Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ - Chương 194





Trong quá trình phá đi xây lại tòa nhà bỏ hoang lại tìm thấy thi thể của một cô gái được đưa lên tin tức thời sự ngay hôm đó. Không ít phóng viên truyền thông nghe tin lập tức hành động, đến phỏng vấn tận nơi để lấy những thông tin mới nhất. Phóng viên cũng từng phỏng vấn cảnh sát phụ trách vụ án này, nhưng trước khi sự việc có kết luận cụ thể, bọn họ cái gì cũng không thể nói.

Phóng viên còn phỏng vấn cả hai công nhân làm nhiệm vụ thi công dỡ bỏ tường đã phát hiện ra thi thể nữa. Hai người họ đại khái nói dỡ tường lại dỡ ra được thi thể cũng dọa bọn họ sợ gần chết. Bọn họ căn bản không biết gì hết, chỉ biết là thi thể của một cô gái, cũng không biết đã chết bao lâu, bị xi măng đông thành một khối lớn, cứng rắn. Nếu không phải vẫn còn tóc, thì cũng không nhận ra là nam hay là nữ.

Ngay cả cư dân quanh đó đều bị phỏng vấn, chuyện đoạn đường của người nhà giàu có quỷ trước kia từng hot mấy lần rồi. Lúc này thi thể vừa lộ ra, vì sao lại có quỷ liền tìm ra nguyên cớ. Vì sao lại nhìn thấy trên tòa nhà bỏ hoang có quần áo đang bay? Đó là bởi vì có con nữ quỷ sống ở đó! Vì sao trong tòa nhà bỏ hoang đặt một bộ quan tài, quan tài kia còn bay lượn trên trời vài vòng? Vậy đương nhiên càng là bởi vì cô gái kia sau khi chết không có quan tài, không biết trộm từ đâu về một cái, không chừng là từ trong mồ mả nào đó móc ra. .

“Đúng rồi đúng rồi, trước kia không phải còn có tờ giấy nhỏ bay khắp nơi, viết là tìm kiếm núi Mạc Sơn đó sao? Có thể chính là quê quán của cô gái kia hay không?"

"Không chừng lại đúng thế thật, có thể tới Mạc Sơn điều tra xem thế nào!"

"Khó trách trước kia mỗi lần tôi đi ngang qua đây, đều có cảm giác trong tòa nhà âm trầm đó có người nhìn chằm chằm tôi. Hóa ra thật sự có thứ đó. . . Thật sự quá đáng sợ."

". . ."

Hiện giờ nghĩ lại, những sự kiện ma quái vốn không cách nào giải thích được kia hình như lại đều có thể giải thích được rồi.

Ông Vương thì không nghe lọt mấy thứ này, đối mặt phỏng vấn tức giận thở phì phì: "Gì mà quỷ với không quỷ, hiện tại quan trọng nhất là có kẻ giết người giấu xác, nhất định phải tìm ra hung thủ, bắt hắn đưa ra trước công lý. Kẻ giết người còn hủy thi diệt tích này nhất định phải bị nghiêm trị!"

Nhìn tư thế tức giận đầy oai hùng của ông Vương còn ở trong TV, bà Vương nói: "Ông nói chuyện như vậy rất dễ đắc tội với người ta đó. Mọi người sống cùng một khu phố cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ông không thể nói chuyện uyển chuyển một chút sao?"

Ông Vương nói: "Bây giờ là phải tìm ra hung thủ, không cung cấp manh mối thì thôi, còn nói lung tung quỷ với không quỷ lên đó. Đến lúc đó mọi người đều thảo luận toàn những câu chuyện ma quái đó. Bà có thể nhịn, nhưng tôi không nhịn nổi."

Đúng là như thế, lúc này dư luận còn đang quan tâm, nên chú ý chính là vụ án giết người giấu xác này, mà không phải mấy sự kiện ma quái. Có điều có mấy sự kiện ma quái làm nền, cũng càng khiến cho người khác nảy sinh lòng hiếu kì tìm kiếm cái lạ. Sự tình lộ ra càng lớn, cũng không tin kẻ sát nhân sẽ không biết.

Tiểu Vương nhìn ba mình nói: "Ba, ba đừng kích động, cẩn thận huyết áp đó."

Ông Vương nói: "Ta đây không phải là sợ thi thể đó chính là của ân nhân đã cứu chúng ta kia sao? Nếu thật sự là như vậy, thì thật khiến người ta khổ sở mà."

Cháu trai vội vã túm áo ông nội nói: "Có phải là chị hay không vậy ông? Chị thật là đáng thương."



Tiểu Vương: ". . ."

Thôi, xem như anh không có hỏi đi.

. . .

Giang Thiên và đội trưởng cố gắng trấn định uống vài ngụm nước sôi, lau mồ hôi trên trán, anh đẩy tôi tôi đẩy anh mãi, cuối cùng vẫn là nói rõ ý đồ đến. Bọn họ là vì vụ án Từ Anh bị giết mà đến.

Ồ, hóa ra Bính Bính tên thật là Từ Anh, tên này cũng thật là dễ nghe nha.

"Hiện trường vụ án nghiêm trọng này đã bị phá hủy không biết bao lâu rồi, chúng tôi cũng không tìm được chứng cớ gì khác ở ở hiện trường, chỉ biết cô Từ Anh mất tích từ bốn năm trước, vẫn luôn không tìm được người. Bởi vì trước kia từng có duyên gặp qua cô Từ Anh một lần, liền nghĩ cô ấy có thể là ở cùng Cố đại sư ngài, cho nên chúng tôi mới muốn đến hỏi một chút về quá trình vụ án của cô ấy, vừa tiện cho chúng tôi điều tra, vừa có thể nhanh chóng truy bắt hung thủ thật sự về quy án."

Vậy đương nhiên là rất tốt, quả thực là không mưu mà hợp với ý tưởng của đám quỷ nhỏ. Có lời khai của người bị hại, tìm ra phạm nhân còn không dễ dàng sao?

Trong lúc nhất thời, tất cả đám quỷ đều nhìn về phía Bính Bính đang ngồi dưới đất gặm ngọn nến.

" Bính Bính cô có còn nhớ rõ là ai giết cô không? Cô mau nói ra nỗi oan của cô đi, lúc này có đồng chí cảnh sát làm chủ giúp cô đó nha!"

"Đúng thế, không thể để tên phạm nhân đó nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!"

" Bính Bính , Bính Bính ?"

" Bính Bính tại sao cô không nói chuyện?"

". . ."

Thật ra dù là đồng chí cảnh sát hay là đám quỷ, đều nghĩ đẹp lắm, nhưng bọn họ quên mất một chuyện, chính là Bính Bính không nói câu nào.


Mặc cho người khác nói cái gì, hỏi cái gì, cô cũng chỉ sầm mặt gặm nến, tròng mắt xám trắng không nhúc nhích, một chữ đều không nói, nhưng ăn cũng khá nhiều.

Việc này khó rồi đây.

Cố Phi Âm nhìn chằm chằm Bính Bính vài lần, cũng không rõ cô ấy là không biết nói hay là không muốn nói. Cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cô ấy không nói lời nào."

Giang Thiên sửng sốt một lát, nói: "Xin lỗi, yêu cầu của chúng tôi đối với cô Từ Anh quả thật có chút quá đáng."

Đội trưởng cũng gật đầu theo. Từ Anh là người bị hại, xác chết lại thê thảm như thế, khi bị giết khẳng định vô cùng sợ hãi đau khổ. Bắt cô nhớ lại chuyện đã xảy ra lần thứ hai không khác nào lại bị thương tổn lần nữa. Tuy rằng hiện giờ cô đã là quỷ, nhưng quỷ cũng có cảm giác, ai nói cô sẽ không sợ hãi không đau lòng chứ?

Nữ quỷ áo đỏ vứt sợi roi dài đi, đến ngồi xuống bên cạnh cô gái tóc dài : "Là do Bính Bính không muốn nói đi? Tôi còn chưa thấy qua con quỷ nào bị câm. Cho dù khi còn sống là người câm, sau khi chết cũng có thể nói chuyện."

Bởi vì quỷ quái không giống với nhân loại. Nhân loại một khi thiếu hụt bộ phận nào đó, thì chính là trí mạng, hơn nữa không có cách nào xoay chuyển. Quỷ quái thì không như vậy, bọn họ vốn được ngưng kết từ những mảnh linh hồn bay lơ lửng trong hư vô. Dù không có chân, tu hành thêm vài năm cũng có thể lại ngưng tụ ra chân được. Bởi thế cho nên việc không thể nói chuyện này thật sự không phải vấn đề lớn.

Nguyên nhân lớn nhất, có thể là do chính Bính Bính không muốn nói chuyện. Còn điều gì khiến cô không muốn nói, thì rất khó đoán.

Cố Phi Âm tự nhiên cũng biết như vậy, bởi vì cô cũng chưa thấy qua con quỷ câm nào. Trước kia Bính Bính và bà lão không nói lời nào cô cũng không quá để ý. Quỷ không muốn nói thì thôi, cô cũng không phải là loại người chuyên chế gì mà ép cô ấy phải nói chuyện. Lúc này đương nhiên cũng như vậy, "Nếu không muốn nói, vậy viết ra đi."

Đây chính là một ý kiến hay! Không dùng miệng nhưng không phải là còn có tay sao?

Đám quỷ kích động lên: "Mau mau mau, lấy giấy bút ra đây!"

"Trong nhà cô chủ cho thuê nhà có giấy bút sao?"

"Có nha."

Cố Phi Âm trả lời một câu, "Trong ngăn kéo trong phòng của tôi ấy. Trước kia tôi mua rất nhiều giấy bút còn thừa một ít không dùng hết, các cậu ai đó đi lấy đi."
s


Quỷ không đầu chạy nhanh nhất: "Tôi đi lấy tôi đi lấy!"

Giang Thiên cùng đội trưởng đơ ra một lát, để, để cho quỷ viết chữ kể lể oan tình ư? Tình tiết này đại khái cũng chỉ có điện ảnh mới có thôi chứ. . .

Có điều cũng đúng thôi, quỷ cũng có đây rồi, huống chi quỷ cũng đã từng là người, từng tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc, biết viết chữ không phải là rất bình thường sao? Không có gì đáng ngạc nhiên hết.

Rất nhanh, Giang Thiên cùng đội trưởng liền nhìn thấy một tờ giấy A3 trắng tinh và một cái bút bay ra. Nột cơn gió âm thổi qua, thẳng tắp dừng ở trên mặt bàn trước mặt bọn họ. Bọn họ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, chà xát lòng bàn tay đầy mồ hôi, tâm tình có thể nói là vô cùng phức tạp.

Từ khi Bính Bính ôm ngọn nến ngồi xuống trước bàn, đám quỷ khắp phòng và ba nhân loại đều tha thiết chờ đợi cô cầm bút. Chỉ thấy chiếc bút kia dừng trên không trung trong chốc lát, cạch một cái, rơi xuống mặt bàn, thuận theo mặt bàn lăn vài vòng.

". . . ?" Giang Thiên cùng đội trưởng đồng loạt nhìn về phía Cố đại sư. Cố đại sư lúc này dùng vẻ mặt âm trầm nhìn vào một khoảng không, sâu kín nói, "Tôi nhớ cô biết viết chữ nha, sao giờ lại không viết?"

Dáng vẻ kia, nếu là người không liên quan nhìn tới, không chừng có thể cho rằng cô mắc bệnh thần kinh.

"Sao vậy? Cô Từ Anh vẫn là không muốn đối mặt sao?"

"Ừm."

". . ."

Cố Phi Âm nói: " Bính Bính không nói là ai, các cậu có biện pháp khác để tìm hung thủ không?"

Giang Thiên nói: "Chúng tôi sẽ cố hết sức đi điều tra tìm chứng cứ. Trước hết tìm hiểu một chút chuyện khi cô Từ Anh còn sống, xem xét quan hệ trong gia đình và mối quan hệ ngoài xã hội của cô ấy, hẳn là có thể tìm được điểm khả nghi. Chỉ cần hung thủ còn ở đó, nhất định có thể bắt được hắn."

Đội trưởng nói: "Lại nói, chỉ cần hung thủ trong lòng có quỷ, nhớ nơi giấu xác, khẳng định hắn sẽ luôn chú ý tình huống tòa nhà bỏ hoang . Chuyện đào ra thi thể trong tòa nhà bỏ hoang căn bản không phải bí mật gì, sớm đã có truyền thông đến làm phỏng vấn. Tôi nghĩ hiện tại hắn có lẽ đã biết chuyện thi thể bị công nhân đào ra rồi."

Giang Thiên nói: "Không sai, chỉ cần đối phương biết, khẳng định sẽ có hành động gì đó. Trong khoảng một hai ngày tới chúng tôi sẽ tới thăm viếng người thân bạn bè của cô Từ Anh, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối hữu dụng."