Ta Không Muốn Độc Sủng

Chương 14




Ta chạy thẳng một đường về tẩm cung, đến cả chào hỏi với Phó Đình Ngạn cũng không thèm chào.

Trong chuyện nam nữ, từ trước đến nay Phó Đình Ngạn sẽ không ép buộc người khác, hôm nay là bị làm sao thế?

Giữa môi và răng ta có thể cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ của Phó Đình Ngạn, giống như một ngọn lửa, thiêu đốt ta đến xương cốt cũng chẳng còn.

Ta đẩy cửa tiến vào, đóng cửa lại rồi tựa lưng lên chặn, trong đầu như có sao băng bay loạn, hô hấp khó khăn.

Tiếng đóng cửa quá lớn, A Yên nghe tiếng thì ló đầu ra khỏi phòng, ngẩn ra một lát.

“Tiểu thư người sao thế?”

“A?”

Nhất thời ta có chút bế tắc, ấp úng đáp lại: “Không sao, ta không sao.”

Đợi A Yên nhìn rõ, ánh mắt mê mang càng trở nên kinh hãi: “Ấy… Tiểu thư, sao mặt của người lại đỏ như vậy? Sao môi lại bị rách rồi? Còn có tóc của người… Ai da! Người đi đâu vậy?”

Ta giống như gặp quỷ vậy, sải bước lao vào trong phòng, để A Yên ở ngoài cửa.

Các quan viên của Bộ Lễ đã định một ngày tốt, cuối cùng đội ngũ ngự giá thân chinh cũng dời kinh vào một buổi sáng đẹp trời.

Đội ngũ trèo đèo lội suốt, phong cảnh mềm mại tinh tế trên đường dần trở nên gồ ghề, những dãy núi nối tiếp nhau bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, rừng cây rậm rạp cũng dần biến thành bãi sông, hoang nguyên.

Từ nhỏ ta đã được cha ta dạy dỗ, đối với ta mà nói cuộc sống quân đội đã trở thành một thói quen rồi, trên đường không có bất cứ điều gì khó chịu, có thể đối phó sẽ đối phó.

Nhưng Ân Diêu lại không may mắn như vậy.

Thân là một gia đình quyền quý ở Vạn Châu, đích nữ của Ân gia, đường sá xa xôi, ăn gió nằm sương đã sớm vắt kiệt sức lực của cô nương này rồi, lại thêm nỗi đau thể xác kéo theo nữa.

Còn chưa đi được nửa đường cơ thể của Ân Diêu đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều vấn đề, nhỏ thì nôn mửa, lớn thì ngất xỉu, tiếp ứng không kịp, được một đám nữ thị thay nhau chăm sóc.

Khi ta nói chuyện này với A Yên ở sau lưng, đã đưa ra một kết luận: Ân Diêu vẫn chưa đủ thô.

Nhiều người không tiện làm việc, cho nên ta chỉ đem theo một mình A Yên đi cùng.



Như Phó Đình Ngạn từng nói, nếu như ta ở trong cung sẽ gặp nguy hiểm, vậy thì A Yên cũng không có lối thoát.

Thời còn nhỏ, ta với A Yên thường xuyên đi săn thỏ rừng với nhau, phải ở trong rừng cả một đêm, cho nên lần này bọn ta cũng giống như lúc trước đem theo hai tấm da thú, đêm khuya thì tìm một chỗ kín gió đắp y phục để ngủ.

Bọn ta tự ý thức được trong lòng nên không lựa chọn xe ngựa, bởi vì mục tiêu quá lớn sẽ dễ bị công kích.

Đây đều là những mánh khóe ta học được từ chỗ của cha.

Đội ngũ đi hơn một tháng, lại vượt qua một con đèo mới đến Sa Châu, cả đội tới bên ngoài con đèo nghỉ ngơi, lúc ta nhìn thấy Ân Diêu lần nữa, nàng ta đã gầy đến mức lộ ra chiếc cằm nhọn rồi.

Hôm đó vận may của A Yên tốt, bắt được hai con thỏ rừng, vặt sạch lông rồi nướng chín, ta chuẩn bị đưa cho Phó Đình Ngạn một con.

Ta buộc con thỏ vào một cành cây, vừa đi tới gần lều của Phó Đình Ngạn thì nhìn thấy có hai bóng người ngồi bên đống lửa trại, ta chớp mắt một cái, lúc này mới nhìn rõ, là Phó Đình Ngạn với Ân Diêu.

Ân Diêu khóc như lê hoa đái vũ, phảng phất như tủi thân chết đi được, cứ khóc rồi dựa vào trong lòng của Phó Đình Ngạn.

Ta đột nhiên nhớ lại nụ hôn của Phó Đình Ngạn một tháng trước, có chút nghẹt thở.

Đang chuẩn bị rời đi thì bóng người bên đống lửa di chuyển.

Ta nhìn sang trong vô thức, chỉ thấy Phó Đình Ngạn dùng một tay túm lấy cổ áo của nàng ta, kéo nàng ta từ trong lòng ra, Ân Diêu bị kéo đến mức gương mặt trống rỗng, quên cả khóc.

Sau đó lại nghe thấy Phó Đình Ngạn nói: “Ngươi tránh ra một chút, y phục của ta bị dơ rồi.”

Ta không kìm được mà cười thành tiếng.

Ta đã từng nghi ngờ, nếu như không phải Phó Đình Ngạn xuất thân từ nhà Đế vương thì nhất định sẽ không cưới được vợ, mỹ nhân trong lòng, vậy mà chỉ quan tâm y phục của mình có bẩn hay không, thế gian hiếm có.

“Cười cái gì?” Phó Đình Ngạn nghe thấy tiếng, nháy mắt đã nhận ra người tới: “Ra đây.”

Ta ho hai tiếng, giấu đi ý cười, cầm theo con thỏ đi tới.

“Thiếp nướng thỏ, nhân lúc còn nóng người mau ăn đi.”

Nói xong ta nhìn Ân Diêu một lượt, lại nói với nàng ta một câu: “Ngươi ăn nhiều vào.”

Ân Diêu im lặng nhìn ta chằm chằm, chắc là cảm thấy ta làm hỏng chuyện tốt của nàng ta, ta nhướng mày không lên tiếng, quay người chuẩn bị đi thì lại bị Phó Đình Ngôn gọi lại.

Ta quay đầu hỏi hắn: “Bệ hạ còn có chuyện gì sao?”

“Nàng tới từ lúc nào thế?”

Ta do dự một lát rồi trả lời: “Chính là lúc người nói y phục bị bẩn.”

Sau đó khóe miệng của Phó Đình Ngạn hơi cong lên, quả nhiên nam nhân ánh tuấn đều một bụng xấu xa.

Ta vừa nói xong thì ba người có mặt chỉ có Ân Diêu là ngượng ngùng nhất.

“Bệ hạ!” Quả nhiên là thế, Ân Diêu hờn dỗi đứng lên khỏi tảng đá, giọng nói ngọt ngào.

Đến cả ta cũng không kiềm được run lên.

Nhưng Phó Đình Ngạn chỉ bình tĩnh liếc nàng ta một cái: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”



Ta “dạ” một tiếng, quay người định đi.

“Ta không bảo nàng đi.”

Giả ngốc không thành công, giọng nói của Phó Đình Ngạn trở nên nghiêm túc hơn, ta lập tức dừng bước, quay trở lại.

Thật sự là hạn hán đến chết, ngập lụt đến chết, muốn đi cũng không đi được, muốn ở lại cũng không có cơ hội.

Thỏ của ta còn chưa ăn nữa kìa…

Ta vẫn còn đang nghĩ về con thỏ, bên kia Ân Diêu có ngốc đến mấy cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cho dù trong lòng nàng ta oán giận thì cũng không dám nổi cáu với Phó Đình Ngôn.

Cuối cùng vẫn là ta làm cái bia đó.

An Diêu vẫn phải rời đi, ánh mắt của ta nhìn chằm chằm bóng lưng đang xa dần của nàng ta, nói với Phó Đình Ngạn một câu: “Một mình nàng ta trở về có được không?”

“Nàng tự quan tâm bản thân mình đi, nếu như ở trong cung, mười người như nàng cũng không đủ cho nàng ta chơi.”

Hà tất phải gay gắt như vậy chứ? Ta cũng không phải không tự biết mình.

“Đây không chỉ là vì biết, cho nên mới ra ngoài cùng bệ hạ?”

Ta ngồi xuống vị trí mà Ân Diêu vừa mới rời đi, mượn tay hắn xé một miếng thịt thỏ, mùi dầu mỡ trong miệng tan bay ra, ta nhai hai ba lần mới quay đầu nhìn hắn trêu chọc: “Không phải người ta chỉ khóc hai lần thôi sao? Thê tử còn không đắt bằng y phục à?”

Đôi đồng tử sẫm màu của hắn phản chiếu gương mặt ngây thơ của ta.

“Nàng ta là thê tử của ta…”

Phó Đình Ngạn giơ tay ra lau đi chút thịt còn sót lại bên khóe miệng ta: “Vậy nàng là ai?”

Phó Đình Ngạn thu lại ngón tay ở bên khóe miệng của ta, véo mặt ta, dùng lực rất mạnh, suýt chút nữa xé toạc cả miệng của ta.

Ta đau đớn kêu lên, vội vàng nắm lấy tay hắn nhưng hắn không muốn buông tha cho ta.

“Lại nói với ta một lần nữa, nàng là ai?”

Ngọn lửa bên người nhảy nhót, phản chiếu đôi mắt đang cười của Phó Đình Ngạn, nhưng trong mắt ta, nụ cười ấy giống hệt như yêu tinh.

Ta ngọng nghịu trả lời hắn: “Thiếp thiếp thiếp… Cũng là thê tử của người.”

Bàn tay trên mặt lại bóp chặt hơn mấy phần.

Ta đau đớn trừng mắt, đá một chân qua.

“Người buông ra!” Thế nhưng lại bị đối phương túm chân lại, nháy mắt trong lòng ta đã tràn ngập sự tuyệt vọng mãnh liệt.

Vừa nãy… Ta đã đá đương kim thiên tử?

“Thiếp sai rồi.”

Ta không dám động đậy nữa.



Bàn tay Phó Đình Ngạn nắm lấy bắp chân của ta, bình tĩnh ung dung nhìn ta.

Cho dù người trước mắt không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn ngươi cũng sẽ khiến lòng ngươi căng thẳng một cách khó hiểu.

“Là chỉ có, không phải cũng là.”

Ta hiểu rồi, ý của hắn là chỉ có ta là thê tử của hắn.

Vậy hậu cung nhiều nữ nhân như vậy đều chỉ để nhìn thôi à?

Ta cũng lười kết giao, chỉ muốn hắn buông tay ra trước, vội vàng tiếp lời: “Đúng đúng đúng, chỉ có thiếp là thê tử của người, người buông tay trước được không? Mặt ta đau…”

Sức lực trên mặt dần thả lỏng, lúc này ta mới chau mày xoa gương mặt mềm mại sắp bị bóp nát của mình, buồn bực cúi đầu.

Nhưng còn chưa đợi cơn đau hòa hoãn, ta đã nghe thấy tiếng động lạ thường ở gần đó.

Lộc cộc, là tiếng bước chân của người.

Đội quân thân chinh mặc áo giáp nặng nề, bước chân chậm chạp, có sự khác biệt rất lớn.

Ngay lập tức thần kinh của ta trở nên căng thẳng, đột ngột đứng dậy, nhìn về phía mà đêm vô tận sau những bóng cây.

Nhìn thấy động tác của ta, Phó Đình Ngạn cũng biết có chuyện, cũng đứng dậy theo.

Ta hỏi hắn: “Ở gần đây có bao nhiêu người?”

“Ba mươi người.:

“Người có thể chạy nhanh đến mức nào?”

“Có ý gì?”

“Ý chính là, chúng ta phải chạy trốn.”

Ta nói xong, vài bóng người xuất hiện trong màn đêm đen, những thanh đao trong tay phát sáng lạnh lẽo trong màn đêm.