Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 56: Trở ngại




Tuyết rơi một đêm đến hơn mười giờ sáng hôm sau, rất nhiều nơi thậm chí còn đóng băng.

Mùng một rất khó đón xe, may mà Tần Bái Tường đặt xe trước, hơn mười một giờ đã chạy đến bờ sông quê nhà.

Trên mặt sông kết một tầng băng mỏng, Tần Vân Chí hưng phấn kêu lớn lên: "Băng! Chị hai, em lại thấy sông băng kìa!" Khí hậu Thiệu Thành ấm hơn vùng núi này, những năm qua tuy có tuyết, nhưng cũng rất ít khi đóng băng, con sông kết băng, lại có dáng vẻ trơn bóng thế này, Tần Vân Chí chưa từng gặp qua.

Bùi Hà nhìn thấy cũng rất vui mừng, bà lại nghĩ đến con cả, liền thở dài: "Nếu Đình Đình cũng ở đây, thì càng náo nhiệt." Tần Bái Tường cười nói: "Được rồi, đầu năm than gì chứ? Đình Đình có quyết tâm với sự nghiệp, so với không có chí khí thì vẫn tốt hơn.

Nhưng Mạt Mạt của chúng ta tuy không tranh cường háo thắng, cũng vẫn được." "Chị hai, chị nói chúng ta mà ném tảng đá này xuống, mặt băng kia liệu có lỗ thủng không?" Cách hơn mười thước ngoài bờ sông nhỏ, Tần Vân Chí giơ cao viên đá hình trứng vịt lên, hưng phấn kéo Tần Mạt qua, muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui giờ phút này.

"Thử thì biết?" Tần Mạt ngồi xuống đất, cũng nhặt một tảng đá lên, cao tay liền muốn ném xuống mặt sông.

Tần Vân Chí không nghĩ đến việc vừa rồi còn thách nàng ném, vội ném trước.

Đường parabol xẹt qua, kêu lên răng rắc, sau đó là tiếng rầm rầm, tảng đá đập ra một lỗ thủng trên mặt băng, từ lỗ thủng, nước sông chảy ra.

"Thì ra băng này mỏng như thế." Tần Vân Chí nhất thời thất vọng, "Chị hai, em còn tưởng chúng ta có thể trượt băng bên trên chứ?" "Chúng ta ở vùng trung nam bộ, sao có thể có băng dày?” Tần Mạt cười ném đá trong tay đi “Sông này có thể đóng băng cho em xem, đã là nhiều lắm rồi.” "Có một năm kết băng rất dày." Vợ chồng Tần Bái Tường lại gần, Bùi Hà nói: "Hình như đó là năm chín hai, nhiệt độ không khí đặc biệt thấp, chúng ta ở Thiệu Thành, hệ thống cung cấp nước cũng đóng băng, muốn uống thì phải ra bên ngoài mua.” Tần Vân Chí vỗ tay một cái, nói: "Năm ấy cả tai còn đóng băng ấy chứ!" "Khi đó không thế ra ngoài, không cảm giác được tuyết rơi đặc biệt khủng bố thế nào." Tần Mạt nhớ lại một chút, còn nhớ khi đó mình đang ở phòng ngủ chơi trò chơi, cùng với nỗi buồn không hiểu thông đề bài.

Tần Vân Chí liền nhẹ nhàng nói thầm một câu: "Chị hai vô dụng nhất..." Tần Mạt nghe đến câu này, vẻ mặt lúc ấy lại đặc sắc.

Nàng bước chân đến, Tần Vân Chí lại nhảy chạy đi, cười to nói: "Chị hai, chị không bắt được em, đặc biệt không bắt được! Ha ha!" "Tần Vân Chí!" Tần Mạt vừa giận vừa bất đắc dĩ, nàng nào muốn bắt nó.

Tuyết rơi đầy đất, phủ kín bờ ruộng và con đường, Tần Mạt không có nhiều sức như Tần Vân Chí, chỉ cẩn thận đi từng bước một.

Tần Bái Tường và Bùi Hà đi phía sau, cũng đi chậm chạp cẩn thận.

Một mảnh tuyết trắng mênh mông, phơi ra trời đất sáng sủa, nhuộm đến bạc trắng.

Một đoạn đường này, bọn họ đi đến hai giờ, so với bình thường còn chậm hơn rất nhiều.

Khi đến cửa nhà, Tần Vân Chí thở gấp nói: "Sửa đường! Sửa đường! Lần này tuyết làm hỏng cả giầy rồi!" Người bên trong nghe thấy tiếng nó nói to, Tần Đông Thăng đi ra trước, trên tay còn cầm pháo đỏ.

Ông nhìn thấy một nhà Tần Bái Tường bốn người đi gần lại từ xa, liền đốt pháo, quăng lên Tiếng bùm bùm vang lên, càng khiến tiết trời càng lạnh rõ hơn.

Tần Đông Thăng ôm quyền đừng, liên tục nói: "Năm mới đại cát, năm mới đại cát." Trên tay Tần Bái Tường còn cầm vài hoa quả khổ, cũng trả lời: "Đại cát đại lợi." Tô Lệ Trân đỡ Tần lão gia đi đến cửa, Tần Vĩnh Thành cũng đi theo sau nghênh đón.

Sau bữa cơm trưa, Tần Bái Tường đưa Tần Mạt và Tần Vân Chí đến từng nhà trong thốn chúc tết.

Cơ hồ đến mỗi nhà, chị em Tần Mạt lại nhận được tiền lì xì, tiền bên trong không nhiều, hoặc là hai mươi, hoặc là năm mươi, hoặc là một trăm, nhưng ở Tần gia thôn nghèo túng, mỗi nhà có thể đưa ra tiền lì xì như thế, đã là không dễ rồi.

"Ba, tiền lì xì này cuối cùng có ý gì?" Đi được năm sáu nhà, Tần Mạt rốt cục không nhịn được hỏi.

Tần Bái Tường cười nói: "Đây là quy định, trước kia con chưa từng đến chúc tết nhà họ, bây giờ đi đến cho nên phải cho tiền lì xì.

Phần của Tiểu Chí thật ra không cần đưa, nhưng con là chị, người bình thường cũng không thể coi nhẹ em trai.” "Đây là con được hưởng sái của chị hai?" Tần Vân Chí mở to hai mắt nhìn.

Tần Bái Tường cười ha ha: "Đúng là hưởng sái đấy, nếu không phải chị con góp tiền sửa đường, sao họ có thể nhiệt tình như thế? Con cho rằng tiền lì xì này là ý gì, mọi người đều không dư dả, lúc này đưa tiền lì xì, ngoài lễ tiết tình người, chính là bồi thường.” Tần Vân Chí ngáp miệng: "Bồi thường tuy ít, nhưng cũng có ý." Trên thực tế, lúc trước Tần Mạt đã chuyển số tiền kia để Tần Bái Lâm chưa bệnh, nhưng chuyện sửa đường gấp hơn, nàng có thể để một thời gian sau làm lại.

Rạng sáng hôm sau chính là ngày tế tổ, dựa theo tập tục của Tần gia thôn, sáng mỗi ngày đều phải tế tổ, từ đêm ba mươi liên tục đến tết nguyên tiêu, nhưng mùng một đến mùng ba thì long trọng hơn, thời gian khác thì tùy ý.

Từ đường có hơn mười gia đình, Tần Mạt đứng cùng những người trẻ tuổi, bọn họ cùng cúi đầu lại cúi lạy, sau đó dâng hương hứa hẹn.

Nàng nhìn thấy trong từ đường là tầng tầng bài vị, trong lòng có chút hốt hoảng.

Cũng không biết, nếu là tìm theo đó tìm ra nguồn gốc tổ tiên, có thể ngược dòng đến những đời trước, mà trong đó, có tông tộc Tần hầu phủ năm đó không? Gần trưa mùng hai, Phương Triệt lại gọi đến, nói là sẽ đến chúc tết muộn, nói đừng chờ hắn ăn trưa.

"Xảy ra chuyện gì à? Bị trì hoãn?" Tần Mạt quan tâm trong lòng, tự nhiên muốn hỏi.

Phương Triệt trầm mặc một chút, vẫn đáp: "Là có chút việc, vài năm không gặp ba mẹ anh, năm nay mẹ anh bỗng về nhà, nhà anh cao hứng...

Không ngờ ba anh cũng đến chúc tết, ở nhà ông ngoại, hai người cãi nhau một trận.

Mẹ anh vì kích động, ném bình hoa, làm ba anh bị thương.

Nội dung câu nói này thật đủ rung động, Tần Mạt nghe đến ngu ngơ rồi mới nói: “Vậy anh đừng đến đây, chăm sóc bác trai cần hơn.” Phương Triệt khẽ cười một tiếng, hơi trào phúng: "Ông ấy cần gì anh chăm sóc?" Đây là lần đầu tiên Tần Mạt thấy hắn bất mãn với cha mẹ, trước kia, dù Phương Triệt đề cập đến chuyện cha mẹ ly hôn, cũng chỉ khẽ tả lại, như không để ý.

Thật ra, hắn lại vô cùng để ý.

"Dù nói thế nào, đó cũng là ba anh." Tần Mạt quyết tâm trong khổ sở, ngữ điệu bình tĩnh ôn nhu, "Dù các trưởng bối có tranh chấp gì, ông ấy cũng cần anh chăm sóc vào lúc này." "Chúng ta đã có hẹn rồi, hôm nay anh sẽ đến nhà em chúc tết.” Phương Triệt cười cười, giọng dịu đi, "Anh không thể bội ước, nói được phải làm được.

Chỉ có hôm nay là vội đến, lại vội đi." Tần Mạt vốn muốn khuyên nữa, nhưng nghĩ lại, vẫn chỉ nói một câu: "Lái xe trên đường cẩn thận, em chờ anh ở đây." Mọi người có nguyên tắc của mọi người, Phương Triệt coi trọng lời hứa, nếu Tần Mạt khuyên nữa, cũng không xứng nắm tay cùng đi với hắn.

Ít nhất, tôn trọng lẫn nhau, Tần Mạt nguyện ý dùng tất cả nguyên tắc để bao dung và bảo vệ Phương Triệt.

Ăn qua cơm trưa xong, nghĩ đến cảnh gia đình Phương Triệt cần phải giải thích rõ ràng, Tần Mạt đã nói: "Ông nội, con muốn nói với mọi người về Phương Triệt." Cụ ông dón tay gõ gõ cái bàn: "Thế nào? Bây giờ muốn chủ động nói gì? Được rồi, các con đừng đi vội, ngồi nghe Mạt Mạt nói.

Lệ Trân, chén đũa đợi lát nữa dọn sau, con cũng ngồi xuống." Đây giống như là có hội thẩm đoàn, Tần Mạt quay lại vẻ thong dong trấn định thường ngày, đáy lòng lại có chút khẩn trương.

Lọc qua một ít lời nói trong đầu, tâm tình nàng bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: "Từ nhỏ anh ấy đã rất độc lập, được ông ngoại nuôi lớn.

Ba mẹ anh ấy, đã ly hôn khi anh ấy mười tuổi." Tất cả mọi người đều sửng sốt, cụ ông hơi trầm mặc rồi hỏi: "Ba mẹ nó ly dị? Ba mẹ nó làm gì? Vì sao lại ly dị?" "Dì Triệu từng làm diễn viên, bác Phương sinh ra trong một gia đình thương nhân." Tần Mạt không yếu thế, mặt không đổi sắc trả lời.

"Diễn viên? Cái con hát." "Đó chỉ là nghề nghiệp mà thôi." Cụ ông uống xong một miệng trà: "Được, ta không bình luận nghề nghiệp của bà ấy, Nhưng diễn viên và thương nhân, con để ta liên tưởng đến cái gì?" Tần Mạt cười khổ dưới đáy lòng, mặt ngoài chỉ đạm đạm mà nói: "Ông nội, con chọn anh ấy, không phải gia đình anh ấy." "Chẳng lẽ con có thể coi thường gia đình anh ấy?" Tần Mạt đương nhiên không thể coi thường gia đình Phương Triệt, hôn nhân không chỉ là chuyện của riêng hai người, nhưng lời này nói vào lúc này thì hiển nhiên không thích hợp.

"Ông nội, ông ngoại Phương Triệt là Triệu Chu, ông đã từng nghe qua tên ông ấy chưa?" "Ta phải nghe qua?" Tần Vĩ Hoa nói một chút, bỗng nghĩ đến cái gì, có chút kinh ngạc nói: "Cùng tên với tư lệnh tỉnh của chúng ta? Nhưng cùng tên cũng không là gì, tên này bình thường." "Là cùng một người, không phải cùng tên." Tần Mạt cũng cảm thấy huyệt thái dương trên trán có điểm đau, về thân phận của Triệu Chu, nàng cũng không muốn nhắc đến, nhưng nếu không nhắc đến, chỉ sợ người nhà mình lại có hiểu lầm với Triệu Chi Lan.

"Cái gì?" Nét mặt cụ ông trầm xuống, lông mày lại nhăn lại.

"Ông nội, con rất tin tưởng Phương Triệt." "Ta không đồng ý." Cụ ông trầm giọng nói: "Ta không đồng ý con và cậu ta làm bạn lâu dài, thậm chí là nói chuyện hôn nhân.

Nhân lúc bây giờ còn sớm, con nhanh chóng tách khỏi cậu ta đi.” Câu trả lời này, có thể nói là trong ý liệu của Tần Mạt, lại ngoài dự liệu của nàng.

Nàng cũng không thấy giận, chỉ hỏi: "Ông nội, cho con lý do?" "Con muốn hỏi lý do? Được, hôm nay ta sẽ nói về thói đời này cho cháu gái ta.”