Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết - Chương 41: Ta chỉ cần người khác phải tự thích ứng với cách làm của ta





Edit + beta: Tử Linh


Ngọc Hữu Đường thở dài, cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được."


Nàng giơ tay, định tháo chụp tai ra trả lại cho hắn, tay vừa mới chạm vào liền cảm nhận được một đám lông xù xù ấm áp sờ rất thích, cứ thế một hồi, cuối cùng không tháo nữa.


Tạ Hủ đứng ngoài cửa sổ nhìn, trong mắt đầy ôn nhu...


Một lát sau, hắn giơ tay, bế Ngọc Hữu Đường ra từ cửa sổ. Hắn không lập tức thả nàng xuống đất mà bế nàng như đứa nhóc vậy, ôm eo nàng, để nàng bám vào bả vai hắn*.


*không phải bế công chúa


Khí nóng phọt lên đầu, Ngọc Hữu Đường tiện tay véo cổ hắn, tức điên: "Thả ta xuống."


Tạ Hủ nghe lời, thả nàng xuống, nói: "Chỉ có ôm như vậy, nàng mới có thể cao bằng ta."


"..." Ngọc Hữu Đường cảm thấy chiều cao của mình bị sỉ nhục, vặn hỏi: "Cần cao như vậy để làm gì, hay là thấy chướng mắt?"


Tạ Hủ cụp mắt nhìn búi tóc trên đỉnh đầu nàng, giơ tay ra: "Tuyết trơn, cầm tay ta."


Ngọc Hữu Đường vênh mặt quay sang chỗ khác: "Ta cũng không phải không tự đi được, ai cần ngươi cầm tay..."


Tạ Hủ nói: "Không bắt nàng cầm tay ta," hắn lại cầm ống tay áo của tay kia lên, hỏi nàng: "Cầm cái này, có được không?"


Ngọc Hữu Đường nhìn nhìn rồi lại quay sang chỗ khác, mãi không động đậy.


Tạ Hủ nghiêng người, giữ cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: "Linh Lan, ta đã rất nhẫn nại rồi."


Khi hắn nói, hơi thở lượn lờ như sương, giống như tuyết đang thở dài.


Sau đó, không chờ Ngọc Hữu Đường đáp lại, hắn dùng một tay vác nàng lên, đặt trên vai, cái tư thế này chẳng hề thoải mái tẹo nào, bụng Ngọc Hữu Đường tì vào vai hắn, vô cùng khó chịu.


Hắn không nhanh không chậm nói lời uy hiếp: "Cho nàng ba lựa chọn, một, vác thế này; hai, bế ngang*; ba, để ta cõng."


*bế công túa :')


Ngọc Hữu Đường đấm bùm bụp vào lưng hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Tạ Hủ, ngươi nói tiếng người có được không? Sao không để cô tự đi hả?"


Tạ Hủ bị nàng đấm như điên nhưng vẫn chẳng xi nhê gì, bình thản giải thích: "Mặt đất trơn tạm thời không xét đến. Nhưng tuyết phủ sắp ngập cả mắt cá chân, hàn từ chân lên, nàng còn đang phải điều dưỡng, những chi tiết nhỏ này không thể coi thường."


Ngọc Hữu Đường: "Vậy ngươi cũng không được ép buộc ta!"



Tạ Hủ nghe vậy, đổi từ vác sang ôm, để Ngọc Hữu Đường ở trong ngực cao bằng mình: "Rốt cuộc nàng khó chịu cái gì?"


"Ta rất đáng ghét sao?" Hắn dùng ngón tay cái vuốt nhẹ má nàng, hỏi.


Ngọc Hữu Đường nói: "Ta không ghét ngươi, ta là ghét bị ép buộc."


"Ta đã cho nàng ba lựa chọn."


"Nhưng ta muốn tự mình đi."


"Không được.""Ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy, chính là tốt với ta? Ngươi quá lắm, Tạ Hủ. Cái gì mà bảo vệ, rõ ràng là ép buộc, ngươi lúc nào cũng như vậy, mười năm, mười năm qua ngươi không hề thay đổi chút nào, ngươi cho rằng ngươi đúng sao?" Ánh mắt bức người nhìn thẳng vào hắn, Ngọc Hữu Đường đột nhiên cười nhạt: "Ha ha, ngược lại thì có, ngươi vừa tự đại vừa ngông cuồng, luôn tự cho mình đúng. Để ta nói cho ngươi biết, ngươi tự cho mình bảo vệ không chút sơ suất, nhưng thực tế chính là để tự thỏa mãn chính bản thân ngươi mà thôi. Những điều ngươi làm, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy phiền, cực kỳ ngột ngạt. Ngươi tự vấn lòng đi, ngươi có từng để tâm đến cảm thụ của người khác bao giờ chưa?"


Tạ Hủ rất chuyên chú nghe, nghe xong cũng không có vẻ đặc biệt, chậm rãi mở miệng.


Hắn cách Ngọc Hữu Đường quá gần, giọng nói trầm thấp như lẫn gió tuyết, lạnh lẽo vang vang, qua chụp tai, tí nữa thì làm Ngọc Hữu Đường choáng váng:


"Ta lớn hơn nàng mười mấy tuổi, những năm này cũng không phải sống vô ích, ta tự nhiên biết rõ hơn nàng, như thế nào với nàng mới là tốt nhất."


"Ta không cần phải để tâm suy nghĩ của người khác, ta chỉ cần người khác phải tự thích ứng với cách làm của ta."


"Mười năm, nàng còn không thích ứng, không sao."


"Còn có hai mươi năm, ba mươi năm, cả đời, để mà thích ứng."


Nói những câu này, hắn ôm Ngọc Hữu Đường chặt hơn, thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng lập tức giãy dụa, nhưng bị hắn kìm kẹp, cùng nhau đi vào không gian phủ đầy tuyết trắng.


Hồng y nam tử ôm bạch y thiếu nữ đi nhanh, xuyên qua một rừng hoa mai đỏ rực, tuyết rơi tung tóe, làm mờ mắt mọi người.


Tất cả hạ nhân, nha hoàn quét tuyết trong đình viện ở Đào phủ đều dừng mọi việc lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt cảnh tượng này rất lâu...


Cho đến tận khi hai người biến mất khỏi cửa lớn phủ đệ.


= . . =


Tây Hồ, Tiểu Bạch tháp.


Khi tiên đế còn trẻ đã từng du thuyền đến Dương Châu, khi đến đây đột nhiên hứng trí đưa ra đề xuất nên xây ở đây một tòa Bạch tháp. Hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, ai ngờ Dương Châu phú thương đi cùng---- tổ phụ Đào Viêm nghe lại để trong lòng, vị thanh niên buôn muối này thức trắng cả đêm, suốt đêm chỉ đạo xây nên tòa tháp mà tiên đế nói.


Sáng sớm ngày hôm sau, tiên đế đẩy cửa sổ, kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch tháp mơ hồ trong rừng, đại hỉ, không khỏi khen ngợi: "Người Dương Châu buôn muối phú giáp thiên hạ, quả thực danh bất hư truyền."


Hôm nay, nơi Ngọc Hữu Đường bị Tạ Hủ ôm vào chính là chỗ này.



Tháp xây rất tinh xảo, trên cùng có một căn phòng, bốn phía đều là cửa gỗ hình tròn, đóng chặt, không có chút gió lọt.


Tạ Hủ đi dọc theo cầu thang cẩm thạch, mãi đến tận khi đến nơi mới để Ngọc Hữu Đường xuống.


Nàng trước sau vẫn cau mày, sau khi được đặt xuống, đang định phủi phủi tay áo nhăn nhúm, thì tay đã bị Tạ Hủ nắm chặt, vững vàng ấm áp bao bọc...Hắn kéo nàng đi tới bên tường, kéo thanh cài cửa, đẩy hai cánh cửa nửa hình tròn ra.


Trong nháy mắt, gió thoảng mang theo tuyết đọng trên ngọn cây, cuốn vào bên ngoài, từng bông như những cánh hoa lê rơi rơi, rơi lên vai, lên tóc hai người, tức khắc tan ra, không còn tăm hơi.


Ngọc Hữu Đường muốn giẫy khỏi tay Tạ Hủ, thế là bị nắm chặt hơn, hắn đứng bên cạnh nàng khẽ khuyên bảo: "Đừng để tức giận cô phụ khung cảnh này."


Ngọc Hữu Đường nghe vậy, xoay đầu nhìn hắn, khi hắn nói, cũng không có quay đầu nhìn nàng mà nhìn ra bên ngoài, sắc mặt ôn hòa dịu dàng.


Ngọc Hữu Đường cũng nhìn theo ánh mắt hắn, ngẩn người...


Đứng ở đây, quang cảnh Tây Hồ thu hết vào trong mắt.


Mặt hồ đóng thành băng, quanh co khúc khuỷu, kiều diễm trải dài... Ngũ đình cầu, Điếu Ngư Đài* trên nền tuyết, tuyết đọng dày trên mái cong cong, trong hồ lại có hai câu cầu, điêu khắc nguyệt vân... Mà rừng cây đã từng xanh ngát xung quanh bờ hồ giờ đây tuyết phủ trắng xóa, như ngọc Quỳnh Chi phát ra ánh sáng dìu dịu, gió thổi, tuyết trên cành bay bay như nhưng cánh hoa trong gió...


*chỗ câu cá


"Đẹp không?" Tạ Hủ đột nhiên hỏi.


Ngọc Hữu Đường thu ánh mắt, nhàn nhạt đánh giá: "Cũng được."


Tạ Hủ nhìn nàng, chỉ có thể nhìn thấy trường mâu đen tuyền dưới hàng mi dày, trên mặt không thấy có chút cảm xúc hay rung động gì.


Hắn chuyển từ nắm sang chụp, mười ngón đan xen, rồi giơ lên bên môi, hôn mu bàn tay nàng, nói: "Nếu nàng thích, sau này mỗi mùa đông đều dẫn nàng đến xem."


Thái dương Ngọc Hữu Đường giật một cái, thừa dịp hắn lơ là, rút phắt tay về, duỗi tay mấy cái: "Tạ tiên sinh, uổng ta còn tôn trọng gọi ngươi một tiếng tiên sinh, ngài có chút tự trọng nào không?"


Tạ Hủ: "Vậy thì nàng có thể gọi hẳn tên ta, hoặc gọi Trọng Dung."


Ngọc Hữu Đường: "Ta không muốn gọi vậy."


"Nàng thực sự thích gọi là Tạ tiên sinh, thì ta cũng không ngăn cản."


"...Mặt quá dày..."


Chữ "rồi" còn chưa ra khỏi miệng, Tạ Hủ đã cúi xuống ngăn cái miệng nhỏ, nụ hôn này không hề có chút thô bạo cưỡng ép, chỉ mút ngậm cánh môi hồng thiếu nữ, lưỡi không hề xâm nhập tẹo nào, bao ôn nhu, tôn trọng cùng thương yêu.


Trong đầu Ngọc Hữu Đường trống rỗng, nhất thời quên đẩy hắn ra.


Tạ Hủ dường như sợ nữ hài phản kháng, thế là nhẹ nhàng lắm lấy hai tay Ngọc Hữu Đường. Sau đó tiến lên một chút, hai người dựa sát vào nhau, hôn lâu khiến hơi thở Ngọc Hữu Đường từ từ biến đổi, lông mi nam nhân hơi chạm vào mặt nàng*, xúc cảm chân thực mãnh liệt... Rồi, Tạ Hủ không kìm kẹp tay nàng nữa, cũng buông môi nàng ra.


*hôn nhau mà lông mi chạm vào mặt được hả các bạn =.,=? Ai từng trải nói nghe với :v. Không có kinh nghiệm edit mấy cảnh này thật khó quá :v. Nhân tiện, PR luôn, chương 45 hình như là chương H (thấy tác giả để chữ đỏ rồi khóa lại chứ cũng chưa đọc thử, hóng ghê :v)


Hắn đứng thẳng người, tay đặt trên đầu Ngọc Hữu Đường, nói: "Xem qua tuyết, cũng hôn qua tiểu cô nương."


"Quả thực trẻ ra không ít." Trong giọng khó nén ý cười.


Ngọc Hữu Đường: "..."


Tạ Hủ buông tay trên đầu Ngọc Hữu Đường xuống, nói: "Đi thôi." Sau đó chắp tay đi về phía cửa phòng.


Đi được mấy bước, sắp đến cửa rồi nhưng vẫn không thấy thiếu nữ đuổi theo, hắn dừng lại quay đầu nhìn.


Thì thấy dáng người Ngọc Hữu Đường đơn độc trong màn sương mờ ảo, bên ngoài sáng chưng, nhưng sắc mặt thiếu nữ âm trầm khó chịu.


Tạ Hủ thấy vậy, sắc mặt vô cùng nghiêm tức, bước nhanh quay lại, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"


Ngọc Hữu Đường thế nhưng lại đẩy hắn ra, mạnh khủng khiếp, Tạ Hủ chưa chuẩn bị, lảo đảo lùi về sau một bước, Ngọc Hữu Đường lúc này mới nhìn thẳng về phía trước, đi thẳng về phía cửa.


Nàng đi rất kỳ quặc, mỗi bước tựa hồ như rất gian nan.


Đột nhiên, nàng không đi nữa, lông mày xoắn chặt, sắc mặt đại biến, nháy mắt xám trắng như cành khô, sau đó nàng ôm bụng, ngồi xổm xuống đất.


Tạ Hủ rất lo lắng, nhanh chân chạy đến ngồi xổm xuống cùng, bắt mạch cho nàng, thiếu nữ lại thò hai tay cạy tay hắn ra.


Hai má đỏ rực như lửa.


Tạ Hủ thấy nàng như vậy, trong lòng cũng hiểu đại khái---- đứa nhỏ này.... chắc là có kinh nguyệt rồi...


Tác giả có lời muốn nói: nữ chủ chương sau trải qua đau bụng kinh ...


Ta không bị đau bụng kinh nên không biết cảm giác đó như thế nào, có chút vướng mắc... Trước, viết mấy lời này: Chúc các bạn gái đọc truyện, kinh nguyệt mãi mãi bình thường, không đau bụng kinh! Tháng tháng thoải mái!!


Cảnh Tây Hồ tuyết đồ, là người Dương Châu, viết cảnh cố hương, cảm giác thật không tệ!


Cảm tạ các em gái đã bình luận, hôn nhẹ =3=


Editor: :v editor cũng không bị đau bụng kinh, cũng chúc các bạn gái đọc truyện luôn luôn vui vẻ trẻ khỏe, cũng hôn nhẹ =3=.