Ta Không Phải Là Hoàng Hậu Của Chàng

Chương 25




Tiểu Thiên được Miên Dược đưa ra khỏi Huyết tộc như thế nào nàng cũng không hay biết. Chỉ biết hắn đánh thuốc mê nàng, đến lúc tỉnh lại đã ở ngoại thành Tầm Vu.

“Thiên Tuyết tiểu thư! Thứ lỗi chỉ đưa nàng được đến đây! Nàng đi ngược về một đoạn đường sẽ gặp Tầm Vu Thành. Cáo từ!”

Tiểu Thiên gật đầu chào Miên Dược. Tung tích bí ẩn như vậy, rõ ràng nàng đã ra vào Huyết tộc hai lần còn không biết nó ở nơi nào huống chi những người chỉ nghe qua.

Tiểu Thiên nhìn vết thương được băng bó cẩn thận, trong lòng không khỏi xuýt xoa. Chỉ một đêm liền đổ máu, nhưng đổi lại nàng cũng có thu hoạch bất ngờ.

Huyết thạch! Còn không phải là điểm yếu của Thần Vũ sao? Tạm thời nàng sẽ không đưa cho hắn, nếu thuận lợi đến được kinh thành lúc đó đưa cũng không muộn.

Tiểu Thiên đứng một mình cười khúc khích. Dường như bầu trời hôm nay trong xanh hơn, nắng cũng vàng hơn mọi ngày thì phải. Gió mát còn thoang thoảng hương hoa, cảnh vật thật xinh đẹp.

Tiểu Thiên vì đường lên kinh thành cảm thấy không còn chướng ngại, lòng vui phơi phới quên luôn cả vết thương đau nhức. Một tay cầm quạt phe phẩy, tay bị thương thì cầm miếng bánh nếp to có ướp thảo dược mà Miên Dược chuẩn bị thêm cho nàng sau bữa sáng.

Đang vừa đi vừa ăn bánh vừa quạt gió, Tiểu Thiên phát hiện trước mặt có một đám bụi khổng lồ đang di chuyển. Từ trong đám bụi đó, một vật thể lạ phóng ra. Ầm một phát, bánh rớt, quạt bay, cả người Tiểu Thiên ngã dúi xuống đám cỏ, động phải vết thương, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Gì thế này, sao chổi rớt xuống trái đất à?

Lúc nàng định hình lại thì một tên quen không thể quen hơn nhe răng cười nham nhở với nàng:

“Xin lỗi, xin lỗi, huynh đệ tốt, không sao chứ?”

Tiểu Thiên được Thiên Minh kéo đứng dậy, còn đang định mắng hắn một trận thì đám bụi khổng lồ kia cũng đã lao tới, ra là một đám người hùng hổ, mặt mũi dữ tợn.

Tên cầm đầu một tay lăm lăm thanh gỗ lớn, một tay chỉ vào mặt cái tên đang đứng cạnh nàng, hét to:

“Mau! Bắt lấy hắn cho ta!”

Thiên Minh tức tốc nhìn qua Tiểu Thiên lưu luyến: “Huynh đệ, nói chuyện sau” – rồi vội vàng co chân chuẩn bị chạy.

Tên cầm đầu nhanh như cắt, liếc nhìn tới nàng, ra chỉ thị:

“Cả cái tên mặt trắng kia nữa! Là bạn hắn, bắt luôn!”

Tiểu Thiên trợn mắt nhìn tên cầm đầu với vẻ ngạc nhiên: “Ta thì liên quan gì?”

Trong tích tắc cả đám người chuẩn bị áp sát về phía nàng, Thiên Minh liền chộp lấy tay nàng, kéo đi. Tiểu Thiên lảo đảo suýt té, chân nọ đá chân kia chạy theo hắn. Tên sao chổi trời đánh Thiên Minh, nắm lấy ngay cổ tay bị thương của nàng mà kéo làm nàng đau đến hoa mắt chóng mặt. Hơn nữa chạy còn hơn vận động viên điền kinh, Tiểu Thiên thật sự không đủ sức giằng khỏi tay hắn. Nàng đau sắp ngất đến nơi rồi.

Cuối cùng tên sao chổi cũng chịu dừng lại, thật sự là cắt đuôi được cái đám bụi kia.

Thiên Minh buông tay Tiểu Thiên, quay lại cười đắc ý: “Định bắt ta, đâu đơn giản như vậy!”

Tiểu Thiên lúc này đã đứng không vững, nàng loạng choạng rồi ngã xuống đất, cả khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt.

Thiên Minh hốt hoảng tiến đến đỡ nàng, hắn suýt thì cắn lưỡi khi nhìn thấy cổ tay thấm đẫm máu của Tiểu Thiên:

“Huynh đệ! Ngươi bị thương lúc nào?”

“Còn không phải tại ngươi?” – Tiểu Thiên nhếch miệng thều thào, nói không ra hơi – “Ta không muốn mất máu mà chết. Tìm đại phu!”

“Tiểu Thiên!” – Giọng Đỗ Kỳ vang lên.

Tiếp sau đó một bóng dáng bay vụt đến chỗ nàng, hất mạnh Thiên Minh ra rồi bế bổng nàng lên, điểm huyệt đạo để ngăn máu không tiếp tục chảy. Đôi mắt đảo qua, lạnh lùng như băng, sát khí nồng đậm hướng Thiên Minh đánh ập tới, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm trùng trùng:

“Ngươi - là - ai?”

“Ta…Ta là bằng hữu của đệ ấy” – Thiên Minh đứng trước nam nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng không khỏi có chút cảm thán muốn trốn thật xa. Khí tức cường bạo của hắn thật khiến người khác không thở nổi. Thiên Minh lắp bắp chỉ tay về phía Tiểu Thiên nói thêm:

“Bị…bị thương rồi! Mau..mau...!”

“Vũ ca ca! là bằng hữu của ta” – Tiểu Thiên dùng chút sức lực yếu ớt giải vậy cho Thiên Minh.

Thần Vũ không nói thêm nữa, ôm Tiểu Thiên trong lòng dùng khinh công bay đi mất.

--- --------

Đại phu nhanh chóng đứng bên giường bệnh nhưng Tiểu Thiên vẫn một mực giữ chặt vết thương. Nàng hướng Thần Vũ đưa ra đề nghị:

“Huynh ra ngoài đi, ở đây chỉ cần đại phu là được. Nếu không, ta không khám.”

Thần Vũ nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Tiểu Thiên, đôi mắt hắn híp lại âm u lạnh lẽo. Đã đau thành như vậy vẫn còn chần chừ không trị liệu, đợi hắn rời khỏi? Hắn không muốn nghi ngờ cũng không được. Nhưng hiện tại không phải lúc đôi co hoặc làm rõ chuyện, Thần Vũ trầm ngâm giây lát, cuối cùng cũng phất áo bước ra ngoài.

Lão đại phu cẩn thận bắt mạch, giây lát liền mở lớn mắt nhìn Tiểu Thiên.

“Phải! Ta là nữ cải nam trang” – Tiểu Thiên nhìn thái độ bất ngờ của lão đại phu, điềm nhiên nói.

Sau đó nàng lại đáng thương muôn trùng đưa đôi mắt long lanh nước hướng lão đại phu nhỏ giọng:

“Lương y như từ mẫu, ông sẽ không phải loại người thấy chết không cứu, đúng không? Nếu huynh ấy biết ta là phận nữ nhi, đảm bảo ông chưa kịp chớp mắt lần hai, huynh ấy đã một tay ném ta ra đường rồi. Ta cải nam trang, trải qua thiên tân vạn khổ, mục đích duy nhất là được ở bên cạnh huynh ấy, chăm lo cho huynh ấy. Chỉ trách trời cao không có mắt, khiến huynh ấy bẩm sinh đã không có cảm xúc với nữ nhân, lại khiến ta kiếp này nhất kiến chung tình với huynh ấy. Ta cũng là vạn bất đắc dĩ. Lão đại phu ngài sẽ không nói ra bí mật này chứ?”

Tiểu Thiên bịa chuyện như thần, lâm li bi đát động đến tâm can người. Lão đại phu còn có thể làm gì ngoài rưng rưng lệ. Đến tuổi này rồi, trải qua biết bao thăng trầm cuộc sống, tự nhiên lão đại phu sẽ có lòng cảm thông sâu sắc.

“Được rồi! Tiểu cô nương, sức khỏe rất kém, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt”.

Tiểu Thiên gật đầu, hai dòng nước mắt nóng hổi cứ thế lăn trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng thật sự bị vết thương hành đau đến phát khóc rồi. Vào trong mắt lão đại phu lại là một màn chân ái ở đời, tiểu cô nương đáng thương, hỡi thế gian tình là gì?

“Ngoài việc ta là nữ nhi, sức khỏe của ta ra sao ông cứ nói thật với huynh ấy”

Tiểu Thiên sau khi dặn dò, nhìn lão đại phu ra đến cửa, nàng cũng thở nhẹ nhắm mắt ngủ một giấc. Nàng vừa mệt vừa đau đến không gượng nổi, lúc thức dậy còn phải cho Vũ ca ca một câu trả lời.

“Thế nào?” – Thần Vũ trầm giọng hỏi.

Lão đại phu nhìn hắn, bất giác quệt mồ hôi, nghĩ đến câu chuyện của tiểu cô nương bỗng thở dài.

Vào mắt Thần Vũ lại hóa thành bệnh tình nan giải, hắn gằn giọng: “Thế nào?”

Lão đại phu vội vàng trở lại hiện thực, đưa ra đơn thuốc rồi nói:

“Vị công tử bên trong vì mất lượng máu lớn dẫn đến suy kiệt. Đáng lưu ý chính là sức khỏe lại không giống người bình thường. Dường như yếu hơn rất nhiều. Đơn thuốc này cần uống liên tục nửa tháng mới có thể hồi phục”.

“Nửa tháng? Thật sự yếu hơn người bình thường?” – Thần Vũ ngạc nhiên hỏi. Chỉ là vết thương nhỏ ở tay lại mất thời gian nửa tháng?

Thần Vũ ngồi bên cạnh giường nhìn thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt đang yên tĩnh ngủ. Cũng may vừa đúng lúc hắn trên đường trở về Vạn Sơn Trang thì bắt gặp, nếu không sẽ ra sao? Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Trong phút chốc, có một tia hoang mang trong ánh mắt. Hắn làm sao vậy? Đang thương xót, đang bận tâm đến tiểu tử này? Vì cái gì? Chỉ vì gợi cho hắn nhớ đến Thiên Nhi?

Thần Vũ cẩn trọng cầm lấy cánh tay bị thương của Tiểu Thiên nâng lên. Đôi mắt nhìn đăm đắm vào mảnh vải trắng băng ở cổ tay, tia mắt phức tạp. Hắn đã xem qua, là vết thương do dao gây nên, hơn nữa còn có những vết bầm tím xung quanh cánh tay. Đáy mắt dần dần lộ ra sát ý. Kẻ nào?

Hắn tiếp tục xem xét đến cánh tay còn lại. Chưa kịp nhìn những vết bầm hiện rõ trên nền da trắng tuyết, Thần Vũ đã sửng sốt, vạn phần kinh ngạc khi đập vào mắt hắn là chiếc vòng tay - giống - hệt - chiếc - vòng - phụ - hoàng - thưởng - cho - hắn - năm - xưa…

Vòng tay xuất xứ từ Viên Đảo, chất liệu đặc biệt giá trị liên thành. Năm đó phụ hoàng có ba chiếc đã trao cho hắn một chiếc, Hoàng phi một chiếc, còn lại… tại sao lại ở trong tay Tiểu Thiên?

Ánh mắt thâm trầm của Thần Vũ trở nên u ám, con ngươi như có hơi thở của ma quỷ tỏa ra, lại giống như hố nham thạch sôi sục, gân xanh nổi hằn trên mặt.

Quả nhiên không đơn giản! Tiểu Thiên chắc chắn có liên quan mật thiết đến bọn họ!

Hắn...

Nên lưu hay giết???