Phó Đình Ngạn vẫn đang đấu tranh, khi đại phu ra khỏi phòng thì trời đã rạng sáng.
Theo đại phu, tính mạng của Phó Đình Ngạn đã được cứu, nhưng vì trước đó làm việc quá sức, nền tảng thân thể không tốt, sau khi bị ám sát mất máu quá nhiều, vết thương bị ngoại tà xâm nhập, phải mất một thời gian mới có thể tỉnh lại.
Song cụ thể chờ đợi bao lâu, đại phu không dám nói.
Mình ta bước vào phòng của Phó Đình Ngạn, mùi máu vẫn còn lơ lửng trong không khí, mối nguy hiểm ngày hôm qua vẫn còn sống động trong tâm trí ta. Phó Đình Ngạn nhắm mắt ngủ say, gương mặt tái nhợt làm nổi bật hàng mi đen nhánh như lông vũ.
Ám sát Hoàng đế là trọng án, Hoàng đế bất tỉnh, hiệu suất làm việc của đám lính Sa Châu còn nhanh hơn trước.
Đến buổi sáng thứ ba mà Phó Đình Ngạn vẫn chưa thức dậy, ta đang lau tay cho hắn thì có tin truyền tới, thị vệ là người do phụ thân phái tới.
Dù sao từ nhỏ đã cùng nhau chung sống, cho dù là phản bội, chung quy cũng phải có lý do.
Trong thành có đứa bé đang chơi thì phát hiện ra A Yên.
Lúc đó A Yên đang trốn trong một con mương bỏ hoang ở thành Tây, cơ thể bê bết máu, co ro trong con mương kín gió, mùi tanh nồng nặc trên người cũng không thể che giấu được mùi máu.
Sau khi lo liệu cho Phó Đình Ngạn xong, ta đến ngục tối của Sa Châu. Theo lời lính canh, vết thương của nàng ta đã mưng mủ, đang trong tình trạng nguy kịch, tạm thời không dám tra tấn, đại phu đang điều trị cho nàng ta.
Trong ngục tối Sa Châu, gió thổi vô tận dọc theo lối vào. A Yên bị sắp xếp ở cuối tử lao, nhìn qua lan can to bằng cánh tay. Tay chân nàng ta bị xiềng xích, ngồi quay lưng về phía ta, lưng cong lên, vì khó thở nên bóng lưng cứ phập phồng lên xuống.
A Yên nghe thấy tiếng nói, hơi quay mặt lại, trên khuôn mặt yếu ớt hiện lên một nụ cười: "Rốt cuộc vẫn tới."
Thủ vệ đằng sau ta bước tới và mở cửa phòng giam cho ta. Trên đỉnh đầu của phòng giam A Yên có một giếng trời, gió và ánh sáng chỉ có thể chiếu vào một nửa phòng giam.
Ta đứng trong nửa ánh sáng đó, nhìn A Yên đang ngồi trong bóng tối. Nàng ta đứng dậy một cách khó khăn và chậm chạp, bước đến chỗ giao nhau của ánh sáng và bóng tối.
Trong vụ ám sát đêm đó, khi đối chiến với những người đó, ta đã sớm phát hiện ra chiêu thức mà đối thủ sử dụng không phải thân pháp vùng Trung Nguyên, cha ta đã giao tiếp với những người của các dị tộc khác quanh năm, ta nghe nhiều thấy nhiều nên cũng biết không ít.
Vì vậy, vào thời điểm giao chiến, ta đã biết đối thủ là người Hung nô.
Ta hỏi nàng ta, ngày nàng ta gặp cha ta là ngoài ý muốn hay kế hoạch.
A Yên nói, là kế hoạch.
Quân đội mà cha ta huấn luyện ở Sa Châu năm đó gần như đã có thể đẩy đè kỵ binh của Hung nô lên đất mà đánh. Cộng thêm năm đó Hung nô bị hạn hán nghiêm trọng, không đủ lương thực. Nếu tác chiến, tiếp tế tiếp viện hoàn toàn không theo kịp, cho nên bọn họ muốn ám sát cha ta.
Một khi tướng lĩnh chết, trong quân sẽ hỗn loạn, dân Hung nô nhất định có thể sống sót đến mùa đông năm sau.
A Yên là công chúa của bộ tộc Hung nô, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng phải gánh trên vai trọng trách. Đối mặt với sự sống chết của bộ tộc, Đại Khả Hãn quyết định đưa A Yên đến bên cạnh thủ tướng Sa Châu.
Một đứa trẻ yếu đuối sẽ ít có khả năng khơi dậy sự nghi ngờ của đối phương nhất.
Trước khi đi, A Yên bị đánh tơi tả, người bê bết máu. Trên lộ trình đã định, nàng ta gặp phụ thân ta.
Vốn định trốn trong phủ tìm cơ hội giết Tướng quân, nhưng chưa từng nghĩ tới ta lại chuẩn bị vào cung.
Vì vậy, Đại Khả Hãn đã thay đổi quyết định, giết tướng thì chi bằng giết Hoàng đế đi.
"Trong cung, nếu như ngươi không uống bát cháo kia, nói không chừng có thể trực tiếp đổ tội cho thị nhân của cung Thượng Thực, trái phải gì người kia cũng chết." Giọng nói của A Yên vang lên trong ngục thất, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn ta: "Cũng sẽ không có ngày gặp mặt hôm nay."
"Nhiều năm qua cũng chưa từng thay đổi quyết tâm của ngươi?"
“Đó là quê hương của ta, nơi đó có cha mẹ và những tộc nhân.” Đôi mắt A Yên cụp xuống, tia sáng từ đáy mắt lóe lên: “Giữa chúng ta sẽ xảy ra chiến tranh, chỉ là tộc Hung nô vẫn cần một thời gian để trưởng thành. Ta đến đây chính là để kéo dài thời gian.”
Giọng ta có chút nghẹn ngào nhưng vẫn muốn nhận được câu trả lời: “Còn ta thì sao?”
Lưng A Yên cứng đờ, trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: "Xin lỗi, tiểu thư."
Sau đó, ta không bao giờ gặp lại A Yên nữa. Về phần nàng ta là công chúa của thủ lĩnh Hung nô nào, ta không còn cần câu trả lời nữa.
Sa Châu đã cho ta tất cả, nhưng ở cùng một nơi, ta sắp mất đi hai người quan trọng nhất.