Câu nói kia của Phó Đình Ngạn cũng không phải để lấy lệ, hắn thật sự không có thời gian.
Một năm trước, Hung nô ở phía Tây Bắc phát độc tấn công, triều đình phái vài sứ giả đi đến Đại Nguyệt Thị để cùng liên hợp chống lại Hung nô. Mấy ngày hôm trước lại có tin truyền đến, nói sứ giả được phái đi bị Hung nô giết trên đường, Hung nô còn gửi cả tiết trượng và đầu người về, ý muốn khiêu khích rõ ràng.
Gần đây Phó Đình Ngạn vẫn luôn bàn bạc với các quần thần về chuyện thảo phạt Hung nô, từ sau đêm đó cũng không đến chỗ của ta lần nữa.
Mà ta thì cuối cùng cũng có thể thở phào, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Phó Đình Ngạn sẽ không quay lại.
Cuối xuân vừa qua đi, liễu trong vườn ngự uyển đâm chồi nảy lộc, bông liễu phất phơ, ta ngồi trước cửa sổ đón lấy bông liễu suy nghĩ miên man, nghe thấy có người đến gần, ta nghiêng đầu nhìn sang.
Là A Yên.
Nàng ấy đi theo ta từ khi ở Sa Châu, tuy là thị nữ nhưng cũng đã ở bên ta rất nhiều năm rồi, gần gũi hơn cả người thân. Khi ở riêng không có người ngoài thì sẽ không đa lễ.
A Yên đặt trà lên mặt bàn của ta, nghiêm mặt dạy bảo ta: "Tiểu thư, não của người bị hỏng rồi sao? Chuyện như đuổi Hoàng thượng đi cũng chỉ có người mới có thể làm được. Chúng ta đã không có gia thế để dựa vào, lại còn không có bắp đùi của Hoàng đế để ôm thì phải sống thế nào đây?"
Ta liếc mắt nhìn nàng ấy: "Người thì biết cái đếch gì. Không có chỗ dựa còn muốn nâng ta lên cao như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp."
"Vậy người cũng không thể làm như thế chứ." A Yên nóng nảy: "Dù sao người cũng phải nhân lúc Hoàng thượng còn chưa chán người, phải vòi nhiều tiền bạc và trang sức thêm chút nữa, để phòng sau khi người ta không thích người thì cũng sẽ không thiếu cơm ăn chứ.".
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về! |||||
Nghe nàng ấy nói xong, ta như có điều suy nghĩ nhìn nàng ấy, vẻ mặt A Yên ngay thẳng, bộ dáng như đó là chuyện đương nhiên.
Thì ra theo ta nhiều năm như vậy.
Thị nữ vậy mà lại coi ta là con tin, bắt chẹt Hoàng đế để tống tiền.
Ta tức đến bật cười, đầu ngõn tay gõ lên mặt bàn một cái, giọng điệu sâu xa nói với nàng ấy: "A Yên, ta có một miếng ăn thì sẽ không để ngươi chết đói, ngươi lo lắng cái gì chứ? Chỉ là ân sủng này đến quá nặng nề, chúng ta không hưởng thụ nổi."
A Yên bĩu môi: "Tiểu thư chưa từng phải chịu đói, nên mới có thể nói như vậy."
Ta khựng lại, không tranh cãi với A Yên nữa, ta không muốn khiến cho nàng ấy gợi lại những hồi ức tăm tối đó.
A Yên từng là nô lệ của bộ tộc Hung nô, khi bộ tộc Hung nô nội chiến, nàng ấy đã may mắn chạy thoát khỏi cuộc tàn sát đó, rồi bất tỉnh trên đường hành quân của cha ta. Lúc được nhặt về, người nàng ấy gầy như que củi.
Ta chưa bao giờ nhắc đến những chuyện xưa này, cũng không hỏi A Yên năm đó đã xảy ra chuyện gì, mà A Yên cũng chưa từng nói về nó. Những quá khứ tăm tối ấy đã bị chôn vùi vào thời điểm nàng ấy được cha ta cứu rồi.
A Yên nói xong cũng đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa, còn ta thì ủ rũ ở trong phòng lật tập tranh ra xem, ngồi chờ ăn cơm.
Nhưng chưa chờ được đến lúc ăn cơm, lại chờ được lão Nội thị bên cạnh Phó Đình Ngạn tới.
Ông ta đến chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Ta lật đật leo xuống giường, chỉnh lại búi tốc, xỏ giày vào, mà lão Nội thị cũng vừa lúc tiến vào cửa.
Ta cười dịu dàng: "Trần Nội thị."
Trần Nội thị nói chuyện bình tĩnh, làm việc chuyên nghiệp, nhưng ngươi sẽ luôn có thể cảm nhận được tinh thần sắc bén từ trên người ông ấy. Có thể một giây trước ông ấy vẫn còn cười với ngươi, nhưng một giay sau sẽ có thể rút dao ra đâm ngươi.
Ông ấy cũng mỉm cười hành lễ: "Tưởng Quý phi, lão nô tới đây để truyền đạt lời của bệ hạ."
Nghe ông ấy nói xong, ta hơi cong đầu gối chuẩn bị quỳ xuống thì lại bị đối phương đỡ tay lên.
"Quý phi không cần hành lễ." Trần Nội thị mỉm cười đỡ ta dậy, rồi lại đưa tay cào trong áo móc ra một tờ giấy nói: "Đây là bệ hạ lệnh cho lão nô tới đưa cho Quý phi, xin Quý phi nhận lấy ạ."
Tờ giấy kia được gấp vuông vắn, Trần Nội thị đưa nó cho ta, ta liền nhận lấy, nhìn theo bóng lưng Trần Nội thị đi xa, ta có hơi hoang mang.
Phó Đình Ngạn có ý gì?
A Yên núp trong bóng tối đã sớm không kìm chế được sự tò mò, Trần Nội thị vừa đi nàng ấy đã lao từ trong phòng ra, đến bên cạnh ta nhìn tờ giấy rồi nói: "Người mau mở ra xem đi."
Ta và A Yên cùng ghé đầu vào nhau, mở tờ giấy ra như mở kho báu.
- ---- Tài liệu để Tưởng Quý phi mê hoặc quân vương.
Đầu ta kêu ong ong lên.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một câu hói đùa.
Ta ném tờ giấy kia lên bàn, năm quy tắc giấy trắng mực đen nằm trong tờ giấy, mỗi một cái đều khiến đầu ta muốn nổ tung.
Ta che mặt không nói lên lời.
A Yên vỗ tay một cái, vô cùng vui vẻ nhìn ta nói: "Tiểu thư, đây là chuyện tốt nha! Này có nghĩa là bây giờ Hoàng thượng vẫn còn sủng ái người, người mau chóng sửa soạn một chút, lát nữa làm điều đầu tiên kia luôn đi..."
Ta xoay người lại túm lấy đệm dựa lưng bên giường ném về phía A Yên.