"Có lẽ bổn công tử có thể đánh lại được đối phương."
Giao thủ hơn mười chiêu đối phương đã bị mình áp chế, hắn vốn dĩ là muốn nhân cơ hội mà khiêng Cẩu Tử dùng tốc độ nhanh nhất để chạy sau đó kêu gọi cứu viện, nhưng đánh rồi lại đánh liền phát hiện tình thế này mình cũng có thể đánh thắng.
Ngô lão chính là đang cho công tử chiếm ưu thế, thực lực của công tử thực sự không tệ, tuy so với các bạn đồng lứa thì không tính là gì nhưng so với tam tiểu tử kia của Viên gia mà nói thì vẫn lợi hại hơn nhiều.
Đột nhiên Lâm Phàm phát hiện là tình huống có chút không đúng lắm, tốc độ thích khách ở trước mắt này nhanh hắn lên khiến người khác cảm thấy sự biến hóa này rất kỳ diệu.
Roạt! Tàn ảnh lóe lên chạy qua, Lâm Phàm lui một bước hướng về phía sau tránh đi, bàn tay của thích khách tựa như là mũi đao sắc bén từ chỗ cổ xẹt qua. Từ đó đến giờ hắn chưa từng cảm thấy cái chết lại gần đến như vậy, nếu như lúc nãy hắn chậm một bước thì bây giờ sợ đã thành cái xác rồi.
"Không tệ, nếu như chậm một chút ngươi sẽ chết chắc."
Thích khách lúc này mở miệng nói.
Trong lòng Lâm Phàm bắt đầu chửi loạn lên, hắn rốt cuộc đã đắc tội phải ai vậy, cả ngày từ sáng đến tối đều bị rình rập, có cho người ta sống nữa hay không đây.
Ở đây là Lâm gia, không phải nói lão cha nhà mình rất lợi hại sao, hắn đã đấu với thích khách tới mức này rồi mà lão cha sao vẫn chưa phát hiện ra vậy, chuyện này có chút không đúng lắm a.
Ngô lão thấy công tử trầm tư phảng phất giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó thì có cảm giác kinh ngạc lấy làm lạ, chẳng lẽ công tử đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Có lẽ lão gia cũng sắp xuất hiện rồi, nếu cứ như thế này thì nói không chừng công tử sẽ cân nhắc suy nghĩ mà thật sự phát hiện ra vấn đề không đúng.
"Kẻ nào dám hỗn xược ở Lâm gia, muốn chết sao?"
Phía xa có một đạo thanh âm truyền tới, Lâm Vạn Dịch đạp trên không trung bay đến.
Lâm Phàm nhìn thấy người đến thì mừng rơn lớn tiếng gọi: "Cha, mau tới cứu ta, con trai của người sắp bị thích khách hành chết rồi."
Thích khách lui về phía sau, cơ thể dừng lại trên không trung, bịch một tiếng liền biến thành một đám sương mù màu đen tan biến trong không khí. Sau khi đi rồi còn để lại một câu "Ta sẽ quay trở lại."
Lâm Vạn Dịch tiếp xuống chỗ đất bên cạnh Lâm Phàm nhíu mày cực kỳ nghiêm túc nói: "Không ngờ kẻ này lại chạy nhanh như vậy."
"Cha, hắn cứ đến thích sát như vậy mãi thì sau này ta phải làm sao? Ta không chịu nổi a."
Lâm Phàm nhìn thấy lão cha mình đến thì trong lòng không khỏi thở hắt ra. Xem ra thích khách thật sự không phải lão cha a, không đúng, nếu không phải là lão cha thì sẽ lấy mạng mình mất thôi, thả lỏng cái gì chứ.
Hắn vẫn luôn hoài nghi thích khách này là lão cha mình giả dạng nhưng xem tình huống hiện tại thì rõ ràng là không phải, đây là mình nghĩ sai rồi sao?
"Nếu không muốn bị thích sát thì bản thân phải mạnh lên, bất quá ngươi yên tâm ở trong Lâm phủ ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì cả, thực lực của đối phương mạnh hơn ngươi nhiều nhưng lại không thương tổn đến mạng của ngươi, xem ra hắn cũng không có ý đồ gì."
Lâm Vạn Dịch trầm trầm nói.
"Cha, hắn là ai?"
Lâm Phàm hỏi
Lâm Vạn Dịch nói: "Chuyện này phải bắt đầu nói từ mười mấy năm trước, năm đó...."
Lâm Phàm chỉ vì muốn biết rốt cuộc đó là ai nên nghe rất cặn kẽ, sau đó há hốc miệng ngơ ngác, nói: "Cha, ý người là mười mấy năm trước người thường đi gây sự đánh người ta nên bây giờ người ta trở lại để mắt tới ta sao?"
Lâm Phàm nói.
Đây là chuyện gì thế này, liên quan quái gì đến ta chứ, bổn công tử chuyện gì cũng không biết, chẳng hiểu ra làm sao mà phải cõng trên lưng họa của lão cha gây ra, nếu muốn tìm thì đi mà tìm đầu sỏ chứ. Chuyện này nói ra thì ai cùng phải đồng tình với bản thân mình.
"Cha nợ con trả, thiên kinh địa nghĩa, nghịch tử nhà ngươi thời gian gần đây gây không biết bao nhiêu phiền phức vậy thì cũng nên vì vi phụ mà gánh vác một phần chứ. Ngày mai ta sẽ lệnh cho hộ vệ trấn thủ phía ngoài sân viện, giờ ngươi về đi ngủ đi."
Lời vừa nói xong Lâm Vạn Dịch cũng trực tiếp rời đi, chỉ lưu lại mỗi mình Lâm Phàm đang đứng dưới bóng đêm.
Cha nợ con trả? Còn có cách nói này nữa sao?
Sau đó hắn đi đến bên cạnh Cẩu Tử vẫn đang nằm trong trạng thái hôn mê, "Hầy, Cẩu Tử, bổn công tử xem như là nhìn thấu ngươi rồi, sau này chỉ có bổn công tử mới có thể bắt nạt ngươi, kẻ nào dám bắt nạt người thì bổn công tử sẽ gọt cái đầu cẩu của hắn."
Nói xong, hắn khiêng Cẩu Tử lên đưa về phòng.
Công tử tự tay khiêng ngươi về, chuyện này ngươi có vinh hạnh đến cỡ nào biết không. Công tử nhà người khác chỉ sợ có khi ném luôn ngươi cho nằm bên ngoài, chờ ngươi tỉnh lại thì tự mà về phòng đó.
Thư phòng.
"Lão gia, công tử quả nhiên che giấu rất kỹ, nếu không phải ta thăm dò thì chỉ sợ mãi mãi cũng không biết."
Ngô lão sớm đã thay y phục thích khách, thực lực của công tử đã vượt quá dự đoán của lão.
"Hừ, ngoại công võ đạo tam trọng, nội công võ đạo nhất trọng, vẫn còn kém xa lắm."
Lâm Vạn Dịch nói.
Ngô lão cười, trong lòng lão gia vui vẻ nhưng miệng vẫn nói ra những lời đã kích người ta. Bất quá lão biết trong lòng lão gia đang vui hơn bất cứ ai.
"Đúng vậy lão gia, nô bộc theo sau công tử cũng không tồi, đối với công tử một lòng trung thành, gặp nguy hiểm cũng không lùi bước, có thể từ từ bồi dưỡng." Ngô lão nói.
"Ừm, chuyện này ngươi xem mà làm đi."
Lâm Vạn Dịch nói.
Ngô lão cười: "Xem ra sau này mỗi buổi tối lão nô đều phải có chuyện để làm rồi."
Sáng sớm, Lâm Phàm mở mắt gọi một tiếng: "Cẩu Tử"
Một lúc không lâu sau Cẩu Tử bưng chậu rửa mặt vào, nói: "Công tử, tối qua...."
"Không sao, đừng nghĩ đến chuyện tối qua nữa."
Lâm Phàm phất tay, hắn phải suy nghĩ cẩn thận một chút xem nên dùng biện pháp gì đối phó với tên thích khách này. Không thể cứ để cho hắn đến hành thích vào mỗi tối được, còn để cho người ta ngủ hay không.
Rửa mặt xong Lâm Phàm mang theo Cẩu tử đi thăm biểu đệ, vừa mới tới nơi thì nhìn thấy biểu đệ đang nhắm mắt đứng trong lạc viện. Giữa lúc hít thở thì thấy một làn khí đục tràn ra từ trong mũi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Châu Trung Mậu liền mở mắt ra, nói: "Biểu ca."
"Biểu đệ, thương thế đỡ nhiều chưa?"
Lâm Phàm hỏi
Châu Trung Mậu cười nói: "Tốt rồi, hôm qua ta hấp thụ tinh hoa của ba cây nhân sâm trăm năm để trị liệu thương tích, giờ đã khỏi rồi."
"Lợi hại, thương tích hồi phục thật bá đạo."
Lâm Phàm cảm thấy biểu đệ thật sự rất mạnh, thương thế kia nhìn tương đối nghiêm trọng nhưng không ngờ mới chỉ qua một đêm mà đã khỏi rồi. Xem ra công pháp tu luyện này cũng rất lợi hại.
"Biểu ca, hôm nay định đi đâu?"
Châu Trung Mậu nguyện ý ở bên cạnh biểu ca, việc huấn luyện hộ vệ phó thác cho người khác, có thể bồi bên cạnh biểu ca thì đối với hắn mà nói thì đây chính là chuyện vui vẻ nhất trong bao nhiêu năm qua.
"Không biết, cứ đi ra ngoài đã rồi tính tiếp, tối qua thích khách lại đến tìm, dọa biểu ca ngươi chết khiếp, may là biểu ca ngươi cũng có chút lợi hại mới không để thích khách đắc thủ."
"Không nói nữa, đi thôi, ra ngoài xem xem."
Lâm Phàm cũng không muốn nói nhiều thêm, tên gia hỏa thích khách này nói thật lúc đầu hắn luôn nghi ngờ đó là người mà phụ thân phái đến. Nếu không thì làm gì có thích khách nào rảnh rỗi tới hành thích mà không giết mình chỉ thích đánh mình chứ? Trải qua nghe chuyện lão cha tối qua kể hắn cũng coi như là đã hiểu thì ra kẻ này có mâu thuẫn với lão cha, đánh không lại lão cha thì liền tới bắt nạt con nhỏ là hắn đây.
Tiện nhân!
Lúc chuẩn bị ra cửa thì hắn nhìn thấy trần quản sự mang theo một chồng sách dày đi ra. Đây là đem cho Tần gia thôn và Trương gia thôn đăng ký.
Gần đây có hơi nhiều chuyện xảy ra, lương điền cũng được phân đi không ít, hành vi này của hắn làm cho Lương gia và Viên gia rất phẫn nộ thế nhưng lại không có ai tìm tới cửa cả, từ phương diện đó cho thấy nhà mình thực sư rất lợi hại.
Đi qua rất nhiều quầy hàng bán điểm tâm sáng thấy cũng rất ngon, bất quá Lâm Phàm phát hiện đồ hắn ăn thì những bình dân này đều không tính tiền, đây chính là tiếng lành vang xa nha, hưởng thụ thanh danh tốt đẹp.
Nhưng hắn là công tử phú gia sao có thể ăn cơm không trả tiền được, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì thanh danh này cũng mất hết sạch, nên hắn trực tiếp bảo Cẩu Tử trả tiền.
Lâm Phàm nghênh ngang đi trên đường lớn, những người dân xung quanh đều nhìn hắn. Chuyện ngày hôm qua bọn họ đều nhìn thấy cả, công tử Lâm gia và gia chủ Viên gia xung đột ở ngoại thành, tình cảnh đó nếu như không tận mắt nhìn thấy thì thật sự họ cũng không dám tin.