"Sát khí."
Sát khí trên người đối phương đánh tới, đè nén làm hắn có chút thở không ra hơi.
Lâm Phàm lui về hướng một góc lui đi, dựa tường để giữ vững trường đao, làm bộ trấn định, soạt một tiếng, rút đao ra.
"Nơi này quá chật, ra ngoài đánh."
Cũng không đợi thích khách nhiều lời, trực tiếp đẩy cửa mà chạy. Kì thực, trong lòng hắn hoảng đến không xong, lúc nào cũng cảnh giác thích khách, nếu trực tiếp đánh tới thì tình huống có chút không ổn. Vừa ra khỏi cửa, hắn liền chạy đến hậu viện, một bên chạy một bên gào lên.
"Có thích khách, người đâu mau tới đây mau, đều chết đi đâu hết rồi."
Hưu!
Bên tai có thanh âm truyền đến, còn chưa kịp có phản ứng, đoản kiếm sượt qua cắt đứt một lọn tóc dài, cắm sâu vào tường vây của hậu viện. Mồ hôi lạnh từ trên trán Lâm Phàm lăn xuống. Thích khách lần này có chút không giống lần trước, giống như đến thật, cảm giác cận kề cái chết làm cho người ta có cảm thấy kinh hoảng.
"Cha, người rốt cuộc có biết con trai người đang bị người khác xử lý không."
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới làm con cháu phú gia thì luôn phải đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy, ngẫu nhiên một lần gặp phải thích khách cũng coi như xong rồi, nhưng bây giờ căn bản là thích khách mỗi ngày đều đến, như thế này chẳng phải không để cho người ta sống ư.
Bên ngoài, hộ vệ nằm la liệt dưới đất, không nhúc nhích, chẳng biết là sống hay chết.
Đột nhiên!
Sau lưng một đạo hàn quang đánh tới, nhằm thẳng vào đầu. Lâm Phàm lăn tròn dưới đất, trường đao trong tay trực tiếp chém ngang ra, “keng" một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, trường đao cùng đoản kiếm trong tay thích khách đụng vào nhau. Một cỗ nội lực cực mạnh đánh tới.
Ầm!
Hắn bị cỗ nội lực này chấn đến cánh tay đều run rẩy, liên tục lùi lại muốn cùng thích khách bảo trì khoảng cách nhất định. Trong chớp mắt, lúc hắn vừa ổn định cơ thể, thích khách lại xuất hiện ngay trước mặt, đoản đao trong lòng tay xoay tròn hướng về cổ hắn đánh tới. Tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh. Dù hắn đã đem Hổ Sát Đao Pháp tu luyện tăng lên tới cảnh giới tối cao, thế nhưng tại phương diện kinh nghiệm chiến đấu thật sự là quá bạc nhược.
Bản năng thân thể phản ứng, trước nguy cơ lớn, bộc phát ra tiềm năng kinh người. Có thể coi là như thế, trên cổ còn lưu một đạo vết thương, máu tươi tràn ra.
Rất nông! Chính là bị thương ngoài da.
"Thực sẽ chết người."
Lâm Phàm sờ vết thương, không phải rất đau, đây là nguyên nhân cùng thể phách tăng lên tới Võ Đạo Tam Trọng, đối thương thế tăng lên độ nhẫn lại.
Hắn bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Đây là đánh thật. Nơi này là hậu viện Lâm Phủ, hẳn là rất dễ dàng có được an toàn, nhưng không rõ vì sao Lâm Phàm lại có cảm giác trong hậu viện này không có chỗ cho hắn ẩn thân.
Đối phương có thể trong thời gian ngắn nhất, xuất hiện ở bên cạnh hắn.
"Nhất định phải nghiêm túc, nếu như chủ quan, bị thích khách giết chết, như vậy thật là thiệt thòi lớn."
Lâm Phàm nắm chặt thanh đao trong tay, đè thấp thân thể, đem tất cả sơ hở co lại đến phạm vi nhỏ nhất.
Hổ Sát Đao Pháp mặc dù là đao pháp phổ thông nhưng cũng là cơ bản, Phản Phác Quy Chân chính là dùng phương thức đơn giản nhất tạo thành sát thương lớn nhất.
Ầm!
Ngay khoảnh khắc hắn ngây người, thích khách hướng về hắn đánh tới, đoản đao trong tay dưới ánh trăng chiếu rọi lóe ra u quang.
"Chỉ hy vọng động tĩnh ở nơi này, có thể gây chú ý đến người khác."
Lâm Phàm hít sâu một hơi, theo sau gầm nhẹ một tiếng.
"Hổ Sát."
Không phải nội lực rất hùng hậu truyền vào trường đao trên tay, một đầu Hắc Hổ gầm thét, bổ một đao về phía thích khách.
Keng keng!
Cùng đụng vào một chỗ, bên trong hậu viện, âm thanh nặng nề truyền đến.
"Quá chậm, đều là sơ hở."
Ngay khi Lâm Phàm tưởng có thể chống đỡ, thích khách mở miệng ra nói, âm thanh rất âm trầm, ngay sau đó chỉ thấy thích khách nghiêng người, đoản đao sắc nhọn, thuận theo trường đao cắt đi, mãi cho đến chuôi đao, theo sau chếch lên.
Xoạt xoạt!
Y phục bên hông của Lâm Phàm bị xé rách, bay xuống, máu tươi tràn ra, nhiễm đỏ y phục.
Ui da! Đau quá.
Cảm giác đau đớn của da thịt bị chém rách, khiến Lâm Phàm nhíu mày lại. Tên thích khách này thật không nương tay, trực tiếp từ phía sau đánh tới, đây là muốn đâm phía sau lưng, nếu như bị đâm trúng hậu quả khó mà lường được, nhất là tạo thành vết thương chí mạng.
"Đáng giận."
Lâm Phàm gầm nhẹ, mạnh mẽ quay đầu lại, dựng thẳng trường đao trong tay lên, “keng" một tiếng đỡ được thanh dao trên tay đối phương.
Ầm!
Nội lực đối phương quá mức hùng hậu. Nội lực bạo ra thật sự quá mạnh.
Lâm Phàm trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, sau lưng đụng vào gạch xanh, cảm thấy đau đớn nóng bỏng.
"Thật mạnh, thực lực đối phương mạnh hơn nhiều so với bản thân."
Tăng điểm!
Vào giờ phút như thế này, hắn không nghĩ được nhiều, trực tiếp đem điểm nộ khí gia tăng vào nội lực.
Nội lực: 90 (võ đạo tam trọng)
Đồng thời tăng lên Tử Dương Tứ Thánh Kinh.
Tiêu hao: 1000 điểm nộ khí.
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Nhị trọng thiên)
Khi sau khi tăng điểm lên, tự thân cảm thấy có sự thay đổi kinh người, loại nội lực hùng hậu trong cơ thể kia bắt đầu mạnh lên. Nội lực của Tử Dương Tứ Thánh Kinh tự động xoay chuyển, vậy mà lại có công hiệu khôi phục vết thương.
Thích khách cảm thấy có chút dị thường, hắn phát hiện Lâm Phàm tự thân biến hóa.
Đây là đột phá?
Chỉ cần thử một lần liền có thể nhìn ra.
Ầm!
Thích khách đè thấp thân xuống, giống như phi yến, áp sát nền gạch xanh trực tiếp công thẳng vào Lâm Phàm, đoản đao trong tay được bao quanh bởi lớp quang mỏng yếu.
"Quá đáng."
Lâm Phàm tức giận, một đao chém tới. Đao này xuất ra so với lần trước có sự khác biệt lớn. Một lớp ánh sáng tím cuộn quanh trên lưỡi đao, mặc dù có chút mỏng yếu nhưng tồn tại thực lực, uy lực tản phát ra so với lần trước mạnh rất nhiều.
Keng keng!
Va chạm cùng một chỗ. Lâm Phàm phát hiện ra nhát đao vừa xuất ra kia so với lúc trước cường đại hơn nhiều, không có loại cảm giác vô pháp kháng cự.
Thích khách mang mặt nạ, động tác dừng một chút, đối kẻ mạnh mà nói, đây chính là sơ hở. Nhưng đợi một hồi, Lâm Phàm lại không phát hiện ra chỗ sơ hở.
Dưới lớp mặt nạ, tên thích khách biểu lộ có chút tức giận, đoản đao trong tay hơi chấn động một chút, trực tiếp chấn rung đoản đao, sau đó cánh tay vung lên, đao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực, lại có máu tươi trào ra.
"Rất đáng tiếc, ngươi vừa mới đột phá làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, ta đã lộ ra sơ hở nhưng ngươi thật sự là không biết trân trọng sơ hở này."
Thích khách không nói nhảm với Lâm Phàm, đoản đao trong tay giống như độc xà, mờ mịt vô tung, khó mà xác định sẽ từ nơi nào đi ra.
Rất lâu sau!
Lâm Phàm một tay chống đất, thở phì phò, trên người có rất nhiều vết thương, máu tươi nhiễm đỏ y phục. Hắn đã tận lực, nhưng căn bản không phải là đối thủ của thích khách.
Đột nhiên. Phương xa truyền đến thanh âm.
"Tên thích khách đáng chết, dám đến Lâm Phủ làm càn."
Chỉ thấy Ngô lão đánh tới, năm ngón tay mở ra, hướng về thích khách chộp tới.
Thích khách nhìn Lâm Phàm một chút trong nháy mắt hắn đã biến mất tại chỗ.
"Ta sẽ còn lại đến."
Ngô lão rơi xuống bên cạnh Lâm Phàm, nói: "Công tử, người không sao chứ."
Lâm Phàm toàn thân mồ hôi thấm ướt, thở hổn hển, nói: "Ngươi nhìn ta với bộ dạng này, giống người không việc gì sao?
"Ta đánh lâu như vậy, ngươi làm sao bây giờ mới tới."
Vừa dứt lời! Thể lực tiêu hao quá nhiều, trực tiếp đã hôn mê.
. . .
Thư phòng.
Lâm Vạn Dịch hỏi: "Nghịch tử kia thế nào rồi?"
Ngô lão trả lời: "Đã được hạ nhân chăm sóc, vì thoát lực nên tạm thời hôn mê."
Sau đó dường như đã nghĩ ra điều gì.
"Lão gia, lần này người ra tay cũng quá hiểm ác đi."
Hắn thật không nghĩ tới lão gia lại không chút nương tay nào, vậy mà làm cho công tử toàn thân bị thương nhiều như vậy, mặc dù đều là thương ngoài da nhưng mất máu quá nhiều cũng nguy hiểm tính mạng.
Lâm Vạn Dịch mặt không chút thay đổi nói: "Chỉ có lúc ở ranh giới sống chết, thì năng lực bản thân mới đột phá cực hạn, các loại ám sát trước đây tên nghịch tử kia đã có kinh nghiệm rồi, nhưng hiện tại chỉ có biện pháp ám sát nguy hiểm đến sống chết mới có thể làm hắn coi trọng."
"Hiệu quả không tồi."
"Đột phá trong chiến đấu."
Ngô lão chỉ có thể cầu nguyện công tử chống đỡ được. Lão gia lần này là làm thật đây.