Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Quyển 4 - Chương 20: Bỗng quay đầu




Từ tầng cao nhất của nhàhàng Pháp đi ra ngoài, Tần Mạt lại cùng Phương Triệt đi đến tầng hai mươimốt—Công nghệ khoa học kỹ thuật mạng Thanh Sơn.

Cách cửa thủy tinh làtừng dãy máy tính, Tần Mạt không khỏi có cảm giác cả thế giới là những con số.

"Cũng không biết,sau khi em tốt nghiệp sẽ làm gì." Nàng nhíu mày lại, nhớ lại những thứmình biết, lại toàn là phong hoa tuyết nguyệt, trăm không dùng được một.

"Anh cảm thấy em cóthể làm cô giáo." Phương Triệt lờ đờ uể oải dựa vào cửa thủy tinh, ánh mắtmang nụ cười nhìn qua trên dưới Tần Mạt, "ước kia em dạy anh, không phảirất thành công sao?"

Tần Mạt quay mặt qua chỗkhác, dấu hai má đỏ ửng, hừ nhẹ nói: "Bây giờ em không thể làm người thầytốt." Nàng bước đi đến cửa thang máy, hạ một câu nói: "Đồ ăn Phápkhông no bụng, em mời anh đi ăn khuya ở Hỏa cung điện, có đi không?"

Hỏa cung điện nằm gần caoốc Thanh Sơn tại đường dành cho người đi bộ bên kia, Phương Triệt lái xe lạigần rồi tìm chỗ đỗ xe, vừa xuống xe đã gặp ánh đèn chiếu trời ở thành phố khôngcó màn đêm này, người đi đường đi lại như mắc cửi, một mảnh phồn hoa huyên náo.

Tần Mạt lần này không đợiPhương Triệt mở cửa nữa, từ mình nhảy xuống xe trước. Nàng lau trán, dù ngồitrên xe rất vững chắc, nhưng nàng vẫn có chút say xe.

"Say xe?"Phương Triệt nắm một tay Tần Mạt, dùng móng tay cái ấn nhẹ vào hổ khẩu (khoảng giữangón cái và ngón trỏ) của nàng,"Ấn hổ khẩu có thể giảm choáng."

Tần Mạt lấy tay ra, buồncười nói: "Anh dùng sức yếu như thế, sao có thể trị được say xe? Tự emlàm." Nàng dùng tay phải ấn mạnh hổ khẩu tay trái của mình, vừa đau đếnlông mày run lên, vừa bước nhanh đi lên đường dành riêng cho người đi bộ.

Bên kia không có xe hàng,không khí quả thật là khá tốt.

Hỏa cung điện nằm ở mộthẻm nhỏ trên đường dành riêng cho người đi bộ, quẹo vào hai bên là kiến trúcgiả cổ, dưới mái hiên đen là các loại đèn lồng, ánh sáng mờ ảo, chiếu ra thờikhông giao thoa."Đợi một chút!" Phương Triệt bỗng giữ chặt Tần Mạtdừng trước một xe đẩy.

Trên chiếc xe đẩy đặt mộtchiếc ấm đồng cao chừng một thước, vòi ấm khá dài, thân ấm khắc hoa văn uốnlượn, chấm sơn hồng, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ. Dưới đáy là bếp lửa, từ từ làm ấmấm đồng, trong ngày mùa đông lạnh giá này, tỏa ra khói trắng.

Đây là một chiếc xe đẩybán cháo sen, trên giá đỡ bày biện các lọ bình trong suốt, bên trong chứa vừng,nho khô, đậu phộng…

Phương Triệt hiển nhiênrất thích món này, hắn gọi bác chủ quầy làm hai chén cháo sen. Chờ đến khi chéncháo nhỏ trong suốt làm xong, hắn đưa một chén cho Tần Mạt, mình lại nhận chénthứ hai, sau đó xoay muỗng, vừa đi vừa ăn.

Tần Mạt bưng chén cháonhỏ nóng hổi lên, thật sự là kiềm chế hết lần này đến lần khác, rốt cục vẫnnói: "Phương Triệt, anh đừng ăn trước."

"Thế nào?"Phương Triệt buông thìa xuống, nghiêng đầu nhìn Tần Mạt.

"Em thấy, ngón taybác kia có rất nhiều bụi bẩn." Tần Mạt nhẹ thở một hơi, không biết thếnào, lại cảm thấy bình thường là lời đương nhiên, nhưng vào lúc này có chút khómà mở miệng, "Quán nhỏ ven đường, không... không vệ sinh."

Phương Triệt lặng imtrong chốc lát, chỉ nhìn chằm chằm Tần Mạt, nhìn đến mức nàng lại không nhịnđược quay đầu đi, mới cười nhẹ.

"Tuy nói ăn ngon thìkhông được nhìn quá trình làm ra món ngon đó, nhưng…” Phương Triệt cười lấymuỗng nhỏ trên tayTần Mạt ra, lại múc một thùa cháo trong bát nàng, đưa đến bờmôi nàng, “Cháo sen này rất nóng, càng nóng thì càng tiêu độc, không sao, yêntâm, anh có ý thức sức khỏe cơ bản, sẽ không làm hại đến em.”

Tần Mạt lườm hắn nherăng, cắn một miếng vào cái thìa nhựa nhỏ, răng hơi dùng lực, liền lấy lại cáithìa trên tay Phương Triệt về. Lúc này nàng mới dùng tay phải cầm muỗng, từngmiếng ăn cháo trong chén.

Phương Triệt ngẩn người,rút tay lại không nhanh không chậm múc chén của mình, giọng như nhớ lại:"Hương vị thứ này thật ra cũng chỉ bình thường, cho thêm đường, ấm áp ngonmiệng mà thôi. Nhưng trước đây anh thường ăn, lại cảm thấy bột củ sen màu trắngcho vào nước vừa sôi, quấy lên xong lại biến thành cháo trong suốt, rất thầnkỳ."

"Em chưa từngăn." Tần Mạt thấp giọng nói: "Đây là lần đầu ăn món này."

"Về sau anh mua bộtcủ sen, chờ đến khi em muốn ăn thì sẽ nấu cho em." Phương Triệt mỉm cườiđơn giản, "Quán ven đường quả thật là ăn ít thì tốt hơn, thỉnh thoảng ănmột lần, ăn cũng là ăn bụi khí."

Trái tim Tần Mạt dần dầnsinh ra một mảnh nhu hòa, nàng không ngẩng đầu, cũng không biết cảm giác trongnháy mắt này, có phải chính là rung động hay không.

Ít nhất, cảm giác nàynàng chưa từng có bao giờ——cùng tình cảm của Tần Mạch với Vịnh Sương, hoàn toànkhác nhau.

Hỏa cung điện náo nhiệt,hai người một bước tiến vào đại đường, liền lịch sự từ chối vào xem rán dầTầnMạt đến quầy đơn trước, vừa thấy một tấm, hai tấm, ba tấm, bốn tấm bảng giá,nàng cũng không e dè chọn lấy. Vài món ăn truyền thống giá tiền bình dân này sovới đồ Pháp thẳng như Hồng Câu (ý là ranh giới rõ ràng), mànói đến hương vị và tác dụng no bụng của nó, món ăn bình dân hiển nhiên là càngkhiến người ta thỏa mãn.

"Nơi này anh cũng chưatừng đến, thoạt nhìn không khí rất tốt." Phương Triệt đánh giá phải trái,tìm một bàn vuông bên cửa sổ, ngồi xuống đối diện Tần Mạt.

Hỏa cung điện thật ra làtừ các quán ăn nhỏ tạo thành, chỉ đem một con phố món ăn bình dân vào một tòacung điện kiến trúc cổ, ở giữa bày quầy, cảnh tượng thật khiến người ta nhớ vềchợ đêm cổ đại.

Tần Mạt và Phương Triệtvào một nhà lớn nhất, trong quán có rất nhiều món ăn. Mà trong hành lang xuyênqua là các xe đẩy nhỏ hình tam giác, bồi bàn mặc quần áo cổ bê ra một bàn mónăn bình dân, khiến người ta cảm thấy không khí ở đây vô cùng thân thiết.

"Rất có cảm giácsao," Tần Mạt cầm lấy một miếng bánh dầu ngàn tầng, cắn một miếng, nóixong mặt tươi như hoa, “Tưởng tượng một chút, anh ngồi sát đường trong nhàhàng, có vài bồi bàn vắt khăn trắng lên vai đi qua, mở miệng là có thể gọi đồăn, ngữ điệu kéo dài như ca hát, anh khoát tay, anh ta liền hét to ‘tới đây’….”

Tần Mạt cao giọng học làmtiểu nhị: "Ai! Khách quan, canh vịt tới——đây!"

Phương Triệt nghe xonglực trên tay không ổn định, một miếng đậu bị hắn cầm đến nát, bờ vai hắn runrun, cười lên ha

May mà trong tiệm ăn mọingười đều cười đùa, tiếng vang của họ giống như mỡ lợn đảo trong nồi, hoàn toànkhông nổi bật trong hoàn cảnh này.

Tần Mạt cao họng, ồm ồmnói: "Tiểu nhị, người trong quán này ồn ào quá, có phòng nào cao cấp hơnkhông? Cho tôi một cái!”

Phương Triệt ngừng đũa,chuyên chú nhìn Tần Mạt.

"Đi thôi!" TầnMạt vung tay lên, "Tên hòa thượng này, ai bảo anh ăn rượu thịt nơi vẩn đụcnày? Phật tổ không chê cười anh à! Tránh ra tránh ra! Phòng cao cấp không có,thưởng búa thì anh được mười!"

Phương Triệt cười nhẹnói: "Thôi thôi, anh không muốn phòng cao, em cũng đừng dùng đến búa. Cửarộng mở, thế gian có chuyện này chuyện kia, đóng cửa anh nên nhìn ai, lại để ainhìn lại?"

Một bữa ăn khuya này, haingười vừa ăn vừa cười, ăn thoải mái hơn lúc ở nhà hàng Pháp nhiều. Khi đi raHỏa cung điện, Tần Mạt cảm thán: "Thầy giáo dạy chưa thấy nói đến, có đôikhi ngôn ngữ cũng là gia vị rất tốt, không nói thì mất vui!”

Khóe môi Phương Triệtnâng lên, gật đầu nói: "Bỏ tiền ở nhà hàng Pháp làm chút vận động gầyngười, quả nhiên là không có thêm được một điểm giá trị.”

Tần Mạt cười hì hì nói:"Thế nào? Tiêu xài xong, hoặc là thống khoái, hoặc là đau lòng, anh có cảmgiác gì?"

Phương Triệt trầm mặc nửabuổi, mới nói một câu: "Ấm lạnh t

Tần Mạt cười lớn.

Lúc này là vừa qua chíngiờ tối, Phương Triệt đề nghị đi dạo trên đường dành cho người đi bộ, Tần Mạtvui vẻ đồng ý.

"Mạt Mạt em có chơitrò chơi gắp thú chưa?" Phương Triệt hỏi xong mắt long lanh.

"Trước giờ chưa từngchơi." Tần Mạt đi ra phía ngoài, nhìn xung quanh, mỗi một mắt đều là tòmò, “Phải chơi như thế nào? Anh dạy em?"

Phương Triệt hiển nhiênlà cao thủ chơi trò gắp thú, hắn tùy tiện chọn một máy, tính toán góc độ rồibắt đầu, đến mức làm Tần Mạt hoa cả mắt.

"Tay cầm này làm saothế?" Tần Mạt vung tay ở bên cạnh, "Sao em điều khiển nó về bên trái,nó lại sang bên phải, em cho nó lên, nó lại xuống?”

Phương Triệt nhếch màylên: "Mạt Mạt, em không hợp với thuộc tính trò này, anh cho rằng, hỏa khícủa nó so với em còn lớn hơn."

"Ý anh nói là, emvụng về đến cái máy này cũng không chịu nổi?" Tần Mạt trừng mắt, khóemiệng mím lại.

Phương Triệt buông tay:"Đây là ý của em, anh không nói thế."

Tần Mạt xiết chặt quảđấm, lại buông lỏng, sau đó nheo mắt cười đến cực kỳ vui vẻ.

"Kỹ thuật phảichuyên chú, em không tranh luận cùng anh." Nàng đổi máy khác, lại hứng thúbừng bừng chọn đồ chơi nhung, tuy chưa bắt được, nhưng quá trình hiển nhiên là thúvị hơn kết quả.

Bên cạnh bỗng truyền đếntiến kinh hô của bé gái: "Trúng trúng!"

Tần Mạt quay đầu, lạithấy Phương Triệt cũng đang điều khiển một bộ máy, ôm lấy một con gấu nhỏ, mắtthấy sắp thành công.

"Giữ vững!" Haicô bé tầm mười sáu, mười bảy tuổi bên cạnh cầm cặp sách, cùng chăm chú khẩntrương nhìn Phương Triệt điểu khiển.

"Bắt lấy!"

"Giữ vững!"

Bỗng có tiếng thở dàinặng nề vang lên: "Ai ——"

Đầu tiên là cô gái lêntiếng uể oải nói: “Vẫn không lấy được à.”

Lúc này một chàng trai khôngkém tuổi đi đến, bất mãn nói: “Tiểu Chân, cho dù người ta lấy được, đồ chơi kiacũng không phải của em, em kích động cái gì?”

"Đây không phải làchưa từng gặp người gắp được, muốn xem thôi.” Cô gái trên Tiểu Chân bĩu môinói: “Dù sao tôi vui, dáng vẻ người ta lại đẹp trai, tôi nhìn anh ấy thành côngthì vui.”

Phương Triệt buông máychơi game ra, một tay nhấc lên một đồng xu, một tay kéo Tần Mạt ra quầy bênkia.

Tần Mạt quay đầu nhìn lạiphía sau, chỉ thấy cô bé này kéo tay chàng trai, như là cũng muốn hắn chơi trògắp gấu.

"Xem cái gì?"Phương Triệt cầm lấy tay Tần Mạt khẽ dùng lực.

Tần Mạt quay đầu lại,cười nói: "Sao anh đi nhanh như thế?"

"Anh không muốn xảyra thêm sự cố." Phương Triệt lắc đầu, "Em không thấy chàng trai kianhìn anh với ánh mắt viên đạn sao? Anh không có hứng thú đi tranh đoạt ngườiyêu vì một cô gái xa lạ.”

"Vậy phải..."Tần Mạt nói một nửa, vẫn nuốt nửa câu còn lại xuống.

Đây hiển nhiên là lờithăm dò, bây giờ hiển nhiên không thích hợp để nói. Nàng muốn tiên hạ thủ vicường, ít nhất cũng nên chờ tâm ý mình kiên định thêm rồi mới hành động.

Khi dùng xu đổi quà,Phương Triệt hỏi Tần Mạt muốn thứ gì, Tần Mạt nhìn rất lâu, cuối cùng chọn mộthộp hoa văn.

"Món quà nhỏ này, emkhông khách khí đâu.” Tần Mạt cười khanh khách, tuy cảm thấy món đồ này quángây thơ, nhưng chỗ đổi quà cũng toàn loại thế này, chọn thế nào đi nữa, quantrọng là ý nghĩa của món đó mà thôi, chứ không phải ngoại hình của nó.

Dù Phương Triệt xuất pháttừ ý nghĩ gì mới để Tần Mạt chọn quà, Tần Mạt xem ra, đây cũng là cầu nối làmngắn lại khoảng cách giữa hai người.

Ra khỏi khu trò chơi, haingười đi lên ngã tư đường, vì gió đêm khá lạnh, bọn họ lại đi dạo phía trongđường chợ.

Đường phố ở đây cũng nhưchợ ngầm, hai bên là hai dãy hàng, bán quần áo hoặc quà tặng, chẳng qua đườngdành cho người đi bộ nên phần lớn là đồ có nhãn hiệu, tổng thế cao cấp hơn sovới chợ ngầm, trang hoàng cũng khá khí thế bóng đẹp.

Tần Mạt cũng không cónhiệt tình dạo phố bao nhiêu, chỉ vì đi cùng Phương Triệt, cho nên mới muốn đi.

Phương Triệt hiển nhiêncũng rất ít khi dạo phố, hắn đảo qua vài cửa hàng ven đường, bỗng cười nhẹ nói:"Dạo phố không có mục đích, thật là khiến người ta không thể mua thứgì."

"Không mua đượcrồi." Tần Mạt liếc qua một nhà hàng, trong lòng khẽ động, "PhươngTriệt, bên kia có ghế dài, anh ngồi đó chờ em một lát được không?"

"Em muốn làmgì?" Phương Triệt nhíu mày.

"Tóm lại anh qua bênkia chờ em, em làm gì thì anh đừng quản!" Tần Mạt nhẹ nhàng đẩy hắn.

Phương Triệt nâng tayvuốt tóc nàng, nói bên tai nàng: "Chú ý an toàn." Sau đó xoay ngườiđi đến trước mặt.

Tần Mạt thấy hắn khôngquay đầu, liền bước vài bước đến cửa hàng quần áo DIY, bắt đầu chọn đồ.

Nhà nàng tuy mở một cửahàng, nàng cũng vẽ không ít lên quần áo và giày dép, nhưng nàng lại chưa từngnghĩ đến sẽ tặng cho Phương Triệt một bộ quần áo do chính nàng vẽ tặng.

Lúc này lại khác lúctrước, Tần Mạt thăm dò một chút, cẩn thận dè dặt bước vào, muốn chủ động chiếmlấy lòng Phương Triệt, cũng để mình tình nguyện mở lòng.

Khách trong cửa hàngkhông nhiều, có vài người trẻ tuổi đang cầm thuốc màu trên tay, một tay nhắmvào chiếc áo phông trắng, vẽ đến thất linh bát lạc, tóm lại là ai cũng

Tần Mạt chọn tới chọnlui, chọn được một chiếc áo bông trắng. Thật sự trong cửa hàng này cũng khôngcó nhiều quần áo của nam, không chọn được nhiều. Nàng trải rộng áo ra, cầm bútphác thảo nên bức tranh từ bên trái, họa màu trắng hoa văn hình mây, hơi cáchđiệu, nhưng tinh xảo cực kỳ.

Tần Mạt đưa bút cựcnhanh, dưới ngòi bút như mây bay nước chảy, sau vài phút đã vẽ xong hoa văn.Nàng chờ thuốc màu khô trước, lại cầm áo qua một bên, bắt đầu vẽ hoa lan thảotrắng ở vạt áo. Vẽ xong, áo sơ mi trắng còn phảng phất như màu trắng thuần củanó, nhưng lại chứa sự tao nhã thanh lịch, hiện ra một khí thế phong lưu.

Bên cạnh có cô bé khôngnhịn được hỏi: "Chị vẽ gì thế? Sao lại không nhìn rõ?"

Tần Mạt thuận miệng trảlời: "Kiểu áo nam phải đơn giản mới tốt."

Cô bé này liền giữ chặtnàng lại, chớp mắt to mềm mại mà nói: "Chị biết vẽ thứ này phải không?Giúp em được không?”

Tần Mạt tính toán thờigian trong lòng, sợ Phương Triệt đợi lâu, đang muốn từ chối, cô bé vội cọ cọlên cánh tay nàng, khẩn cầu: “Một chút thôi, nhanh lắm, giúp em vẽ gậy trúc lênáo sơ mi này, được không, cảm ơn chị!”

Tần Mạt không nói chuyện,quay người đề bút, chấm thuốc màu rồi đặt lên áo T-shirt kia, nước trong và gợnsóng thông qua mấy cành thúy trúc.

"Oa! Quả nhiên làtay vẽ lợi hại, so với bản mẫu trong cửa hàng còn đẹp hơn nhiều! Có phải chịhọc mỹ thuật không?” Cô gái ngẩng cao đầu lên, mắt thấy nàng còn muốn nói gìđó, vội cầm áo sơ mi trắng đi đến quầy.

Vội vội vàng vàng mở cửa,Tần Mạt bước nhanh ra khỏi cửa hàng DIY, nhìn giờ, mới phát hiện ở trong này đãgần nửa giờ.

Trong lòng nàng có chútsốt ruột, xa xa nhìn ghế dài nơi ngã tư đường không nhìn thấy bóng PhươngTriệt.

Tần Mạt cầm điện thoạimuốn gọi, lại phát hiện chẳng biết đã hết pin từ lúc nào, điện thoại tự độngtắt máy. Chạy đến hàng ghế dài, nàng chỉ thấy người lạ ngồi trên đó. Đươngnhiên dù nàng lại gần xem cẩn thận một lần, cũng không thể nhìn thấy PhươngTriệt.

Cảm giác trong nháy mắtnày thật khó hình dung, như là trong biển người mênh mông, vốn tưởng quay đầulại liếc mắt một cái là có thể thấy người, vốn tưởng rằng người ở đây mãi mãisẽ không biến mất, lại trong nháy mắt, chôn vùi tất cả, không tiếng động màbiến đi.

Dưới đáy lòng Tần Mạt lelói một tia cô tịch, tuy biết chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra, biếtPhương Triệt sẽ không mất đi, nhưng trong nháy mắt này, nàng không thể khốngchế được cảm xúc của mình.

Kiếp trước nàng đã sai,kiếp này dù vứt bỏ hai mươi mấy năm đi nữa, nàng sợ sẽ vẫn sai.

Thế gian mênh mông, muốntìm một người có thể cùng đi với mình, thật khó khăn biết bao?

Có lẽ mầm mới này, từ khingười kia nhảy xuống từ cây hồng đã nảy lên, chẳng qua là Tần Mạt cố chấp lạikiêu ngạo, không chịu cúi đầu với h cả đời này.

Nàng cho rằng mình sớm đãrõ, nhưng thật ra rất lâu sau nàng mới rõ, nàng đã là Tần Mạt, nàng không phảilà Quý Huyên, cũng không phải Hoài Hư, nàng là Tần Mạt.

Hiện thực cũng không phảilà dung tục, cũng không phải là thỏa hiệp, hiện thực cũng là một loại dũng khí,hiện thực mới là cuộc sống, như thế mà thôi.

Tần Mạt giật mình tạichỗ, cũng không biết đã qua rất lâu, hay chỉ là trong chốc lát.

Nàng nghe thấy phía saucó một giọng nói quen thuộc nhàn nhạt nói: “Mạt Mạt, lại đây.”

Tần Mạt quay đầu, liềnthấy Phương Triệt cầm hai túi nhỏ trên tay, dùng vẻ mặt quen thuộc, khóe môikhẽ nhếch, cười nói: "Sao lại đứng bất động? Anh gọi điện thoại cho emkhông được, nhìn thấy lâu, liền trở lại. May mà anh vẫn để ý đến ghế này, nếukhông cũng không biết có phải em lạc đường hay không?”