Vừa đi vào đoạn góc khuất, Thần Vũ liền buông Tiểu Thiên ra. Hai tay hắn chắp sau lưng, dáng người cao thẳng, giọng nói trầm trầm lại phảng phất hàn khí quen thuộc:
“Về phòng nghỉ ngơi đi!”
Tiểu Thiên nhe răng trợn mắt suốt một đoạn đường, nay thấy hắn đổi thái độ còn nhanh hơn cả nàng liền nheo mắt nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, miệng nhếch lên một đường xéo rõ rệt.
“Diễn kịch?”
Đáy mắt Thần Vũ phát ra tia sáng. Còn định mở miệng nói gì đó liền vì Tiểu Thiên một động tác nắm lấy cánh tay hắn nũng nịu mà ngưng lại.
“Người ta đã nói tự mình có thể về phòng, huynh cứ nhất định không chịu? Theo ý huynh vậy, nhưng dìu ta vào rồi phải ở lại với ta một chút. Nếu không ta sẽ không ăn không uống, để xem huynh đau lòng thế nào đó nha!”
Đến lượt Thần Vũ cơ mặt giật mấy phát liền, hắn liếc nhanh mắt về phía sau, trong lòng âm thầm thở một hơi dài, xem ra đã diễn thì nên diễn cho tròn.
Khắp Vạn Sơn Trang…không ai không biết…một màn tỏ tình kinh thiên động địa của Bạch Thiên công tử.
Khắp Vạn Sơn Trang…không ai không hay…một màn ôn nhu lo lắng trước nay chưa từng có của Vạn trang chủ.
Người người, từ trên xuống dưới ở Vạn Sơn Trang, đều nắm rõ như lòng bàn tay một thông tin chấn động, giật gân. Ấy là vị Bạch Thiên công tử và Vạn trang chủ của bọn họ tối đến còn rủ rỉ ân ái ở trong phòng.
Loại sự tình này…còn không phải muốn người nghe đứt mạch máu mà chết sao?
Thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ nào đã thấy qua hai nam nhân thế mà…thế mà…ôi thôi, không thể nói tiếp.
Tiểu Thiên ngồi đối diện với Thần Vũ, thủng thẳng buông một câu:
“Ta có điều kiện!”
“Điều kiện?” – Thần Vũ hờ hững lặp lại, hắn nhìn nàng khẽ nhếch miệng cười – “Vì cái gì?”
Tiểu Thiên thần sắc hưng phấn hiện rõ trên từng nét mặt, nàng đưa ngón tay chỉ vào mặt mình, nhe răng nói:
“Vì huynh còn cần đến ta phối hợp!”
“Cần đệ?” – Thần Vũ nheo mắt.
“Với trí thông minh tuyệt đỉnh của ta, chỉ cần liếc mắt liền thấy, Đan Phượng cô nương kia đối với huynh hoa rơi hữu ý, nhưng huynh vốn dĩ chính là lạnh nhạt vô tình, kiên quyết muốn chặt đứt chân tâm của người ta. Vì vậy không ngại diễn ra một vở nam nam tình thâm này. Có điều không thể chỉ diễn một lần, vừa hay huynh lại tìm đúng ta. Bổn công tử đã xuất chiêu, đảm bảo với huynh trong một thời gian ngắn không chỉ Đan Phượng cô nương mà tất cả mọi người đều sẽ nhìn huynh bằng con mắt khác. Đóng vai trò quan trọng then chốt như vậy, ta ra điều kiện có gì không đúng? – Tiểu Thiên nói một hơi dài, càng nói càng đắc ý, nói dứt lời mới ngẫm nghĩ hình như có chỗ sai sai, cái gì mà tất cả mọi người?
“Được! Điều kiện thế nào?” - Thần Vũ một nét mặt băng lãnh đến cuối cùng vẫn phải đưa tay đằng hắng vài cái, hướng Tiểu Thiên gật đầu hỏi. Hắn là nhân tiện lần trước Tiểu Thiên cùng Hắc Lão náo loạn thư phòng mới nghĩ ra hạ sách này. Tuy đúng là hạ sách nhưng vẫn có thể dùng. Cần có vài tin tức hay ho một chút truyền về Long Quốc không phải sao?
“Điều kiện?” – Tiểu Thiên đảo mắt – “Ta vẫn chưa nghĩ ra!”
“Chưa nghĩ ra?” – Thần Vũ như không tin vào tai mình, phải hỏi lại. Còn có người nghĩ chưa ra điều kiện đã muốn đặt điều kiện với người khác?
Tiểu Thiên khoát tay: “Không vội. Lấy lời hứa của huynh trước, từ từ sẽ nghĩ!”
Thần Vũ bất chợt phì cười, hắn còn tưởng chỉ mỗi tiểu nữ nhân của hắn có thể thốt ra ý này, không nghĩ tới Tiểu Thiên cũng lém lỉnh như vậy.
“Thành giao! Chỉ cần việc ta có thể làm, hợp tình hợp lý!”
Nói xong, ánh mắt còn đen hơn cả bóng đêm bỗng chập chờn nét u ám, hắn vậy mà lại có phần khinh suất. Vẫn chưa rõ Tiểu Thiên là do người nào phái tới, vở kịch này chỉ nên để bản thân hắn biết là được. Vừa hay người mở màn lại không phải là hắn, tiện tay thuận nước đẩy thuyền vậy.
Đem bàn tay to lớn phủ lên bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Tiểu Thiên, trong đáy mắt Thần Vũ là sóng cuộn ào ạt, hắn chậm rãi nói:
“Ta còn có chuyện chưa hỏi đệ. Lời đệ nói ở thư phòng hôm trước có phải thật lòng hay không?”
“Lời nào?” – Tiểu Thiên trợn mắt rụt tay về, trong lòng chột dạ.
“Đệ nói thích ta, không phải sao? Lúc đó ta có chút bất ngờ nên không thể đáp lời. Nhân tiện chuyện hôm nay, ta nghĩ không cần phải đóng kịch. Bởi vì, ta cũng thích đệ!”
“Hả?” – Tiểu Thiên ngã chỏng chơ ra đất, mãi không hồi phục được thần sắc. Hắn…hắn….thật sự…bong bóng sao?
Trời ạ! Một thân nam nhi cao to ngạo ngễ, khí phách đỉnh thiên lại có thể?
Tạo hóa cũng thật trêu ngươi!
Tiểu Thiên ngỡ ngàng không dứt. Nàng lại càng cảm thấy khó hiểu chính bản thân mình, thời điểm hắn nói hắn thích nàng, tuy biết hắn là thích bộ dạng nam nhân của nàng nhưng tim vẫn không ngăn được chút ấm áp len lỏi, rồi lại vì đó mà hụt hẫng vô vàn.
Có một loại trạng thái mang tên Muốn khóc xuất hiện. Hắn…hắn…
Tiểu Thiên rốt cuộc trải qua một đêm mất ngủ. Sáng hôm sau xuất hiện với trạng thái lờ đờ khiến ai cũng giật mình. Bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu suy đoán nảy ra trong đầu kẻ trên người dưới của Vạn Sơn Trang. Vạn trang chủ tâm trạng không tệ, Bạch Thiên công tử lại một thân yếu ớt?
Cũng may đã đến lúc rời khỏi Vạn Sơn Trang, để lại nguyên một cái ổ lắm lời vẫn không ngừng bàn tán.
Thần Vũ, Tiểu Thiên, Đan Phượng ba người ngồi ba xe ngựa riêng biệt. Ba người theo đuổi những suy tính của riêng mình. Có người trầm tĩnh, có người hoang mang, có người lại như nham thạch sôi trào.
Điểm đến tiếp theo còn rộng gấp mấy lần Vạn Sơn Trang, cách kinh thành Thiên Quốc không còn xa. Đây lại là một gia sản khác của Thần Vũ, có tên: Long Quán.
Tiểu Thiên ngoài trầm trồ khen ngợi chính là ghen tỵ không nói nên lời. Nếu tự tay hắn tạo dựng được khối tài sản khổng lồ này, chứng tỏ hắn quá tài giỏi, nên ghen tỵ. Trường hợp còn lại, hắn chính là con cháu của đại gia, được thừa kế, lại càng phải ghen tỵ.
Đan Phượng mắt nhìn người không tồi, lựa trúng chỗ tốt. Đáng tiếc! Hắn lại không thích nữ nhân!
Tiểu Thiên lắc đầu. Nàng cứ lăn tăn chuyện này làm gì? Điều cần làm là diễn cho tốt vai diễn của nàng. Đến kinh thành rồi sẽ đòi hắn thứ gì đó. Hắn giàu như vậy, nàng lại càng có lợi, đòi nhiều một chút.
“Bạch Thiên công tử! Phía trước có một đình viện, không biết có thể cùng ta đến đó ngắm cảnh hay không?” – Đang ngập chìm trong bao nhiêu dự định thì Tiểu Thiên bị lời nói của Đan Phượng kéo tỉnh. Nàng cười hi hi, gật đầu ưng thuận. Vẫn chưa tiếp xúc nhiều với Đan Phượng, nhân cơ hội này làm thân cũng tốt, an ủi cô ấy một chút, có lẽ đã khóc đến sưng mắt vì cái tin động trời kia. Nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ để một cô nương tốt chìm trong mộng tưởng. Nhưng hình như mắt cô nương ấy không có sưng?
Đan Phượng nở nụ cười như hoa mùa xuân: “Bạch Thiên công tử! Mời!”
Lần đầu được nhìn thấy một cô nương cổ đại từ phong thái đến lời ăn tiếng nói đều nhỏ nhẹ, khuôn phép, khiến Tiểu Thiên có chút không biết nên dùng động thái gì để đối lại. Cởi mở quá có khi nào lại bảo nàng thô lỗ? Còn điềm đạm lại không phải tính cách của nàng, quá gượng ép. Nhưng dù sao cũng là biểu muội của Thần Vũ, chắc sẽ không câu nệ tiểu tiết với nàng.
Chẳng mấy chốc đã tới đình viện. Gió thổi nhè nhẹ, mành lụa phất phơ. Hương hoa thoang thoảng trong không khí, còn có tiếng chim kêu ríu rít.
“Công tử và biểu ca của ta chắc chắn tình cảm rất tốt. Đan Phượng gần đây mới tiếp xúc với biểu ca, sợ có điều gì sơ sót khiến huynh ấy không vui, hy vọng công tử sẽ chỉ dẫn cho Đan Phượng đôi điều” – Đan Phượng ý nhị mở lời.
Tiểu Thiên nghe vậy liền cười híp mắt, tình cảm đương nhiên rất tốt, ta là đóng giả, còn hắn thích ta thật đó. Nghĩ đến đây chỉ muốn chửi thề, là thích nam nhân ưu nhã như ta.
“Tiểu thư không cần lo lắng! Vũ ca ca, huynh ấy rất tốt, tính tình hiền lành, vui vẻ, đôi lúc còn rất dịu dàng ôn nhu, lúc nào cũng quan tâm đến người khác, là một người rất dễ sống cùng. Tuyệt đối sẽ không để bụng những chuyện nhỏ nhặt. Tiểu thư cứ thoải mái là được”.
Một tiếng Vũ ca ca, hai tiếng Vũ ca ca, nhắc đến biểu ca thì sóng mắt hớn hở, lấp lánh, chắc chắn đã nảy sinh tình ý. Bàn tay Đan Phượng giấu trong làn áo nắm chặt lại. Tiện nhân, ngươi tốt nhất nên biết đường lui, nếu không sẽ có ngày ngươi sống không bằng chết. Tâm tư trong lòng Đan Phượng đang nổi sóng nhưng bề ngoài vẫn tĩnh lặng như thường, đến ánh mắt cũng hết sức nhu mì. Nàng khẽ đưa tay che miệng cười khúc khích:
“Ta cứ nghĩ biểu ca rất khó tính, thì ra không phải vậy” – Biểu ca của nàng lại có thể hiền lành, ôn nhu sao?
Năm tuổi đã ngày ngày tập bắn cung cưỡi ngựa, bảy tuổi lập doanh trại, bày trận đồ, nghiên cứu binh pháp; mười tuổi đã thống lĩnh đại quân. Mười một tuổi đã lập nên chiến công vang dội, trong một đêm thiêu rụi cả một tòa thành trì của quân địch, một chưởng tung ra khiến tướng địch phanh thây trăm mảnh. Năm đó hoàng đế Long quốc vì quá phấn khích với chiến công của hắn liền phong vương tước, phủ đệ cùng rất nhiều vàng bạc châu báu. Một thiếu niên 11 tuổi nắm trong tay tất cả những điều mà các nam nhân khác có nằm mơ cũng không được liệu sẽ hiền lành, ôn nhu?