Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 24: 24: May Là Phản Ứng Nhanh A!




Lâm phủ, dưới nhà bếp.

Một nhóm đầu bếp đang run sợ đứng một bên.

"Công tử, để chúng ta làm đi, người muốn ăn cái gì chỉ cần nói một tiếng thì chúng ta đảm bảo nhất định sẽ làm được."

Các đầu bếp đều bối rối, thậm chí có người còn bị hành vi này của công tử dọa cho sắp phát ngốc rồi.

Đang yên đang lành thì công tử lại muốn xuống bếp tự tay nấu ăn, muốn ngăn cũng không ngăn được. Gia đình giàu có như vậy làm gì có chuyện để chủ tử xuống bếp chứ, chuyện này nếu mà bị biết được thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

"Không sao, mặc kệ ta, các ngươi làm việc của các ngươi đi."

Lâm Phàm cầm một cái xẻng trong tay, thao tác mạnh như hổ, bước đầu xử lý liền thấy màu đen sì đang được hình thành. Tay hắn đang run rẩy, hai chân cũng run theo, hiện tại hắn không phải là đang đói mà là đang thật sự hoảng.

Chính là lúc trước điểm nộ khí đột nhiên tăng lên đáng sợ.

"Nộ khí: +111."

"Nộ khí: +222."

"Nộ khí: +333."

"Nộ khí: +444."

"Nộ khí: +555."

"Nộ khí: +666."

"Nộ khí: +777."

Cuối cùng trực tiếp nhảy tới +888.

Trời ạ, không phải đang đùa chứ, này là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, hắn biết lão cha nhất định đã biết chuyện rồi, nếu như không phải lão cha thì còn có ai có thể tăng số điểm nộ khí này cho hắn cơ chứ.

888 điểm nộ khí đã là rất cao rồi, đạt đến mức điểm cao nhất của lúc bình thường, thật sự quá khủng bố. Lão cha nhất định đã tức đến mức muốn bạo phát, tuy không đánh chết tên nghiệt tử hắn nhưng nhất định cũng không khá hơn được chút nào.

"Lão cha, hy vọng món trứng cà chua này của ta sẽ có thể khiến người hạ thủ lưu tình."

Lâm Phàm chờ đợi.

Đầu bếp của nhà bếp đứng hết sang một bên nhìn thao tác nấu ăn của công tử mà không đành lòng nhìn thẳng, một đống hỗn loạn nát vụn. Nhưng bọn họ không dám nói, bọn họ cảm thấy hôm nay công tử có chút không giống bình thường, suy cho cùng thì từ trước đến nay công tử chưa từng có bộ dạng này.

Một phần trứng cà chua được xào xong.

"Công tử, để ta rửa nồi."

Đầu bếp vội vàng nói.

Lâm Phàm liền ngăn lại, nói: "Không cần, ta tự làm được, làm tiếp một phần canh trứng cà chua."

Đây không phải là lúc để đùa, đến cái thế giới này, trở thành một công tử phú gia, thuận tiện đem theo tiểu phụ trợ, cuộc sống cực kỳ sảng khoái. Người khác đều từng bước đi đến đỉnh cao, còn hắn chỉ cần sinh ra vốn đã nằm trên đỉnh rồi, không thể so sánh được.

Làm những chuyện kia dễ dàng sao?

Thực ra thì cũng không dễ dàng gì.

Những việc mà hắn làm, nói trắng ra đều là vì tương lai của Lâm gia, nhưng lão cha của hắn lần này tức giận không nhẹ, nếu hắn mà không làm chút chuyện biểu hiện, chắc chắn không xong với lão cha.

Các đầu bếp nhìn những món ăn của công tử làm thảm đến không chịu được, trứng sốt cà chua đều cháy khét thành một màu đen kịt rồi, về phần canh trứng cà chua thì đó là cái quỷ gì vậy?

Trong nhà bếp đao quang kiếm ảnh, chỉ có một người đang bận rộn tới tấp nhưng lại giống như là một bãi chiến trường.



Một lúc lâu sau.

Hậu viện.

"Công tử, người không cần lo lắng, lão gia sẽ không quá tức giận đâu."

Cẩu Tử an ủi nói.

Thời điểm hắn nói ra những lời này đến bản thân còn không cách nào tin.

Không tức giận?

Đùa cái gì vậy chứ.

Lâm Phàm ngẩng nhìn trời, nói: "Cẩu Tử, ngươi không cảm thấy có một đám mây đen từ trên trời xa đang áp tới đây sao?"

Cẩu Tử cũng ngẩng lên nhìn, đích thực là có một chút, trời sắp tối rồi, lão gia cũng sắp về rồi. Chuyện lúc ban ngày tuyệt đối không thể giấu được, sau khi lão gia biết sẽ rất đáng sợ, hắn không tưởng tượng ra được, cũng không dám tưởng tượng, chỉ hy vọng công tử sẽ không bị lão gia giáo huấn.

Phía xa xa, Lâm Vạn Dịch bộ pháp ổn trọng, gương mặt lạnh lùng, trên người còn mang theo một cỗ sát khí đang sôi trào.

Từ lúc rời khỏi Viên gia, trong bụng hắn là một cỗ tức giận đang chực chờ phát hỏa, lúc đi qua một nơi nhìn thấy cây côn trúc, không một chút do dự cầm luôn, trực tiếp đi về hướng Lâm phủ.

Không đánh không được, càng ngày càng quá phận.

"Lão gia, lão gia...."

Ngô lão sớm đã chờ ở cửa, lúc nhìn thấy lão gia liền vội vàng đuổi theo, lão phát hiện sắc mặt lão gia rất nghiêm túc, nghĩ đến chuyện công tử làm lúc sáng, liền biết lão gia đang tức giận thật rồi.

"Đừng có cầu xin cho tên nghịch tử kia, hôm nay ta nhất định phải đánh gãy chân của nó, xem nó về sau còn có thể ra ngoài gây phiền phức hay không." Lâm Vạn Dịch trầm giọng nói.

"Không phải đâu lão gia, công tử là kỳ tài đó, thật sự là một kỳ tài."

"Hôm nay ta phát hiện công tử đang xem Tử Dương Tứ Thánh Kinh, ta còn tưởng là công tử muốn tu luyện, nhưng đột nhiên có một luồng khí màu tím từ huyệt Quan Nguyên của công tử tràn ra, xoay tròn một vòng liền dung nhập vào huyệt Bách Hội, đây không phải là dấu hiệu Nhất Trọng của Tử Dương Tứ Thánh Kinh sao? Công tử không phải là phế vật, cũng không có lười biếng, người chỉ là luôn lặng lẽ tu luyện mà thôi."

Ngô lão đang có cảm xúc rất vui vẻ, phảng phất giống như con trai của mình rất có tiền đồ. Lão nhìn Lâm Phàm từ từ trưởng thành, lúc còn nhỏ không thích tu luyện, lão thân là người ngoài cũng vô cùng sốt ruột.

"Hửm?"

Lâm Vạn Dịch dừng bước, thần sắc có chút không tin được liền hỏi: "Thật sao?"

"Thiên chân vạn thực, lão nô không nhìn lầm đâu."

Ngô lão nói.

Lâm Vạn Dịch trầm mặc một chút liền nói: "Đi, cùng ta đi xem thử."

Đồng thời, hắn cũng đưa gậy trúc cho Ngô lão.

"Nếu như là giả thì ta sẽ dùng gậy trúc này đánh gãy chân nó."

Tuy nói lời hung ác nhưng hắn lại có cảm giác mong chờ, cước bộ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Ngô lão nhẹ cười, lão gia vẫn luôn cơ trí như vậy.

Hậu viện.

Lâm Phàm cảm thấy một cỗ uy áp cực khủng bố đang kéo tới đây, đó là tín hiệu báo nguy hiểm.

"Công tử, lão gia tới rồi."

Cẩu Tử động động khóe môi ra hiệu, sau đó toàn thân đều phát run, uy thế của lão gia có chút khủng bố, nhìn thấy thật sự là rất dọa người.



Loảng xoảng!

Lâm Phàm từ ghế dựa nhảy dựng lên, hít sâu một hơi.

Ta không sợ hãi, sẽ không có chuyện gì đâu, ta có thể chịu được. Sau đó hắn nghe thấy tiếng bước chân đã đến cửa, lúc ngẩng đầu lên thì thấy lão cha đã đến.

"Nghịch tử ngươi...."

Lâm Vạn Dịch vừa định quát mắng nhưng vừa nói được một nửa, lời nói bỗng bị đứt đoạn. Lâm Phàm bước lên phía trước kéo lấy cánh tay Lâm Vạn Dịch, cực kì thân cận.

"Cha, hôm nay người ở bên ngoài bận đến mệt rồi phải không, hài tử tự mình xuống bếp làm cho người vài món đồ ăn và rượu. Người đừng nói nữa, mau đi theo con."

"Ai da, trên vai còn dính một ít tro bụi, để con phủi sạch cho người nhé."

Động tác của hắn nước chảy mây trôi, không có một chút nào là làm ra vẻ.

Ngô lão trợn mắt há mồm có chút ngơ ngẩn, một phen động tác liên hoàn này không chỉ làm Ngô lão ngơ ngác, mà đến cả Lâm Vạn Dịch cũng mờ mịt theo. Hắn không phản kháng, cứ thế đi vào trong cùng Lâm Phàm.

Trong phòng, trên bàn cơm không lớn lắm bày ra vài món ăn, còn có một bình rượu. Chỉ là màu sắc của mấy món ăn này có chút khó nhìn.

"Cha, cha ngồi đi, con lấy nước cho người rửa mặt."

Lâm Phàm vội ra ngoài chuẩn bị.

"Lão gia, công tử hiểu chuyện rồi."

Ngô lão đứng một bên nói.

Lâm Vạn Dịch trầm mặc một chút sau đó liền mở miệng nói: "Cái rắm, hắn đây là biết kiếp nạn này khó thoát, cho nên đang cầu xin tha thứ."

Ngô lão cười nói: "Không cần biết công tử có phải là đang cầu xin hay không, bữa cơm này chính là lần đầu tiên công tử nấu cho lão gia ăn."

"Hừ, món gì đen sì sì đây, một chút khẩu vị cũng không có, lãng phí đồ ăn."

Lâm Vạn Dịch bất mãn nói nhưng ngữ khi nghe vào lại không còn phẫn nộ giống như trước nữa.

Đối với lão gia nhà mình có thể công tử không hiểu, người ngoài càng không thể hiểu nhưng Ngô lão lại là người hiểu nhất, lão gia ăn mềm không ăn cứng. Ngang bướng với lão gia thì không ai có thể cứng bằng lão gia, cho dù mất mạng cũng sẽ không mềm.

Rất nhanh sau đó, Lâm Phàm bưng một chậu nước rửa mặt đi vào, nói: "Cha, người rửa mặt đi rồi ăn cơm."

Lâm Vạn Dịch hừ một tiếng rồi cầm khăn lau mặt, sau đó chỉ vào những món trên bàn hỏi: "Làm những cái gì đây?"

"Cha, đây là trứng xào cà chua, đây là canh trứng cà chua, còn đây là rau trộn cà chua, bên này là trứng ốp hành, bên kia là những món sở trường của con, nhìn màu sắc thế thôi nhưng mùi vị đều không tệ đâu."

"Cha, người nếm thử xem, còn có rượu nữa."

Lâm Phàm động tay động chân rất nhanh nhẹn, trông giống như rất bận rộn.

Ngô lão cười cười vui mừng.

Cẩu Tử đứng một bên ngơ ngẩn không biết nên nói gì, công tử quả thật lợi hại, lão gia không tức giận nữa rồi.

Lâm Phàm cũng mời Ngô lão ngồi xuống nhưng lúc nhìn thấy cây gậy trúc kia thì nghi hoặc hỏi: "Ngô lão, gậy trúc này để làm gì vậy?"

Ngô lão cười nói: "Trời tối rồi, đường không dễ đi nên ta dùng nó để dò đường thôi."

"Ồ, ồ, Cẩu Tử, ngươi mau mang cây gậy trúc này đi."

Lâm Phàm nói.

Cẩu Tử vội cầm gậy trúc mang đi, Lâm Phàm thở hắt ra một tiếng, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không cây gậy trúc kia sợ là không phải chỉ để dò đường đơn giản như vậy, nó còn có tính công kích a.