Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 22: Chuyện xưa bị chôn giấu




Hai mươi hai năm trước, Tần Bái Lâm hăng hái, mang khát vọng tràn ngập ra bắc.

Ông có ngàn lý do để kiêu ngạo, trước ông, đại học chỉ tồn tại trong truyền thuyết của xóm làng, ở trong mắt thôn Tần gia thời đại đó, đại học cũng có nghĩa là tương lai gấm vó Nhưng khi đời người biến chuyển lại như một vở kịch trong cuộc sống, cho nên đoạn chuyện xưa này đến quá đột ngột, nhưng cũng hợp tình hợp ý.

Tần Bái Lâm gặp Hàn Dao, hai con người trẻ tuổi, cùng xuất sắc, cùng đầy nhiệt huyết.

Ít nhất trong mắt họ, đối phương là hoàn mỹ.

Cho nên tình yêu và tự do, cũng coi như đánh bạc một lần, bọn họ tăng áp lực với Hàn gia, bỏ học trở về ruộng đồng.

Ngay lúc ấy, bọn họ chỉ biết dũng cảm hành động vì người kia, cho nên xem nhẹ tất cả những thứ khác.

Bọn họ cho rằng tình yêu chính là tất cả cuộc sống, nhưng sự thật lại chẳng phải như thế.

Hàn Dao ở một tháng tại Tần gia thôn liền bắt đầu sinh ra cảm giác khó chịu.

Nàng từ nhỏ đã bị nuông chiều, tính cách dù dịu dàng, nhưng trong lòng nàng lại chứa nhiều tình yêu ngọt ngào, khi nàng ở sơn thôn lạc hậu này, trải qua những ngày bần khổ, cả ngày bị một đám nông dân ngu muội khinh bỉ, tình yêu tô son trát phấn cũng không làm dịu đi đau khổ trong lòng nàng.

Hai người tranh chấp, trong đêm vụng trộm ăn trái cấm.

Tần Bái Lâm bỗng rời nhà lên tỉnh cũng không phải lý do đơn thuần như ông nói.

Ông vừa xúc động vừa vô cùng áy náy, chỉ muốn dựa vào sức mình lên tỉnh làm việc, sau đó đón Hàn Dao, cho bà một hôn lễ long trọng.

Hiện thực chứng minh, cách nghĩ của ông quá sách vở.

Ông có tài năng gì, ông học đại học, hai mươi năm trước chỉ là giao tiếp với sách vở, ông có thể có tài năng gì? Dù ông có tài, nhưng khi đối mặt với xã hội, ông ô dụng.

Tự tôn đàn ông bị nhục, Tần Bái Lâm không mặt mũi nào trở về quê hương như thế.

Thế là ở bên ngoài, mượn rượu tiêu sầu.

Việc thay đổi cả cuộc đời ông, mới từ đó mà xảy ra.

Hàn Dao từng có một vị hôn phu đính hôn khi còn bé, người này lại gặp Tần Bái Lâm say khướt ở một quán ăn nhỏ.

Vì tức giận khi bại bởi một con ma men thế này, nhân lúc Tần Bái Lâm say khướt, xuống tay chân đánh ông một trận.

Tần Bái Lâm bị hắn đánh gãy ba xương sườn, hơn nữa còn xuất huyết phổi, lúc này mới được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Lý do một lần truyền máu này thật ra không phải vì chảy máu dạ dày, nhưng dù là thế nào, ông vì truyền máu mà nhiễm AIDS cũng là sự thật.

Người kia sau khi quẳng tiền chữa trị xuống xong, khi nhìn Tần Bái Lâm, không phải khoan dung, không phải là áy náy, mà là nhạo báng và trào phúng.

Càng nhục nhã là, ông quả thật phải dựa vào số tiền kia mà kéo dài hơi tàn.

Năm tháng đen tối đó đến nay vẫn không dám nghĩ lại, trong lòng Tần Bái Lâm đầy thù hận, hận người đó, hận bệnh viện kia, hận người cho máu, ông thậm chí còn hận Hàn Dao! Ông từng muốn chết, nhưng khi Tần Bái Tường đưa tin Hàn Dao mang thai đến, lại khiến ông vùng vẫy khỏi đau đớn và thù hận.

Tần Bái Lâm như bừng tỉnh, nếu như nói ông nhận lấy vận mệnh sụp đổàn, thế thì Hàn Dao và đứa con trọng bụng bà sẽ chịu khổ sở thế nào? Ông ở đây than trời trách đất, có từng nghĩ Hàn Dao sẽ khổ sở thế nào không? Đó là người con gái ông đã luôn miệng nói yêu, nhưng trên thực tế, ông có biết cái gì là tình yêu chân chính? Từ khi ông và Hàn Dao bắt đầu mến nhau, biểu hiện của ông không phải là trách nhiệm, mà là tổn thương.

Ông lấy danh nghĩa tình yêu để ép Hàn Dao và người nhà chấp nhận, ông lại lấy danh nghĩa tình yêu để Hàn Dao đến Tần gia thôn, ông lại lấy danh nghĩa tình yêu có được thân thể của Hàn Dao trước hôn nhân rồi bỏ chạy! Tần Bái Lâm nghe tin này xong, liền nghĩ trên giường bệnh cả một đêm, Đến sau cùng, ông phát hiện người ông nên xin lỗi, lại là Hàn Dao và con của họ? Ông nên xin lỗi người cha đã một mình nuôi ông trưởng thành, ông nên xin lỗi các hương dân đã kiếm tiền đưa ông lên đại học, ông nên xin lỗi các anh em không đến trường mà ở nhà nuôi gia đình, ông nên xin lỗi cha mẹ Hàn Dao, ông nên xin lỗi… Sau cùng ông có một kết luận khiến ông vô cùng tủi thẹn: ông là người bất trung bất hiếu vong ân bội nghĩa, ông đòi hòi vô số nhưng lại không thể đáp lại! Tần Bái Lâm không muốn tìm đến cái chết nữa, nhưng không dám về nhà.

Ông biết cha mình là một người vô cùng coi trọng thể diện, đoán là cha tình nguyện để ông chết, cũng không muốn biết ông vì nhiễm bệnh mà không dám về.

Nhóm hương dân cũng chưa chắc sẽ hiểu ông bị nhiễm bệnh là vô tội, họ sẽ phán đoán, có phải ông không kiểm soát được hành động, nên mới bị nhiễm căn bệnh này hay không Tần Bái Lâm càng không dám đối mặt Hàn Dao, bởi vì một khi đối mặt, ông còn cảm thấy vô hình trung đã ép Hàn Dao phải chọn: vì tình yêu mà đi theo ông để rồi cả đời làm quả phụ? Hay là thương tâm rời đi? Với tính cách của Hàn Dao, chỉ sợ sẽ chọn cách trước.

Nhưng cuộc sống không phải là nhất thời kích động, dù Hàn Dao vẫn như lúc trước theo ông bỏ trốn, cuộc sống về sau sẽ lại oán hận ông? Đời người rất dài, Tần Bái Lâm sợ tình yêu của họ sẽ thành phiền não trong hiện thực.

Ông lại ích kỷ một lần, ông thà bị hận, cũng không muốn bị chán ghét.

Đến sau, Tần Bái Lâm cũng chỉ nói cho Tần Bái Tường, ông bị chảy máu dạ dày đi truyền máu thì nhiễm AIDS.

Ông chôn dấu bí mật kia, lấy ra một cái cớ không thể phàn bác: “Em sợ lây cho người khác, em không muốn hại người.” Tuy trong lòng ông rất rõ, bệnh này sẽ không phải chỉ tiếp xúc hàng ngày sẽ lây.

Rất nhiều người đều có thương tổn tâm lý dây chuyền, cho nên Tần Bái Tường dẫu biết lý do này hoàn toàn không thể, ông cũng chấp nhận cách nói của Tần Bái Lâm.

Bởi vậy, khi Tần Mạt xuất hiện trước mặt họ, phản ứng đầu tiên của Tần Bái Tường chính là sợ hãi.

Chính ông không sợ tiếp xúc cùng Tần Bái Lâm, cũng không có nghĩa là ông đủ can đảm đẻ Tần Mạt đi lại một người nhiễm bệnh AIDS.

Đứa con gái ông nuôi dưỡng gần mười chín năm, sớm đã coi nàng là con mình, sao dám để nàng đối mặt với chuyện nguy hiểm như thế Tần Bái Lâm rất sợ hãi, cũng càng xấu hổ.

Ông yên lặng nhìn Tần Mạt, nghe nàng nói "Sinh lão bệnh tử, chúng ta không tránh khỏi.

Ít nhất ba còn ở đây, con còn có thể gọi người một tiếng ba." Cảm giác này, thật là khiến người ta run rẩy đến tận xương máu.

Đây là con gái của ông, đứng rõ ràng trước mặt ông, mà không phải chỉ qua miêu tả của anh trai.

Tần Bái Lâm trước giờ chưa từng nghĩ đến, trong cuộc đời có một ngày có thể nhìn thấy Tần Mạt, ông không biết bây giờ mình nên khóc hay nên cười, hay giả vờ nổi trận lôi đình đuổi cốt nhục của ông ra ngoài.

Sau cùng, Tần Bái Lâm vẫn không nói gì.

Ông nói không ra lời, không có lời nào để nói.

Trong lòng ông lăn qua lộn lại phán đoán, là con gái, khi biết cha đẻ của mình là một người nhiễm AIDS, sẽ có suy nghĩ gì? Con sẽ cảm thấy nhục nhã, hay là sợ hãi, hay là cảm thấy thương hại? Dù là loại nào, Tần Bái Lâm đều không muốn tiếp nhận, lại mệt mỏi không phản bác.

Vẻ mặt Tần Mạt rất bình tĩnh, Tần Bái Lâm không nhìn ra điều gì trên gương mặt con.

Một hồi nhìn nhau không nói gì, lúc lâu sau, giọng Phương Triệt thành khẩn vang lên: "Hai bác trai, bây giờ chúng ta có thể bàn về vấn đề điều trị." Hai anh em Tần Bái Tường đồng loạt chuyển tầm mắt lên người Phương Triệt, sau đó như mới phát hiện sự tồn tại của hắn, lại đồng loạt dùng ánh mắt kinh dị nhìn kĩ hắn.

Tại thời điểm như vậy, người trẻ tuổi này và Tần Mạt cùng xuất hiện, đủ thấy quan hệ giữa hắn và Tần Mạt không bình thường.

Tần Bái Tường và Tần Bái Lâm lúc trước là không rảnh bận tâm đến hắn, giờ phút này lại cẩn thận đánh giá Phương Triệt, tự nhiên là trộn lẫn với ý xét duyệt và nghiên cứu.

"Cậu là?" Tần Bái Tường đem tầm mắt dừng trên người Phương Triệt và bàn tay nắm tay Tần Mạt.

Phương Triệt cảm giác được ánh mắt này, lại không có ý kiêng dè hay lui sợ, hắn chỉ khẽ mỉm cười, ôn ôn hòa hòa nói: "Cháu là Phương Triệt, là bạn Tần Mạt." Tần Mạt đang suy nghĩ xem có nên nói ra sự thật về Hàn Dao không, cũng không để ý đến chi tiết nhỏ này, chỉ khi nghe Phương Triệt nói xong, gật đầu nói: "Là bạn tốt của con." Nàng thuận miệng thêm sau từ "bạn" một chữ "tốt", cũng xem như tỏ rõ lòng.

Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc giải thích quan hệ của nàng và Phương Triệt, Tần Mạt nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nói: “Ba, bây giờ con phải làm thế nào để phân biệt hai người? Có phải một người gọi là ba, một người gọi là cha?” Vấn đề này lại làm hai anh em Tần gia trầm mặc, sau một lát, Tần Bái Lâm cố ra nặn ra một nụ cười khô cằn, có chút khó khăn nói: "Con đã gọi anh hai là ba nhiều năm như thế, về sau, gọi ta...

gọi ta..." Ông không nói ra được chữ kia, Tần Mạt liền kêu lên một tiếng: "Cha!" Tuy có rất ít người ở thời hiện đại trong đối thoại hàng ngày gọi ba mình như thế, nhưng Tần Mạt gọi rất thuận, Tần Bái Lâm nghe xong vẫn thấy hạnh phúc và cảm giác chua xót kỳ dị giao thoa.

Ông là một người đàn ông, đã quen ẩn mình đã lâu, lúc này không cười nổi, cũng không khóc nổi, lại chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Mạt, như là muốn nhìn đến tận cùng thời gian.

Khi chạng vạng, ba người mới theo Tần Bái Lâm ra phòng ngoài.

Tần Mạt đi đến cửa nhà chính, Tần Bái Lâm lại nói: "Mạt Mạt, đi Anh thăm mẹ con đi." Tần Mạt quay đầu hỏi ông: "Ba không đi?" Gương mặt tái nhợt của Tần Bái Lâm lộ ra một nụ cười cực nhạt: "Ta đi thế nào được?" Mười mấy năm ốm đau, hối hận và thương nhớ đày đọa, thật ra ông đã sớm vứt bỏ trở ngại sĩ diện đi rồi.

Hiện giờ khi nghe Hàn Dao bệnh nặng, Tần Bái Lâm sao có thể thờ ơ.

Thậm chí ông còn quyết định, nếu Hàn Dao mà đi trước ông, ông sẽ không sống nữa.

Nhưng lại sợ Hàn Dao sớm hận ông tận xương tận tủy, sợ Hàn Dao sẽ mãi mãi không biết trong lòng ông có khái niệm chết vì tình như thế.

Chết vì tình thật buồn cười, giữa họ đã sớm không còn tình yêu như trước, hơn nữa, Tần Bái Lâm chết đi cũng không còn là vì riêng tình yêu nữa.

Ông gặp Tần Mạt, bỗng cảm thấy, cuộc đời này cũng không còn gì mong muốn chi.

Tần Mạt chỉ gật gật đầu: "Xem ra cha vẫn muốn gặp mẹ." Ba người xoay người rời đi, Tần Bái Lâm ngồi trên xe lăn ngóng theo bóng lưng Chờ khi lên xe, Tần Mạt mới hỏi Tần Bái Tường: "Ba, cha con bị bệnh, đi đứng còn không được, sao có thể tự lo cuộc sống?" Tần Bái Tường ngây người trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Cha con có thể đi, chỉ là thân thể suy yếu, cho nên phần lớn thời gian ngồi trên xe lăn.

Ba thường giúp ông ấy quét dọn vệ sinh, có lúc thì giúp ông ấy mời y tá.” "Trình độ chữa bệnh của Thiệu Thành không tốt mà?" Tần Bái Tường cười khổ nói: "Nó không chịu đến thành phố lớn." Tiếp theo ông lại thở dài: "Với lại, nếu như không ở Thiệu Thành, ba cũng không chăm sóc được cha con." Tần Mạt nghĩ nghĩ, lại hỏi thăm: "Ba, trị bệnh AIDS phải cần nhiều tiền?" Nàng vừa hỏi, trong lòng lại tính toán làm thế nào để kiếm được càng nhiều tiền.

"Hang không đáy..." Tần Bái Tường lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, vốn muốn đốt, nhưng nhìn thấy Phương Triệt ở ghế lái phía trước, ông hơi do dự, rồi lại đút vào túi.

Trong lòng Tần Bái Tường thầm nghĩ, không thể hút thuốc trước mặt đứa trẻ này, phải nói cho nó biết con rể mình không hút thuốc mới tốt.

Ông thở dài, mới kể lại chuyện đè nặng trong lòng lâu nay rai: "Năm 95 trước kia khi A Lâm còn đang trong thời kỳ ủ bệnh, lúc đó cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nó cũng đi tìm không ít việc, nhưng người ta sợ tiếp xúc với nó, nên cũng không làm được nhiều.

Nhà chúng ta khi đó cũng vừa chuyển Thiệu Thành, sống cũng khó khăn.

A Lâm lại không nói gì, trong lòng thật ra rất đau khổ.” Tần Bái Tư̖ nói, bỗng chuyển một cậu: “Mạt Mạt, cha con là người đàn ông có trách nhiệm, con không nên hiểu lầm ông ấy.” "Ba, ba muốn nói gì?" Tần Mạt hoài nghi từ “trách nhiệm” này, tuy nàng cảm thấy Tần Bái Lâm cũng không có sai lầm gì trực tiếp, thậm chí có thể nói ông là người bị hại của vận mệnh, nhưng đây không phải là Tần Mạt sẽ nghĩ ông không trốn tránh trách nhiệm.

Chẳng qua là bệnh tật trước mặt, Tần Bái Lâm quả thật cần nhiều sự khoan dung.

"A Lâm chịu quá nhiều đau khổ." Tần Bái Tường giao hai tay ở một chỗ, lưng khẽ cong lên: “Ông ấy chịu không biết bao sự ghẻ lạnh, một mình ở ngoài, lại không muốn ba giúp.

Những năm 95 về sau, thị trường chứng khoán trong nước mở rộng, A Lâm mua máy tính, tự học thao tác, dần kiếm được ít tiền từ thị trường chứng khoán, mới có thể chi trả được tiền thuốc thang.” Tần Mạt giật mình gật đầu: "Như vậy cũng tốt." Nàng thở dài trong lòng, có thể tự nuôi sống mình, có thể sống mà không cần dựa vào người khác.

Như vậy, Tần Bái Lâm so với năm đó cũng có sống khá hơn.

"Ít nhiều là thế." Tần Bái Tường cười khổ nói: "Trên miệng A Lâm không nói, trong lòng lại kiêu ngạo.

Nó thấy rõ bệnh thật sự rất nghiêm trọng, cũng không chịu tiếp thu sự giúp đỡ của người khác.

Sau đó nó dần dần dư dả, liền muốn đưa cho ba, nói là làm phí sinh hoạt cho con.

Ba không chịu nhận, nó liền tự tiết kiệm, nói là của để dành cho con gái mình." Tay Tần Mạt run run, cúi đầu.

Tần Bái Tường tiếp tục nói: "Nóấy tài khoản, còn có một cái là cho ông nội con, để ba chuyển giúp.

Nhưng dù ba về nhà lúc nào, ông nội con cũng không chịu tha thứ cho ba, tự nhiên cũng không nhận tiền ba mang về…” Ông dừng lại, nhìn Tần Mạt, có điểm khó mở miệng.

"Ba, chuyện hiểu lầm này con từng nghe người ta nói qua." "Con còn biết điều gì?" Tần Bái Tường lại lấy thuốc lá ra, sau đó lại nhét trở lại.

"Không nhiều lắm." Tần Mạt dùng tay phải nắm tay trái, nắm ngón tay mình, "Ngoài ra, con không biết có nên nói rõ sự thật để nương con hiểu rõ không." Nàng ngừng lại, lại nói: "Về sau con sẽ gọi bà là nương." Tần Mạt nói "Bà", tự nhiên là chỉ Hàn Dao.

Trong đầu Tần Bái Tường cảm thấy khó chịu, nhưng muốn ông nói với Tần Mạt: “Về sau con gọi ta là bác hai, gọi mẹ là bác gái, gọi ….” Ông lại không nói nên lời.

Nghĩ cẩn thận hai chữ “phụ mẫu” cổ xưa này, ngược lại cũng là một cách tốt để giải quyết vấn đề xưng hô.

"A Lâm không để ba nói với Hàn Dao." Tần Bái Lâm nói xong đột nhiên phản ứng lại, "Mạt Mạt, Hàn Dao căn bản không có bệnh? Phải không?" Tần Mạt rất thản nhiên cười nói: "Ba, ba nhận ra?" "Mẹ con đã nói, con quen Hàn Trí Viễn." Tần Bái Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, "Con bé này lại dùng cách đơn giản như thế lừa ta.

Khi đi đến chỗ A Lâm, ta cũng không kịp hỏi vì sao các con lại đi sau ta.

Thì ra, là như vậy!" "Ba, việc này con đã nghĩ rất lâu, vẫn nên nói với nương con nghiêng đầu nhìn Tần Bái Tường, giọng nói kiên định.

Tần Bái Tường do dự : "Như vậy tốt không?" "Ba đồng ý với cha con, cho nên ba không thể nói, nhưng con không đáp ứng gì cả.” "Ta không nói, không phải là vì giữ lời hứa." Tần Bái Tường nâng tay khẽ vuốt tóc Tần Mạt, "Khi đó Hàn Dao cũng trẻ thế này, A Lâm nói không thể để cô ấy làm quả phụ, ta cũng cảm thấy gia đình chúng ta nợ cô ấy quá nhiều, không muốn hại cô ấy, cho nên không nói.

Đến bây giờ, Hàn Dao có chồng khác, có đứa con thứ hai, việc này còn có gì để nói?" "Hàn Trí Viễn nói, ba cậu ta đã qua đời khi cậu ta mười tuổi." Tần Bái Tường thu tay về, sau khi kinh ngạc mới cau mày do dự nói: "Nhưng còn có Hàn Trí Viễn, cậu ta không thể tiếp nhận dáng vẻ này của A Lâm, không phải là để Hàn Dao khó xử sao?" Tần Mạt lắc đầu: "Có thể tiếp thu hay không, còn phải hỏi bọn họ mới biết.

Ba, cha mẹ con đến tuổi này rồi, cũng không thể chậm trễ nữa." "Không thể chậm trễ nữa..." Tần Bái Tường thì thào thất thần, sau một lát bỗng ngẩng đầu nhìn Phương Triệt ngồi ghế trước, trong lòng ông không yên.

"Mạt Mạt" Tần Bái Tường kêu nhỏ một tiếng, trầm ngâm một hồi, lại cầm điện thoại viết chữ: "Người tuổi trẻ kia biết cha con có bệnh này, có thể xem thường con không?" Tần Mạt nhận điện thoại của Tần Bái Tường, thấy chữ xong, cảm giác đầu tiên một ngọn lửa dâng lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.

Nàng còn không lo đến vấn đề này, vì tin tưởng Phương Triệt, cho nên không cần lo Phương Triệt sẽ có suy nghĩ gì khác.

Nhưng hàng chữ này của Tần Bái Tường có khả năng biểu đạt ý gì, ông hỏi như thế, mơ hồi đã có mùi vị đánh giá con rể.

Tần Mạt cũng không xác định được tâm ý của Phương Triệt, sao lại nghĩ ra được bậc cha mẹ như Tần Bái Tường lại nghĩ đến trước? "Ba, anh ấy không đâu." Đưa điện thoại di động lại cho Tần Bái Tường, Tần Mạt chỉ cảm thấy mình như bị thiêu đốt trên cổ tay.