Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 8




Nam nhân lạ mặt dựa người vào cạnh bàn, chân bắt chéo, tay khoanh lại quan sát Tiểu Thiên. Khi thấy kẻ trong phòng bắt đầu nhận thức được sự hiện diện của hắn, mới đưa ngón tay lên miệng khẽ kêu: “Suỵt”.

Tiểu Thiên dở khóc dở cười. Nếu im lặng theo ý hắn thì hắn sẽ rời khỏi chứ? Hay nàng nên hét lên để đánh động xung quanh? Cửa ngay sau lưng, chỉ cần nàng lớn tiếng kêu cứu rồi tông cửa chạy ra ngoài có lẽ hắn sẽ không phản ứng kịp, hắn đứng cách nàng một đoạn cơ mà.

Tiểu Thiên quyết định thực hiện phương án hai. Nàng đưa một chân ra sau để chuẩn bị xoay người, miệng mở lớn để truyền âm. Nhưng âm thanh còn chưa phát ra đã nghẹn ứ ở cổ họng không mấp mé nổi tới hàm răng, thân người cứng ngắc như tượng. Tên nam nhân còn tốt bụng dùng tay giúp nàng khép miệng lại, trưng ra một vẻ mặt đắc chí đủng đỉnh ngồi xuống bàn rót ngụm trà uống cạn, không buồn để tâm đến ánh mắt của Tiểu Thiên đang căm phẫn phóng về phía hắn.

Tiểu Thiên ngoài dùng mắt thể hiện thái độ thì không thể làm gì khác, hắn điểm huyệt khiến nàng cử động không được, nói không thành tiếng. Trọng điểm chính là khoảng cách từ nàng ra đến cửa chỉ một bước chân, còn khoảng cách giữa nàng và hắn phải hơn mười bước. Cổ đại nhiều người lợi hại như vậy, Tiểu Thiên bắt đầu có chút lo lắng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến hành động bồng bột xuất cốc của mình.

Nàng nhìn sơ qua vị khách không mời mà đến, có lẽ chỉ trạc tuổi nàng. Mặt mũi sáng sủa, ngũ quan anh tuấn, dưới hàng lông mày dài là cặp mắt linh hoạt có chút ngang tàng, y phục trên người không phải hàng cao cấp thì cũng là loại đắt tiền. Nhìn hắn thế nào cũng không nhìn ra hắn lại có hành động xông vào phòng nàng đêm hôm khuya khoắt. Rốt cuộc là lưu manh thành tính hay đường đời xô đẩy nhỉ?

Đang âm thầm quan sát đối tượng, tim Tiểu Thiên chợt nhảy dựng một cái, toàn thân toát mồ hôi hột. Hắn rút đoản đao làm gì? Sáng kiếm chiều dao, ngày đầu tiên xuất cốc Tiểu Thiên đã ý thức được tính mạng mong manh như chỉ mành treo chuông của nàng. Nàng nhìn nam nhân cầm đoản đao đùa cợt lướt qua lướt lại dưới ánh nến, trong lòng căng thẳng tột độ, chỉ muốn mở miệng nói với hắn một tiếng, nếu hắn thích cây nến như vậy thì cứ việc lấy đi.

Tên nam nhân xoay người, đưa một đường dao nhanh mạnh đến sát cổ Tiểu Thiên, khẽ nghiến răng nói:

“Ta giải huyệt đạo, ngươi không được hét lên, biết chưa?”

Tiểu Thiên tái mặt gật đầu như giã tỏi. Tên này lợi hại như vậy, một chiêu điểm huyệt động đậy không được, nói không xong; hơn nữa còn có hung khí trong tay, chỉ sợ nàng kêu la chưa dứt lời đã biến thành oan hồn rồi. Cứ ngoan ngoãn im lặng có khi lại là thượng sách.

Thấy Tiểu Thiên một bộ dạng nghe lời, nam nhân liền giải huyệt đạo, rồi điềm nhiên ngồi lại vào ghế, chỉnh tề uống thêm ngụm trà. Tiểu Thiên há miệng thở hắt ra một hơi rồi liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng mặt còn búng ra sữa, chẳng lẽ hắn có gan giết người thật.

“Không cần căng thẳng, ta là người tốt, hí hí” – Nam nhân đột nhiên nhe răng ra cười an ủi Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên chợt đứng không vững, điệu cười của hắn vừa cất lên đã phá tan mọi cảm giác sợ hãi của nàng hơn nữa còn khiến nàng có chút đau đầu. Nàng nhếch mép nhỏ nhẹ: “Vị người tốt này, có thể hỏi ngươi một câu không?”

“Được” – Nam nhân rộng rãi gật đầu.

“Tại sao nửa đêm người tốt còn bị đám đông truy bắt đến nỗi phải trắng trợn xông vào phòng ta, uy hiếp ta như vậy?” – Tiểu Thiên dùng âm vực nhẹ nhàng nhất, hiền hòa nhất để hỏi.

Tiểu hung thần trong mắt Tiểu Thiên bỗng chốc biến thành một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, hắn nheo mắt: “Sao ta cảm giác ngươi đang mỉa mai ta vậy?” – Rồi hắn dựng người thanh minh - “Ta chẳng qua thấy một vài thứ hợp ý nên mới lấy về, đám người keo kiệt xấu bụng đó nỡ lòng nào lại truy bắt một người tốt như ta chứ. Tiện thể ngang qua phòng ngươi thì ghé vào chơi, nhìn thấy ngươi không hiểu sao lại nổi hứng muốn trêu đùa một chút, có phải vừa nãy thể hiện của ta rất khí phách, rất oai hùng không?”

Tiểu Thiên lảo đảo suýt té. Hắn lấy của ai thứ gì nàng không quan tâm nhưng ba chữ “ghé vào chơi” của hắn nói cũng thật nhẹ như lông hồng, hại nàng căng thẳng muốn đột quỵ đến nơi. Tiểu Thiên nuốt giận vào bụng, nàng không có khả năng đánh hắn, nếu có từ sớm đã tẩn cho hắn một trận rồi. Nàng đi tới bên bàn ngồi xuống ghế đối diện, hừ một tiếng:

“Ta thật nhìn không ra khí phách của ngươi đang ở nơi nao”

“Không sao không sao, từ từ nhìn” – Tên nam nhân mặt dày lên tiếng, rồi hào sảng nói – “Ta là Thiên Minh, nhân dịp ta ghé vào đây gặp được ngươi, kể như có duyên, bổn công tử sẽ uống với ngươi vài chén kết huynh đệ, thế nào?”

“Không cần!“ – Tiểu Thiên xua tay – “Mời ngươi đi cho, ta xưa nay không tùy tiện kết giao với người khác”.

“Ấy, nên phóng khoáng một chút, giang hồ rộng lớn tình bằng hữu còn quý hơn tình thân, cái gì gọi là tùy tiện kết giao, phải nên đâu đâu cũng là nhà, tất cả đều là huynh đệ mới phải”.

Thiên Minh tuôn ra đạo lý xong bỗng nhiên nhìn chăm chú Tiểu Thiên rồi hỏi: “Ngươi là nữ nhân à?”

Tiểu Thiên suýt thì ngã ghế, nàng đằng hắng vài cái, sau quên mất vẫn đang đề phòng tên nam nhân này, không nể nang dùng tay dí vào đầu hắn, gằn giọng:

“Ngươi điên hả? Bổn thiếu gia ta lại là nữ nhân? Có ngươi mới là nữ nhân”.

“Cũng phải” – Thiên Minh gật gù – “ Ngực không, mông không, muốn là nữ nhân cũng khó, ngươi chỉ được khuôn mặt so với nữ nhân đẹp hơn một chút, còn vóc dáng vẫn là của nam nhân. Bất quá ngươi cũng không đẹp bằng ta. Nếu ta cải trang thành nữ thì có lẽ nữ tử toàn thiên hạ đều sẽ vì ghen tị với nhan sắc của ta mà chết mất thôi, hô hô hô”.

“Ô hô hô, vậy rốt cuộc ngươi là nữ hay nam, ngươi yêu thích nữ nhân hay quyến luyến nam nhân?” – Tiểu Thiên cười theo phụ họa rồi nhìn Thiên Minh châm chọc hỏi.

“Ta đương nhiên yêu thích nữ nhân” – Thiên Minh tắt tiếng cười liếc xéo Tiểu Thiên.

Nói đến đây hắn chợt nghĩ đến cô nương hắn gặp được lúc ban ngày. Tim lại đập tưng bừng. Thiên Minh lo lắng đưa tay để lên ngực trái. Có phải hắn đã nhiễm bệnh? Vì sao cảm thấy cơ thể có chút không khỏe. Hắn muốn nhìn thấy cô nương ấy, hắn phải đi tìm nàng ấy. Thiên Minh nghĩ vậy liền khẽ lắc mình, thân hình lập tức rời khỏi phòng, bỏ lại cho Tiểu Thiên một câu:

“Ta đi đây, có duyên gặp lại”.

Tiểu Thiên chớp mắt, đầu có hơi choáng váng. Nàng còn tưởng vừa gặp phải cô hồn, nói đến liền đến, nói đi liền đi. Tên Thiên Minh thối ấy dám nói nàng ngực không có, mông không có? Tiểu Thiên chột dạ đưa tay xoa xoa vòng một. Vốn đã không nhiều mỡ nay bị nàng o ép thế này có khi nào lại biến thành bức tường luôn không?

~*~*~*~*

~Nhiên Thanh hết nhấc lên lại đặt xuống bức chân dung của tiểu thư nàng. Tính luôn bức này đã là mười bảy bức, mười bảy lần chỉnh sửa, họa sư cũng mệt phờ râu. Ấy vậy mà nàng vẫn nhất mực đăm chiêu, nhìn ngang nhìn dọc cũng có điểm không ưng ý.

Nàng nghe được đây là vị họa sư tốt nhất, nhưng nhìn thế nào cũng không bằng một góc tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư đã từng vẽ tặng nàng một bức chân dung khiến nàng thảng thốt, nàng nhìn bức vẽ mà như đang soi gương vậy. Nhiên Thanh trong lòng thất vọng, hướng họa sư than thở:

“Rõ ràng ông vẽ giống như lời ta nói, tại sao vẫn thấy thiếu sót gì đó nhỉ”.

Họa sư im lặng đưa tay quệt mồ hôi đang nhiễu thành giọt trên trán.

Mạc Ngọc Hàn vừa đến nghe thấy lời Nhiên Thanh liền tiến tới cầm bức họa, tỉ mỉ quan sát.

Thiếu nữ trong tranh gương mặt sáng bừng, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đen to tròn như ngọc thạch, mày như sơn thủy, thêm vào đó chiếc mũi nhỏ nhắn, lại còn đôi môi đỏ chúm chím, thập phần xinh đẹp. Bức vẽ rất khá, hà cớ gì sư muội của hắn lại thở ngắn than dài như thế. Hắn quay sang nói với Nhiên Thanh:

“Họa sư chỉ nghe qua lời kể của muội, phác họa thế này đã không tồi, ta sẽ cho sao chép thành nhiều bản để tiện việc tìm kiếm. Muội chắc cũng mệt rồi, theo hạ nhân về nghỉ ngơi đi”.

Nhiên Thanh nghe vậy thoáng chút lưỡng lự nhưng rồi cũng gật đầu theo một nô tỳ rời khỏi.

Mạc Ngọc Hàn đem bức họa về phòng. Hắn đặt nó ngay ngắn lên mặt bàn, nhìn ngắm tiểu nữ tử mà hắn được giao nhiệm vụ bảo hộ. Nàng ấy chính là người mà sư phụ hắn coi trọng nhất, là cháu gái bảo bối được đích thân sư phụ gửi gắm cho hắn. Lúc đó hắn đã rất tò mò muốn gặp mặt Tuyết Nhi. Bây giờ nhìn thấy nàng trong tranh, mày tằm mắt phượng, tựa như thiên tiên, Mạc Ngọc Hàn lại có cảm giác khẩn trương.

Hắn luôn khuyên Nhiên Thanh phải bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến Tuyết Nhi đang lưu lạc bên ngoài không rõ sự tình thì trong lòng lại như có lửa đốt. Không biết vì đây là việc mà lần đầu tiên sư phụ nhờ cậy hắn hay vì lợi ích của cá nhân hắn hay chính vì tiểu nữ tử trong bức họa mà khiến hắn có cảm giác như hiện tại.

Còn Nhiên Thanh sau khi về phòng cũng không cách nào nghỉ ngơi được, trong lòng lo âu phiền muộn. Nàng ngồi tựa vào thành giường suy nghĩ mông lung Bất giác nhìn bộ quần áo vàng nhạt trên thanh treo, Nhiên Thanh chợt nghĩ tới nam nhân đó. Khuôn mặt nổi lên một rặng mây hồng.

Không ngờ lần này xuất cốc tìm tiểu thư, nàng lại gặp phải sự việc khiến mặt đỏ tim đập, ngại ngùng không kể xiết như thế. Tim lại muốn nhảy loạn trong lồng ngực. Nàng có phần hốt hoảng vội nằm xuống giường trùm chăn kín mặt. Cảnh tượng lúc chiều hiện rõ mồn một trong đầu.