Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 33




Hiệu quả của kim này khác với mê dược của Ân Diêu, đợi đến khi ta tỉnh lại, người đã bị trói gô, ném lên trên xe ngựa.

Ta giãy giụa thò đầu nhìn ra ngoài xe ngựa, xung quanh là núi rừng um tùm, lưng núi răng cưa nhọn hoắt xa xăm chập trùng, đường đi khúc khuỷu.

Ta đã sớm ra khỏi ranh giới kinh đô rồi.

Người áp giải không hề trò chuyện với ta, chúng ta đã đi được một tháng, phong cảnh núi non đã thay đổi, cuối cùng biến thành phong cảnh Sa Châu.

Đến ngoài thành Sa Châu, bọn họ đã cởi dây thừng cho ta rồi ném ta lên xe ngựa, biến mất không còn tăm hơi giống như làn khói, cứ như bọn họ chưa từng xuất hiện.

Ta về thẳng Tưởng phủ, lúc phụ thân nhìn thấy ta chỉ sửng sốt chứ không hề kinh ngạc, ông ấy căn dặn hạ nhân dọn dẹp phòng cho ta, để ta đi nghỉ ngơi trước.

Hôm trở lại Tưởng phủ, ta đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Ta mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ là núi rừng tràn ngập sương mù, ta cầm một cây cung, muốn săn nai, nhưng lại phát hiện ra bóng dáng của Phó Đình Ngạn ở trong khu rừng.

Ta mừng rỡ như điên, lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng đối phương làm như không nghe thấy, thậm chí từ đầu đến cuối chưa từng quay đầu lại, dù ta đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp.

Mãi đến khi ta tận mắt nhìn thấy hắn đi vào một đầm nước, bị nước tràn qua đỉnh đầu.

Ta bỗng mở mắt ra.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, cây già bị gió thổi phát sinh tiếng lá ma sát xào xạc, nhẹ nhàng êm dịu.

Cuối cùng ta vẫn không thể nào tiếp thu được cách thức từ biệt này của hắn.

Ta vốn tưởng rằng, ta vẫn sẽ làm bạn với hắn đến hôm hắn rời đi, ta biết phi tần sẽ chết, hoặc bị người khác quên lãng, bước vào lãnh cung mãi mãi không thể trở mình.

Nhưng ta không sợ.

Mà ta sợ tình cảnh như lúc này, đầu óc và đáy lòng đều bị người kia lấp đầy, có lẽ đến chết cũng sẽ không buông bỏ.

Cuối cùng cha ta không thể nhìn nổi sự sa sút của ta, nên xách theo một bình rượu mạnh đi tới phòng của ta để cùng uống rượu.

Trăng sáng treo cao, buổi tối trong không khí mang theo mùi cỏ xanh.

Lúc ta nói những lời này với cha ta, cha ta nhìn rượu ánh trăng trong lòng bàn tay, trầm mặc một lúc.

"Nhưng hắn sợ."

Ông ấy trả lời ta.

Cha ta nói cho ta biết một ít chuyện cũ mà ta chưa từng biết.

Đó là đêm trước khi ta và Phó Đình Ngạn sắp hồi kinh, Phó Đình Ngạn đã gọi ông ấy đến phòng.

Đế Vương trẻ tuổi dùng khăn che miệng ho khan dữ dội, mãi đến khi ngừng lại mới lấy khăn xuống, máu tươi nhìn thấy mà giật mình đã thấm ướt lớp vải.

Phó Đình Ngạn tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa, do đó đã cố ý tìm ông ấy để nói về chuyện của ta.

Hắn nói cho cha ta biết, nếu như hắn chết thì ta sẽ được đưa về Sa Châu.

Cha ta cho rằng ta đã đắc tội với Phó Đình Ngạn, vì lẽ đó Phó Đình Ngạn muốn hưu ta, sau vài lần cầu xin, vẻ mặt Phó Đình Ngạn bỗng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Tưởng ngươi liều mạng được Binh Bộ Thượng Thư hay Ngự Sử Trung Thừa?

Một câu nói đã khiến cha ta nghẹn họng không trả lời được.

"Lúc cưới nàng ấy, ta đã từng viết thư cho ngươi, nói muốn bảo vệ Tưởng Mộ chu toàn trong khả năng của mình... Nếu ta chết, Tưởng Mộ sẽ không còn đường sống, nếu chết oan uổng trong cung, không bằng trở lại Sa Châu sống cuộc đời mới."

Lúc Phó Đình Ngạn nói những lời này, ánh mắt luyến tiếc, nhưng khó kiềm nén vẻ kiên quyết.

"Nàng ấy sống tốt sẽ mạnh mẽ hơn ai hết."



Ta trầm mặc nhìn rượu trong chén, rồi cầm lên uống một hơi cạn sạch.

Cảm giác cay nồng từ trong miệng chảy thẳng xuống cổ họng, rượu mạnh như đao, cảm giác thiêu đốt từ đầu lưỡi lan đến dạ dày, nổ tung như pháo.

Ta bị rượu mạnh này làm sặc đến mức chảy nước mắt, cha ta nhìn ta, rồi đưa tay vỗ vai ta.

"Khóc đi, chừng nào khóc đến mức nhớ lại sẽ không còn đau như vậy nữa thì đã đến lúc buông bỏ rồi."

Ta dùng lòng bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt, lắc đầu.

Đối với ta mà nói, quên hết đi quá khứ có hắn thì ta mới có thể sống tốt.

Kể từ ngày hôm ấy, ta ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm, thỉnh thoảng đi tới thao trường giúp cha, cuộc sống bận rộn nhưng quy luật.

Cứ thế qua ba tháng, tin Phó Đình Ngạn qua đời đã truyền đến từ trong kinh.

Lúc cha ta mang theo tin tức hồi phủ đã cực kỳ thấp thỏm, khi ông ấy nói tin tức cho ta biết ta chỉ khẽ nhíu mày, sau đó nhận lấy roi ngựa trong tay ông ấy.

"Hôm nay nấu canh thịt dê, nếu để nguội sẽ không còn ngon nữa."

Ta dẫn cha ta đi tới trước bàn cơm, trên bàn ta yên tĩnh dùng bữa, cha ta hơi căng thẳng nhìn ta, cuối cùng vẫn nhịn không được.

"Con đừng kìm nén..."

"Con không sao." Ta vươn đũa gắp một miếng thịt dê, nuốt nỗi chua xót ở cổ họng giống như hạt cơm: "Cha hãy cho con chút thời gian."

Sau khi hắn chết, ba chữ Phó Đình Ngạn này đã bị ta đá mạnh ra khỏi tâm trí.

Thời gian thấm thoát, một năm sau, ta đã gả cho một vị Phó tướng dưới trướng của cha ta.

Phó tướng xuất thân từ nhà nông, không đọc bao nhiêu sách, nhưng làm người can đảm cẩn trọng, chất phác ngay thẳng, bởi vì thời chiến đã cứu cha ta nên đã được phong làm Phó tướng.

Ngày thành thân, một hán tử mạnh mẽ, trên gương mặt thô ráp do bão cát mài giũa đã hiện lên vẻ ửng hồng ngượng ngùng, hắn ta nắm lấy tay ta như châu báu, mừng rỡ nói với ta rằng: "Ta sẽ đợi nàng, bảo đảm còn tốt hơn cả Tướng quân."

Quả thật hắn ta rất tốt với ta, nói được làm được.

Mấy năm sau ta đã sinh con cho hắn ta, nhưng cuộc sống này chưa được bao lâu thì Phó tướng đã rời đi.

Năm ấy con của ta năm tuổi, Hung nô quấy rối bách tính ở biên cương, Phó tướng tuân lệnh dẫn binh đi truy kích Hung nô, tiến vào đại mạc, nhưng không may gặp phải chủ lực của Hung nô.

Phó tướng thà chết chứ không đầu hàng, hợp lực chém giết, cuối cùng bị Hung nô chém đứt cổ, toàn quân bị diệt.

Ta một thân một mình nuôi nấng con cái, lúc con được mười ba tuổi, cha ta đã già đến mức hồ đồ, cuối cùng đã ngủ thiếp đi trong một ngày mùa thu không bao giờ tỉnh lại nữa.

Những người quan trọng trong cuộc đời ta đều lần lượt rời xa ta.

Cuối cùng cũng đến lượt ta, khi đó ta đã bảy mươi lăm tuổi.

Bệnh cũ hành hạ đến mức ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn, ta cố gắng mở mắt ra, vẻ mặt nhi tử đau xót quỳ gối bên cửa sổ, nắm lấy bàn tay khô cằn của ta.

Hắn đã lấy vợ, hơn nữa vợ còn rất đẹp, là một cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, hoạt bát chính trực, có thể cùng hắn nắm tay đi cả cuộc đời.

Ta tuổi tác đã cao, lúc mơ màng đã không còn tỉnh táo cho lắm, đầu óc đều rối tung lên, xoay vòng vòng, rồi lại có thứ gì đó dần dần sáng tỏ trong sự rối bời đó.

Cuối cùng sau khi nhìn thấy rõ, ta bỗng nở nụ cười.

Ta vốn tưởng rằng mình đã quên đi.

Nhi tử thấy ta tươi cười nhìn màn che trên đỉnh đầu thì men theo tầm mắt của ta nhìn sang.

Nhưng nơi đó chẳng có gì cả.

Hắn sợ sệt khẽ hỏi ta: "Mẫu thân, làm sao vậy?"

Ta rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, rồi đưa về phía không trung.

"Phó Đình Ngạn, người nợ thiếp, thiếp đã đến đòi rồi đây, người vẫn còn nhớ chứ?"

"Còn cái gì?"

Tầm mắt dần mơ hồ, nghi vấn của nhi tử ở bên tai dần trở nên mơ hồ, nhưng ta đã không còn sức để trả lời nữa.

Ta dần dần buông tay xuống.

[Phó Đình Ngạn, người vẫn còn nhớ chứ.]