Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 19




Ta lấy miếng thịt khô chưa kịp gửi đi ngày hôm qua, chỉ kịp khoác chiếc áo choàng bên ngoài, vội chạy xuống lầu.

“Cái này cho người, do nhà thiếp làm, ban ngày thiếp đã thử qua, không có độc.”

Ta đặt chiếc hộp đàng hoàng vào lòng bàn tay hắn, Phó Đình Ngạn vươn tay nhéo nhẹ vành tai lạnh cóng của ta, sau đó rút tay lại, tháo nút thắt buộc chặt quanh cổ, cởi áo choàng ra, vòng qua đầu khoác lên người ta.

“Ra ngoài cũng không mặc nhiều một chút.”

Ta quen thuộc với khí hậu ở Sa Châu hơn hắn, cho nên cũng không sợ lạnh, còn hắn lại mỗi ngày lo lắng muốn ngăn chặn bệnh thương hàn.

“Không cần, thiếp không lạnh.”

Nói xong câu này, ta muốn cởi áo choàng ra, nhưng lại bị hắn dùng hai tay ngăn chặn

Sợi lông trên cổ áo choàng cọ vào mắt ta, ngứa ngáy đến mức không thể mở nổi mắt, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu mang theo ý ra lệnh: “Nghe lời.”



Ta mím môi, cuối cùng cũng không từ chối tâm ý của hắn nữa, khoác áo choàng lên người, hai người bọn ta sánh vai bước trên con đường vắng vẻ, thế gian rộng lớn tựa như chỉ tồn tại hai người bọn ta, băng qua những lớp tuyết dày vẫn còn đọng lại, nhưng dấu vết để lại đều bị tuyết che giấu.

Vào mùa đông, ánh trắng rõ ràng và sáng hơn bất cứ mùa nào, điểm xuyết phía trên mái hiên là vầng trăng lạnh như sương.

“Người không mang theo hộ vệ sao?” Ta nhìn xung quanh không chút tiếng động: “Người đến đây một mình à?”

Hắn gật đầu.

“Người điên rồi! Biết có người muốn giết mình còn tự tìm đường chết, theo thiếp trở về!”

Mồ hôi lạnh của ta lập tức túa ra, siết chặt nắm tay đánh vào cánh tay của hắn, không nhịn được muốn kéo hắn trở về.

Tại sao lại khiến người ta không thể bớt lo lắng như vậy chứ?

Ta giằng co hai lần cũng không nhúc nhích, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, đối phương lại lười biếng nâng cằm, trong mắt mang theo ý cười, không chút kiêng dè nhìn ta.

“Người điên rồi sao?” Ta tức giận không nhịn được.

Hắn trầm thấp cười nói: “Ở trong cung, sao nàng dám đối xử với ta như vậy.”

Ở Sa Châu, dường như tất cả mọi trói buộc và xiềng xích đối với ta đều được nới lỏng, ta chợt phát hiện ra rằng ở đây, ta chưa bao giờ coi Phó Đình Ngạn là quân vương của mình.



Ta đột nhiên buông tay, cúi đầu nói: “Là thiếp lỡ lời.”

Nhưng cằm lại bị tay hắn giữ chặt, ta không tự chủ được phải ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, trên gương mặt đó không nhìn thấy sự tức giận vì sự vô lễ của ta, mà là gương mặt dịu dàng như nước mùa xuân, trong đôi mắt đen láy của hắn hiện lên một khuôn mặt đang hoảng loạn.

Trong tâm trí ta, lại vang lên những lời trăn trối của hoàng hậu trước khi chết.

[]Tất cả sự dịu dàng trong cuộc đời này của hắn đều trao cho ngươi.]

Suy nghĩ của ta trôi theo dòng ký ức, người trước mặt đã nghiêm túc nói với ta rằng bất luận là ở nơi nào, đều phải là Tưởng Mộ chân chính, không phải vì người khác, mà là vì bản thân.

Gió tuyết chợt thổi đến mức lạnh thấu xương, ta không thể quay đầu đi, Phó Đình Ngạn hơi cúi đầu xuống, đối diện với ta.

“Để nàng là chính mình, là lời hứa của ta với bản thân.”

Nếu nói rằng Phó Đình Ngạn là một tên nam nhân thẳng thắn, thì những hành động của hắn đối với Âu Diêu chính là một ví dụ. Nhưng khi nam nhân này nói lời tâm tình, hắn có thể khiến trái tim của ngươi đập điên cuồng.

Rất đáng sợ.

Ta không chống đỡ nổi nữa, vươn tay đẩy vai hắn, lui về phía sau vài bước, nới rộng khoảng cách.

“Thiếp biết rồi.” Ta gãi gãi cổ che giấu sự xấu hổ, chuyển chủ đề: “Chúng ta về thôi bệ hạ, người không mang theo thị vệ rất nguy hiểm.”

“Ta có dẫn theo, chỉ là nàng không thể phát hiện thôi.” Hắn xoay người, nghiêng đầu nhìn về một chỗ âm u không ai để ý đến: “Đều là ám vệ, che giấu rất bí mật, cho nên nàng sẽ không phát hiện.”

Nếu không phải ta từng tận mắt nhìn thấy ám vệ, ta nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói nhảm.

Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy không ổn, cho nên đã nói để lại một mình Ân Diêu trong phủ Thứ sử không thích hợp lắm, kết quả lại bị một câu của Phó Đình Ngạn chặt đứt mọi lý do.

[Ta đã sắp xếp rất nhiều việc cho nàng ta, đêm nay nàng ta sẽ không rảnh rỗi.]

Chuyện này có hơi xấu xa quá rồi…

Bọn ta vừa trò chuyện vừa đi dạo, trên đầu vai Phó Đình Ngạn dần dần phủ một lớp tuyết mỏng, lúc hắn nói chuyện, ánh mắt của ta lại không tự chủ được lướt qua vai hắn.

Cuối cùng không nhịn được, ta vươn tay đến nhẹ nhàng gạt đi những bông tuyết đọng lại.