt rất nghiêm túc nói: "Con mèo dù đã coi thường công anh nuôi chú chuột, nhưng anh đương nhiên không đi chấp nhặt con vật nhỏ đ Tần Mạt vốn còn muốn hỏi con mèo đó về sau thế nào, nhưng lại cảm thấy hỏi đến sẽ rất ngu ngốc, nên cuối cùng vẫn không hỏi.
Nàng vốn rất thích mèo, trước kia còn mua một con mèo Ba tư quý cho Vịnh Sương.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng không cần phải nói với Phương Triệt.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm, nói chuyện không bờ bến, dường như quên cả thời gian.
"Thiệu Thành bây giờ có thể đốt pháo hoa, địa điểm là quảng trường." Tần Mạt nói.
"Còn Thành phố C?" Phương Triệt vội hỏi, "Thành C có pháo hoa không?" "Vùng ngoại thành cũng có thể bắn, nhưng em không rõ, à...
cũng không chú ý." Tần Mạt cười.
"Con chó em nuôi lớn thế nào rồi?" "Anh nói lốm đốm à, dáng vẻ mạnh khoẻ.
Lông trắng lại ngắn lại mượt, mỗi lần về nhà nó toàn tha dép của em!" " Khổng miếu trên núi Phu tử, trước khi em thi đại học có mở không? Em có vào tế bái không?" "Sao có thể không bái? Thầy giáo nói, tất cả học sinh thi vào trường đại học đều phải đến bái Khổng phu tử." "Trường học vẫn ở đó." "Ý anh là gì?" "..." Tần Mạt bỗng hỏi: "Phương Triệt, có phải anh rất bận không?" "Tối hôm nay không bận." Phương Triệt than nhẹ một tiếng, lại đứng dậy, "Chúng ta đi trả thuyền đi, nên ăn cơm tối sớm, có phải em rất đói không?" Tần Mạt cũng đứng dậy: "Không, em không đói.
Nhưng anh..." Nàng đánh giá Phương Triệt dưới ánh sao, chỉ cảm thấy hắn rất cao, lại không thấy gầy, không hiểu sao Tần Vân Đình lại dùng từ “gầy đến không thể gặp người” để miêu tả hắn.
Ấn tượng Phương Triệt cho Tần Mạt vẫn là vô cùng khỏe mạnh, nhớ lại khi hắn đánh nhau, lúc này Tần Mạt nhìn lại hắn, chỉ thấy trong hắn là sức mạnh, chẳng thấy gầy quá độ ở đâu.
"Chẳng lẽ là nội thương?" Ánh mắt Tần Mạt hơi cổ quái, tiếp theo lại cảm thấy buồn cười, "Có lẽ là bạn chị cả nói nhầm." Khi thuyền trả lại vị chủ trung niên, ông và Phương Triệt có vẻ rất quen, vừa nhìn thấy Tần Mạt, ông còn trêu ghẹo Phương Triệt: “Phương yêu quý, cuối cùng cũng có người ngồi lên thuyền của cậu, à, đây là cô gái phương Đông?” Phương Triệt nhìn Tần Mạt liếc mắt một cái, cười nói: "Ông John, cháu sẽ lấy vé thuyền của cô ấy." Chờ đến khi trả xong thuyền, lấy lại xe đạp, Tần Mạt lại ngồi như lúc xưa, khóe miệng nàng cong lên, hỏi: “Anh định thu tiền vé của em bao nhiêu?” "Vậy xem em có thể trả giá đến mức nào." Phương Triệt đạp xe đạp, gió đêm cuối thu thổi qua hai người, lại tan vào ánh sáng rực rỡ.
Xe đạp dần dần chạy vào ngọn đèn trong thành phố nhỏ, đường phố đủ loại xe với nhiều màu sắc, chỉ có duy chiếc xe đạp này là đặc biệt nhỏ bé.
Phương Triệt mặc áo gió, lại đi xe đẹp thiếu niên, rõ ràng không nổi bật, nhưng lại khiến Tần Mạt cảm thấy thật nhẹ nhàng.
Phương Triệt thản nhiên đi xe đạp, trong thành phố hoa lệ này, hắn như ngọn trúc sườn núi, thanh nhã tự nhiên.
Trong lòng Tần Mạt bỗng có một câu: "Không cần trang điểm bằng xe đẹp, cũng không cần bảo mã đạp gió.” Nghĩ xong nàng lại vui mừng, "Phương Triệt quả nhiên đã trưởng thành." Phương Triệt dừng xe trước một nhà không lớn không nhỏ, nhưng không khí khá ấm áp.
Hắn cùng Tần Mạt đẩy cửa vào, là một quán ăn Trung Quốc.
Sau đó hắn lắc đầu cười nói: "Bình thường anh ăn đồ ở đây quen rồi, quên mất là em vừa từ trong nước đến, tiến cử một số món đặc sắc của Cambridge, thế nào?” Tần Mạt cũng lắc đầu: "Không, em ăn đồ ăn Trung Quốc." Lúc ăn cơm Tần Mạt đặc biệt chú ý đến lượng cơm của Phương Triệt, phát hiện khẩu vị của hắn không tệ, rất có dáng, thế là thoáng yên tâm.
"Phương Triệt..." Tần Mạt thở nhẹ, tuy do dự, nhưng vẫn nói: "Bình thường anh ở chỗ này, ăn những gì? Ăn đủ ngày ba bữa?" Phương Triệt giật mình, khóe miệng bỗng nhếch lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ, liên tục gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, anh không ăn tốt, làm sao có sức mà nghiên cứu?" Tần Mạt có chút không tin theo dõi hắn cả nửa buổi, thấy Phương Triệt dừng đũa, cầm khăn lau nhẹ khóe miệng, vừa hỏi: "Thế nào?" Tần Mạt lại cúi đầu, vừa ăn vừa cười nói: "Không nói." Phương Triệt: "..." Sau khi ăn cơm xong, Phương Triệt dắt xe đạp đưa Tần Mạt đi dạo quanh thành phố nhỏ.
"Thấy cái chuông kia không? Chuông ăn thời gian." Phương Triệt tùy ý chỉ.
"Thời gian có thể bị ăn sao?" "Không thể bắt được thời gian, nhưng có thể trân quý, nhân lúc còn chưa hết, hãy trân quý.” Phương Triệt dừng bước lại, nhét hai tay vào túi áo gió, lại nhìn Tần Mạt nắm chặt tay, "Lần này em đến, khi nào thì...về?" "Một tuần." Tần Mạt để hai tay sau lưng, thật nhẹ nhàng nói: "Em xin nghỉ một tuần, từ hôm nay trở đi, thời gian rất dư dả, chỉ du lịch mỗi Cambridge, dư dả đúng không?" Phương Triệt cúi đầu, lại ngẩng lên, cười nhạt nói: "Không sai." "Trưởng thành thật tuyệt, đi đâu cũng không thành vấn đề." Tần Mạt thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Cuối cùng em cũng có thể tự do, lần đầu đến Anh quốc, cảm giác thật tốt." Phương Triệt giơ tay lên, vốn vuốt lên đầu nàng, nhưng rồi lại đổi thành đặt lên vai nàng.
"Cambridge có rất nhiều nơi có thể chơi, sáng mai anh đưa em đi thăm xung quanh.” Nói xong, Phương Triệt cởi áo gió ra, muốn khoác lên vai Tần Mạt.
Tần Mạt vừa nghiêng ngườ buồn cười nói: "Phương Triệt, anh làm gì thế? Em mặc nhiều áo thế này, sao còn cần đến áo của anh nữa chứ?" Hai tay Phương Triệt nắm chắc áo gió, thấp giọng nói: "Không muốn áo của anh?" Tần Mạt lắc đầu nói: "Được rồi, anh mặc vào nhanh lên! Để cảm lạnh, em sẽ không nhìn anh nữa!" Phương Triệt cười nhẹ một tiếng, quay ngược tay, cuối cùng mặc lại áo gió.
Đèn quán bar đối diện nhấp nháy, đám người trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ tràn ra từ bên trong, bỗng một người trong đó do dự.
Một giọng say khướt hô lên bằng tiếng Pháp: "..." Tần Mạt hoàn toàn nghe không hiểu, lại thấy Phương Triệt nhăn mày lại, sắc mặt hơi trầm.
"Thế nào?" "Là Lei Louis." Phương Triệt lại kéo tay Tần Mạt, "Em còn nhớ anh ta không? Vừa rồi anh ta thấy anh, gọi anh vào quán bar cùng anh ta.
Chúng ta không để ý, đi thôi." Khi nói xong, hắn nhấc chân liền đi.
Tần Mạt cũng không thể tiếp thu sự cuồng loạn này, bước đi lông mày cũng nhíu lại.
Lei Louis bỗng hét lớn bằng tiếng Anh: “Phương! Phương đáng chết! Sao cậu có thể giả vờ không hiểu tiếng Pháp? Này, tiếng Pháp là ngôn ngữ đẹp thế nào! Thượng đế của con ơi, con lại nói tiếng Anh, xin tha thứ cho con! Phương! Mau lại đây, ở đây có vài em ngưỡng mộ cậu, cậu không..." Hắn cười lớn, thất tha thất thểu chạy ra, bỗng nói vài câu tiếng lộn xộn: "Theo, theo như, lời các em ấy nói, các người đẹp này…, đang đợi cậu chiều chuộng!" Hắn lại nói tiếng Anh : "Phương thân ái của tôi, cuối cùng cậu không thích ở đâu? A! Cậu còn chờ cái gì?" Khi nói xong hắn đã chạy đến trước mặt Phương Triệt, mở hai cánh tay đánh đến chỗ hắn.
Cửa quán bar vốn náo loạn lại phát ra tiếng cười to của vài người trẻ tuổi, vài cô gái da trắng lại hét to: "Lei Louis, anh đánh không lại Phương đâu, mau trở lại đây đi!" "Đứa trẻ đáng thương, xin Thượng Đế phù hộ…" Sắc mặt Phương Triệt trầm đến độ có thể chảy ra nước, hắn hừ lạnh một tiếng, đứng tại chỗ, nâng một chân liền đá thẳng vào ngực Lei Louis! Cũng không biết hắn dùng bao nhiêu sức, Lei Louis bị hắn đá, lúc này lăn ra, nhìn dáng vẻ không biết là bị say hay là bị đá mà bất tỉnh.
Tóm lại, tạm thời hắn chỉ có thể đi kể bi kịch của hắn với thượng đế.
Một cô gái tóc quăn với làn da mật ong và thân hình nóng bỏng lại gần, đẩy đẩy Lei Louis phun ra một tràng tiếng Anh: “Lôi Lạc đáng thương, anh ngủ rồi, tối nay vui chơi thế nào? Anh đúng là không yêu được, anh không phải là thiên thể vật lý mới được phát hiện đấy chứ? Anh không muốn em nghiệm chứng nữa à? À, thượng đế cam đoan anh đừng có nói khoác nhé!” Tần Mạt khó khăn lắm mới hiểu nàng ta nói gì, trong nháy mắt chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng còn đang cẩn thận nghe, Phương Triệt đã kéo nàng lên xe đạp, thừa lúc một đám người không chú ý, đạp xe lao vào gió đêm, nhẹ nhàng vào chỗ rẽ, lại đến một khu phố khác.
Sau một màn đó, Phương Triệt dừng xe trước học viện, hắn quay đầu lại nhìn thấy mái tóc rối của Tần Mạt trong gió đêm, bỗng cười nhẹ thành tiếng.
Tần Mạt còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, liền hỏi: "Anh ở đây, bình thường rảnh rỗi chính là thế này sao?" Sắc mặt Phương Triệt lại trầm xuống, hừ nhẹ nói: "Lei Louis uống say khướt, tự cho là học vài từ tiếng Trung là dùng được, đừng nói anh không có thời gian, nếu có đi nữa, anh cũng không đi theo bọn thần kinh đó.” Ánh mắt hắn ngưng trọng, thấp giọng nói: “Anh sẽ cố học xong nhanh thôi.”